Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào
Chương 108: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (36)
Ninh Phong từ trước đến nay luôn chú ý một ít bát quái. Vì vậy, hắn đã nhìn thấy bài viết này không lâu sau khi nó được đăng. Ninh Phong ngẩn ra, "???" Tôi còn chưa đủ thảm sao? Tôi từ khi nào một ngàn con dao đâm không qua? Cư nhiên muốn tôi lợi hại như thế này? Hắn lại nhìn lướt qua các bình luận. Một đám người đang nói Trà ca của hắn là gái điếm??? Chết tiệt? Không thể nhẫn nhịn! Trà ca của hắn thật dễ thương, ngoan ngoãn, mềm mại, còn cô gái tâm cơ? Tâm cơ cả nhà các ngươi! Loading...Đúng là một lũ tràn đầy ác ý! Không nói gì, hắn ta đi lên khai xé. { Ninh Phong nhà Chu ca }: Con mắt nào của các người nhìn thấy tôi và Chu ca vì Bạch Trà mà trở mặt thành thù? Ai đăng bài viết lăn ra đây, chúng ta cũng nhau tâm sự một chút! Sau khi phát ra những lời này, hắn ta hung hăng đứng lên và đập mạnh vào mặt bàn. Học sinh cả lớp theo bản năng rụt rụt mình lại. "???" Một đám người: Vẻ mặt mộng bức. Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã trêu chọc vị nhị ca này? Chu Kình Hoán nghiêng đầu nhìn Ninh Phong, "Làm sao vậy?" Ninh Phong rũ mắt xuống, đưa điện thoại qua, "Chu ca anh nhìn đi." hắn nghi ngờ bài viết này là do người trong lớp đăng lên. Nội dung của bài viết này nói ra hình ra dáng và một phần là cách cả ba người họ ở chung với nhau. Điều này rõ ràng đã xảy ra trong lớp. Chu Kình Hoán để điện thoại xuống, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen đầy sát ý, "Ai đăng bài này, đứng lên!" Giọng nói lạnh lùng giống như ở nam cực. Nghe được anh ấy nói về bài viết, đã có một số người chờ đợi để xem kịch, còn một số người khác vẻ mặt mộng bức không biết chuyện gì đã xảy ra. Ví dụ như Trà Trà là rõ ràng nhất. Cô đang cúi đầu bóc vỏ kẹo, bị tiếng nói đột ngột của Chu ca ca làm cho hoảng sợ đến run tay, lạch cạch, kẹo rơi........... Trà Trà nhìn chằm chằm vào cây kẹo đã bị rơi trên mặt đất. "..........." Kẹo của cô.........lại bị Chu ca ca làm cho hoảng sợ bỏ mình!!! Cô bĩu môi, rút khăn giấy, nhặt kẹo trên mặt đất ném vào thùng rác. Vì Chu ca ca, cô đã hai lần làm rơi kẹo. [ Trà Trà, Chu ca ca của cô không phải cố ý.] Thất Thất hoảng một đoàn. Nó sợ rằng cô sẽ ghi hận Chu Kình Hoán vì hai cây kẹo mút. Ai, nam chủ thật thảm, ngày nào cũng cùng kẹo mút tranh sủng, nhưng mẹ nó tranh mãi không thắng! Nó cũng là một hệ thống thật thảm. Trà Trà lắc đầu, " Thất Thất, ngươi nghĩ nhiều quá, chỉ là một cây kẹo thôi." Ta không keo kiệt như vậy! "Hơn nữa, làm sao ta có thể vì một cây kẹo mà so đo với người khác?" Trà Trà bất đắc dĩ nói, suy nghĩ một lúc, rồi nói thêm, " Thất Thất, thì ra trong lòng ngươi, ta là người như vậy sao? Tôi không vui!" Thất Thất, [ không không không! Trà Trà vĩnh viễn là tốt nhất! Bất kể Trà Trà làm gì, Thất Thất cũng sẽ hỗ trợ cô vô điều kiện!] " Được rồi." Sau khi nói chuyện với Thất Thất xong, cô đã chuyển sự chú ý của mình sang Chu Kình Hoán và Ninh Phong. "Bài viết gì nha?" Có thể khiến Chu ca ca tức giận như thế này? Cô ấy rất tò mò. Nghe thấy giọng nói của cô, Chu Kình Hoán quay đầu nhìn cô, "Không có chuyện gì, chỉ là chuyện nhỏ, em cứ làm việc của mình đi." Giọng nói của anh theo bản năng trở nên nhẹ nhàng. Ninh Phong, ".............." Các học sinh trong lớp, ".............." Bọn họ dường như hiểu được cái gì gọi là: Không phải nam thần lạnh lùng, mà là sự ấm áp của nam thần không dành cho ngươi.......... Vừa lạnh lùng vừa hung và tàn nhẫn giáo bá, trên thực tế, sẽ có một mặt nhẹ nhàng như vậy. Trái tim nhỏ bé chợt nhói đau. Bọn họ cảm thấy rằng bọn họ có thể đã nhận được một bạo kích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương