Tê Diệu về đến nhà bỗng nhiên nhớ lại sự tình đại sư, suy nghĩ liên đới lên tới quân sư Trình Lịch đang khổ sở chờ đợi.
Toang rồi.
Không phải cậu ấy còn đang chờ bên ngoài khách sạn đó chứ?
Tê Diệu chột dạ đóng lại cửa phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra, phía trên hiện ra bốn mươi tám cái tin nhắn Trình Lịch gửi tới.
Cậu không dám gọi điện thoại cho Tê Diệu, đành phải gửi tin nhắn đến biểu thị tâm tình phiền muộn của mình.
Tê Diệu xem từng cái tin nhắn, thẳng đến tin cuối cùng.
Trình Lịch:..
Tớ đi bệnh viện, chớ quấy rầy.
Tê Diệu giật mình, vội vàng hồi âm: Cậu đi bệnh viện làm gì? Xảy ra chuyện rồi?
Trình Lịch: Vấn đề không lớn.
Bị con muỗi cắn nát người, đi xem một chút.
Thuận tiện nói thêm mấy ngày kế tiếp đều đừng tìm tớ, lúc nào tiêu sưng tới đó gặp cậu.
Tê Diệu:..
Cô liền đại sư cũng chưa nhìn thấy.
Mỗi lần gặp Hoắc Ngu, là mỗi lần gặp chuyện không may, trong đầu Tê Diệu hiện lên gương mặt kia, liền ngăn không được mà hận đến ngứa răng.
Đại khái là trời sinh số phận bát tự không hợp, Hoắc Ngu chính là sát tinh của cô, đi đâu gặp cũng xui xẻo.
Tê Diệu bụp một tiếng ngã xuống giường, mờ mịt nhìn trần nhà.
Lần tiếp theo đi ra ngoài không biết là lúc nào đây, rốt cuộc cô phải lấy cớ như thế nào mới có thể ra cửa được nữa?
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị thùng thùng gõ vang.
“Diệu Diệu, là anh.”
Là thanh âm của Tê Vọng.
Tê Diệu kém chút quên mất đêm nay Tê Vọng nghỉ ngơi trong nhà, sáng sớm ngày mai liền phải chạy đi sân bay.
Công tác của anh bận rộn đến nỗi Tê Diệu nhìn đều e ngại, thật không biết Tê Vọng như thế nào mà nhịn xuống được.
Vừa lúc, cô muốn cùng Tê Vọng nói chuyện chuyện đi ra ngoài này.
Cứ ở nhà mãi thế này chỉ sợ là nghẹn hỏng luôn.
Tê Diệu chầm chập mở cửa ra, bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Tê Vọng vừa mới tắm rửa xong tựa ở cạnh cửa, mặc áo tắm, sợi tóc màu đen ướt sũng dán lên trên trán, lấy xuống gọng kính viền vàng già dặn sắc bén, cũng có vẻ nhiều hơn mấy phần nhu hòa.
Anh nói: “Anh có lời muốn nói với em.”
Tê Diệu: “Em có lời muốn nói...”
Hai người đều sững sờ.
Tê Vọng: “Em nói trước đi.”
“Không, vẫn là anh nói trước đi.”
Tê Vọng trầm mặc một lát, hỏi: “Diệu Diệu muốn tiếp xúc nhiều một chút với người bên ngoài hay không?”
Tê Diệu ánh mắt sáng lên: “Muốn ạ!”
“Vậy — em có muốn cân nhắc đi trường học hay không, kết giao bạn bè?” Vòng xã giao của Tê Diệu cơ hồ tương đương không có, trực tiếp thả cô đến các loại trường hợp xã giao hành động quá mức mạo hiểm, còn không bằng để cho cô trước tiên đi trường học đợi một thời gian ngắn, làm quen hoàn cảnh ở với bạn cùng lứa tuổi một chút.
Tê Vọng phát hiện năng lực học tập của cô vô cùng tốt, dựa theo tiến độ trước mắt, đoán chừng không hơn nửa năm liền có thể dung nhập vào bên trong hoàn cảnh chung.
Liên quan tới đề nghị đi học, lúc đầu Tê Vọng nghĩ gác lại một đoạn thời gian, nhưng khi anh phát giác được Tê Diệu càng ngày càng không vui, tựa như là chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, tịch mịch mà cô độc, anh liền không đành lòng lại đem Tê Diệu nhốt ở trong lồng bảo thạch của Tê gia.
“…”
Tê Diệu nụ cười đột nhiên đọng lại.
Tê Vọng: “Nếu như em sợ hãi, không nguyện ý, chúng ta liền không đi học trường học có được hay không?”
Tê Diệu đương nhiên không muốn đi trường học đó!
Cô thật vất vả tốt nghiệp đại học, rốt cuộc không cần cùng một đám thiểu năng cùng tuổi lục đục với nhau, dựa theo tuổi tác của Tê Diệu nhất định sẽ đưa cô lên cấp ba, ngẫm lại liền kinh dị.
Cô theo bản năng phản ứng muốn cự tuyệt, nhưng đại não ở trong khoảnh khắc bình tĩnh lại, nói cho cô biết đây là một cơ hội tốt.
Đi học nghĩa là sao?
Mang ý nghĩa có thể mỗi ngày đi ra ngoài, có thể tiếp xúc đến rất nhiều người ở chỗ khác nhau, mang ý nghĩa khả năng cô ra ngoài sẽ càng nhiều.
Mà trước mắt, Tê Diệu cần nhất chính là lý do để cô có thể tự do đi ra ngoài.
Cô biết nếu là dựa theo trạng thái hiện tại, qua tiếp một hai năm, Tê Vọng sẽ đối đãi với cô như đối với các cô nàng bình thường, mặc cô tùy ý đi ra ngoài.
* * * Có thể là thời gian như vậy quá lâu, Tê Diệu chờ không nổi.
Cô đã không dám tưởng tượng nếu cứ tiếp tục như thế, tên giả mạo kia đem thân thể của cô chỉnh thành bộ dáng gì..
Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 28: Chương 28
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương