Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 8



Năm đầu Đại học tuy khó khăn nhưng chỉ cần nỗ lực, cuộc sống sẽ dần tốt đẹp hơn.

“A Lê, tháng sau là sinh nhật của em, em có thể mời chị ăn bánh sinh nhật không?” Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, Trình Hựu Linh nghiêng đầu chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi Chu Lê. Chu Lê không nỡ từ chối, đành nói: “Nếu hôm đó chị không bận thì sẽ đến chúc mừng em.”     

Chu Lê cũng không dám nhận lời, tiệc sinh nhật của Trình Hựu Linh đã được chuẩn bị từ hai tuần trước, mẹ Triệu tận tay lo liệu, từ nguyên liệu nấu ăn đến hoa tươi bày biện, mọi thứ đều được chăm chút tỉ mỉ, bà quyết tâm tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho cô cháu gái đáng yêu.

Giữa buổi học, người giúp việc kính cẩn gõ cửa thông báo rằng nhà thiết kế làm lễ phục cho Trình Hựu Linh đã đến, cần tạm dừng lớp học, chờ đo kích thước xong rồi lại tiếp tục.

Trình Hựu Linh là một cô bé thích ăn diện, vừa nghe mình sẽ được may quần áo mới liền nhảy xuống từ trên ghế, vừa chạy ra ngoài còn không quên ngoái lại nói với Chu Lê: “A Lê chờ em nhé.”

Trình Hựu Linh đi rồi, Chu Lê ngồi đợi một mình trong phòng. Căn phòng của Trình Hựu Linh giống như nơi của nàng công chúa trong truyện cổ tích, chiếc giường công chúa màu hồng nhạt, rèm cửa màu xanh nhạt, sống trong căn phòng đó dễ dàng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào bàn học, trên bãi cỏ xanh bên ngoài cửa sổ có một bóng người cao lớn đang đứng. Anh quay lưng về phía cửa sổ, bóng lưng dưới ánh nắng trông thật dịu dàng, hiền hòa. Anh cầm điện thoại, có vẻ đang gọi điện thoại. Chu Lê chỉ nhìn vài giây rồi lập tức quay đi.

Học kỳ mới đã bắt đầu, Tô Tiểu Tiểu từ quê trở lại trường, trông có vẻ gì đó rất khác lạ. Cô ấy thường xuyên ngẩn người thẫn thờ, rồi lại cười một cách khó hiểu khi nhìn vào điện thoại.

Ngồi trên lớp cô ấy lén xem điện thoại, lúc ăn cơm điện thoại cũng không rời tay, chỉ cần điện thoại vừa vang chuông báo là hai mắt lập tức sáng lên, thi thoảng nét mặt có vẻ buồn rầu, thi thoảng lại cười khiến người khác cảm thấy kỳ lạ. Mọi người trong ký túc xá dần dần nhận ra, hỏi cô ấy: “Tiểu Tiểu, cậu cười cái gì thế? Yêu đương rồi phải không?”

Tô Tiểu Tiểu ỡm ờ không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng lại lén lút nói với Chu Lê rằng có một chàng trai khá thú vị đang theo đuổi mình.

Chàng trai đó không cao to, không đẹp trai, cũng không xuất sắc, nhưng nếu so sánh thì cũng cao hơn người bình thường, đẹp trai hơn người bình thường và cũng xuất sắc hơn người bình thường. Họ quen nhau ở quê ngoại của Tô Tiểu Tiểu, cả mùa hè họ cùng nhau vui chơi, cùng xuống sông bắt cá, cùng đi bắt đom đóm.

Thanh niên “khá thú vị” đó học ở đầu bên kia thành phố, vì bận rộn với việc học và khoảng cách địa lý nên không thể đến tìm Tô Tiểu Tiểu mỗi ngày, nhưng chỉ cần là ngày nghỉ hay có thời gian rảnh, anh ta sẽ đạp xe vượt qua nửa thành phố để đến gặp cô ấy.

Chàng trai có vẻ ngoài thanh tú và sạch sẽ, khi cười sẽ để lộ chiếc răng khểnh, khi nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu thì cặp mắt sẽ sáng lên, toàn thân toát ra sự phấn chấn có chút kích động.

Dần dà Tô Tiểu Tiểu không còn nhắc đến Triệu Thầm, bởi mặt trăng chỉ có một nhưng trên bầu trời đêm sẽ có một vì sao thuộc về riêng cô.

Vương Quyên và trưởng phòng ký túc xá cũng bắt đầu yêu đương, cuộc sống của mọi người không còn bị giới hạn trong một không gian chật hẹp. Thỉnh thoảng Chu Lê về ký túc xá sẽ thấy bên trong vắng vẻ, chỉ còn một cô bạn độc thân ít ra ngoài đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, cô ấy còn năn nỉ Chu Lê mua giúp mình một suất cơm chiều.

Châu Ngọc cũng không còn gây rắc rối cho Chu Lê nữa, vì Trâu Tự đã có bạn gái, cô ta buồn bã không thể chấp nhận nên đã đi nước ngoài du học.

Theo lời Tô Tiểu Tiểu thì Chu Lê đúng là xui xẻo, vô duyên vô cớ bị liên lụy làm lá chắn cho người khác.  

Mỗi ngày của Chu Lê vẫn trải qua như cũ, đi làm, đi học, tới thư viện, cứ như thế cuộc sống bình dị của năm thứ hai Đại học bắt đầu.

Thỉnh thoảng, Chu Lê sẽ đi thăm Đào Tử. 

Đào Tử sống một mình trong một căn hộ chung cư, ngày thường rất ít ra ngoài, mỗi lần Chu Lê đến thăm, chị ấy đều rất vui.  

Chồng của Đào Tử đã tử vong trong một lần lái xe máy khi say rượu, việc này xảy ra sau khi Chu Lê rời đi không lâu. Sau khi chồng qua đời, Đào Tử quay về nhà mẹ đẻ, tiếp đó lại đi theo người trong thôn ra ngoài đi làm công, cuối cùng tới thành phố này bươn chải.

Mới qua một năm mà mỗi lần Đào Tử nhớ lại chuyện của năm ngoái đã cảm thấy như cách một đời.

“Ngày ấy khi thấy em quay về, trong lòng chị lo lắng vô cùng, khó khăn lắm chị mới có thể giúp em trốn thoát. Về sau chị mới nhận ra là do chị suy nghĩ quá đơn giản. A Lê, em còn bản lĩnh hơn cả trong tưởng tượng của chị nữa.”

Nếu thật sự muốn thoát khỏi ngọn núi lớn kia thì sao có thể dễ dàng như vậy chứ?

Cho đến hôm nay, Đào Tử như đã “thay da đổi thịt”. Chị mặc trên người chiếc váy xinh đẹp, ở tại một căn hộ chung cư sang trọng, khuôn mặt đã không còn nét ngây ngô, trên người toát ra vẻ mỹ lệ riêng biệt của mình. Vừa trong sáng lại quyến rũ, vừa tinh khiết lại u buồn. 

Chu Lê chưa bao giờ hỏi Đào Tử, hiện giờ chị đang làm gì, Đào Tử cũng chưa từng kể, nhưng trong lòng họ đều có một đáp án.

Chu Lê vẫn đang khó khăn theo đuổi cuộc sống mà mình ao ước, Đào Tử cũng vậy. Chỉ có điều Đào Tử không thông minh như Chu Lê, chị không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai. Đối với quá khứ và tương lai, chị vẫn không nhìn rõ, cũng không phải do Đào Tử không muốn nhìn rõ mà căn bản là chị không thể.

Chị cứ thế bị cuốn đi, thi thoảng từ sâu trong tâm khảm cũng có sự giằng xé, đẩy chị tới một tương lai mờ mịt.

“A Lê, lần sau em tới thì mang cho chị một quyển sách dễ đọc nhé. Mặc dù biết được một số chữ nhưng chị còn chưa học xong tiểu học, sách thâm sâu quá, chị đọc không hiểu đâu.”

Chu Lê đồng ý, từ sau đó mỗi lần cô tới đều sẽ mang theo một quyển sách cho Đào Tử. Những gì Đào Tử không hiểu, Chu Lê sẽ kiên nhẫn giải thích cho chị. Cô muốn dốc hết khả năng của mình giúp đỡ Đào Tử, cũng giống như Đào Tử từng giúp cô.

Thế nhưng, ngoài chuyện này ra, Chu Lê không thể giúp được gì khác cho Đào Tử. 

Chu Lê cũng không phải là một người quá kiên cường. Từ khi sinh ra tới nay, cô đã thường xuyên cảm nhận được sự bất lực mà số phận mang lại cho mình. Đối với Đào Tử, Chu Lê đã hai lần cảm thấy bất lực và áy náy, một lần là khi cô cùng với những người trong Hội Phụ nữ cố gắng giúp Đào Tử thoát khỏi cuộc hôn nhân không tự nguyện, lần khác là khi cô ở lại căn hộ của Đào Tử. Nửa đêm người đàn ông đó trở lại, cô nghe thấy những âm thanh đứt quãng từ bên cạnh.

Đào Tử có sự lựa chọn của riêng mình, bất kể điều đó là đúng hay sai.

Dù có áy náy đến đâu, nhưng Chu Lê lại vô cùng hiểu rõ rằng trên đời này, chỉ có bản thân mình mới có thể cứu vớt chính mình.

Tiệc sinh nhật của Trình Hựu Linh diễn ra đúng hẹn, hoành tráng và long trọng.

Song, nhân vật chính Trình Hựu Linh lại có vẻ không vui, ngoại trừ lúc mặc bộ váy mới, cô bé mới hào hứng trong chốc lát.

Triệu Du thấy con gái không vui, liền cúi xuống thân mật hỏi cô bé: “Sao vậy con yêu? Hôm nay là sinh nhật con mà, có bao nhiêu cô dì chú bác, anh chị đều tới chúc mừng sinh nhật con, sao con trông không vui chút nào thế?”

Trình Hựu Linh ở trong nước chưa có nhiều bạn bè, cộng thêm lý do gia đình mà toàn bộ bữa tiệc sinh nhật hôm nay giống như một buổi tiệc tối giao lưu giữa các gia tộc thuộc giới thượng lưu, còn Trình Hựu Linh chỉ như một “linh vật”. Cô bé nhớ những ngày tháng trước đây còn ở nước ngoài, cô bé được trải qua sinh nhật cùng với bố mẹ.    

Tuy được lớn lên trong sự nuông chiều nhưng Trình Hựu Linh không phải là một công chúa nhỏ kiêu căng, tùy ý. Cô bé không hề cáu kỉnh, chỉ nhân lúc mọi người bỏ quên “linh vật” là mình mà chạy tới chỗ Trâu Tự và Triệu Thầm, kéo vạt áo của người cậu, rồi hỏi: “Cậu ơi cậu, cậu cho cháu mượn điện thoại của cậu một chút đi mà.”

Trâu Tự khom người, bế nhân vật chính của ngày hôm nay lên, cười hỏi: “Sao thế ‘bà cô nhỏ’ của chú? Muốn gọi điện cho ai nào? Bố mẹ cháu chẳng phải đều ở bên kia à?”

Trình Hựu Linh ban đầu không muốn để Trâu Tự bế, nhưng nhìn khuôn mặt điển trai của anh chàng, cô bé tự nhủ thôi thì cứ để chú ấy bế một lúc. Cô bé điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, nhìn cậu mình rồi nói: “Cháu phải gọi điện cho A Lê, chị ấy nói nếu hôm nay không bận sẽ đến.”

Trâu Tự nhìn Trình Hựu Linh, không kìm được mà véo má cô nhóc, nói: “Được đấy, lớn thế này đã biết ‘tôn sư trọng đạo’ rồi.”

Còn chưa véo được lâu, Triệu Thầm đã hất tay Trâu Tự ra, bế Trình Hựu Linh từ tay anh chàng vào lòng mình.

Triệu Thầm một tay lấy điện thoại đưa cho cháu gái, dịu dàng hỏi: “Cháu có số điện thoại của cô giáo không?”

Trình Hựu Linh ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Có, cháu đã thuộc rồi.”

Triệu Thầm vừa bế cháu gái để cô bé gọi điện thoại vừa trò chuyện với Trâu Tự, cũng không để ý cháu gái mình nói gì. Trình Hựu Linh gọi điện xong, ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay cậu một lúc, cuối cùng lại bị bế đi, tiếp tục làm “linh vật”.

Cho đến khi trời tối, ‘linh vật’ đã ngủ thiếp đi, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục.

Khi màn hình điện thoại của Triệu Thầm hiện lên một dãy số lạ, anh nghe thấy một giọng nói vừa lạ vừa quen, mất một lúc anh mới nhận ra đối phương là Chu Lê.

“Cô giáo của Hựu Linh?”

Nghe được giọng nói của anh, đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó mới nói nó mục đích của mình: “Tôi… Tôi tới tặng quà cho Hựu Linh nhưng ngoài cổng không có ai.”

Triệu Thầm hiểu ra, bước về phía cửa, lịch sự nói: “Cô chờ một lát nhé, có lẽ do đông người quá.”

Chu Lê cầm một hộp quà được đóng gói đơn giản đứng chờ trước cổng sân, trước cổng lớn nhà họ Triệu có rất nhiều xe đang đậu nhưng lại vắng tanh không một bóng người, chỉ nghe tiếng nhạc từ sân sau vọng lại.  

Không lâu sau, Chu Lê nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Thầm đang đi về phía mình.

Vì phải tiếp khách nên hôm nay Triệu Thầm mặc âu phục nghiêm chỉnh, ánh đèn ở sân trước bao phủ lên người anh một lớp ánh sáng.

“Hựu Linh ngủ rồi, cô giáo vào ăn chút bánh kem nhé?” Anh lịch sự mời cô.

Chu Lê cẩn thận đưa hộp quà cho Triệu Thầm, sau khi anh nhận lấy, cô nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn anh, phiền anh nhắn thay với Hựu Linh rằng tôi chúc cô bé sinh nhật vui vẻ.”

Sau khi tặng quà xong, Chu Lê liền rời đi. Xuất phát từ phép lịch sự và gia giáo, Triệu Thầm tính để tài xế đưa cô về, nhưng cô nói mình đạp xe tới nên anh cũng không tiện nài ép thêm.

Chu Lê mượn xe đạp của bạn học, lúc về đến trường thì thời gian đã muộn, ký túc xá đã tắt đèn. Cũng may là cô quản lý ký túc xá đối xử với Chu Lê khá tốt, nên đã mở cửa cho cô, không tính toán việc cô về muộn.

Tô Tiểu Tiểu đang nằm trong chăn nhắn tin với bạn trai, thấy Chu Lê về muộn như vậy thì ló đầu ra, khẽ hỏi cô: “Muộn thế rồi mà cậu còn đi đâu?”

Chu Lê trả lời cô ấy: “Mình đi tặng quà sinh nhật cho một người bạn.”

Tô Tiểu Tiểu không gặng hỏi thêm, chỉ cười nói: “Trùng hợp thế, ngày này tháng sau cũng là sinh nhật mình đó.”

Chu Lê hỏi cô ấy: “Vậy cậu muốn quà sinh nhật là gì?”

“Để mình nghĩ xem.” Tô Tiểu Tiểu đảo mắt ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng vui vẻ nói: “Cậu tặng gì cũng được, chỉ cần là quà cậu tặng thì mình đều thích.”

Chu Lê nở nụ cười hiếm hoi, như thể được niềm hạnh phúc của Tô Tiểu Tiểu lan tỏa. Hai người nhìn nhau cười, sau đó chúc nhau ngủ ngon, mỗi người bước vào giấc mộng của riêng mình.

Rất rất lâu sau này, mọi người mới biết hóa ra Chu Lê và Trình Hựu Linh có cùng ngày sinh nhật.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...