Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 554: Cô thích Hoàng Mạnh Cường rồi?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Mộc Hoa bĩu môi gật đầu: “Vậy anh đừng rời đi, em sợ em nhắm mắt lại anh sẽ đi tìm người phụ nữ kia. Kiến Quốc, em mới là vợ chưa cưới của anh, anh quên rồi sao? Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh từng nói sẽ không thích người phụ nữ nào khác, anh không thể nói dối được”
“Ngoan, ngủ đi.” Đinh Kiến Quốc lộ ra ánh mắt hờ hững, anh đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Lý Mộc Hoa, nhẹ nhàng nhìn cô ta.
Nghe thấy Đinh Kiến Quốc nói như vậy, Lý Mộc Hoa mới dần nhắm mắt lại nhưng vẫn nắm lấy tay Đinh Kiến Quốc không chịu buông ra. Vẻ mặt Đinh Kiến Quốc phức tạp khó nói nhìn Lý Mộc Hoa đã nhắm mắt lại, nhớ lại bóng lưng ban nãy khi Trần Thanh Thảo rời đi, ánh mắt anh hơi tối lại.
Anh cầm điện thoại gọi cho cấp dưới của mình, bảo anh ta đi theo Trần Thanh Thảo, không được để cô xảy ra chuyện rồi mới cúp điện thoại.
Cuốn xéo đi Đinh Kiến Quốc, cuốn xéo..
Sau khi Trần Thanh Thảo ra khỏi bệnh viện, trong lòng mắng cô thầm Đinh Kiến Quốc. Từ trước đến nay Vũ Vĩnh Kỳ chưa bao giờ vì người phụ nữ khác mà đối với cô như vậy, tên đàn ông này không phải Vũ Vĩnh Kỳ.…...
“Thanh Thảo, cô sao vậy?” Trần Thanh Thảo lên phố đi dạo. Sau khi đi mệt rồi thì ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài trong công viên, đột nhiên Hoàng Mạnh Cường xuất hiện trong lúc cô đang buồn bã.
Trần Thanh Thảo hình như rất có duyên với Hoàng Mạnh Cường, nghe thấy giọng nói của Hoàng Mạnh Cường thì cô ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt khiến cô đau lòng kia. Không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó trái tim Trần Thanh Thảo đều không tự chủ mà run rẩy. Cô bấm lòng bàn tay, ép bản thân bình tĩnh lại, cổ họng chua xót khàn giọng nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi vừa khéo đến đây có chút việc, từ xa đã nhìn thấy cô ngồi ở đây. Tôi còn nghĩ mình nhìn nhầm cơ đấy, sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải cãi nhau với Đinh Kiến Quốc rồi không?” Hoàng Mạnh Cường giống như anh trai nhà hàng xóm, dịu dàng hỏi.
Nghe thấy thanh âm dịu dàng của Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo không khỏi nhớ đến Vũ Vĩnh Kỳ. Vừa nghĩ đến Vũ Vĩnh Kỳ nước mắt cô lại không kìm được mà rơi xuống.
“Em nhớ anh.” Trần Thanh Thảo nhào vào lòng Hoàng Mạnh Cường, lẩm bẩm nói.
Cơ thể Hoàng Mạnh Cường cứng đờ, gương mặt vốn dĩ đẹp trai và ôn hòa ấy cũng hơi kích động. Toàn thân anh ấy cứng đờ, hễ một tí lại để Trần Thanh Thảo ôm lấy mình.
Thân thể của người con gái rất mềm mại, dán lên người Hoàng Mạnh Cường khiến người đàn ông có một cảm giác thất thường. Thậm chí Hoàng Mạnh Cường còn không dám động tay, chỉ có thể đứng yên đó nhìn từng giọt nước mắt trên khuôn mặt người con gái ấy. Loại cảm giác bị thương tuyệt vọng này giống hệt lần đầu tiên gặp Trần Thanh Thảo, Mạnh Cường Mạt cũng không giúp được gì, rốt cuộc là điều gì mà khiến cô đau khổ đến như vậy.
“Nhớ anh quá... làm sao đây? Nhớ anh quá mất.”
Trần Thanh Thảo ôm chặt lấy Hoàng Mạnh Cường, không ngừng lặp lại câu nói này. Trái tim bình lặng suốt ba mươi năm nay của Hoàng Mạnh Cường bây giờ bởi vì một câu nói của Trần Thanh Thảo mà run rẩy dữ dội.
“Hai người đang làm cái gì?” Vào lúc Hoàng Mạnh Cường nhấc tay lên muốn ôm lấy Trần Thanh Thảo thì đẳng xa truyền đến một giọng nói nham hiểm khiến người khác kinh sợ. Giọng nói này dường như giống bằng đá vậy, tê buốt thấu xương, còn lạnh hơn cả gió buốt đang thổi nữa.
Hai mắt Đinh Kiến Quốc đỏ ngầu nhìn Hoàng Mạnh Cường và Trần Thanh Thảo đang ôm lấy nhau. Nhìn thấy cô ôm lấy Hoàng Mạnh Cường khóc thút thít, trái tim Đinh Kiến Quốc như bị người khác cứa vào, từng nhất từng nhát vô cùng khó chịu.
Anh nhận được điện thoại của cấp dưới nói Trần Thanh Thảo ngồi ở công viên một tiếng đồng hồ cũng không động đậy, vẻ mặt buồn bã. Đinh Kiến Quốc không yên tâm về cô nên mới đặc biệt đến tìm Trần Thanh Thảo nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh Trần Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường đang mập mờ ôm nhau. Hai mắt Đinh Kiến Quốc đỏ ngầu, vô cùng hung ác, khát máu.
Trần Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường không nghĩ tới Đinh Kiến Quốc sẽ xuất hiện vào lúc này. Đặc biệt là Hoàng Mạnh Cường, nhìn thấy Đinh Kiến Quốc xuất hiện với dáng vẻ đầy sát khí khát máu bèn giải thích: “Kiến Quốc, cậu nghe tớ giải thích, sự việc không phải như vậy đâu.”
“Hoàng Mạnh Cường, cậu lại dám động vào cô ấy.
Đinh Kiến Quốc đã mất đi lý trí, trong đầu anh chỉ có một cảnh tượng đó là Trần Thanh Thảo quen biết Hoàng Mạnh Cường, thậm chí cô còn ôm lấy Hoàng Mạnh Cường mà khóc. Anh nhớ lại dáng vẻ Trần Thanh Thảo ôm lấy Hoàng Mạnh Cường lần trước trong bệnh viện, người đàn ông càng nghĩ oán hận trong lòng càng sâu sắc.
Anh quăng nắm đấm đánh vào mặt Hoàng Mạnh Cường.
“Trần Thanh Thảo là người phụ nữ của tớ, cậu dám có suy nghĩ này với người phụ nữ của tớ à? Hoàng Mạnh Cường, cậu được lắm.”
“Đinh Kiến Quốc, cậu nghe tớ giải thích đã.”
Hoàng Mạnh Cường tránh cú đấm của Đinh Kiến Quốc, gương mặt đen lại vô cùng khó coi, tức giận nói với anh.
Nhưng Đinh Kiến Quốc bây giờ căn bản không nghe nổi bất cứ lời giải thích nào, lúc này anh chỉ muốn giết người...
Động tác của đàn ông hung ác khác thường hướng về phía Hoàng Mạnh Cường giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy vậy. Hoàng Mạnh Cường vô cùng thảm hại trốn tránh cú đấm của Đinh Kiến Quốc. Đinh Kiến Quốc lại vây lấy anh ấy, hai người bạn thân thiết ngày xưa cứ như vậy đánh nhau ở trong công viên.
Trần Thanh Thảo lau sạch nước mắt, nhìn thấy biểu cảm tức giận như sư tử nổi điên của Đinh Kiến Quốc, biểu cảm âm u như vậy khiến trong lòng cô vô cùng lo lắng.
Thấy nắm đấm của Đinh Kiến Quốc đang đánh về phía Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo không nghĩ gì đã đứng ra chắn trước mặt Hoàng Mạnh Cường. Nắm đấm vốn dĩ hướng vào Hoàng Mạnh Cường của Đinh Kiến Quốc bởi vì sự xuất hiện của cô mà vội vàng thu về.
“Trần Thanh Thảo, bây giờ cô ở đây bảo vệ Hoàng Mạnh Cường?”
“Thanh Thảo.” Hoàng Mạnh Cường che ngực nhìn về Trần Thanh Thảo đang đứng chắn trước người mình, khó khăn gọi tên cô.
Mắt Trần Thanh Thảo đỏ lên, ánh mắt kiên định khác thường nhìn Đinh Kiến Quốc, chầm chậm nói: “Đinh Kiến Quốc, anh đừng có phát điên ở đây nữa.”
Cảm xúc ban nãy của cô quả thực hơi mất khống chế nhưng cô thực sự nhớ Vũ Vĩnh Kỳ. Bây giờ Đinh Kiến Quốc muốn làm Hoàng Mạnh Cường bị thương, Trần Thanh Thảo đương nhiên không thể để như vậy được.
“Cô nói cái gì? Cô thích Hoàng Mạnh Cường rồi đúng không?”
Tròng mắt Đinh Kiến Quốc giống như một hòn than nóng rực vô cùng đáng sợ, anh lạnh lùng kéo căng môi hét lên với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo bị Đinh Kiến Quốc quát lên như vậy thì sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng nói: “Tôi thích Hoàng Mạnh Cường thì có liên quan gì đến anh chứ? Hơn nữa, anh quay về ở bên Mộc Hoa của anh đi, tôi và anh không có quan hệ gì hết.”
“Cô... Đinh Kiến Quốc bị lời nói của Trần Thanh Thảo khiến cho tức giận, ánh mắt hung ác nham hiểm trừng mắt với Trần Thanh Thảo, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Anh túm lấy quần áo trước ngực, hơi thở yếu ớt, biểu cảm hết sức đau khổ run lẩy bẩy.
“Đinh Kiến Quốc. Trần Thanh Thảo nhìn gương mặt vốn dĩ hung ác của anh đột nhiên chuyển sang cực kỳ khó coi thì bị dọa một trận, gọi to tên anh.
“Kiến Quốc, hít thở sâu.” Hoàng Mạnh Cường cũng không quan tâm đến vết thương trên người mình do Đinh Kiến Quốc gây ra, sắc mặt lập tức thay đổi bước đến bên cạnh Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc vẫn túm lấy quần áo ở trước ngực, biểu cảm cố chấp đẩy tay Hoàng Mạnh Cường ra, tiếp tục tức giận hét lên với Hoàng Mạnh Cường: “Cút ra... không cần cậu quan tâm. Hoàng Mạnh Cường, tớ coi cậu là bạn bè mà cậu lại dám...
“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi bệnh viện trước." Trần Thanh Thảo thấy Đinh Kiến Quốc vẫn không bỏ qua chuyện này thì nhíu chặt mày nói với anh.
Sắc mặt Đinh Kiến Quốc tái nhợt. Anh dùng sức cấu vào lòng bàn tay nhìn Trần Thanh Thảo, môi cũng dần chuyển sang màu tím xanh. Nhìn thấy màu tím xanh trên môi Đinh Kiến Quốc, sắc mặt Trần Thanh Thảo bị bao phủ bởi một tầng sương mù. Cô cắn răng nắm lấy tay anh, thái độ nhẹ nhàng nói:
“Em và Hoàng Mạnh Cường không có gì cả. Chỉ là ban nãy anh bảo em đi, em rất buồn. Em không thích anh và người phụ nữ khác ở cùng nhau. Đinh Kiến Quốc, em thích anh, em chỉ thích một mình anh thôi.”
Sự bày tỏ của Trần Thanh Thảo khiến ánh mắt Hoàng Mạnh Cường hiện lên một sự u ám khó tả. Anh ấy nhìn góc mặt Trần Thanh Thảo, đáy mắt không khỏi ánh lên một sắc màu buồn bã.
Khóe môi Đinh Kiến Quốc khẽ động, anh khàn giọng nắm lấy tay Trần Thanh Thảo giống như muốn xác định lời Trần Thanh Thảo nói là thật hay giả, anh nắm chặt lấy tay cô rồi chầm chậm hít thở nói: “Em... không lừa anh chứ? Đúng không?"
“Không có, em chỉ thích một mình anh. Chúng ta đến bệnh viện được không?” Nhìn thấy sắc mặt Đinh Kiến Quốc càng ngày càng khó coi, Trần Thanh Thảo thực sự lo lắng cho tình hình của anh lúc này.
“Được.” Cuối cùng Đinh Kiến Quốc cũng thỏa hiệp.
Thấy anh hình như sắp hôn mê bất tỉnh, Trần Thanh Thảo ngẩng đầu nhìn Hoàng Mạnh Cường.
“Xe của tôi ở gần đây. Bây giờ tôi lái xe đến, cô ở đây với Đinh Kiến Quốc”
“Cảm ơn.” Trần Thanh Thảo nhìn khuôn mặt của Hoàng Mạnh Cường, âm ừ nói.
Hoàng Mạnh Cường vẫn cười dịu dàng như cũ, quay người rời khỏi đây.
Nụ cười đó rất giống với nụ cười của Vũ Vĩnh Kỳ khi nhập ngũ nhận nhiệm vụ khiến trái tim Trần Thanh Thảo như bị thứ gì đó túm lấy.
Ánh mắt Trần Thanh Thảo trở nên đỏ hồng, cô khó khăn cười cười, ánh mắt buồn bã nhìn về phía đằng xa.
Vũ Vĩnh Kỳ... anh sẽ sớm về bên cạnh em, đúng không?
“Phi, anh cảm thấy sao rồi?”
Hoàng Song Thư bình an vô sự khiến cả gia đình nhà họ Trần tăng thêm không ít ấm áp. Nhưng tình trạng Trần Quân Phi càng ngày càng không tốt, hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đều rất lo lắng cho tình hình của Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi chầm chậm ngẩng đầu nhìn Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Anh... không sao, em đừng lo lắng”
“Lê Hoàng An nói đã tìm được cách chữa trị cho anh, anh đừng sợ em sẽ luôn ở bên cạnh anh” Hoàng Song Thư đau lòng sờ khuôn mặt gầy hốc hác của anh, khàn giọng nói.
Trần Quân Phi nắm lấy tay Hoàng Song Thư, đứt quãng hỏi: “Song Thư... dáng vẻ bây giờ của anh có phải rất khó coi không?”
Hoàng Song Thư nghe xong ngây người nhìn ngũ quan người đàn ông trước mắt. Sau khi bị bệnh, bởi vì không có khẩu vị nên Trần Quân Phi gầy đi rất nhiều, cả người như chỉ còn xương bọc da. Nhưng ngũ quan Trần Quân Phi vẫn đẹp như vậy, bây giờ da dẻ vàng vọt nhìn thật sự hơi khó coi nhưng trong trái tim Hoàng Song Thư vẫn đẹp vô cùng. Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi lắc đầu nói: “Không có đâu, rất đẹp.
“Thật sao?” Nghe thấy Hoàng Song Thư nói như vậy Trần Quân Phi tỏ vẻ không tin, hỏi lại một câu.
Hoàng Song Thư hơi buồn cười nhìn Trần Quân Phi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thật đó, em không lừa anh.”
Trần Quân Phi họ một tiếng, hít thở không đều dựa vào vai Hoàng Song Thư lẩm bẩm một tiếng: “Song Thư, chúng ta không phải chia xa nữa. Trước đây là anh không tốt, anh không nên lo lắng em biết anh bị bệnh mà đuổi em đi. Anh không thích người phụ nữ khác, người phụ nữ đó không hề có thai. Cô ta là diễn viên tạm thời, là do anh mời cô ta đến.”
“Em biết.”
Hoàng Song Thư nghe xong lời Trần Quân Phi nói thì nắm lấy tay anh gật gật đầu.
Ánh mắt Trần Quân Phi mơ màng, hai người mắt đối mắt vô cùng ấm áp. Lê Châu Sa đứng trước cửa hơi do dự xem mình có nên vào quấy rầy hai người họ trong lúc này không.
“Lê Châu Sa, em vào đây đi.” Hoàng Song Thư nhìn thấy Lê Châu Sa cầm một bát cháo đứng ở cửa, cô ngượng ngùng lau khỏe mắt đứng dậy nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư một cái rồi hít một hơi sâu nói: “Đây là cháo mà quản gia vừa mới làm xong, cho anh hai uống đi.”
“Ừm, được” Hoàng Song Thư cầm lấy bát cháo trên tay Lê Châu Sa, đút cho Trần Quân Phi.
Lê Châu Sa nhìn thấy dáng vẻ ân ái của hai người Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi thì thở một hơi sâu rồi rời khỏi đây.
Sau một tiếng đồng hồ, vẻ mặt Hoàng Song Thư vô cùng hoảng hốt đi ra từ phòng của Trần Quân Phi. Nhìn thấy Hoàng Song Thư ra khỏi phòng Trần Quân Phi, Lê Châu Sa đi lên nắm lấy tay Hoàng Song Thư an ủi: “Chị hai, chị đừng bi quan như vậy. Huỳnh Bảo bọn họ đã tìm được tung tích của Đỗ Đồng Văn, rất nhanh có thể tìm ra Đỗ Đồng Văn.
“Chị... chị không lo lắng. Chị chỉ là nhìn thấy Phi như vậy, rất đau lòng” Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa, che mắt lại dường như không muốn nước mắt rơi ra.
Nhìn thấy Hoàng Song Thư buồn lòng như vậy, trong lòng Lê Châu Sa cũng rất khó chịu. Cô ấy chỉ ôm lấy Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng vỗ vào vai Hoàng Song Thư, lẩm bẩm lặp đi lặp lại nói: “Sẽ tốt thôi, tất cả đều sẽ tốt thôi, chị yên tâm đi. Chúng ta... tất cả đều sẽ tốt thôi.”
Nghe thấy Lê Châu Sa nói như vậy, tâm trạng Hoàng Song Thư cũng dễ chịu hơn một chút. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng mang theo sự mệt mỏi nói: “Lê Châu Sa, không phải lúc trước Gạo Tẻ gọi điện cho em à? Em ấy bây giờ có sống tốt không?”
Trần Thanh Thảo vẫn không biết chuyện Trần Quân Phi bị bệnh, mà Lê Châu Sa bọn họ cũng không định nói chuyện này cho cô biết.
“Rất tốt, em tin em ấy nhất định sẽ sống rất tốt.
“Vậy thì được.”
“Cô hai, cô ba! Cậu chủ Bảo đến rồi.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì quản gia đi lên nhìn về phía hai người kính cẩn nói.
Vừa nghe thấy Phan Huỳnh Bảo trở về hai người mắt đối mắt rồi lập tức chạy xuống dưới.
“Vậy thì mọi chuyện đều nhờ anh rồi. Không quan trọng nghiên cứu khoa học của anh cần bao nhiêu tiền, tôi đều trả hết. Chỉ cần anh có thể chữa trị được bệnh của anh hai tôi.”
"Không có bệnh mà Đỗ Đồng Văn tôi không chữa được, yên tâm đi.”
Khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đi xuống dưới thì nghe thấy Phan Huỳnh Bảo đang nói chuyện cùng một người
Lý Mộc Hoa bĩu môi gật đầu: “Vậy anh đừng rời đi, em sợ em nhắm mắt lại anh sẽ đi tìm người phụ nữ kia. Kiến Quốc, em mới là vợ chưa cưới của anh, anh quên rồi sao? Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh từng nói sẽ không thích người phụ nữ nào khác, anh không thể nói dối được”
“Ngoan, ngủ đi.” Đinh Kiến Quốc lộ ra ánh mắt hờ hững, anh đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Lý Mộc Hoa, nhẹ nhàng nhìn cô ta.
Nghe thấy Đinh Kiến Quốc nói như vậy, Lý Mộc Hoa mới dần nhắm mắt lại nhưng vẫn nắm lấy tay Đinh Kiến Quốc không chịu buông ra. Vẻ mặt Đinh Kiến Quốc phức tạp khó nói nhìn Lý Mộc Hoa đã nhắm mắt lại, nhớ lại bóng lưng ban nãy khi Trần Thanh Thảo rời đi, ánh mắt anh hơi tối lại.
Anh cầm điện thoại gọi cho cấp dưới của mình, bảo anh ta đi theo Trần Thanh Thảo, không được để cô xảy ra chuyện rồi mới cúp điện thoại.
Cuốn xéo đi Đinh Kiến Quốc, cuốn xéo..
Sau khi Trần Thanh Thảo ra khỏi bệnh viện, trong lòng mắng cô thầm Đinh Kiến Quốc. Từ trước đến nay Vũ Vĩnh Kỳ chưa bao giờ vì người phụ nữ khác mà đối với cô như vậy, tên đàn ông này không phải Vũ Vĩnh Kỳ.…...
“Thanh Thảo, cô sao vậy?” Trần Thanh Thảo lên phố đi dạo. Sau khi đi mệt rồi thì ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài trong công viên, đột nhiên Hoàng Mạnh Cường xuất hiện trong lúc cô đang buồn bã.
Trần Thanh Thảo hình như rất có duyên với Hoàng Mạnh Cường, nghe thấy giọng nói của Hoàng Mạnh Cường thì cô ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt khiến cô đau lòng kia. Không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó trái tim Trần Thanh Thảo đều không tự chủ mà run rẩy. Cô bấm lòng bàn tay, ép bản thân bình tĩnh lại, cổ họng chua xót khàn giọng nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi vừa khéo đến đây có chút việc, từ xa đã nhìn thấy cô ngồi ở đây. Tôi còn nghĩ mình nhìn nhầm cơ đấy, sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải cãi nhau với Đinh Kiến Quốc rồi không?” Hoàng Mạnh Cường giống như anh trai nhà hàng xóm, dịu dàng hỏi.
Nghe thấy thanh âm dịu dàng của Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo không khỏi nhớ đến Vũ Vĩnh Kỳ. Vừa nghĩ đến Vũ Vĩnh Kỳ nước mắt cô lại không kìm được mà rơi xuống.
“Em nhớ anh.” Trần Thanh Thảo nhào vào lòng Hoàng Mạnh Cường, lẩm bẩm nói.
Cơ thể Hoàng Mạnh Cường cứng đờ, gương mặt vốn dĩ đẹp trai và ôn hòa ấy cũng hơi kích động. Toàn thân anh ấy cứng đờ, hễ một tí lại để Trần Thanh Thảo ôm lấy mình.
Thân thể của người con gái rất mềm mại, dán lên người Hoàng Mạnh Cường khiến người đàn ông có một cảm giác thất thường. Thậm chí Hoàng Mạnh Cường còn không dám động tay, chỉ có thể đứng yên đó nhìn từng giọt nước mắt trên khuôn mặt người con gái ấy. Loại cảm giác bị thương tuyệt vọng này giống hệt lần đầu tiên gặp Trần Thanh Thảo, Mạnh Cường Mạt cũng không giúp được gì, rốt cuộc là điều gì mà khiến cô đau khổ đến như vậy.
“Nhớ anh quá... làm sao đây? Nhớ anh quá mất.”
Trần Thanh Thảo ôm chặt lấy Hoàng Mạnh Cường, không ngừng lặp lại câu nói này. Trái tim bình lặng suốt ba mươi năm nay của Hoàng Mạnh Cường bây giờ bởi vì một câu nói của Trần Thanh Thảo mà run rẩy dữ dội.
“Hai người đang làm cái gì?” Vào lúc Hoàng Mạnh Cường nhấc tay lên muốn ôm lấy Trần Thanh Thảo thì đẳng xa truyền đến một giọng nói nham hiểm khiến người khác kinh sợ. Giọng nói này dường như giống bằng đá vậy, tê buốt thấu xương, còn lạnh hơn cả gió buốt đang thổi nữa.
Hai mắt Đinh Kiến Quốc đỏ ngầu nhìn Hoàng Mạnh Cường và Trần Thanh Thảo đang ôm lấy nhau. Nhìn thấy cô ôm lấy Hoàng Mạnh Cường khóc thút thít, trái tim Đinh Kiến Quốc như bị người khác cứa vào, từng nhất từng nhát vô cùng khó chịu.
Anh nhận được điện thoại của cấp dưới nói Trần Thanh Thảo ngồi ở công viên một tiếng đồng hồ cũng không động đậy, vẻ mặt buồn bã. Đinh Kiến Quốc không yên tâm về cô nên mới đặc biệt đến tìm Trần Thanh Thảo nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh Trần Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường đang mập mờ ôm nhau. Hai mắt Đinh Kiến Quốc đỏ ngầu, vô cùng hung ác, khát máu.
Trần Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường không nghĩ tới Đinh Kiến Quốc sẽ xuất hiện vào lúc này. Đặc biệt là Hoàng Mạnh Cường, nhìn thấy Đinh Kiến Quốc xuất hiện với dáng vẻ đầy sát khí khát máu bèn giải thích: “Kiến Quốc, cậu nghe tớ giải thích, sự việc không phải như vậy đâu.”
“Hoàng Mạnh Cường, cậu lại dám động vào cô ấy.
Đinh Kiến Quốc đã mất đi lý trí, trong đầu anh chỉ có một cảnh tượng đó là Trần Thanh Thảo quen biết Hoàng Mạnh Cường, thậm chí cô còn ôm lấy Hoàng Mạnh Cường mà khóc. Anh nhớ lại dáng vẻ Trần Thanh Thảo ôm lấy Hoàng Mạnh Cường lần trước trong bệnh viện, người đàn ông càng nghĩ oán hận trong lòng càng sâu sắc.
Anh quăng nắm đấm đánh vào mặt Hoàng Mạnh Cường.
“Trần Thanh Thảo là người phụ nữ của tớ, cậu dám có suy nghĩ này với người phụ nữ của tớ à? Hoàng Mạnh Cường, cậu được lắm.”
“Đinh Kiến Quốc, cậu nghe tớ giải thích đã.”
Hoàng Mạnh Cường tránh cú đấm của Đinh Kiến Quốc, gương mặt đen lại vô cùng khó coi, tức giận nói với anh.
Nhưng Đinh Kiến Quốc bây giờ căn bản không nghe nổi bất cứ lời giải thích nào, lúc này anh chỉ muốn giết người...
Động tác của đàn ông hung ác khác thường hướng về phía Hoàng Mạnh Cường giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy vậy. Hoàng Mạnh Cường vô cùng thảm hại trốn tránh cú đấm của Đinh Kiến Quốc. Đinh Kiến Quốc lại vây lấy anh ấy, hai người bạn thân thiết ngày xưa cứ như vậy đánh nhau ở trong công viên.
Trần Thanh Thảo lau sạch nước mắt, nhìn thấy biểu cảm tức giận như sư tử nổi điên của Đinh Kiến Quốc, biểu cảm âm u như vậy khiến trong lòng cô vô cùng lo lắng.
Thấy nắm đấm của Đinh Kiến Quốc đang đánh về phía Hoàng Mạnh Cường, Trần Thanh Thảo không nghĩ gì đã đứng ra chắn trước mặt Hoàng Mạnh Cường. Nắm đấm vốn dĩ hướng vào Hoàng Mạnh Cường của Đinh Kiến Quốc bởi vì sự xuất hiện của cô mà vội vàng thu về.
“Trần Thanh Thảo, bây giờ cô ở đây bảo vệ Hoàng Mạnh Cường?”
“Thanh Thảo.” Hoàng Mạnh Cường che ngực nhìn về Trần Thanh Thảo đang đứng chắn trước người mình, khó khăn gọi tên cô.
Mắt Trần Thanh Thảo đỏ lên, ánh mắt kiên định khác thường nhìn Đinh Kiến Quốc, chầm chậm nói: “Đinh Kiến Quốc, anh đừng có phát điên ở đây nữa.”
Cảm xúc ban nãy của cô quả thực hơi mất khống chế nhưng cô thực sự nhớ Vũ Vĩnh Kỳ. Bây giờ Đinh Kiến Quốc muốn làm Hoàng Mạnh Cường bị thương, Trần Thanh Thảo đương nhiên không thể để như vậy được.
“Cô nói cái gì? Cô thích Hoàng Mạnh Cường rồi đúng không?”
Tròng mắt Đinh Kiến Quốc giống như một hòn than nóng rực vô cùng đáng sợ, anh lạnh lùng kéo căng môi hét lên với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo bị Đinh Kiến Quốc quát lên như vậy thì sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng nói: “Tôi thích Hoàng Mạnh Cường thì có liên quan gì đến anh chứ? Hơn nữa, anh quay về ở bên Mộc Hoa của anh đi, tôi và anh không có quan hệ gì hết.”
“Cô... Đinh Kiến Quốc bị lời nói của Trần Thanh Thảo khiến cho tức giận, ánh mắt hung ác nham hiểm trừng mắt với Trần Thanh Thảo, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Anh túm lấy quần áo trước ngực, hơi thở yếu ớt, biểu cảm hết sức đau khổ run lẩy bẩy.
“Đinh Kiến Quốc. Trần Thanh Thảo nhìn gương mặt vốn dĩ hung ác của anh đột nhiên chuyển sang cực kỳ khó coi thì bị dọa một trận, gọi to tên anh.
“Kiến Quốc, hít thở sâu.” Hoàng Mạnh Cường cũng không quan tâm đến vết thương trên người mình do Đinh Kiến Quốc gây ra, sắc mặt lập tức thay đổi bước đến bên cạnh Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc vẫn túm lấy quần áo ở trước ngực, biểu cảm cố chấp đẩy tay Hoàng Mạnh Cường ra, tiếp tục tức giận hét lên với Hoàng Mạnh Cường: “Cút ra... không cần cậu quan tâm. Hoàng Mạnh Cường, tớ coi cậu là bạn bè mà cậu lại dám...
“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi bệnh viện trước." Trần Thanh Thảo thấy Đinh Kiến Quốc vẫn không bỏ qua chuyện này thì nhíu chặt mày nói với anh.
Sắc mặt Đinh Kiến Quốc tái nhợt. Anh dùng sức cấu vào lòng bàn tay nhìn Trần Thanh Thảo, môi cũng dần chuyển sang màu tím xanh. Nhìn thấy màu tím xanh trên môi Đinh Kiến Quốc, sắc mặt Trần Thanh Thảo bị bao phủ bởi một tầng sương mù. Cô cắn răng nắm lấy tay anh, thái độ nhẹ nhàng nói:
“Em và Hoàng Mạnh Cường không có gì cả. Chỉ là ban nãy anh bảo em đi, em rất buồn. Em không thích anh và người phụ nữ khác ở cùng nhau. Đinh Kiến Quốc, em thích anh, em chỉ thích một mình anh thôi.”
Sự bày tỏ của Trần Thanh Thảo khiến ánh mắt Hoàng Mạnh Cường hiện lên một sự u ám khó tả. Anh ấy nhìn góc mặt Trần Thanh Thảo, đáy mắt không khỏi ánh lên một sắc màu buồn bã.
Khóe môi Đinh Kiến Quốc khẽ động, anh khàn giọng nắm lấy tay Trần Thanh Thảo giống như muốn xác định lời Trần Thanh Thảo nói là thật hay giả, anh nắm chặt lấy tay cô rồi chầm chậm hít thở nói: “Em... không lừa anh chứ? Đúng không?"
“Không có, em chỉ thích một mình anh. Chúng ta đến bệnh viện được không?” Nhìn thấy sắc mặt Đinh Kiến Quốc càng ngày càng khó coi, Trần Thanh Thảo thực sự lo lắng cho tình hình của anh lúc này.
“Được.” Cuối cùng Đinh Kiến Quốc cũng thỏa hiệp.
Thấy anh hình như sắp hôn mê bất tỉnh, Trần Thanh Thảo ngẩng đầu nhìn Hoàng Mạnh Cường.
“Xe của tôi ở gần đây. Bây giờ tôi lái xe đến, cô ở đây với Đinh Kiến Quốc”
“Cảm ơn.” Trần Thanh Thảo nhìn khuôn mặt của Hoàng Mạnh Cường, âm ừ nói.
Hoàng Mạnh Cường vẫn cười dịu dàng như cũ, quay người rời khỏi đây.
Nụ cười đó rất giống với nụ cười của Vũ Vĩnh Kỳ khi nhập ngũ nhận nhiệm vụ khiến trái tim Trần Thanh Thảo như bị thứ gì đó túm lấy.
Ánh mắt Trần Thanh Thảo trở nên đỏ hồng, cô khó khăn cười cười, ánh mắt buồn bã nhìn về phía đằng xa.
Vũ Vĩnh Kỳ... anh sẽ sớm về bên cạnh em, đúng không?
“Phi, anh cảm thấy sao rồi?”
Hoàng Song Thư bình an vô sự khiến cả gia đình nhà họ Trần tăng thêm không ít ấm áp. Nhưng tình trạng Trần Quân Phi càng ngày càng không tốt, hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đều rất lo lắng cho tình hình của Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi chầm chậm ngẩng đầu nhìn Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Anh... không sao, em đừng lo lắng”
“Lê Hoàng An nói đã tìm được cách chữa trị cho anh, anh đừng sợ em sẽ luôn ở bên cạnh anh” Hoàng Song Thư đau lòng sờ khuôn mặt gầy hốc hác của anh, khàn giọng nói.
Trần Quân Phi nắm lấy tay Hoàng Song Thư, đứt quãng hỏi: “Song Thư... dáng vẻ bây giờ của anh có phải rất khó coi không?”
Hoàng Song Thư nghe xong ngây người nhìn ngũ quan người đàn ông trước mắt. Sau khi bị bệnh, bởi vì không có khẩu vị nên Trần Quân Phi gầy đi rất nhiều, cả người như chỉ còn xương bọc da. Nhưng ngũ quan Trần Quân Phi vẫn đẹp như vậy, bây giờ da dẻ vàng vọt nhìn thật sự hơi khó coi nhưng trong trái tim Hoàng Song Thư vẫn đẹp vô cùng. Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi lắc đầu nói: “Không có đâu, rất đẹp.
“Thật sao?” Nghe thấy Hoàng Song Thư nói như vậy Trần Quân Phi tỏ vẻ không tin, hỏi lại một câu.
Hoàng Song Thư hơi buồn cười nhìn Trần Quân Phi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thật đó, em không lừa anh.”
Trần Quân Phi họ một tiếng, hít thở không đều dựa vào vai Hoàng Song Thư lẩm bẩm một tiếng: “Song Thư, chúng ta không phải chia xa nữa. Trước đây là anh không tốt, anh không nên lo lắng em biết anh bị bệnh mà đuổi em đi. Anh không thích người phụ nữ khác, người phụ nữ đó không hề có thai. Cô ta là diễn viên tạm thời, là do anh mời cô ta đến.”
“Em biết.”
Hoàng Song Thư nghe xong lời Trần Quân Phi nói thì nắm lấy tay anh gật gật đầu.
Ánh mắt Trần Quân Phi mơ màng, hai người mắt đối mắt vô cùng ấm áp. Lê Châu Sa đứng trước cửa hơi do dự xem mình có nên vào quấy rầy hai người họ trong lúc này không.
“Lê Châu Sa, em vào đây đi.” Hoàng Song Thư nhìn thấy Lê Châu Sa cầm một bát cháo đứng ở cửa, cô ngượng ngùng lau khỏe mắt đứng dậy nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư một cái rồi hít một hơi sâu nói: “Đây là cháo mà quản gia vừa mới làm xong, cho anh hai uống đi.”
“Ừm, được” Hoàng Song Thư cầm lấy bát cháo trên tay Lê Châu Sa, đút cho Trần Quân Phi.
Lê Châu Sa nhìn thấy dáng vẻ ân ái của hai người Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi thì thở một hơi sâu rồi rời khỏi đây.
Sau một tiếng đồng hồ, vẻ mặt Hoàng Song Thư vô cùng hoảng hốt đi ra từ phòng của Trần Quân Phi. Nhìn thấy Hoàng Song Thư ra khỏi phòng Trần Quân Phi, Lê Châu Sa đi lên nắm lấy tay Hoàng Song Thư an ủi: “Chị hai, chị đừng bi quan như vậy. Huỳnh Bảo bọn họ đã tìm được tung tích của Đỗ Đồng Văn, rất nhanh có thể tìm ra Đỗ Đồng Văn.
“Chị... chị không lo lắng. Chị chỉ là nhìn thấy Phi như vậy, rất đau lòng” Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa, che mắt lại dường như không muốn nước mắt rơi ra.
Nhìn thấy Hoàng Song Thư buồn lòng như vậy, trong lòng Lê Châu Sa cũng rất khó chịu. Cô ấy chỉ ôm lấy Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng vỗ vào vai Hoàng Song Thư, lẩm bẩm lặp đi lặp lại nói: “Sẽ tốt thôi, tất cả đều sẽ tốt thôi, chị yên tâm đi. Chúng ta... tất cả đều sẽ tốt thôi.”
Nghe thấy Lê Châu Sa nói như vậy, tâm trạng Hoàng Song Thư cũng dễ chịu hơn một chút. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng mang theo sự mệt mỏi nói: “Lê Châu Sa, không phải lúc trước Gạo Tẻ gọi điện cho em à? Em ấy bây giờ có sống tốt không?”
Trần Thanh Thảo vẫn không biết chuyện Trần Quân Phi bị bệnh, mà Lê Châu Sa bọn họ cũng không định nói chuyện này cho cô biết.
“Rất tốt, em tin em ấy nhất định sẽ sống rất tốt.
“Vậy thì được.”
“Cô hai, cô ba! Cậu chủ Bảo đến rồi.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì quản gia đi lên nhìn về phía hai người kính cẩn nói.
Vừa nghe thấy Phan Huỳnh Bảo trở về hai người mắt đối mắt rồi lập tức chạy xuống dưới.
“Vậy thì mọi chuyện đều nhờ anh rồi. Không quan trọng nghiên cứu khoa học của anh cần bao nhiêu tiền, tôi đều trả hết. Chỉ cần anh có thể chữa trị được bệnh của anh hai tôi.”
"Không có bệnh mà Đỗ Đồng Văn tôi không chữa được, yên tâm đi.”
Khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đi xuống dưới thì nghe thấy Phan Huỳnh Bảo đang nói chuyện cùng một người
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương