Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 559: Em yêu anh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Mộc Hoa rất hưởng thụ vẻ mặt này của Trần Thanh Thảo, nhìn thấy gương mặt ảm đạm của cô thì cô ta càng cười dịu dàng hơn.
Lý Mộc Hoa càng cười lại càng khiến cho Trần Thanh Thảo cảm thấy lạnh lẽo.
“Kiến Quốc nhất định sẽ nhanh chóng biết được chuyện này mà thôi. Tôi sẽ chuẩn bị lại tất cả mọi chứng cứ rồi giao cho Đinh Kiến Quốc. Sau khi nhìn thấy những chứng cứ này rồi, cô cho rằng cô còn có cơ hội được ở lại Phú Quốc này nữa à? Nếu như cô biết điều thì tự mình rời khỏi đây đi, bằng không... tôi sẽ không bỏ qua cho cô đầu, nghe chưa?”
Trần Thanh Thảo mím môi, cả người căng cứng. Đôi mắt hạnh đen láy của cô phủ lên một lớp sương mù mờ nhạt, cô cảm thấy giờ phút này Lý Mộc Hoa cứ như ác ma hút máu người vậy, vô cùng quỷ dị. Dáng vẻ của cô ta như vậy quả thật khiến người khác phải sợ hãi.
“Mộc Hoa, hai người đang làm gì ở đây thế?”
Ngay lúc hai người đang đối mặt nhau thì trước cửa truyền đến âm thanh trầm thấp của Đinh Kiến Quốc.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Đinh Kiến Quốc, sau lưng Trần Thanh Thảo không khỏi run lên. Còn Lý Mộc Hoa lại lộ ra một nụ cười lúm đồng tiền, sau đó buông tay cô ra rồi đi về phía Đinh Kiến Quốc.
“Kiến Quốc, anh trở về rồi sao? Hôm nay em cảm thấy buồn chán nên đến đây tán gẫu với Thanh Thảo một chút.”
Đinh Kiến Quốc nhàn nhạt quét mắt về phía Trần Thanh Thảo, sau đó dời ánh mắt lên người Lý Mộc Hoa rồi thấp giọng nói: "Vậy sao? Để anh bảo Minh Triết đưa em trở về nhé, anh có chuyện muốn nói với Trần Thanh Thảo.”
Lý Mộc Hoa vừa nghe vậy thì ảnh mắt khẽ chuyển, sắc mặt cũng hơi tối xuống. Sau đó cô ta nhìn về phía Trần Thanh Thảo một cái rồi gật đầu rời khỏi đó.
Sau khi Lý Mộc Hoa rời đi, cả cơ thể Trần Thanh Thảo càng run rẩy dữ dội hơn. Sắc mặt cô trắng bệch như trong suốt vậy, màu da nhợt nhạt khiến người khác cảm thấy vô cùng yếu ớt.
Ánh mắt Đinh Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo, nhấc hai chân bước về phía cô.
“Sao cả người lại lạnh băng vậy? Vừa rồi nói gì với Mộc Hoa thế?”
Sau khi Đinh Kiến Quốc đến bên cạnh Trần Thanh Thảo thì tùy ý đưa tay ra nắm lấy hai tay Trần Thanh Thảo, ôm lấy cô vào lòng, khỏe mắt hiện lên chút ánh sáng nhàn nhạt.
Trần Thanh Thảo bị Đinh Kiến Quốc đụng chạm vào cơ thể như thế thì sắc mặt hơi cứng đờ, âm thanh cũng mang theo chút sợ hãi: "Không chỉ là... nói một vài chuyện thú vị mà thôi.”
“Chuyện thú vị? Tại sao anh lại không biết vậy? Gần đây có xảy ra chuyện gì thú vị sao?”
Đinh Kiến Quốc lười biếng vuốt ve mái tóc dài của Trần Thanh Thảo, tỏ vẻ không hiểu hỏi ngược lại.
Trần Thanh Thảo bị lời nói của Đinh Kiến Quốc kích thích, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Cô bình tĩnh nhìn Đinh Kiến Quốc, cố gắng đè nén sợ hoảng sợ trong lòng rồi nhếch miệng nói: “Cơ thể em... có chút không thoải mái, em muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút”
“Cần gọi bác sĩ đến không?” Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo, nhàn nhạt hỏi.
“Không... không cần đâu, em chỉ hơi mệt mỏi mà thôi, không có vấn đề gì lớn cả.”
Trần Thanh Thảo khó khăn trả lời một câu với Đinh Kiến Quốc, sau đó hốt hoảng rời khỏi đây.
Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Trần Thanh Thảo, đột nhiên ánh mắt Đinh Kiến Quốc khẽ nheo lại đầy nguy hiểm.
Hai tay của người đàn ông dùng sức nắm chặt lại thành quyền, từng đường nét trên gương mặt vô cùng đáng sợ.
Sau khi Minh Triết đưa cho Đinh Kiến Quốc toàn bộ những thông tin tra được về Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc cảm thấy dường như trái tim mình đang bị người khác đánh vào một quyền thật mạnh.
Loại cảm giác đau đớn này, trước nay Đinh Kiến Quốc chưa từng nếm trải qua.
Vĩnh Kỳ... Vĩnh Kỳ... anh đừng sợ, em sẽ lập tức đưa anh về nhà, lập tức đưa anh về nhà mà.
Đêm khuya, Trần Thanh Thảo mở mắt ra nhìn Đinh Kiến Quốc đang ôm mình ngủ.
Hai mắt của người đàn ông nhắm nghiền lại, vào giờ phút này, từng đường nét tuấn tú trên gương mặt lại vô cùng dịu dàng.
Đôi môi của anh mím chặt thành một đường thẳng, trông rất lạnh lùng. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm vào gương mặt Đinh Kiến Quốc, sau đó cô đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên mặt anh, cuối cùng bàn tay của người phụ nữ lại từ từ đi xuống, chạm vào vị trí tim của Đinh Kiến Quốc.
Trái tim của Đinh Kiến Quốc đang đập rất bình ổn, từng nhịp đập đều rất có lực giống như đang nói cho Trần Thanh Thảo biết rằng anh vẫn còn sống.
Vũ Vĩnh Kỳ còn sống, anh ấy sẽ lập tức có thể sống lại được mà thôi.
Ánh mắt Trần Thanh Thảo mang theo chút mê man, cô nằm trong ngực Đinh Kiến Quốc, nghĩ đến những khi anh đối xử tốt với mình thì trong lòng tràn đầy giãy giụa.
Đinh Kiến Quốc, anh đừng trách tôi, là do anh không tốt. Anh đã lấy mất trái tim của Vĩnh Kỳ, là do anh không tốt...
Trần Thanh Thảo khó khăn nhếch miệng cười một tiếng, nước mắt không tự chủ được chảy xuống gò má nhợt nhạt của người phụ nữ.
Ngày hôm sau, bầu không khí giữa hai người Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc trở nên rất kỳ lạ.
Trần Thanh Thảo im lặng trong một khoảng thời gian rất dài, Đinh Kiến Quốc cũng không nói chuyện, hai người cứ duy trì bầu không khí cổ quái như vậy mà ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Đinh Kiến Quốc đứng dậy đi làm. Trần Thanh Thảo chỉ ngồi tại chỗ nhìn anh, nhìn theo bóng lưng Đinh Kiến Quốc mà ngẩn người.
Khi Đinh Kiến Quốc đi ra đến cửa, dường như nghĩ đến điều gì đó bèn nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thanh Thảo.
“Có muốn đến công ty anh giết thời gian không?”
Kể từ khi Trần Thanh Thảo ở bên cạnh Đinh Kiến Quốc thì không hề đi đâu cả, hầu hết thời gian đều chờ đợi trong biệt thự, khi rảnh rỗi lại ra vườn hoa táy máy tay chân hoặc là lên mạng chơi một chút.
Đinh Kiến Quốc lo lắng Trần Thanh Thảo cứ ở nhà như thế thì sẽ buồn chán sinh bệnh nên nhìn cô khẽ hỏi.
Trần Thanh Thảo sợ hãi nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt, giọng nói khàn khàn: “Được.”
Nghe thấy Trần Thanh Thảo nói vậy, ánh mắt Đinh Kiến Quốc mang theo vẻ nghiền ngẫm.
“Đi thôi, chúng ta cùng đến công ty. Đinh Kiến Quốc đưa tay về phía Trần Thanh Thảo rồi dịu dàng nói.
Người đàn ông đã không còn sự lạnh lùng như lúc trước nữa, Đinh Kiến Quốc như vậy khiến Trần Thanh Thảo cảm thấy rất vui vẻ.
Cô cắn môi nhìn Đinh Kiến Quốc, sau đó đứng dậy nắm lấy tay anh.
Nhiệt độ ấm áp trên tay người đàn ông truyền đến khiến cả trái tim Trần Thanh Thảo không tự chủ được khẽ run lên.
“Trần Thanh Thảo, anh thích em."
Đinh Kiến Quốc nhìn dáng vẻ khôn khéo của Trần Thanh Thảo thì động tình ôm lấy cơ thể cô, anh cúi đầu xuống hôn lên môi Trần Thanh Thảo rồi thấp giọng nói.
Trần Thanh Thảo giống như bị lời nói của Đinh Kiến Quốc kích thích, sau khi khỏe mắt giật giật một chút thì lại hiện lên chút sương mù nhàn nhạt nhìn Đinh Kiến Quốc.
“Em... cũng vậy”
Trần Thanh Thảo đưa tay ra sờ lên mặt Đinh Kiến Quốc, khàn giọng nói.
Đinh Kiến Quốc nắm lấy bàn tay Trần Thanh Thảo, ánh mắt vô cùng kiên định và cố chấp hỏi Trần Thanh Thảo: “Là thích anh... hay là thích người khác?”
Trần Thanh Thảo ngơ ngác nhìn Đinh Kiến Quốc, dường như không hiểu anh đang nói gì.
Đinh Kiến Quốc nhẹ nhàng vuốt ve tóc Trần Thanh Thảo, bất đắc dĩ nói: “Thích con người của anh đúng không?”
“Anh sẽ đối xử tốt với em, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì anh sẽ không hỏi gì cả. Em yêu anh đúng không?"
Đinh Kiến Quốc giống như một đứa trẻ nhìn Trần Thanh Thảo.
“Vâng, em yêu anh.” Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm vào gương mặt Đinh Kiến Quốc, nước mắt không tự chủ được chảy dài xuống.
“Cảm ơn em, Trần Thanh Thảo, cảm ơn em."
Đôi môi Đinh Kiến Quốc khẽ cong lên, anh ôm chặt lấy cơ thể Trần Thanh Thảo chứng tỏ bản thân đang rất vui vẻ.
Trần Thanh Thảo ôm lấy hông Đinh Kiến Quốc, nằm trong ngực anh khóc không thành tiếng.
Vĩnh Kỳ... em yêu anh, thích anh nhất. Anh đừng sợ nhé, em sẽ lập tức đưa anh về nhà có được không?
“Trần Thanh Thảo, nói một lần nữa đi. Em yêu anh đúng không?” Đinh Kiến Quốc sờ lên mái tóc Trần Thanh Thảo, lúc này Trần Thanh Thảo lại không hề nhìn thấy đôi môi Đinh Kiến Quốc đã mím chặt lại một đường màu tím, màu sắc đấy vô cùng kinh người.
“Vâng, em yêu anh. Đinh Kiến Quốc, em yêu anh.” Trần Thanh Thảo nắm chặt bàn tay lại, gầm nhẹ về phía người đàn ông đang ôm mình.
Đinh Kiến Quốc nghe thấy Trần Thanh Thảo nói thế thì chậm rãi nhắm hai mắt lại, cả người cũng nằm sát lên người Trần Thanh Thảo.
“Trần Thanh Thảo... anh cũng yêu em, anh muốn... cưới em làm vợ, cả đời này đều ở bên cạnh anh có được không?”
“Đinh Kiến Quốc” Lúc này, Trần Thanh Thảo mới chợt phát hiện trạng thái của Đinh Kiến Quốc có gì đó không đúng. Cô hốt hoảng đỡ cơ thể Đinh Kiến Quốc dậy, kinh hô gọi tên anh. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Hai mắt Đinh Kiến Quốc nhắm nghiền lại, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Trần Thanh Thảo, sau đó cả người lập tức bất tỉnh.
“Đinh Kiến Quốc, Đinh Kiến Quốc...
Trần Thanh Thảo nhìn sắc môi tím tái của Đinh Kiến Quốc thì không hề để ý đến việc gì nữa, không ngừng gọi tên anh. Tiếng kêu của Trần Thanh Thảo đã dẫn đến sự chú ý của quản gia, ông ta hốt hoảng đi ra thì nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đã lâm vào hôn mê, hơn nữa sắc mặt rất khó coi. Vì thế, ông ta lập tức gọi người đưa Đinh Kiến Quốc đến bệnh viện.
“Cô Thanh Thảo, cô nói gì với cậu chủ vậy? Tại sao cậu chủ lại bất tỉnh chứ?” Quản gia nghiêm mặt nhìn Trần Thanh Thảo, tức giận nói.
Trần Thanh Thảo bĩu môi nhìn quản gia, sợ hãi nói: “Tôi... tôi không có nói gì cả, tại sao anh ấy luôn bị tái phát bệnh tim thế? Rõ ràng đã đổi tim rồi mà, tại sao lại xuất hiện chuyện này?”
Quản gia lạnh lùng nhìn Trần Thanh Thảo, không hề để ý đến cô nữa mà chỉ cho người đưa Đinh Kiến Quốc đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng phẫu thuật vô cùng yên tĩnh, hai tay Trần Thanh Thảo nắm chặt lại thành quyền, cô giống như một pho tượng ngồi yên lặng trên ghế dài.
Bởi vì lo lắng nên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ đã trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Lúc Hoàng Mạnh Cường đi đến, anh ấy nhìn thấy Trần Thanh Thảo cứ ngồi yên lặng như vậy. Hoàng Mạnh Cường nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo một lúc lâu rồi đi đến ngồi bên cạnh cô.
Trần Thanh Thảo sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Mạnh Cường, nước mắt trong hốc mắt cứ long lanh không ngừng.
“Vĩnh Kỳ... Cô sợ hãi nhìn vào gương mặt của Hoàng Mạnh Cường, sau đó thất thần gọi tên Vũ Vĩnh Kỳ.
Khi Hoàng Mạnh Cường nghe Trần Thanh Thảo gọi thế, gương mặt tuấn tú hơi ngẩn ra nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Lý Mộc Hoa rất hưởng thụ vẻ mặt này của Trần Thanh Thảo, nhìn thấy gương mặt ảm đạm của cô thì cô ta càng cười dịu dàng hơn.
Lý Mộc Hoa càng cười lại càng khiến cho Trần Thanh Thảo cảm thấy lạnh lẽo.
“Kiến Quốc nhất định sẽ nhanh chóng biết được chuyện này mà thôi. Tôi sẽ chuẩn bị lại tất cả mọi chứng cứ rồi giao cho Đinh Kiến Quốc. Sau khi nhìn thấy những chứng cứ này rồi, cô cho rằng cô còn có cơ hội được ở lại Phú Quốc này nữa à? Nếu như cô biết điều thì tự mình rời khỏi đây đi, bằng không... tôi sẽ không bỏ qua cho cô đầu, nghe chưa?”
Trần Thanh Thảo mím môi, cả người căng cứng. Đôi mắt hạnh đen láy của cô phủ lên một lớp sương mù mờ nhạt, cô cảm thấy giờ phút này Lý Mộc Hoa cứ như ác ma hút máu người vậy, vô cùng quỷ dị. Dáng vẻ của cô ta như vậy quả thật khiến người khác phải sợ hãi.
“Mộc Hoa, hai người đang làm gì ở đây thế?”
Ngay lúc hai người đang đối mặt nhau thì trước cửa truyền đến âm thanh trầm thấp của Đinh Kiến Quốc.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Đinh Kiến Quốc, sau lưng Trần Thanh Thảo không khỏi run lên. Còn Lý Mộc Hoa lại lộ ra một nụ cười lúm đồng tiền, sau đó buông tay cô ra rồi đi về phía Đinh Kiến Quốc.
“Kiến Quốc, anh trở về rồi sao? Hôm nay em cảm thấy buồn chán nên đến đây tán gẫu với Thanh Thảo một chút.”
Đinh Kiến Quốc nhàn nhạt quét mắt về phía Trần Thanh Thảo, sau đó dời ánh mắt lên người Lý Mộc Hoa rồi thấp giọng nói: "Vậy sao? Để anh bảo Minh Triết đưa em trở về nhé, anh có chuyện muốn nói với Trần Thanh Thảo.”
Lý Mộc Hoa vừa nghe vậy thì ảnh mắt khẽ chuyển, sắc mặt cũng hơi tối xuống. Sau đó cô ta nhìn về phía Trần Thanh Thảo một cái rồi gật đầu rời khỏi đó.
Sau khi Lý Mộc Hoa rời đi, cả cơ thể Trần Thanh Thảo càng run rẩy dữ dội hơn. Sắc mặt cô trắng bệch như trong suốt vậy, màu da nhợt nhạt khiến người khác cảm thấy vô cùng yếu ớt.
Ánh mắt Đinh Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo, nhấc hai chân bước về phía cô.
“Sao cả người lại lạnh băng vậy? Vừa rồi nói gì với Mộc Hoa thế?”
Sau khi Đinh Kiến Quốc đến bên cạnh Trần Thanh Thảo thì tùy ý đưa tay ra nắm lấy hai tay Trần Thanh Thảo, ôm lấy cô vào lòng, khỏe mắt hiện lên chút ánh sáng nhàn nhạt.
Trần Thanh Thảo bị Đinh Kiến Quốc đụng chạm vào cơ thể như thế thì sắc mặt hơi cứng đờ, âm thanh cũng mang theo chút sợ hãi: "Không chỉ là... nói một vài chuyện thú vị mà thôi.”
“Chuyện thú vị? Tại sao anh lại không biết vậy? Gần đây có xảy ra chuyện gì thú vị sao?”
Đinh Kiến Quốc lười biếng vuốt ve mái tóc dài của Trần Thanh Thảo, tỏ vẻ không hiểu hỏi ngược lại.
Trần Thanh Thảo bị lời nói của Đinh Kiến Quốc kích thích, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Cô bình tĩnh nhìn Đinh Kiến Quốc, cố gắng đè nén sợ hoảng sợ trong lòng rồi nhếch miệng nói: “Cơ thể em... có chút không thoải mái, em muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút”
“Cần gọi bác sĩ đến không?” Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo, nhàn nhạt hỏi.
“Không... không cần đâu, em chỉ hơi mệt mỏi mà thôi, không có vấn đề gì lớn cả.”
Trần Thanh Thảo khó khăn trả lời một câu với Đinh Kiến Quốc, sau đó hốt hoảng rời khỏi đây.
Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Trần Thanh Thảo, đột nhiên ánh mắt Đinh Kiến Quốc khẽ nheo lại đầy nguy hiểm.
Hai tay của người đàn ông dùng sức nắm chặt lại thành quyền, từng đường nét trên gương mặt vô cùng đáng sợ.
Sau khi Minh Triết đưa cho Đinh Kiến Quốc toàn bộ những thông tin tra được về Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc cảm thấy dường như trái tim mình đang bị người khác đánh vào một quyền thật mạnh.
Loại cảm giác đau đớn này, trước nay Đinh Kiến Quốc chưa từng nếm trải qua.
Vĩnh Kỳ... Vĩnh Kỳ... anh đừng sợ, em sẽ lập tức đưa anh về nhà, lập tức đưa anh về nhà mà.
Đêm khuya, Trần Thanh Thảo mở mắt ra nhìn Đinh Kiến Quốc đang ôm mình ngủ.
Hai mắt của người đàn ông nhắm nghiền lại, vào giờ phút này, từng đường nét tuấn tú trên gương mặt lại vô cùng dịu dàng.
Đôi môi của anh mím chặt thành một đường thẳng, trông rất lạnh lùng. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm vào gương mặt Đinh Kiến Quốc, sau đó cô đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên mặt anh, cuối cùng bàn tay của người phụ nữ lại từ từ đi xuống, chạm vào vị trí tim của Đinh Kiến Quốc.
Trái tim của Đinh Kiến Quốc đang đập rất bình ổn, từng nhịp đập đều rất có lực giống như đang nói cho Trần Thanh Thảo biết rằng anh vẫn còn sống.
Vũ Vĩnh Kỳ còn sống, anh ấy sẽ lập tức có thể sống lại được mà thôi.
Ánh mắt Trần Thanh Thảo mang theo chút mê man, cô nằm trong ngực Đinh Kiến Quốc, nghĩ đến những khi anh đối xử tốt với mình thì trong lòng tràn đầy giãy giụa.
Đinh Kiến Quốc, anh đừng trách tôi, là do anh không tốt. Anh đã lấy mất trái tim của Vĩnh Kỳ, là do anh không tốt...
Trần Thanh Thảo khó khăn nhếch miệng cười một tiếng, nước mắt không tự chủ được chảy xuống gò má nhợt nhạt của người phụ nữ.
Ngày hôm sau, bầu không khí giữa hai người Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc trở nên rất kỳ lạ.
Trần Thanh Thảo im lặng trong một khoảng thời gian rất dài, Đinh Kiến Quốc cũng không nói chuyện, hai người cứ duy trì bầu không khí cổ quái như vậy mà ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Đinh Kiến Quốc đứng dậy đi làm. Trần Thanh Thảo chỉ ngồi tại chỗ nhìn anh, nhìn theo bóng lưng Đinh Kiến Quốc mà ngẩn người.
Khi Đinh Kiến Quốc đi ra đến cửa, dường như nghĩ đến điều gì đó bèn nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thanh Thảo.
“Có muốn đến công ty anh giết thời gian không?”
Kể từ khi Trần Thanh Thảo ở bên cạnh Đinh Kiến Quốc thì không hề đi đâu cả, hầu hết thời gian đều chờ đợi trong biệt thự, khi rảnh rỗi lại ra vườn hoa táy máy tay chân hoặc là lên mạng chơi một chút.
Đinh Kiến Quốc lo lắng Trần Thanh Thảo cứ ở nhà như thế thì sẽ buồn chán sinh bệnh nên nhìn cô khẽ hỏi.
Trần Thanh Thảo sợ hãi nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt, giọng nói khàn khàn: “Được.”
Nghe thấy Trần Thanh Thảo nói vậy, ánh mắt Đinh Kiến Quốc mang theo vẻ nghiền ngẫm.
“Đi thôi, chúng ta cùng đến công ty. Đinh Kiến Quốc đưa tay về phía Trần Thanh Thảo rồi dịu dàng nói.
Người đàn ông đã không còn sự lạnh lùng như lúc trước nữa, Đinh Kiến Quốc như vậy khiến Trần Thanh Thảo cảm thấy rất vui vẻ.
Cô cắn môi nhìn Đinh Kiến Quốc, sau đó đứng dậy nắm lấy tay anh.
Nhiệt độ ấm áp trên tay người đàn ông truyền đến khiến cả trái tim Trần Thanh Thảo không tự chủ được khẽ run lên.
“Trần Thanh Thảo, anh thích em."
Đinh Kiến Quốc nhìn dáng vẻ khôn khéo của Trần Thanh Thảo thì động tình ôm lấy cơ thể cô, anh cúi đầu xuống hôn lên môi Trần Thanh Thảo rồi thấp giọng nói.
Trần Thanh Thảo giống như bị lời nói của Đinh Kiến Quốc kích thích, sau khi khỏe mắt giật giật một chút thì lại hiện lên chút sương mù nhàn nhạt nhìn Đinh Kiến Quốc.
“Em... cũng vậy”
Trần Thanh Thảo đưa tay ra sờ lên mặt Đinh Kiến Quốc, khàn giọng nói.
Đinh Kiến Quốc nắm lấy bàn tay Trần Thanh Thảo, ánh mắt vô cùng kiên định và cố chấp hỏi Trần Thanh Thảo: “Là thích anh... hay là thích người khác?”
Trần Thanh Thảo ngơ ngác nhìn Đinh Kiến Quốc, dường như không hiểu anh đang nói gì.
Đinh Kiến Quốc nhẹ nhàng vuốt ve tóc Trần Thanh Thảo, bất đắc dĩ nói: “Thích con người của anh đúng không?”
“Anh sẽ đối xử tốt với em, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì anh sẽ không hỏi gì cả. Em yêu anh đúng không?"
Đinh Kiến Quốc giống như một đứa trẻ nhìn Trần Thanh Thảo.
“Vâng, em yêu anh.” Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm vào gương mặt Đinh Kiến Quốc, nước mắt không tự chủ được chảy dài xuống.
“Cảm ơn em, Trần Thanh Thảo, cảm ơn em."
Đôi môi Đinh Kiến Quốc khẽ cong lên, anh ôm chặt lấy cơ thể Trần Thanh Thảo chứng tỏ bản thân đang rất vui vẻ.
Trần Thanh Thảo ôm lấy hông Đinh Kiến Quốc, nằm trong ngực anh khóc không thành tiếng.
Vĩnh Kỳ... em yêu anh, thích anh nhất. Anh đừng sợ nhé, em sẽ lập tức đưa anh về nhà có được không?
“Trần Thanh Thảo, nói một lần nữa đi. Em yêu anh đúng không?” Đinh Kiến Quốc sờ lên mái tóc Trần Thanh Thảo, lúc này Trần Thanh Thảo lại không hề nhìn thấy đôi môi Đinh Kiến Quốc đã mím chặt lại một đường màu tím, màu sắc đấy vô cùng kinh người.
“Vâng, em yêu anh. Đinh Kiến Quốc, em yêu anh.” Trần Thanh Thảo nắm chặt bàn tay lại, gầm nhẹ về phía người đàn ông đang ôm mình.
Đinh Kiến Quốc nghe thấy Trần Thanh Thảo nói thế thì chậm rãi nhắm hai mắt lại, cả người cũng nằm sát lên người Trần Thanh Thảo.
“Trần Thanh Thảo... anh cũng yêu em, anh muốn... cưới em làm vợ, cả đời này đều ở bên cạnh anh có được không?”
“Đinh Kiến Quốc” Lúc này, Trần Thanh Thảo mới chợt phát hiện trạng thái của Đinh Kiến Quốc có gì đó không đúng. Cô hốt hoảng đỡ cơ thể Đinh Kiến Quốc dậy, kinh hô gọi tên anh. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Hai mắt Đinh Kiến Quốc nhắm nghiền lại, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Trần Thanh Thảo, sau đó cả người lập tức bất tỉnh.
“Đinh Kiến Quốc, Đinh Kiến Quốc...
Trần Thanh Thảo nhìn sắc môi tím tái của Đinh Kiến Quốc thì không hề để ý đến việc gì nữa, không ngừng gọi tên anh. Tiếng kêu của Trần Thanh Thảo đã dẫn đến sự chú ý của quản gia, ông ta hốt hoảng đi ra thì nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đã lâm vào hôn mê, hơn nữa sắc mặt rất khó coi. Vì thế, ông ta lập tức gọi người đưa Đinh Kiến Quốc đến bệnh viện.
“Cô Thanh Thảo, cô nói gì với cậu chủ vậy? Tại sao cậu chủ lại bất tỉnh chứ?” Quản gia nghiêm mặt nhìn Trần Thanh Thảo, tức giận nói.
Trần Thanh Thảo bĩu môi nhìn quản gia, sợ hãi nói: “Tôi... tôi không có nói gì cả, tại sao anh ấy luôn bị tái phát bệnh tim thế? Rõ ràng đã đổi tim rồi mà, tại sao lại xuất hiện chuyện này?”
Quản gia lạnh lùng nhìn Trần Thanh Thảo, không hề để ý đến cô nữa mà chỉ cho người đưa Đinh Kiến Quốc đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng phẫu thuật vô cùng yên tĩnh, hai tay Trần Thanh Thảo nắm chặt lại thành quyền, cô giống như một pho tượng ngồi yên lặng trên ghế dài.
Bởi vì lo lắng nên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ đã trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Lúc Hoàng Mạnh Cường đi đến, anh ấy nhìn thấy Trần Thanh Thảo cứ ngồi yên lặng như vậy. Hoàng Mạnh Cường nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo một lúc lâu rồi đi đến ngồi bên cạnh cô.
Trần Thanh Thảo sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Mạnh Cường, nước mắt trong hốc mắt cứ long lanh không ngừng.
“Vĩnh Kỳ... Cô sợ hãi nhìn vào gương mặt của Hoàng Mạnh Cường, sau đó thất thần gọi tên Vũ Vĩnh Kỳ.
Khi Hoàng Mạnh Cường nghe Trần Thanh Thảo gọi thế, gương mặt tuấn tú hơi ngẩn ra nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương