Tê Diệu kém chút từ ghế sô pha ngã xuống đất, Tê Vọng không quan tâm chiếc laptop, tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy cô: "Em thế nào? Muốn đi bệnh viện hay không?"
Tình trạng như vậy trước đó cũng từng có, chỉ là Tê Diệu không coi đây là chuyện lớn gì.
Cô cho rằng chính mình không có việc gì, đứng lên giống thường ngày, lại đột nhiên cảm nhận được trái tim một trận co rút đau đớn, đau đến cả người cô run rẩy, run đến không kiểm soát được.
"Không có việc gì..
Thân thể của em khoẻ.." Tê Diệu còn chưa nói hết liền ngất đi.
Trời cao đại khái có thù với cô.
Mỗi khi cô tận hưởng được một chút tư vị ngọt ngào, liền sẽ dùng phương thức bất ngờ không kịp chuẩn bị đánh cô quay trở về hiện thực tàn khốc.
Tê Diệu hoảng loạn tinh thần mở to mắt, chợt thấy một đám người trầm mặc đứng trước giường bệnh.
Cô ngồi dậy, chào hỏi bọn họ, từng người trong bọn họ giống như không nhìn thấy, cúi đầu nhìn cô gái đã không còn hơi thở ở trên giường bệnh.
Tê Diệu: "?"
Trong lòng của cô dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, thúc đẩy cô chậm rãi cúi đầu xuống.
"..."
Tê Diệu trầm mặc hồi lâu.
Chuyện gì xảy ra vậy! Vì cái gì, thân thể của cô còn nằm trên giường bệnh hả?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tê Diệu thử nằm trên thân thể, lăn lộn quay cuồng, yên lặng dùng phương pháp niệm từ từ Chú Đại Bi, từ đầu đến cuối vẫn không thể đánh thức được thân thể của mình, trái tim của cô triệt để ngừng đập, bị đặt ở nhà xác trong suốt ba ngày.
Bác sĩ nói là bệnh tim đột nhiên bộc phát dẫn đến đột tử, trước đó đã từng xuất hiện dấu hiệu của bệnh, chỉ là Tê Diệu vẫn luôn không chú ý tới.
Thật vất vả làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, lại bởi vì trong lúc chuyển nhà xảy ra các loại chuyện phức tạp làm cho thân thể chịu không nổi.
Nếu có thêm lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không vì cố gắng mà thức đêm đâu!
Tê Diệu trơ mắt nhìn cha Tê mẹ Tê đứng ở trước giường bệnh khóc, một bên khóc một bên gọi tên Tê Diệu.
Nhìn một màn này, Tê Diệu đầu tiên là khiếp sợ rất nhiều, sau đó ý thức được, bọn họ đã sớm phát giác được thân phận chân thật của cô, chẳng qua vẫn luôn giả ngu mà thôi.
Bọn họ xem cô như chính con ruột của mình, cũng không phải là một tên giả mạo thay thế.
Vừa nghĩ tới đó, lòng Tê Diệu từng đợt từng đợt đau đớn.
Tê Diệu nhìn thấy Trình Lịch lảo đảo chạy tới.
Cứ cho là ngửi không được, cũng có thể từ quần áo xốc xếch của cậu nhìn ra đại khái là từ trong bãi rượu chạy đến bệnh viện.
Cậu nhẹ lung lay bả vai Tê Diệu, cô gái nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt đã lạnh lại, tứ chi cứng ngắc không có sinh mệnh.
Nhìn thấy Trình Lịch khổ sở như vậy, Tê Diệu cũng không nhịn được nước mắt.
Trình Lịch là người bạn tốt nhất đời này của cô, lại bởi vì chuyện dọn nhà cùng chuyện công việc mà không để ý đến cậu, đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không có.
Tê Diệu bi thương mà nhìn cậu.
Trình Lịch một tay chống trên giường bệnh, môi hơi hơi nhúc nhích, hồi lâu, cậu run rẩy thấp giọng nói ra: "Tớ còn chưa nói với cậu.
Tớ thích cậu mà."
Tê Diệu sững sờ tại chỗ.
Trình Lịch nhẹ nhàng chạm chạm gương mặt lạnh băng của cô: "Tớ nguyện ý cả một đời đều không nói ra, chỉ cần cậu tỉnh lại, được không?"
"Trình Lịch.."
Tê Diệu kêu tên cậu, mà Trình Lịch một tiếng đều không nghe được.
Trình Lịch ở trong phòng của cô chờ đợi thật lâu, suốt một buổi trưa mới bị quản gia mang về.
Phòng đột nhiên trống vắng an tĩnh, Tê Diệu có chút không quen ngồi ở góc tường, bi ai nghĩ, có lẽ sau này cô đều phải như vậy, làm một cô hồn dã quỷ ai cũng không nhìn thấy, cứ như vậy phiêu đãng trong thế gian.
Cô còn chứng kiến Sở Giảo Giảo sang đây nhìn cô, đây là chỗ Tê Diệu không nghĩ tới được.
Sở Giảo Giảo đứng ở trước mặt thi thể, trầm mặc rất lâu.
"Có lẽ câu nói kia của mẹ rất đúng, người tốt đều đoản mệnh." Chị ta tự giễu giật giật môi, quay người rời đi.
Người cuối cùng tiến vào chính là Tê Vọng.
Tê Diệu biết, anh vẫn luôn chờ đợi ở ngoài cửa, giống như là người nhà của cô, an bài mọi người đi vào, lại đem mọi người đưa ra bệnh viện.
Khi anh đi vào, đã là buổi tối, anh cứ như vậy lặng yên nhìn cô gái nằm ở trên giường, tròng kính trong suốt che một tầng sương mù m.ô.n.g lung, thấy không rõ đôi mắt của anh.
Tê Diệu đứng bên cạnh anh, trơ mắt nhìn một giọt nước mắt theo gương mặt của anh trượt xuống..
Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 120: Chương 120
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương