Nói được nửa câu, chuông điện thoại của Trình Lịch bỗng nhiên vang lên, là giai điệu mà cậu siêu thích.
Tê Diệu chưa từng truy tìm, nhưng cô đối với các loại chi tiết cùng thói quen của Trình Lịch nhớ rõ rành mạch, so với bản thân Trình Lịch còn hiểu hơn cả cậu.
Trình Lịch biến sắc, giống như là tìm được cớ, ý bảo Tê Diệu trước không cần nói chuyện: “Là tin tức của đại sư bên kia đó!”
Trình Lịch tiếp thông điện thoại, Tê Diệu trong nháy mắt khẩn trương lên.
Cô nín hơi ngưng thần, kiên nhẫn chờ đợi tin tức tốt từ đại sư.
Đại sư nói rất đơn giản.
Ông ta nói đạo lý rõ ràng, đem tình huống của Tê Diệu hảo hảo phân tích một phen.
Cũng tỏ vẻ, hồn phách hai người chính xác hoàn toàn bất ổn, yêu cầu phải làm pháp trận trợ giúp.
Nhưng thời gian làm pháp trận trợ giúp rất dài, cần phải kiên nhẫn chờ đợi thời gian mấy tháng, hi vọng Tê Diệu không cần nôn nóng, miễn cho tự mình phát sinh tình huống ly hồn lần nữa.
Tê Diệu nghe ông ta phân tích lên từng điểm, nghe cực kì nghiêm túc, kém chút dùng sức gật đầu.
Nhưng Trình Lịch ở bên cạnh thì biểu lộ có chút đặc sắc.
Cúp điện thoại.
Trình Lịch đè lại cái đầu nhỏ hưng phấn của Tê Diệu, thần sắc do dự một chút, vẫn là tiếp tục nói: “Trước tiên cậu chớ cao hứng, tớ phải nói cho cậu một chuyện quan trọng.”
“Sự tình gì?” Còn có thể quan trọng hơn so với chuyện cô có thể trở về như vậy?
Trình Lịch nói: “Tóc Sở Du Du bị làm mất rồi.”
“?”
“Tóc đại sư dùng là của tớ.”
“…”
Trầm mặc vắng vẻ yên lặng một lúc lâu.
Trình Lịch chịu tốt một trận đánh.
Nắm đ.ấ.m của Tê Diệu đập ở trên người cậu mềm như bông, giống như là đang gãi ngứa cho cậu, Trình Lịch một chút cũng không đau, ngược lại cậu càng đau lòng Tê Diệu hơn, sợ cô làm đau tay của mình.
Một giấc mơ đẹp thất bại, trong lòng Tê Diệu chênh lệch to lớn, lại thêm Trình Lịch trong lúc vô tình thành “Thần trợ công”, trong lúc nhất thời tâm tình cô phức tạp, thật không biết nên trách cứ Trình Lịch, hay là may mắn vì hành động trong lúc vô tình của cậu đã giúp hai người tránh bước vào âm mưu.
“Không phải đã nói thật sự là đại sư chính hiệu hay sao?”
“Có thể là bị lừa.
Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, cậu đánh khiến cho tớ đau lòng.” Trình Lịch ôn tồn khuyên cô, sợ Tê Diệu tức giận đến phát bệnh, “Tớ lại tìm một lần nữa, nhất định sẽ có biện pháp, cậu đừng lo lắng được không?”
Tê Diệu giống như bóng xì hơi buông nắm đ.ấ.m ra, tựa ở trên hàng rào, ưu sầu mà nhìn ngoài cửa sổ.
Cô trầm mặc thật lâu.
“Cậu nói xem, nếu như tớ không đổi trở về được thì sao?”
Vấn đề này trong lúc nhất thời làm Trình Lịch không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu nghiêng mặt qua, nhìn chăm chú dung nhan tinh khiết ôn nhu của Tê Diệu, cô đang ngắm nhìn phương xa, con ngươi màu hổ phách nhiễm lên sương mù m.ô.n.g lung u buồn chỉ thuộc về bóng đêm, mơ hồ có chút ngấn lệ lập loè.
Trình Lịch nói: “Cậu đổi cái góc độ ngẫm lại, cái này có lẽ là một chuyện tốt.
Cậu rời đi cái nhà lục đục với nhau kia, hiện tại có người thân yêu thương, nhân sinh lại bắt đầu lại từ đầu, cậu nên cảm thấy cao hứng mới đúng.”
“Cậu nói không đúng.
Đây không phải tớ, đây là Tê Diệu, tớ không nên là cái dạng này.”
Cô không có khả năng đi hai bước liền thở, cô dù là nhận thiên đại ủy khuất cũng sẽ không chảy một giọt nước mắt.
Cô có thể dùng vỏ bọc con nhím che lấy toàn thân, đao thương bất nhập, ai đều không thể tổn thương cô.
Trình Lịch đè lại đỉnh đầu của cô, ra hiệu cô quay lại.
Tê Diệu: “Đừng làm rộn.”
Trình Lịch: “Cậu nhìn vào mắt của tớ.
Cậu nhìn đi, người ở bên trong có phải là cậu hay không? Cậu nhìn bộ túi da này có quan trọng à? Nó sẽ để cho tớ nhận sai cậu sao, sẽ để cho cậu biến thành người mà chính mình cũng không nhận ra hả?”
“…”
Ở bên trong đồng tử đen sì của Trình Lịch, Tê Diệu thấy được chính mình.
Cứ việc bộ dáng bên ngoài là một người khác, cô vẫn như cũ có thể từ đó khui ra nhan sắc diễm lệ chỉ thuộc về cô.
Trình Lịch nói: “Con mắt sẽ không gạt người.
Cho nên, cậu càng phải cẩn thận.”
Tê Diệu mấp máy môi, thần sắc kiên quyết: “Chờ một tháng nữa đi.”
Nếu như sau một tháng, sự tình vẫn không có cách giải quyết, cô liền muốn thẳng thắn với người của Tê gia, bất luận bọn họ là trợ giúp cho cô, hoặc là đuổi cô ra khỏi cửa, sự tình đều phải có biện pháp giải quyết.
Cô không thể lừa gạt người khác, lừa gạt mình như vậy.
“Cậu chỉ cần nhớ kỹ, cậu làm bất kỳ quyết định gì, tớ đều sẽ đứng ở về phía cậu.” Trình Lịch giơ lên môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.
“Được.” Tê Diệu một cái tát chụp trên vai của cậu, “Quả nhiên là anh em tốt.”
Trình Lịch: “Cái đó, chúng ta thương lượng chút, có thể cân nhắc không làm anh em được không?”
Tê Diệu: “Được thôi chị em.”
Trình Lịch: “…”.
Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 35: Chương 35
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương