Nữ Chủ! Ta Giúp Ngươi
Chương 25: Vu Oan Giá Họa
Tay của hai người quan nha vừa buông lỏng, Liễu Thị đã nhanh chóng thoát ra, lao đến trước mặt Thẩm Gia Vy không ngừng siết chặt lấy hai bả vai của nàng. Trong phòng lại một mảng hổn loạn, hai người của quan phủ lập tức xông lên, một lần nữa kiềm hãm Liễu Thị. Thẩm Gia Vy bước đến, quỳ xuống nói; ‘’ Mẫu thân, thật sự không phải do Vy Nhi làm, xin người minh xét.’’ Thẩm Gia Ngạn cũng lập tức bước đến, quỳ xuống bên cạnh Thẩm Gia Vy, chắp tay ôm quyền hướng Tiêu Thị nói: ‘’ Mẫu thân, hài nhi học ở Thượng thư viện từng thấy qua rất nhiều người có thể nhìn một lần là có thể bắt chước được chữ viết của người khác rõ ràng, chữ viết giống với Tiểu Vy Vy trong thiên hạ này tìm đại một người giả dạng là có thể được . Huống chi Vy Vy muội muội tính tình lại rất nhu thuận hiền hòa, tuy đối với người có chút lạnh nhạt xa cách nhưng chung quy đều chưa từng có xích mích gì với Ngữ đệ, thường ngày đối đãi với đệ ấy cũng là vô cùng tốt sao lại có thể hãm hại đệ ấy được. Xin mẫu thân đừng tin vào những bằng chứng giả kia mà vu oan cho muội ấy.’’ Thẩm Gia Vy ngạc nhiên nhìn Thẩm Gia Ngạn. Đại ca Thẩm Gia Ngạn này cùng nàng trước giờ tuy có qua lại nói chuyện nhưng là tình cảm huynh muội cũng không tốt đến mức có thể chống lại Tiêu Thị bảo vệ nàng. Có lẽ Thẩm Gia Vy không ngờ được rằng cái ngày nàng cứu lấy Thẩm Gia Mẫn từ dưới hồ Liên Trì đã tác động mạnh đến Thẩm Gia Ngạn cỡ nào. Trong tâm thức Thẩm Gia Ngạn tất cả mọi người trong phủ trừ phụ thân, mẫu thân và hắn ra thì không có một ai yêu thương Thẩm Gia Mẫn hay ít nhất là đối tốt với nàng, thậm chí là xem nàng là phế vật trong phủ. Thế mà một Nhị tiểu thư không rõ lai lịch như Thẩm Gia Vy vào phủ chưa được bao lâu lại hết sức quan tâm, che chở và bảo vệ cho vị muội muội ‘’ phế vật’’ này của hắn. Hắn còn biết được nàng không chỉ âm thầm giúp đỡ Thẩm Gia Mẫn một lần mà là rất nhiều lần là đằng khác. So với hắn một ca ca suốt ngày đi học như hắn đây thì Thẩm Gia Vy đã làm một tỷ tỷ vô cùng tốt của Thẩm Gia Mẫn khiến hắn cảm thấy thật hổ thẹn không thôi. Từ đó hắn liền xem Thẩm Gia Vy như muội muội ruột của mình mà đối đãi. Mà giờ đây khi muội muội gặp khó khăn, ca ca như hắn đây không thể đứng ngoài cuộc được. Không chỉ có Thẩm Gia Vy mà Tiêu Thị lại càng ngạc nhiên nhìn đứa con trai này của mình. Ngạn Nhi sao lại đứng ra nói giúp cho Thẩm Gia Vy như vậy. Theo nàng biết Ngạn Nhi cùng Vy Nhi mấy năm nay qua lại với nhau cũng không được bao nhiêu, tình cảm từ lúc nào mà lại tốt như vậy. Liễu Thị cũng là một phen bất ngờ, không thể tin được Thẩm Gia Ngạn lại giải vây giúp Thẩm Gia Vy như vậy. Nàng ta âm thầm nghiến răng ken két, tay nắm thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay ứa cả máu mà nàng ta một chút cảm giác đau đớn cũng không có. Dù bất kì lý do nào nàng ta cũng không cho phép kế hoạch lần này thất bại. ‘’ Tiêu tỷ tỷ, tỷ phải làm chủ cho muội, phải đòi lại công đạo, thay Ngữ Nhi làm chủ a~’’ Liễu thị vừa khóc vừa gào lên tuyệt vọng, làm mọi người trong phòng đều một mảng đau lòng. Thẩm Gia Nguyệt mắt ngấn lệ ôm chầm lấy Liễu Thị, thay nàng lau nước mắt. Liễu Thị được chỗ dựa lập tức ôm lấy Thẩm Gia Nguyệt càng gào khóc to hơn. ‘’Ngữ Nhi của ta… hài tử của a… con đang ở đâu… con có mệnh hệ gì ta cũng không muốn sống nữa a…’’ Tiếng gào khóc thấu cả tâm can của Liễu Thị như xoáy sâu vào tâm tình bao người. Mọi người đều cùng nhau dồn ánh mắt về phía Thẩm Gia Vy. Nghiêm Thượng thư của Đại Lý Tự bước lên, ôm quyền, nói với Tiêu Thị: ‘’ Thẩm phu nhân, việc nhà của Thẩm Thừa tướng đại nhân bản quan thật sự không muốn quản nhưng đây lại là chuyện liên quan đến mạng người, bản quan không thể làm ngơ. Sự việc đã đến nước này bản quan muốn đưa Thẩm Nhị tiểu thư về nhà lao trong tri phủ tạm giam, mong Thẩm phu nhân không cản trở bản quant hi hành công vụ.’’ Mọi người trong phòng nhất thời cả kinh, ai mà không biết nhà lao tri phủ là nơi tối tăm như thế nào, người đã đưa vào đó có thể lành lặn ra ngoài chỉ có thể đếm trên đếm trên đầu ngón tay. Thẩm Nhị tiểu thư nói là tạm giam nhưng không biết bọn họ sẽ giở những thủ đoạn gì, nhưng chắc chắn, không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng. Mà cho dù có thể ra ngoài được thì thanh danh cũng bị phá hủy, chưa nói đến sau này còn phải gả đi, bị một vết nhơ như vậy sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Thẩm Gia Vy cúi thấp đầu, khuôn mặt từ lúc nào đã không còn một chút sắc huyết, bàn tay nhỏ bé giấu trong tay áo mồ hôi lạnh chảy ra ướt cả lòng bàn tay. Thẩm Gia Ngạn ánh mắt lo lắng nhìn Thẩm Gia Vy, cảm thấy người làm ca ca như hắn thật sự quá vô dụng, đến muội muội của mình cũng không bảo vệ nổi. Tay hắn nắm chặt thành quyền đến nỗi có thể thấy cả gân xanh đang nổi lên, chứng tỏ cho sự giận dữ của hắn lúc này. Thẩm Gia Linh một bên ôm lấy đệ đệ Thẩm Gia Ninh, ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn thân thể nhỏ bé của Thẩm Gia Vy đang quỳ trên nền. Vy Vy muội muội và Ngữ đệ đều là những người nàng thập phần yêu mến. Vy Vy muội tuy có lúc nghiêm nghị, lại khó gần nhưng là một người rất rộng lượng và bao dung, nàng chưa từng thấy muội ấy to tiếng với ai bao giờ. Còn Ngữ đệ tuy rất nghịch ngợm lại ham chơi, hay chọc phá mọi người suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu hài tử vô lo vô nghĩ đơn thuần. Nàng không mong có bất kì tổn hại nào đối với bọn họ. Nàng tin Vy Vy muội sẽ không làm hại Ngữ đệ. Ông trời ơi, xin ông hãy phù hộ cho Ngữ đệ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, có thể bình an vô sự trở về phủ, chỉ có như vậy Vy Vy muội mới có thể thoát khỏi nỗi oan này. Bên kia, Thẩm Gia Nguyệt đang tận lực ôm lấy thân thể yếu ớt của Liễu Thị cũng đưa ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Gia Vy. Vy Vy tỷ đối với nàng từ trước tới giờ luôn là một người tỷ tỷ tốt, tỷ ấy luôn quan tâm, chăm sóc, cưng chiều nàng và Ngữ đệ, nói tỷ ấy hại người nàng căn bản không tin. Nhưng giờ đây người đệ đệ ruột thịt của nàng lại đang mất tích, mà người bị tình nghi lại là tỷ ấy bản nàng làm sao đây. Liễu Thị vùi mặt vào trong người Thẩm Gia Nguyệt, đôi môi trắng bệt nở nụ cười hiểm độc, ánh mắt sắc lạnh như dao được che giấu kĩ càng dưới mi mắt. Tiêu Thị lưỡng lự hết nhìn Thẩm Gia Vy lại nhìn Nghiêm Thượng thư. Thẩm Gia Vy tuy là nàng không vừa mắt nhưng suy cho cùng cũng là người của phủ Thừa tướng, để nàng ta bị giam lỏng trong nhà lao chẳng khác nào đem mặt mũi Tướng phủ hung hăng mà đánh vào sao, thanh danh cũng bị tổn thất nặng nề. Thấy Thẩm phu nhân còn đắng đo suy nghĩ, Nghiêm Thượng thư liền đề nghị: ‘’ Thẩm phu nhân nếu lo lắng cho thanh danh Tướng phủ và Nhị tiểu thư thì cứ yên tâm, bản quan có thể áp giải Thẩm Nhị tiểu thư vào nhà lao qua cửa sau, khi được thả ra cũng như vậy, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của Tướng phủ.’’ Tiêu Thị thở dài, gật đầu đồng ý. Nghiêm Thượng thư đã đưa ra hạ sách như vậy đã là hết mực nhân nhượng mà giữ lấy thanh danh Tướng phủ rồi, nếu nàng còn không biết điều mà đồng ý thì không biết hắn sẽ dùng tới biện pháp gì để làm khó nàng nữa đây. Đến lúc đó, đừng nói là thanh danh mà tính mệnh cũng là khó lòng mà bảo toàn nổi ‘’ Vy Nhi, con bây giờ là nghi phạm triều đình, mẫu thân cũng không thể bênh vực được cho con, chỉ còn cách ủy khuất con một chút rồi. Con yên tâm, mẫu thân cùng phụ thân sẽ cố gắng tìm ra Ngữ Nhi để minh oan cho con.’’ Nghiêm Thượng thư phất tay, hai quan sai liền tiến lên, một tả một hữu mà đưa Thẩm Gia Vy rời đi. Tiêu Thị mệt mỏi xua tay nói: ‘’ Mọi người cũng mệt mỏi rồi lui hết cả đi.’’ ‘’ Ân!’’ Mọi người cung kính hành lễ rồi nhanh chóng rời đi, ai làm việc nấy. - - -
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương