Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo
Chương 60-2: 2
Nguyễn Nhuyễn không thể không phục Chỉ Nguyên, cô không thể hiểu được tình yêu to lớn của Chỉ Nguyên dành cho con trẻ, nhưng cô biết “mỗi người đều có mong cầu riêng”, cho nên tuy không hiểu nhưng cô vẫn dành cho anh ta sự nể phục và tôn trọng rất lớn.
“Cố lên nha.” Nguyễn Nhuyễn chân thành khích lệ, “Nếu sau này chúng ta có hợp tác, thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Dù sao thì người hợp tác với mình trong tương lai nỗ lực như thế mà mình không làm gì hết thì có vẻ không tôn trọng người ta lắm.
Chỉ Nguyên nghe cô nói vậy thì cười, khuôn mặt vẫn căng tràn sức sống tươi trẻ, không có vẻ gì của tháng năm để lại: “Ý cô là, hôm nay cô không được nỗ lực lắm à?”
“Thấy cũng không quá nhiều.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Đúng rồi, partner của anh đâu?”
Chỉ Nguyên hừ lạnh, vô cùng khó chịu: “Sao thế, cô cũng thấy Omega không có Alpha thì không có con được à?”
Nguyễn Nhuyễn chưa load kịp: “Hả? Ý anh là……”
“À, cô vẫn còn là học sinh, vẫn còn nhỏ quá, chưa hiểu được.” Chỉ Nguyên nói, “Tôi không muốn có con với ai hết. Bây giờ đâu thiếu gì cách, chỉ cần có tiền thôi.”
Nguyễn Nhuyễn: “Ồ ồ.”
Cô nhớ trước đây cũng đã từng nghe qua chuyện này, là khi còn ở thế giới cũ, hình như là “thụ tinh ống nghiệm”.
Chỉ Nguyên lại nói: “Nhưng cô đừng nói cho ai khác nhé, tôi……”
Anh ta còn đang định nói tiếp, thì chiếc ô tô đen đã dừng lại trước mặt hai người.
Nguyễn Nhuyễn nhìn một cái liền nhận ra đây là xe của Giang Ngôn Trạm.
Lúc cửa sổ xe đang dần hạ xuống, Nguyễn Nhuyễn đã vẫy tay chào tạm biệt Chỉ Nguyên, nghiêm túc nói: “Hợp tác vui vẻ nhé tiền bối Chỉ Nguyên, tôi về trước đây.”
Chỉ Nguyên: “………… Ừ.”
Không biết có phải ảo giác hay không mà sau khi tùy tiện trò chuyện vài câu, anh ta cảm thấy thái độ của Nguyễn Nhuyễn khác hẳn?
Bình thường đó giờ cô chỉ là “lịch sự” nhưng bây giờ lại rất…………kính nể??
Chỉ Nguyên: ……
Con bé A này là kiểu người bị hấp dẫn bởi những người tham công tiếc việc à??
……
Nếu đến Chỉ Nguyên còn có thể nhận ra được khác thường, thì cửa nào mà Giang Ngôn Trạm không nhận ra.
Nhưng anh không hỏi.
Xe chạy được một đoạn, thì Nguyễn Nhuyễn hỏi: “Cục cưng, anh có thích con nít không?”
Giang Ngôn Trạm khựng người, nhưng sau đó đánh tay lái, rồi mới trả lời: “Sao tự nhiên hỏi cái này thế.”
Nguyễn Nhuyễn định kể cho anh chuyện vừa rồi, nhưng Chỉ Nguyên đã dặn cô đừng nói ra ngoài, mà lại chưa nói là không được kể cho ai, hay là ai cũng không được kể.……
Cô đắn đo một chút, mới nói: “Chỉ Nguyên nói với em là, Omega mà quá 36 tuổi sinh con sẽ rất khó khăn, sẽ để lại ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe.”
Giang Ngôn Trạm: “……” Sao hai người tự dưng lại đi nói về chủ đề này vậy?
“Nếu đợi em tốt nghiệp đại học rồi mới kết hôn, thì có trễ quá không.” Nguyễn Nhuyễn bấm ngón tay tính tính, “Chưa kể em chắc là còn học lên cao học, đợi hoàn thành xong hẳn việc học thì không biết đến bao giờ…………”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu em vẫn chưa tốt nghiệp thì anh có chịu gả cho em không? Với anh muốn khi nào thì mình có con?”
Cô không muốn chưa kết hôn đã làm Giang Ngôn Trạm dính bầu.
Tuy cô cũng không rõ tại sao, nhưng đối với con người ở đây thì đó không phải là chuyện tốt, thậm chí rất để ý là đằng khác.
Vốn dĩ cô cứ nghĩ là không vội, nhưng lời nói của Chỉ Nguyên đã cảnh tỉnh cô, nếu cứ tiếp tục chờ đợi thì sẽ không tốt cho cơ thể và sức khỏe của Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm không trả lời Nguyễn Nhuyễn, anh chỉ dừng xe im lặng ngồi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Nguyễn Nhuyễn hiếm khi mà cảm thấy bất an, cô nhích người tới gần Giang Ngôn Trạm hơn, đang định hỏi anh làm sao thế, thì nghe Giang Ngôn Trạm chậm rãi trả lời: “………… Em đây là đang cầu hôn anh?”
Nguyễn Nhuyễn lập tức đơ người.
“Để anh suy nghĩ thêm chút.” Giang Ngôn Trạm quay sang đẩy cô về lại vị trí cũ, “Chuyện con cái không cần phải gấp gáp vậy.”
Nguyễn Nhuyễn: “Cục cưng……”
“Kết hôn trước đi đã.” Giang Ngôn Trạm cúi đầu hôn má Nguyễn Nhuyễn một cái, “Con cái tính sau.”
Câu trả lời của anh đã rõ ràng, tức là con cái đối với anh có cũng được, không có cũng không sao, và không hề bài xích chuyện có con.
Trước khi hỏi anh Nguyễn Nhuyễn đã nghĩ kĩ rồi, nếu Giang Ngôn Trạm không muốn có con thì cô cũng sẽ không. Còn nếu Giang Ngôn Trạm muốn, thì cô sẽ nỗ lực hơn nữa, để sớm có thể trở thành một người bạn đời đáng phó thác.
Tuy làm cha mẹ thì không có thước đo nào để đánh giá, nhưng Nguyễn Nhuyễn cho rằng trong lòng mỗi người ắt đều sẽ có tiêu chuẩn nhất định.
Nếu cảm thấy bản thân không thể làm một phụ huynh tốt, thì tốt nhất là đừng sinh đẻ gì cả, cũng đừng để sinh linh bé nhỏ nào phải chịu đựng mình.
Có điều, Nguyễn Nhuyễn lại quên bao gồm trường hợp Giang Ngôn Trạm không quá thích nhưng cũng chẳng ghét này.
Cô mờ mịt nhìn nhìn Giang Ngôn Trạm, không biết phải nói gì tiếp theo.
Giang Ngôn Trạm hôn thêm cái nữa lên má cô, giọng nói mang theo ý cười nhợt nhạt: “Thay vì ngồi nghĩ chuyện này sao em không nghĩ xem tối nay ăn gì.”
Nguyễn Nhuyễn bừng tỉnh, cô vội vàng nắm lấy tay Giang Ngôn Trạm, rầu rĩ đáp: “Cục cưng, mới vừa nãy không phải là cầu hôn đâu!”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm?”
“Chỉ là em muốn thảo luận với anh một chút thôi.” Nguyễn Nhuyễn cũng hôn lại anh, “Bởi vì em không nhịn được mà muốn bàn với anh về chúng ta của sau này.”
Giang Ngôn Trạm cụp mắt nhìn cô, rất chi là nạnh nùng đáp lại: “Ừm.”
Thật ra anh cũng như vậy thôi.
Cho nên anh rất hiểu tâm trạng của Nguyễn Nhuyễn.
“Em thì sao.” Giang Ngôn Trạm hỏi cô, “Em muốn có con không?”
Nguyễn Nhuyễn gãi đầu, không chắc chắn: “Em cũng không biết nữa……”
Cô đó giờ vẫn không thể thấu hiểu được tình thân là loại cảm xúc như thế nào, khi Phương Hủ buồn bã vì cha mẹ cậu ấy, cô không biết an ủi người ta ra làm sao. Hôm nay thấy Chỉ Nguyên ôm tâm trạng vô cùng chờ mong với đứa con chưa ra đời, cô cũng chẳng hiểu được.
—— Mặc dù chịu chi tiền nuôi mình, nhưng lại chẳng hề quan tâm mình bao giờ, bình thường cũng chả mấy khi thấy mặt, một tháng nói chuyện không quá được hai câu, thì tại sao lại phải buồn bã hay vui vẻ vì đối phương?
—— Mà với đứa trẻ còn đang ở Tây Tạng, rõ là thuộc diện “người xa lạ”, không biết mặt mũi ra làm sao cũng chả biết tính cách dễ chịu hay khó ưa, càng không biết nó tròn méo thế nào, thì tại sao lại có thể có tình cảm với nó được chứ?
Nguyễn Nhuyễn nhìn Giang Ngôn Trạm, đột nhiên nhận ra bản thân phải suy nghĩ lại.
—— Nếu đó là con của anh thì sao?
Nếu đó là con của cô và Giang Ngôn Trạm, cô chắc chắn sẽ thích nó.
Dẫu cho nó vẫn chỉ là “người xa lạ” với cô thôi, nhưng vì nó là con của anh, cô sẽ cho phép nó là ngoại lệ.
Nguyễn Nhuyễn cười tủm tỉm.
Giang Ngôn Trạm: “Sao thế?”
“Nếu là con của chúng ta.” Nguyễn Nhuyễn nhích người tới gần Giang Ngôn Trạm, ôm cổ anh, ghé vào tai anh thủ thỉ, “Em nhất định sẽ rất thích.”
Tai Giang Ngôn Trạm lập tức đỏ lựng.
“Xuống xe đi.” Giang Ngôn Trạm xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, “Đi ăn thôi.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn xung quanh: “Tới rồi hả!”
Giang Ngôn Trạm nhìn góc nghiêng gương mặt cô, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Bản thân cô còn là con nít mà bàn chuyện con cái cái gì?
Giang Ngôn Trạm lắc đầu, định nắm tay Nguyễn Nhuyễn xuống xe thì cô đã ôm anh, cái ôm vô cùng chặt.
Cô hôn anh, chân tình nói: “Yêu anh nhiều lắm.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm.”
Bởi vì những hoạt động trước đó của cô đều mang về danh tiếng cũng như lợi nhuận cao, chưa kể thi xong Nguyễn Nhuyễn lại được thêm vài video hot, tiền từ những dự án hợp tác kéo nhau mà về túi cô.
Có thể nói, Nguyễn Nhuyễn đã trở thành đứa nhỏ giàu nhất so với bạn cùng trang lứa.
Mà toàn bộ đều là tiền tự cô kiếm được, chưa kể còn là nguồn thu ổn định.
Với năng lực cá nhân như thế thì điểm thi đại học của cô có ra sao cũng không thành vấn đề.
Mà những bạn học khác của cô bây giờ đang chờ điểm trong lo sợ, muốn ăn chơi cũng chẳng chuyên tâm nổi, chỉ có thể kiếm chuyện làm để phân tâm—— Phương Hủ chính là một trong số đó.
Vì quá lo lắng điểm số, nên cho dù đã lên danh sách những trò chơi sẽ chơi sau khi thi xong, cuối cùng cũng chẳng có tâm trạng đâu mà chơi, nên cậu đã chạy đến công ty của cha mẹ cậu học việc.
Nghe nói mỗi ngày đều bị mắng ong cả lỗ tai, va chạm với xã hội sớm đã thành công làm cậu quên luôn điểm thi đại học.
Mà loại còn lại, chính là tranh thủ chơi hết mình trước khi giờ lành đã điểm, điểm chác ra sao mặc kệ, cùng lắm quỳ gối tạ tội với ông bà già thôi.
Nguyễn Nhuyễn không phải loại nào trong cả hai.
Cô là kiểu người nếu tính không được thì thôi nghỉ khỏe. Vẫn đi chơi với Giang Ngôn Trạm đều đều trong lúc chờ điểm.
Mọi thường Giang Ngôn Trạm đi công tác ăn uống ngủ nghỉ gì đều là trợ lý sắp xếp hết cho. Nhưng lần này đi chơi với cô, mỗi một nơi mỗi một quán ăn đều là hai người cùng quyết định, cho nên chuyến đi này càng ý nghĩa hơn.
Và cuối cùng anh cũng biết đi chơi với đi công tác khác nhau cỡ nào.
Điểm đến đầu tiên của hai người là một thành phố ven biển, thành phố R.
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn được đi máy bay.
Mà cô hoàn toàn không hề có ý thức tiết chế cảm xúc của bản thân, cũng chẳng sợ bị nói là đồ hai lúa, vui vẻ kéo tay Giang Ngôn Trạm hỏi đủ thứ.
Các thủ tục trước khi lên máy bay không ai biết rõ hơn Giang Ngôn Trạm, vốn cảm thấy phiền phức và nhàm chán, nhưng có Nguyễn Nhuyễn đi cùng, mọi thứ đều khác hẳn.
Giang Ngôn Trạm nắm tay Nguyễn Nhuyễn cùng làm từng khâu một, từ xuất trình hộ chiếu, soát vé kiểm tra chuyến bay, cho đến hoàn tất thủ tục kí gửi hành lí.
Nguyễn Nhuyễn thấy cái gì cũng mới mẻ, cảm giác bước lên máy bay như bước lên đến đỉnh núi vậy. Cảnh sắc dưới mặt đất càng ngày càng nhỏ đi, rừng cây bao quanh cả một thành phố lớn giờ đây nhỏ chỉ như một mảnh ghép của bức tranh trời đất to lớn đang trải ra trước mắt cô.
Sắc trời đã sẩm tối, hoàng hôn dần buông xuống, từng tảng mây lớn cũng bắt đầu bị hoàng hôn nhuộm đỏ.
Cảnh sắc xung quanh thay đổi chỉ trong một nháy mắt.
Giang Ngôn Trạm thấy ánh chiều tà của hoàng hôn hắt qua cửa sổ, dừng trên đôi má của Nguyễn Nhuyễn, ánh lên quầng sáng nhu hòa. Đẹp như tranh vẽ.
Nếu không bị ngăn trở bởi dây an toàn, thì Giang Ngôn Trạm đã nhào tới hôn cô từ lâu rồi.
Nhuyễn Nhuyễn của anh thật là một nữ A xinh đẹp mà, ở cô có sự chân thành và nhiệt huyết thuần túy, vừa có chí tiến thủ lại vừa lạc quan, không ngừng nỗ lực tiến về phía trước, còn với anh thì luôn dịu dàng kiên nhẫn và chu đáo, mạnh mẽ đáng tin cậy mà vẫn mềm mỏng đáng yêu.
Anh biết Nguyễn Nhuyễn đang chờ đợi, mà anh cũng vậy.
Không chỉ vì kì thi đại học gần ngay trước mắt của Nguyễn Nhuyễn, mà còn vì thời gian biết nhau của hai người quá ngắn, chưa kể cả hai lại còn là lần đầu yêu đương, có quá nhiều sự không chắc chắn.
Càng muốn ở bên nhau dài lâu, thì càng không muốn những chuyện không tốt phát sinh.
Cho nên chuyến đi chơi lần này, cũng có thể xem như là phép thử.
Nghe nói chỉ cần đi chơi xa với nhau một chuyến thôi, là bao nhiêu vấn đề tiềm ẩn tự khắc lòi ra hết.
Giang Ngôn Trạm nhìn góc nghiêng gương mặt Nguyễn Nhuyễn đến ngẩn người, thì bỗng nhiên có cái gì đó mềm mềm bọc lấy tay mình.
Anh giật mình nhìn xuống, phát hiện cô đang nắm tay anh, rất chặt.
“Cục cưng, anh xem mây ngoài kia kìa.” Cô cầm tay Giang Ngôn Trạm lắc lắc, “Đỏ đỏ, dễ cưng ghê.”
Giang Ngôn Trạm: “?”
Dễ cưng?
Không phải bình thường miêu tả đều là tuyệt đẹp đồ sộ hùng vĩ gì gì đó hả?
Giang Ngôn Trạm tò mò nghiêng người qua nhìn theo.
Vừa lúc Nguyễn Nhuyễn cũng ngả người về phía sau, vai đụng vào cánh tay anh.
Giang Ngôn Trạm còn chưa thấy được hoàng hôn bên ngoài cửa sổ trông ra làm sao, đã thấy Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, vẫn là nụ cười tươi rói, làm anh cũng vui lây.
“Giống anh khi đang xấu hổ đó.” Nguyễn Nhuyễn cười tủm tỉm nói.
Giang Ngôn Trạm chưa theo kịp mạch não của cô: “……?”
“Là mây ở ngoài kia đó.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Hồng phấn hai bên má, nhìn giống anh lúc xấu hổ, đáng yêu vô cùng.”
Giang Ngôn Trạm: “………….”
Vốn dĩ đang bình thường, bị cô nói vậy làm mặt anh cũng nóng lên.
Mới một phút trước anh còn đang nghĩ vẩn vơ cái gì mà “hai người đều là lần đầu yêu đương cái gì cũng không biết”, nhưng Nguyễn Nhuyễn đã chứng minh cho anh thấy là anh sai rồi.
Chỉ có anh không biết thôi chứ cô rất biết là đằng khác.
Giang Ngôn Trạm ngồi lại ghế của mình đàng hoàng, nhắm mắt lại nói: “Bay chặng dài có thể sẽ hơi mệt, em tốt nhất nên nghỉ ngơi chút đi.”
Nguyễn Nhuyễn giống như đứa nhỏ lần đầu được mẹ dẫn đi chơi xa, hưng phấn chịu không được, năng lượng dồi dào nào có thấy mệt.
Cô ôm cánh tay Giang Ngôn Trạm: “Em biết rồi, anh cứ ngủ trước đi, em xem chút.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm.”
Hai người mồm thì nói thế, nhưng cuối cùng chả ai ngủ nghỉ gì cả, mà dựa vào nhau nhìn mây ngoài cửa sổ, nói chuyện phiếm, nháy mắt đã một giờ đồng hồ qua đi.
Chưa gì máy bay đã sắp hạ cánh.
Lúc xuống máy bay Nguyễn Nhuyễn có chút chưa thỏa mãn, Giang Ngôn Trạm nhìn phát là biết ngay, lúc ra khỏi cửa soát an ninh ghé vào tai cô hỏi: “Lần sau đi du lịch nước ngoài không?”
Bởi vì nơi muốn đi thì quá nhiều mà thời gian thì lại có hạn, hơn nữa Nguyễn Nhuyễn chưa làm hộ chiếu, các thủ tục xuất hành liên quan làm không kịp…… nên cuối cùng quyết định là chỉ đi trong nước thôi.
Khoảng cách gần bay tới bay lui cũng tiện, sẽ có nhiều thời gian để chơi hơn.
Quả nhiên, Nguyễn Nhuyễn nghe vậy hai mắt lập tức sáng rỡ.
Cô quay sang nhìn Giang Ngôn Trạm, hỏi anh: “Lần sau là lúc tuần trăng mật của chúng ta đúng không?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh lập tức rơi vào trầm tư.
Không phải cảm thấy Nguyễn Nhuyễn quá vội vàng, mà là suy nghĩ một hồi thì thực ra cô nói cũng chẳng sai.
Để có thể cùng nhau đi chơi, anh đã phải liên tục tăng ca trong lúc cô ôn thi, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành công việc mới có được tí thời gian thế này.
Cho nên lần sau có khi thật sự phải đợi đến tuần trăng mật của hai người.
Giang Ngôn Trạm im lặng xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, xem như đồng ý với cô.
Hai người cũng không mang nhiều hành lý, mỗi người một chiếc vali 20kg, Nguyễn Nhuyễn thì mang thêm cái túi đeo chéo.
Cô cất toàn bộ giấy tờ tùy thân của cô và Giang Ngôn Trạm vào trong túi, ngoài ra còn để thêm điện thoại, sạc dự phòng, kem chống nắng dạng xịt và một số nhu yếu phẩm khác để cần thì lấy ra dùng.
Bởi vì giọng cô nghe như hết hơi, làm Giang Ngôn Trạm lập tức lo lắng: “Sao vậy? Em thấy không khỏe à?”
“Không có không có.” Nguyễn Nhuyễn mềm oặt xua tay, “Chỉ không sức thôi.”
Cô là một cục kẹo dẻo không đội trời chung với nắng nóng.
“Chúng ta bắt taxi đến khách sạn đi.” Nguyễn Nhuyễn ôm cánh tay anh, cả người đều dán lên người anh, “Em nhớ gió điều hòa.”
Giang Ngôn Trạm: “…… Được.”
Mặc dù anh muốn bắt taxi vào thẳng bệnh viện hơn.
Nhưng anh vẫn chọn tin tưởng Nguyễn Nhuyễn.
Bởi vì đã biến thành con người, nên Nguyễn Nhuyễn sẽ không còn bị tan chảy khi gặp nóng nữa, cơ thể của cô đã thành cơ thể người thực thụ, nên giờ có vác đi bệnh viện cũng chẳng chẩn ra được bệnh tật gì đâu.
Còn lý do vì sao gặp nóng cô vẫn èo uột không có sức—— thì chắc là do bị ám ảnh tâm lý đó.
Tóm lại, dưới cái trời nắng gắt này, Nguyễn Nhuyễn triệt để tan chảy, mềm oạt èo uột không có tí sức nào.
Giống con mèo lười biếng nằm ườn không muốn nhúc nhích, đơn vị đo trọng lượng là “một bãi”.
"Một bãi" Nguyễn Nhuyễn được nhét vào taxi có điều hòa thì mới thấy khá hơn chút, dựa vào người Giang Ngôn Trạm, ta thán trong lòng —— sao mà con người chịu nóng được hay quá vậy!
Cô sắp tan thành một bãi mỡ đến nơi mà Giang Ngôn Trạm vẫn điềm nhiên như không, thậm chí một giọt mồ hôi còn không đổ, vẫn cứ sừng sững như núi tuyết.
“Cố lên nha.” Nguyễn Nhuyễn chân thành khích lệ, “Nếu sau này chúng ta có hợp tác, thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Dù sao thì người hợp tác với mình trong tương lai nỗ lực như thế mà mình không làm gì hết thì có vẻ không tôn trọng người ta lắm.
Chỉ Nguyên nghe cô nói vậy thì cười, khuôn mặt vẫn căng tràn sức sống tươi trẻ, không có vẻ gì của tháng năm để lại: “Ý cô là, hôm nay cô không được nỗ lực lắm à?”
“Thấy cũng không quá nhiều.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Đúng rồi, partner của anh đâu?”
Chỉ Nguyên hừ lạnh, vô cùng khó chịu: “Sao thế, cô cũng thấy Omega không có Alpha thì không có con được à?”
Nguyễn Nhuyễn chưa load kịp: “Hả? Ý anh là……”
“À, cô vẫn còn là học sinh, vẫn còn nhỏ quá, chưa hiểu được.” Chỉ Nguyên nói, “Tôi không muốn có con với ai hết. Bây giờ đâu thiếu gì cách, chỉ cần có tiền thôi.”
Nguyễn Nhuyễn: “Ồ ồ.”
Cô nhớ trước đây cũng đã từng nghe qua chuyện này, là khi còn ở thế giới cũ, hình như là “thụ tinh ống nghiệm”.
Chỉ Nguyên lại nói: “Nhưng cô đừng nói cho ai khác nhé, tôi……”
Anh ta còn đang định nói tiếp, thì chiếc ô tô đen đã dừng lại trước mặt hai người.
Nguyễn Nhuyễn nhìn một cái liền nhận ra đây là xe của Giang Ngôn Trạm.
Lúc cửa sổ xe đang dần hạ xuống, Nguyễn Nhuyễn đã vẫy tay chào tạm biệt Chỉ Nguyên, nghiêm túc nói: “Hợp tác vui vẻ nhé tiền bối Chỉ Nguyên, tôi về trước đây.”
Chỉ Nguyên: “………… Ừ.”
Không biết có phải ảo giác hay không mà sau khi tùy tiện trò chuyện vài câu, anh ta cảm thấy thái độ của Nguyễn Nhuyễn khác hẳn?
Bình thường đó giờ cô chỉ là “lịch sự” nhưng bây giờ lại rất…………kính nể??
Chỉ Nguyên: ……
Con bé A này là kiểu người bị hấp dẫn bởi những người tham công tiếc việc à??
……
Nếu đến Chỉ Nguyên còn có thể nhận ra được khác thường, thì cửa nào mà Giang Ngôn Trạm không nhận ra.
Nhưng anh không hỏi.
Xe chạy được một đoạn, thì Nguyễn Nhuyễn hỏi: “Cục cưng, anh có thích con nít không?”
Giang Ngôn Trạm khựng người, nhưng sau đó đánh tay lái, rồi mới trả lời: “Sao tự nhiên hỏi cái này thế.”
Nguyễn Nhuyễn định kể cho anh chuyện vừa rồi, nhưng Chỉ Nguyên đã dặn cô đừng nói ra ngoài, mà lại chưa nói là không được kể cho ai, hay là ai cũng không được kể.……
Cô đắn đo một chút, mới nói: “Chỉ Nguyên nói với em là, Omega mà quá 36 tuổi sinh con sẽ rất khó khăn, sẽ để lại ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe.”
Giang Ngôn Trạm: “……” Sao hai người tự dưng lại đi nói về chủ đề này vậy?
“Nếu đợi em tốt nghiệp đại học rồi mới kết hôn, thì có trễ quá không.” Nguyễn Nhuyễn bấm ngón tay tính tính, “Chưa kể em chắc là còn học lên cao học, đợi hoàn thành xong hẳn việc học thì không biết đến bao giờ…………”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu em vẫn chưa tốt nghiệp thì anh có chịu gả cho em không? Với anh muốn khi nào thì mình có con?”
Cô không muốn chưa kết hôn đã làm Giang Ngôn Trạm dính bầu.
Tuy cô cũng không rõ tại sao, nhưng đối với con người ở đây thì đó không phải là chuyện tốt, thậm chí rất để ý là đằng khác.
Vốn dĩ cô cứ nghĩ là không vội, nhưng lời nói của Chỉ Nguyên đã cảnh tỉnh cô, nếu cứ tiếp tục chờ đợi thì sẽ không tốt cho cơ thể và sức khỏe của Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm không trả lời Nguyễn Nhuyễn, anh chỉ dừng xe im lặng ngồi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Nguyễn Nhuyễn hiếm khi mà cảm thấy bất an, cô nhích người tới gần Giang Ngôn Trạm hơn, đang định hỏi anh làm sao thế, thì nghe Giang Ngôn Trạm chậm rãi trả lời: “………… Em đây là đang cầu hôn anh?”
Nguyễn Nhuyễn lập tức đơ người.
“Để anh suy nghĩ thêm chút.” Giang Ngôn Trạm quay sang đẩy cô về lại vị trí cũ, “Chuyện con cái không cần phải gấp gáp vậy.”
Nguyễn Nhuyễn: “Cục cưng……”
“Kết hôn trước đi đã.” Giang Ngôn Trạm cúi đầu hôn má Nguyễn Nhuyễn một cái, “Con cái tính sau.”
Câu trả lời của anh đã rõ ràng, tức là con cái đối với anh có cũng được, không có cũng không sao, và không hề bài xích chuyện có con.
Trước khi hỏi anh Nguyễn Nhuyễn đã nghĩ kĩ rồi, nếu Giang Ngôn Trạm không muốn có con thì cô cũng sẽ không. Còn nếu Giang Ngôn Trạm muốn, thì cô sẽ nỗ lực hơn nữa, để sớm có thể trở thành một người bạn đời đáng phó thác.
Tuy làm cha mẹ thì không có thước đo nào để đánh giá, nhưng Nguyễn Nhuyễn cho rằng trong lòng mỗi người ắt đều sẽ có tiêu chuẩn nhất định.
Nếu cảm thấy bản thân không thể làm một phụ huynh tốt, thì tốt nhất là đừng sinh đẻ gì cả, cũng đừng để sinh linh bé nhỏ nào phải chịu đựng mình.
Có điều, Nguyễn Nhuyễn lại quên bao gồm trường hợp Giang Ngôn Trạm không quá thích nhưng cũng chẳng ghét này.
Cô mờ mịt nhìn nhìn Giang Ngôn Trạm, không biết phải nói gì tiếp theo.
Giang Ngôn Trạm hôn thêm cái nữa lên má cô, giọng nói mang theo ý cười nhợt nhạt: “Thay vì ngồi nghĩ chuyện này sao em không nghĩ xem tối nay ăn gì.”
Nguyễn Nhuyễn bừng tỉnh, cô vội vàng nắm lấy tay Giang Ngôn Trạm, rầu rĩ đáp: “Cục cưng, mới vừa nãy không phải là cầu hôn đâu!”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm?”
“Chỉ là em muốn thảo luận với anh một chút thôi.” Nguyễn Nhuyễn cũng hôn lại anh, “Bởi vì em không nhịn được mà muốn bàn với anh về chúng ta của sau này.”
Giang Ngôn Trạm cụp mắt nhìn cô, rất chi là nạnh nùng đáp lại: “Ừm.”
Thật ra anh cũng như vậy thôi.
Cho nên anh rất hiểu tâm trạng của Nguyễn Nhuyễn.
“Em thì sao.” Giang Ngôn Trạm hỏi cô, “Em muốn có con không?”
Nguyễn Nhuyễn gãi đầu, không chắc chắn: “Em cũng không biết nữa……”
Cô đó giờ vẫn không thể thấu hiểu được tình thân là loại cảm xúc như thế nào, khi Phương Hủ buồn bã vì cha mẹ cậu ấy, cô không biết an ủi người ta ra làm sao. Hôm nay thấy Chỉ Nguyên ôm tâm trạng vô cùng chờ mong với đứa con chưa ra đời, cô cũng chẳng hiểu được.
—— Mặc dù chịu chi tiền nuôi mình, nhưng lại chẳng hề quan tâm mình bao giờ, bình thường cũng chả mấy khi thấy mặt, một tháng nói chuyện không quá được hai câu, thì tại sao lại phải buồn bã hay vui vẻ vì đối phương?
—— Mà với đứa trẻ còn đang ở Tây Tạng, rõ là thuộc diện “người xa lạ”, không biết mặt mũi ra làm sao cũng chả biết tính cách dễ chịu hay khó ưa, càng không biết nó tròn méo thế nào, thì tại sao lại có thể có tình cảm với nó được chứ?
Nguyễn Nhuyễn nhìn Giang Ngôn Trạm, đột nhiên nhận ra bản thân phải suy nghĩ lại.
—— Nếu đó là con của anh thì sao?
Nếu đó là con của cô và Giang Ngôn Trạm, cô chắc chắn sẽ thích nó.
Dẫu cho nó vẫn chỉ là “người xa lạ” với cô thôi, nhưng vì nó là con của anh, cô sẽ cho phép nó là ngoại lệ.
Nguyễn Nhuyễn cười tủm tỉm.
Giang Ngôn Trạm: “Sao thế?”
“Nếu là con của chúng ta.” Nguyễn Nhuyễn nhích người tới gần Giang Ngôn Trạm, ôm cổ anh, ghé vào tai anh thủ thỉ, “Em nhất định sẽ rất thích.”
Tai Giang Ngôn Trạm lập tức đỏ lựng.
“Xuống xe đi.” Giang Ngôn Trạm xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, “Đi ăn thôi.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn xung quanh: “Tới rồi hả!”
Giang Ngôn Trạm nhìn góc nghiêng gương mặt cô, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Bản thân cô còn là con nít mà bàn chuyện con cái cái gì?
Giang Ngôn Trạm lắc đầu, định nắm tay Nguyễn Nhuyễn xuống xe thì cô đã ôm anh, cái ôm vô cùng chặt.
Cô hôn anh, chân tình nói: “Yêu anh nhiều lắm.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm.”
Bởi vì những hoạt động trước đó của cô đều mang về danh tiếng cũng như lợi nhuận cao, chưa kể thi xong Nguyễn Nhuyễn lại được thêm vài video hot, tiền từ những dự án hợp tác kéo nhau mà về túi cô.
Có thể nói, Nguyễn Nhuyễn đã trở thành đứa nhỏ giàu nhất so với bạn cùng trang lứa.
Mà toàn bộ đều là tiền tự cô kiếm được, chưa kể còn là nguồn thu ổn định.
Với năng lực cá nhân như thế thì điểm thi đại học của cô có ra sao cũng không thành vấn đề.
Mà những bạn học khác của cô bây giờ đang chờ điểm trong lo sợ, muốn ăn chơi cũng chẳng chuyên tâm nổi, chỉ có thể kiếm chuyện làm để phân tâm—— Phương Hủ chính là một trong số đó.
Vì quá lo lắng điểm số, nên cho dù đã lên danh sách những trò chơi sẽ chơi sau khi thi xong, cuối cùng cũng chẳng có tâm trạng đâu mà chơi, nên cậu đã chạy đến công ty của cha mẹ cậu học việc.
Nghe nói mỗi ngày đều bị mắng ong cả lỗ tai, va chạm với xã hội sớm đã thành công làm cậu quên luôn điểm thi đại học.
Mà loại còn lại, chính là tranh thủ chơi hết mình trước khi giờ lành đã điểm, điểm chác ra sao mặc kệ, cùng lắm quỳ gối tạ tội với ông bà già thôi.
Nguyễn Nhuyễn không phải loại nào trong cả hai.
Cô là kiểu người nếu tính không được thì thôi nghỉ khỏe. Vẫn đi chơi với Giang Ngôn Trạm đều đều trong lúc chờ điểm.
Mọi thường Giang Ngôn Trạm đi công tác ăn uống ngủ nghỉ gì đều là trợ lý sắp xếp hết cho. Nhưng lần này đi chơi với cô, mỗi một nơi mỗi một quán ăn đều là hai người cùng quyết định, cho nên chuyến đi này càng ý nghĩa hơn.
Và cuối cùng anh cũng biết đi chơi với đi công tác khác nhau cỡ nào.
Điểm đến đầu tiên của hai người là một thành phố ven biển, thành phố R.
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn được đi máy bay.
Mà cô hoàn toàn không hề có ý thức tiết chế cảm xúc của bản thân, cũng chẳng sợ bị nói là đồ hai lúa, vui vẻ kéo tay Giang Ngôn Trạm hỏi đủ thứ.
Các thủ tục trước khi lên máy bay không ai biết rõ hơn Giang Ngôn Trạm, vốn cảm thấy phiền phức và nhàm chán, nhưng có Nguyễn Nhuyễn đi cùng, mọi thứ đều khác hẳn.
Giang Ngôn Trạm nắm tay Nguyễn Nhuyễn cùng làm từng khâu một, từ xuất trình hộ chiếu, soát vé kiểm tra chuyến bay, cho đến hoàn tất thủ tục kí gửi hành lí.
Nguyễn Nhuyễn thấy cái gì cũng mới mẻ, cảm giác bước lên máy bay như bước lên đến đỉnh núi vậy. Cảnh sắc dưới mặt đất càng ngày càng nhỏ đi, rừng cây bao quanh cả một thành phố lớn giờ đây nhỏ chỉ như một mảnh ghép của bức tranh trời đất to lớn đang trải ra trước mắt cô.
Sắc trời đã sẩm tối, hoàng hôn dần buông xuống, từng tảng mây lớn cũng bắt đầu bị hoàng hôn nhuộm đỏ.
Cảnh sắc xung quanh thay đổi chỉ trong một nháy mắt.
Giang Ngôn Trạm thấy ánh chiều tà của hoàng hôn hắt qua cửa sổ, dừng trên đôi má của Nguyễn Nhuyễn, ánh lên quầng sáng nhu hòa. Đẹp như tranh vẽ.
Nếu không bị ngăn trở bởi dây an toàn, thì Giang Ngôn Trạm đã nhào tới hôn cô từ lâu rồi.
Nhuyễn Nhuyễn của anh thật là một nữ A xinh đẹp mà, ở cô có sự chân thành và nhiệt huyết thuần túy, vừa có chí tiến thủ lại vừa lạc quan, không ngừng nỗ lực tiến về phía trước, còn với anh thì luôn dịu dàng kiên nhẫn và chu đáo, mạnh mẽ đáng tin cậy mà vẫn mềm mỏng đáng yêu.
Anh biết Nguyễn Nhuyễn đang chờ đợi, mà anh cũng vậy.
Không chỉ vì kì thi đại học gần ngay trước mắt của Nguyễn Nhuyễn, mà còn vì thời gian biết nhau của hai người quá ngắn, chưa kể cả hai lại còn là lần đầu yêu đương, có quá nhiều sự không chắc chắn.
Càng muốn ở bên nhau dài lâu, thì càng không muốn những chuyện không tốt phát sinh.
Cho nên chuyến đi chơi lần này, cũng có thể xem như là phép thử.
Nghe nói chỉ cần đi chơi xa với nhau một chuyến thôi, là bao nhiêu vấn đề tiềm ẩn tự khắc lòi ra hết.
Giang Ngôn Trạm nhìn góc nghiêng gương mặt Nguyễn Nhuyễn đến ngẩn người, thì bỗng nhiên có cái gì đó mềm mềm bọc lấy tay mình.
Anh giật mình nhìn xuống, phát hiện cô đang nắm tay anh, rất chặt.
“Cục cưng, anh xem mây ngoài kia kìa.” Cô cầm tay Giang Ngôn Trạm lắc lắc, “Đỏ đỏ, dễ cưng ghê.”
Giang Ngôn Trạm: “?”
Dễ cưng?
Không phải bình thường miêu tả đều là tuyệt đẹp đồ sộ hùng vĩ gì gì đó hả?
Giang Ngôn Trạm tò mò nghiêng người qua nhìn theo.
Vừa lúc Nguyễn Nhuyễn cũng ngả người về phía sau, vai đụng vào cánh tay anh.
Giang Ngôn Trạm còn chưa thấy được hoàng hôn bên ngoài cửa sổ trông ra làm sao, đã thấy Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, vẫn là nụ cười tươi rói, làm anh cũng vui lây.
“Giống anh khi đang xấu hổ đó.” Nguyễn Nhuyễn cười tủm tỉm nói.
Giang Ngôn Trạm chưa theo kịp mạch não của cô: “……?”
“Là mây ở ngoài kia đó.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Hồng phấn hai bên má, nhìn giống anh lúc xấu hổ, đáng yêu vô cùng.”
Giang Ngôn Trạm: “………….”
Vốn dĩ đang bình thường, bị cô nói vậy làm mặt anh cũng nóng lên.
Mới một phút trước anh còn đang nghĩ vẩn vơ cái gì mà “hai người đều là lần đầu yêu đương cái gì cũng không biết”, nhưng Nguyễn Nhuyễn đã chứng minh cho anh thấy là anh sai rồi.
Chỉ có anh không biết thôi chứ cô rất biết là đằng khác.
Giang Ngôn Trạm ngồi lại ghế của mình đàng hoàng, nhắm mắt lại nói: “Bay chặng dài có thể sẽ hơi mệt, em tốt nhất nên nghỉ ngơi chút đi.”
Nguyễn Nhuyễn giống như đứa nhỏ lần đầu được mẹ dẫn đi chơi xa, hưng phấn chịu không được, năng lượng dồi dào nào có thấy mệt.
Cô ôm cánh tay Giang Ngôn Trạm: “Em biết rồi, anh cứ ngủ trước đi, em xem chút.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm.”
Hai người mồm thì nói thế, nhưng cuối cùng chả ai ngủ nghỉ gì cả, mà dựa vào nhau nhìn mây ngoài cửa sổ, nói chuyện phiếm, nháy mắt đã một giờ đồng hồ qua đi.
Chưa gì máy bay đã sắp hạ cánh.
Lúc xuống máy bay Nguyễn Nhuyễn có chút chưa thỏa mãn, Giang Ngôn Trạm nhìn phát là biết ngay, lúc ra khỏi cửa soát an ninh ghé vào tai cô hỏi: “Lần sau đi du lịch nước ngoài không?”
Bởi vì nơi muốn đi thì quá nhiều mà thời gian thì lại có hạn, hơn nữa Nguyễn Nhuyễn chưa làm hộ chiếu, các thủ tục xuất hành liên quan làm không kịp…… nên cuối cùng quyết định là chỉ đi trong nước thôi.
Khoảng cách gần bay tới bay lui cũng tiện, sẽ có nhiều thời gian để chơi hơn.
Quả nhiên, Nguyễn Nhuyễn nghe vậy hai mắt lập tức sáng rỡ.
Cô quay sang nhìn Giang Ngôn Trạm, hỏi anh: “Lần sau là lúc tuần trăng mật của chúng ta đúng không?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh lập tức rơi vào trầm tư.
Không phải cảm thấy Nguyễn Nhuyễn quá vội vàng, mà là suy nghĩ một hồi thì thực ra cô nói cũng chẳng sai.
Để có thể cùng nhau đi chơi, anh đã phải liên tục tăng ca trong lúc cô ôn thi, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành công việc mới có được tí thời gian thế này.
Cho nên lần sau có khi thật sự phải đợi đến tuần trăng mật của hai người.
Giang Ngôn Trạm im lặng xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, xem như đồng ý với cô.
Hai người cũng không mang nhiều hành lý, mỗi người một chiếc vali 20kg, Nguyễn Nhuyễn thì mang thêm cái túi đeo chéo.
Cô cất toàn bộ giấy tờ tùy thân của cô và Giang Ngôn Trạm vào trong túi, ngoài ra còn để thêm điện thoại, sạc dự phòng, kem chống nắng dạng xịt và một số nhu yếu phẩm khác để cần thì lấy ra dùng.
Bởi vì giọng cô nghe như hết hơi, làm Giang Ngôn Trạm lập tức lo lắng: “Sao vậy? Em thấy không khỏe à?”
“Không có không có.” Nguyễn Nhuyễn mềm oặt xua tay, “Chỉ không sức thôi.”
Cô là một cục kẹo dẻo không đội trời chung với nắng nóng.
“Chúng ta bắt taxi đến khách sạn đi.” Nguyễn Nhuyễn ôm cánh tay anh, cả người đều dán lên người anh, “Em nhớ gió điều hòa.”
Giang Ngôn Trạm: “…… Được.”
Mặc dù anh muốn bắt taxi vào thẳng bệnh viện hơn.
Nhưng anh vẫn chọn tin tưởng Nguyễn Nhuyễn.
Bởi vì đã biến thành con người, nên Nguyễn Nhuyễn sẽ không còn bị tan chảy khi gặp nóng nữa, cơ thể của cô đã thành cơ thể người thực thụ, nên giờ có vác đi bệnh viện cũng chẳng chẩn ra được bệnh tật gì đâu.
Còn lý do vì sao gặp nóng cô vẫn èo uột không có sức—— thì chắc là do bị ám ảnh tâm lý đó.
Tóm lại, dưới cái trời nắng gắt này, Nguyễn Nhuyễn triệt để tan chảy, mềm oạt èo uột không có tí sức nào.
Giống con mèo lười biếng nằm ườn không muốn nhúc nhích, đơn vị đo trọng lượng là “một bãi”.
"Một bãi" Nguyễn Nhuyễn được nhét vào taxi có điều hòa thì mới thấy khá hơn chút, dựa vào người Giang Ngôn Trạm, ta thán trong lòng —— sao mà con người chịu nóng được hay quá vậy!
Cô sắp tan thành một bãi mỡ đến nơi mà Giang Ngôn Trạm vẫn điềm nhiên như không, thậm chí một giọt mồ hôi còn không đổ, vẫn cứ sừng sững như núi tuyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương