Cuối tuần là sinh nhật của mẹ Tê, rất nhanh, kim đồng hồ đã nhảy tới cuối tuần.
Cả đêm Tê Diệu đều không ngủ, vừa nghĩ tới sau khi sinh nhật kết thúc cô muốn thẳng thắn hết mọi chuyện, thần kinh cô căng thẳng, khó nén được khẩn trương.
Đần thở hồng hộc l.i.ế.m tay của cô, Tê Diệu vẫn cứ là một bộ dáng thất thần như đi vào cõi thần tiên.
Mẹ Tê còn tưởng rằng cô là bởi vì nghĩ tới sinh nhật nên hưng phấn đến ngủ không yên, bưng lấy mặt của Tê Diệu dùng sức hôn hai cái.
“Ôi chao, Diệu Diệu nhà chúng ta thật sự là quá đáng yêu rồi!”
Tê Diệu bị hôn đến đầu óc choáng váng, vội vàng đem lễ vật ở trong n.g.ự.c lấy ra.
“Đây là quà sinh nhật mà con chuẩn bị.”
“Diệu Diệu của chúng ta thế mà lại chuẩn bị quà sinh nhật?” Mẹ Tê mừng rỡ không thôi, tiếp nhận hộp quà mở ra, bà nhìn thấy một cái vòng tay màu trắng bạc nằm lẳng lặng ở trong hộp, trên mặt tràn đầy tươi cười.
“Thật là đẹp mắt, mẹ phải nhanh mang vào trên tay thôi!”
Tê Diệu nhìn khuôn mặt biểu lộ vui sướng của bà, cũng miễn cưỡng nâng khoé môi theo.
Mẹ Tê có thể vui vẻ thật quá tốt rồi, chỉ là không biết qua hôm nay, lúc mẹ Tê nhớ lại hình ảnh này, vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ hay không.
“Đúng rồi, Diệu Diệu, con nhanh đổi một bộ váy xinh đẹp nào.”
“Muốn đi đâu ạ?” Tê Diệu hỏi.
“Ăn sinh nhật đương nhiên muốn đi biển chơi chứ.
Cái biệt thự gần bờ biển của nhà mình để riết muốn mốc meo rồi, vài ngày trước mẹ liền căn dặn người quét sang dọn ổn thỏa, chúng ta đi qua đó chơi, ở một đêm bên đó có được hay không?”
Mẹ Tê cười tủm tỉm: “Con đã lớn như vậy, còn chưa có đi biển lần nào đâu.”
Tê Diệu nghĩ, làm sao mà cô có thể chưa đi biển, kỹ thuật bơi lội của cô có thể xưng bá trong một đám người.
Chỉ là ở trước mặt mẹ Tê, Tê Diệu chỉ có thể mặc váy nhỏ kiểu dáng áo tắm đi tản bộ ở bờ biển, nhặt nhặt vỏ sò.
Tê Diệu: “…”
Đột nhiên cảm thấy ở nhà cũng không có gì không tốt.
Thời gian nghỉ phép hàng năm của Tê Vọng không nhiều, cuộc sống giống như chỉ khi nào ăn sinh nhật của người thân mới có thể keo kiệt nghỉ ngơi một hai ngày như thế, vừa kết thúc nghỉ phép liền lập tức rời đi tiếp tục công việc.
Trong lòng Tê Diệu âm thầm chửi thề, anh không phải là 996*, mà quả thực như là một con quay được cài sẵn không ngừng làm việc suốt cả năm, mãi mãi duy trì trạng thái động cơ chuyển động không ngừng.
(Giới công nghệ Bắc Kinh vẫn hay sử dụng thuật ngữ “996” – làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày/tuần để miêu tả lịch trình khốc liệt cũng như văn hóa làm việc của các nhân viên làm trong ngành IT của TQ- nguồn gg)
Kế hoạch của mẹ Tê là như thế này —
Người một nhà trước tiên đi biệt thự, đợi đến xế chiều Tê Vọng đến biệt thự, bọn họ liền có thể bắt đầu chúc mừng rồi vui vẻ đùa giỡn.
Mẹ Tê đối với sinh nhật đêm nay vô cùng chờ mong.
Từ khi sinh Tê Diệu ra đến bây giờ, sinh nhật hàng năm của bà đều chưa bao giờ có sung sướng giống như hiện tại.
Mà năm nay, bà nhận được lễ vật đến từ con gái, thu hoạch được nhiều thêm một phần chúc phúc, đây là thời khắc nhân sinh mỹ mãn nhất của bà, không gì sánh nổi.
Mắt thấy mẹ Tê vừa mở mắt là bộ dáng sung sướng hạnh phúc, Tê Diệu không muốn đánh vỡ vui vẻ của bà, yên lặng thay váy xong, mang theo bọc nhỏ, cùng cha Tê mẹ Tê ngồi trên xe.
Một nhà ba người ngồi xếp hàng ở sau xe, một đường thổi quét gió trời, vui mừng cực độ.
Chiếc xe nhanh chóng lướt qua trên đường cao tốc, trong gió loáng thoáng nghe được tiếng bọn họ hoan hô cười nói.
“Tiếp nè!”
“Không nè!”
“A vì sao vận may của Diệu Diệu tốt như vậy, lại muốn thắng nữa!” Cha Tê phiền muộn đến thổ huyết, thiếu điều muốn nghĩ quẩn từ đây rời khỏi giới cờ bài.
Tê Diệu bình tĩnh hướng trên mặt ông dán tờ giấy.
“Cha lại thua rồi.”
Biệt thự tọa lạc ở một bên bãi biển riêng, nước biển trong suốt sạch sẽ, sóng nước lóng lánh.
Tê Diệu mang theo mũ che nắng, mặc váy đeo đai hoa dài phũ tới bờ cát, mẹ Tê nhìn đến trong lòng nở hoa, đi một đường chụp một đường.
Tê Diệu tùy ý cho bà chụp đủ.
Cô đi dạo khắp nơi ở trên bờ cát, xa xa nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy đến, dừng lại cách chỗ cô không xa.
Ngày hôm nay Tê Vọng có chút thất thần, anh dứt khoát bỏ xuống công việc, chạy đến biệt thự ở bờ biển nghỉ phép sớm mấy tiếng.
Vừa xuống xe, xa xa nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng ở trên bờ cát, khiến cho anh không tự chủ được mà dừng bước lại.
Gió thổi váy dài lay động, cô không thể không đè lại vành nón, miễn cho mũ bị gió thổi bay.
Cô dương môi, nụ cười ngọt ngào.
“Anh tới rồi.”.
Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 51: Chương 51
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương