Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 561: Không hối hận
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mấy hôm trước tớ còn thấy Thanh Thảo vẫn khỏe mạnh mà? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì rồi?" Hoàng Mạnh Cường và Đinh Kiến Quốc ngồi trên băng ghế dài trong bệnh viện, ánh mắt nhìn sang phòng kiểm tra ở phía đối diện một cách chăm chú. Hoàng Mạnh Cường quay đầu nhìn sang khuôn mặt u ám đến mức đáng sợ của Đinh Kiến Quốc nên không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Tớ cũng không biết nữa, tự nhiên cô ấy cảm thấy khó chịu rồi liên tục nên mửa. Tớ cũng không biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra nữa." Vẻ mặt của Đinh Kiến Quốc vô cùng âm u, trông rất đáng sợ. Thấy Đinh Kiến Quốc cũng lo lắng đến tình trạng hiện giờ của Trần Thanh Thảo thì Hoàng Mạnh Cường hơi cau mày nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì cả.
Mười phút sau, Trần Thanh Thảo được bác sĩ dìu ra ngoài, Đinh Kiến Quốc và Hoàng Mạnh Cường vội vàng chạy lại.
Bác sĩ thấy Đinh Kiến Quốc chạy đến thì nói bằng giọng cung kính: "Tổng giám đốc Quốc, cô Thanh Thảo không sao cả. Là do cô ấy đang mang thai nên thỉnh thoảng mới xảy ra phản ứng như vậy thôi."
Hai chữ "mang thai" nặng nề đập vào tại của Đinh Kiến Quốc và Hoàng Mạnh Cường. Nhưng Hoàng Mạnh Cường chỉ trợn trừng hai mắt rồi sau đó trên mặt anh ấy ngập tràn vẻ cô đơn nhưng vẫn thoải mái. Còn Đinh Kiến Quốc lại ngẩn người nhìn bác sĩ, dường như anh vẫn chưa phản ứng kịp với những gì bác sĩ vừa nói.
Trần Thanh Thảo cúi đầu nhìn bụng mình, vẻ vui buồn không hiện trên nét mặt, có lẽ là cô đang thấy khó chịu.
"Ông... nói lại lần nữa đi." Đinh Kiến Quốc vừa nhìn bác sĩ một cách cẩn thận lại vừa nhìn bằng ánh mắt khó tin rồi nói.
Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ này của Đinh Kiến Quốc thì kiên nhẫn lặp lại thêm lần nữa.
"Cô Thanh Thảo đã mang thai được hơn một tháng rồi. Đây là giai đoạn phải bảo vệ đứa bé trong bụng cô ấy một cách cẩn thận nhất."
Bác sĩ nói xong rồi lại nhìn Đinh Kiến Quốc, chờ câu trả lời của anh.
Đinh Kiến Quốc nghiêng đầu nhìn bụng của Trần Thanh Thảo rồi nói một cách ngu ngốc: "Trong này có một đứa bé."
Hoàng Mạnh Cường thấy Đinh Kiến Quốc lúc nào cũng khôn ngoan bây giờ lại trở nên ngu ngốc như thế này thì không nhịn được mà cười rộ lên.
"Kiến Quốc, cậu không nghe nhầm đầu, trong đó có một đứa bé đấy."
"Em bé, là con của tớ và Trần Thanh Thảo. Tớ sắp làm bố rồi ư? Tớ sắp được làm bố rồi."
Bây giờ Đinh Kiến Quốc đang cực kỳ kích động, anh đi vòng quanh Trần Thanh Thảo rồi nhìn chằm chằm vào bụng cô. Cứ chốc chốc lại cười vui vẻ nhưng lát sau lại cau mày vào.
Dáng vẻ này của Đinh Kiến Quốc làm cho Hoàng Mạnh Cường và Trần Thanh Thảo không nhịn được mà bật cười.
"Đinh Kiến Quốc, anh đừng đi vòng quanh như vậy nữa, em chóng mặt lắm."
"Có phải em thấy khó chịu ở đâu không?" Vừa nghe Trần Thanh Thảo nói như vậy, Đinh Kiến Quốc đã khẩn trương ôm lấy cô rồi hỏi, vẻ mong chờ ngập tràn trong đôi mắt anh.
Trần Thanh Thảo chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của Đinh Kiến Quốc, thấy anh lộ ra dáng vẻ ngu ngốc khờ khạo như vậy thì cô lại cười rộ lên.
"Em muốn về nhà, anh dìu em về nhà đi."
Trần Thanh Thảo cười nhẹ một cái rồi nói với Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc dìu Trần Thanh Thảo rời khỏi bệnh viện một cách cẩn thận, Hoàng Mạnh Cường đi theo ngay sau hai người. Anh ấy nhìn dáng vẻ hỏi hạn ân cần mà Đinh Kiến Quốc dành cho Trần Thanh Thảo thì trong mắt thoáng qua chút đau khổ nhưng vẫn hết mực dịu dàng.
Trần Thanh Thảo có thai rồi, cô sẽ ở lại bên cạnh Đinh Kiến Quốc trọn đời này. Ở bên anh rồi, chắc cô sẽ không thích bất kỳ một người đàn ông nào khác nữa, và chắc cô cũng sẽ không còn nhớ thương đến người đàn ông đã chết đó nữa đâu nhỉ?
Nếu Đinh Kiến Quốc biết chuyện này thì chắc là anh sẽ không chịu nổi đầu đúng không?
Kể từ lúc biết Trần Thanh Thảo mang thai, Đinh Kiến Quốc bắt đầu cưng chiều cô hết mực.
Anh không chỉ đem hết công việc về biệt thự để làm mà mỗi ngày còn đi theo Trần Thanh Thảo. Chỉ cần cô đi đầu thì anh sẽ đi theo tới chỗ đó, ngay cả lúc cô đi vệ sinh anh cũng vẫn đi cùng.
Ví dụ như thế này...
"Đinh Kiến Quốc, anh cứ đi theo em làm gì vậy?"
Trần Thanh Thảo vừa đi vào nhà vệ sinh thì cô cảm thấy hình như Đinh Kiến Quốc cũng đi vào theo, khuôn mặt cô tối sầm lại ngay lập tức rồi không nhịn được, cô quay lại mắng Đinh Kiến Quốc.
"Anh sợ em bị động thai, để anh kéo quần cho em nhé, đừng sợ." Đinh Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào bụng Trần Thanh Thảo rồi nghiêm túc nói.
Nhìn người đàn ông trước mặt nói chuyện với mình bằng giọng nghiêm túc như vậy, suýt nữa thì Trần Thanh Thảo xỉu ngang vì tức giận.
Trần Thanh Thảo hít vào một hơi thật sâu để kìm nén bản thân không cho anh một cái tát rồi cô nghiến răng nói: "Em không cần, bây giờ anh ra ngoài ngay lập tức cho em, em muốn vệ sinh."
"Trên người em còn chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy nữa à?" Đinh Kiến Quốc cực kỳ bất mãn với hành động đuổi mình ra ngoài của Trần Thanh Thảo nên không nhịn được mà lẩm bẩm với cô.
Trần Thanh Thảo nghe Đinh Kiến Quốc lẩm bẩm xong thì khuôn mặt cô tối sầm lại thêm lần nữa.
Cô tát bốp một cái vào mặt Đinh Kiến Quốc rồi hổn hển nói: "Cái tên Đinh Kiến Quốc khốn kiếp này, anh mau cút ra ngoài cho em."
Đinh Kiến Quốc lấy tay che mặt nhưng không hề tức giận mà chỉ dặn dò Trần Thanh Thảo như một bà già đang lảm nhảm: "Được rồi, vậy thì anh đi ra ngoài trước, em không nên tức giận, nhỡ đâu làm tổn hại đến con chúng ta thì sao."
Trần Thanh Thảo không thể chịu nổi dáng vẻ này của Đinh Kiến Quốc, suýt chút nữa là cô ngất đi rồi.
Cô đang nghĩ, có phải khi có con rồi thì người đàn ông nào cũng trở nên ngu ngốc như vậy hay không? Năm đó lúc mẹ cô mang thai, bố cô trông cũng ngốc như thế hả?
Nghĩ đến việc một Trần Thanh Vũ luôn lạnh lùng nghiêm nghị lại bày ra vẻ mặt ngu ngốc như vậy, Trần Thanh Thảo không khỏi cảm thấy lạnh gáy.
Bố cô sẽ không đeo cái vẻ ngu ngốc đó lên mặt đâu, chắc chắn sẽ không...
Cứ một tuần Trần Thanh Thảo lại phải đến bệnh viện khám thai một lần để chắc chắn là đứa bé trong bụng vẫn khỏe mạnh. Vào những ngày đó thì Đinh Kiến Quốc đều gác hết công việc sang một bên để cùng Trần Thanh Thảo đến bệnh viện khám thai. Được nhìn con mình lớn lên từng ngày, anh cảm thấy rất vui, tối nào cũng vuốt ve bụng của Trần Thanh Thảo một cách vô cùng hạnh phúc.
Trần Thanh Thảo nhìn bộ dạng này của Đinh Kiến Quốc thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Cô siết chặt bàn tay, càng tính toán thời gian thì trong lòng cô càng cảm thấy áp lực.
Sau khi Trần Thanh Thảo có thai được ba tháng thì Đinh Kiến Quốc đến nhà họ Lý.
Đã rất lâu rồi anh không ghé qua nhà họ Lý. Sau khi Lý Mộc Hoa biết Đinh
Kiến Quốc sẽ ghé qua thì cô ta cảm thấy cực kỳ phấn khích. Cô ta chuẩn bị quần áo vô cùng tươm tất rồi đi xuống dưới nhà nhưng chẳng ngờ, vừa đi xuống dưới, cô ta đã nghe thấy Đinh Kiến Quốc nói với bố mẹ mình hãy hủy bỏ cuộc hôn ước này đi.
Đúng là cuộc hôn nhân của Lý Mộc Hoa và Đinh Kiến Quốc là do phụ huynh hai bên quyết định nhưng hai người đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, mà Đinh Kiến Quốc cũng thích Lý Mộc Hoa nên có thể nói hai người chính là một cặp trời sinh.
Nhưng đột nhiên bây giờ Đinh Kiến Quốc lại yêu cầu hủy bỏ hôn ước khiến cho hai ông bà đó cũng bị giật mình.
"Kiến Quốc? Cháu vừa nói gì cơ? Cháu nói là cháu muốn hủy bỏ hôn ước với Mộc Hoa sao? Tại sao chứ?" Ông Lý Hồ Bắc liếc mắt nhìn Đinh Kiến Quốc một cái, trên khuôn mặt u ám của ông ta lộ ra vẻ uy nghiêm.
Bà Lê Thanh Mai cũng nhìn Đinh Kiến Quốc bằng vẻ mặt căng thẳng rồi nói: "Kiến Quốc, đang yên đang lành sao cháu lại đòi hủy bỏ hôn ước vậy? Cháu và Mộc Hoa sắp kết hôn rồi, sao tự nhiên cháu lại đòi hủy hôn chứ? Hay là cháu với Mộc Hoa đang cãi nhau vì chuyện gì à?"
"Cô chú, cháu xin lỗi, cháu không thể kết hôn với Mộc Hoa được."
"Kiến Quốc." Đinh Kiến Quốc khẽ liếc nhìn bà Lê Thanh Mai, trong đáy mắt anh thoáng qua nét hổ thẹn và áy náy.
Là anh phụ lòng Lý Mộc Hoa nên anh cũng tự cảm thấy tội trạng của bản thân không thể kể hết được.
Nhưng anh hoàn toàn không hối hận chút nào cả, bởi vì anh muốn ở bên Trần Thanh Thảo.
Anh muốn ở bên Trần Thanh Thảo và con.
Vẻ mặt của vợ chồng bà Lê Thanh Mai cực kỳ khó coi. Vốn dĩ hai người họ rất coi trọng cuộc hôn nhân của Lý Mộc Hoa và Đinh Kiến Quốc nhưng bây giờ Đinh Kiến Quốc lại đưa ra yêu cầu này khiến cho họ cảm thấy rất khó chịu.
Đúng lúc đó, Lý Mộc Hoa đi từ trên lầu xuống. Cô ta dùng sức bấm vào lòng bàn tay, nước mắt giàn giụa trên mặt, cô ta cứ liên tục gọi tên Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc ngẩng đầu lên nhìn Lý Mộc Hoa đang đi về phía mình, đáy mắt anh lộ ra vẻ mờ mịt đầy tĩnh mịch.
"Mộc Hoa, hôm nay anh đến đây chủ yếu là để nói rõ mọi chuyện giữa chúng ta."
Lý Mộc Hoa vừa nghe Đinh Kiến Quốc nói như vậy thì sắc mặt của cô ta tái nhợt hẳn đi, cô ta nhìn Đinh Kiến Quốc một cách yếu ớt rồi hoảng hốt nói: "Kiến Quốc, anh đến là để bàn với bố mẹ về hôn lễ của chúng ta đúng không?"
Nghe Lý Mộc Hoa nói xong câu đó, vợ chồng bà Lê Thanh Mai quay sang nhìn cô con gái của mình bằng vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Bà Lê Thanh Mai đứng dậy đi đến trước mặt Lý Mộc Hoa, nắm tay cô ta, dường như đáy mắt ánh lên một hàng nước mắt. Lý Mộc Hoa nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ mình thì khẩn trương nói: "Mẹ, đang yên đang lành mẹ khóc gì thế a? Kiến Quốc sang đây để nói về đám cưới của bọn con mà. Con sắp gả cho anh ấy rồi, không phải mẹ nên vui mừng hay sao?"
Lê Thanh Mai hơi quay đầu đi, dường như bà ta không muốn nhìn Lý Mộc Hoa. Đinh Kiến Quốc luôn yêu thương Lý Mộc Hoa như vậy, thế mà lần này anh lại hủy bỏ hôn ước vì một người phụ nữ khác. Rốt cuộc thì người phụ nữ kia là ai?
"Mộc Hoa, hôm nay anh đến đây là để hủy hôn với em."
Đinh Kiến Quốc khẽ nhìn Lý Mộc Hoa một cái, trên khuôn mặt tuấn tú của anh không hề có một chút cảm xúc nào.
Đầu óc Lý Mộc Hoa như nổ tung, cô ta nhìn gương mặt đẹp đẽ của Đinh Kiến Quốc bằng vẻ sững sờ và kinh ngạc, không nói được lời nào.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lý Mộc Hoa cũng lấy lại được giọng nói rồi lên tiếng bằng giọng khàn khàn: "Anh mới nói gì thế? Kiến Quốc? Em không hiểu... Em không hiểu anh mới nói gì cả...
Hủy bỏ hôn ước? Đinh Kiến Quốc vì Trần Thanh Thảo mà làm ra chuyện như vậy sao?
Hôm nay Đinh Kiến Quốc qua đây chính là muốn hủy hôn với mình?
Lý Mộc Hoa có cảm giác trái tim của mình như bị một bàn tay nào đó bóp chặt, đau, đau đớn lắm... Cảm giác đau đớn đến cùng cực này như muốn nuốt chửng cô ta.
"Xin lỗi, là anh phụ lòng em."
Đinh Kiến Quốc thở dài một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt không thể tin được của Lý Mộc Hoa rồi nói một cách khổ sở.
"Sao đột nhiên anh lại muốn hủy hôn với em? Là vì Trần Thanh Thảo đúng không? Kiến Quốc, anh nói cho em biết đi, là vì Trần Thanh Thảo nên anh mới làm như thế đúng không?"
Lý Mộc Hoa không khống chế được nên lao đến trước mặt Đinh Kiến Quốc, nắm thật chặt lấy cánh tay anh rồi gầm nhẹ lên bằng giọng khàn khàn.
Vẻ mờ mịt thoảng qua đáy mắt của Đinh Kiến Quốc. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của Lý Mộc Hoa, không nói được lời nào.
"Đúng vậy." Một lúc lâu sau, Đinh Kiến Quốc nhẹ nhàng đẩy tay Lý Mộc Hoa ra rồi gật đầu nói bằng giọng nhàn nhạt.
Lý Mộc Hoa lảo đảo lùi về sau một bước.
Cô ta che miệng rồi ngồi xổm xuống, cứ vậy mà cất lên những tiếng khóc đau đớn đến xé lòng.
"Kiến Quốc, anh không thể đối xử với em như vậy được, anh quên rồi sao, chúng ta đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh đã nói là anh sẽ lấy em mà. Anh không thể đối xử với em như thế được."
"Mộc Hoa, anh xin lỗi. Anh yêu Trần Thanh Thảo, anh muốn ở bên cô ấy. Em sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình thôi mà."
Đinh Kiến Quốc ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Mộc Hoa.
Anh và Lý Mộc Hoa lớn lên bên nhau từ nhỏ, Đinh Kiến Quốc coi Lý Mộc Hoa như một cô em gái mà hết lòng yêu thương, che chở.
Loại tình yêu này hoàn toàn khác với tình yêu mà anh dành cho Trần Thanh Thảo.
Tình cảm mà anh dành cho Trần Thanh Thảo mới chính là tình yêu.
"Đinh Kiến Quốc, cậu làm nhục nhà họ Lý chúng tôi như vậy, chúng tôi cũng sẽ không cam lòng mà bỏ qua đâu."
Ông Lý Hồ Bắc, người vẫn không nói gì từ nãy đến giờ thấy con gái mình khóc đau đớn như vậy thì mặt mũi đanh lại rồi nói với Đinh Kiến Quốc bằng giọng lạnh lùng và gay gắt.
Đinh Kiến Quốc ngẩng đầu lên nhìn ông ta bằng ánh mắt thâm thúy rồi nói: "Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm. Sau này nhà họ Lý có cần gì thì cứ nói với cháu."
"Mộc Hoa, đừng khóc nữa con, để mẹ giới thiệu người khác cho con nhé. Chắc chắn con sẽ tìm được một người đàn ông tốt gấp trăm nghìn lần Đinh Kiến Quốc, được không?" Lê Thanh Mai nhìn Đinh Kiến Quốc bằng vẻ hung hăng rồi đau lòng nói với Lý Mộc Hoa.
"Mẹ, con không muốn... Con không muốn vậy đâu mẹ ơi..." Lý Mộc Hoa lắc đầu nguầy nguậy rồi nhìn Lê Thanh Mai mà khóc.
Lê Thanh Mai nhìn con gái khóc trong đau đớn như vậy thì trong lòng cảm thấy chua xót đến mức rơi nước mắt.
"Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo không thương anh đâu."
Lý Mộc Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Đinh Kiến Quốc bằng vẻ mờ mịt. Cô ta hít sâu vào một hơi rồi lảo đảo đi đến trước mặt Đinh Kiến Quốc.
Nghe thấy Lý Mộc Hoa nói như vậy thì Đinh Kiến Quốc hơi cau mày một cái. Trên mặt anh là vẻ lạnh lùng, anh nhìn Lý Mộc Hoa rất lâu nhưng vẫn không nói gì.
Lý Mộc Hoa cười khổ một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào Đinh Kiến Quốc mà nói: "Anh không biết à, Trần Thanh Thảo ở bên cạnh anh cũng chỉ vì trái tim đang đập của anh đấy thôi. Lúc còn ở thủ đô, cô ta yêu sâu đậm một người đàn ông tên là Vũ Vĩnh Kỳ nhưng anh ta đã chết được một năm rồi. Mà trái tim của anh ta lại được cấy ghép vào cơ thể của anh nên Trần Thanh Thảo ở bên anh chỉ là vì trái tim của anh thôi. Kiến Quốc, anh đừng để Trần Thanh Thảo lừa như vậy chứ..."
Khuôn mặt của Đinh Kiến Quốc trở nên lạnh lẽo, hai bàn tay đang đặt ở hai bên của anh siết chặt lại thành nắm đấm, đôi môi mỏng giờ đây như chứa đầy vẻ lạnh lùng.
"Đủ rồi đấy, im mau."
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo như băng của Đinh Kiến Quốc cất lên, cắt ngang lời nói của Lý Mộc Hoa. Bây giờ khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh càng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh hơn.
Nước mắt của Lý Mộc Hoa lại rơi xuống kịch liệt hơn, cô ta che miệng lại, không nhịn được mà lại khóc nấc lên.
"Đinh Kiến Quốc, anh không tin những lời em vừa nói sao? Có phải anh thà tin Trần Thanh Thảo còn hơn là tin em đúng không?"
"Là anh có lỗi với em, không liên quan gì đến Trần Thanh Thảo cả. Nếu em có oán có hận thì cứ trút lên người anh, anh không cho phép em nói về Thanh Thảo như vậy."
Đinh Kiến Quốc nói những lời này bằng vẻ hờ hững, lạnh lùng rồi đi thẳng ra cổng nhà họ Lý.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, anh sẽ mở một cuộc họp báo để tuyên bố với mọi người rằng cuộc hôn nhân giữa anh và Lý Mộc Hoa đã bị hủy bỏ.
Lý Mộc Hoa nhìn bóng lưng lạnh lùng của Đinh Kiến Quốc mà nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đinh Kiến Quốc... Sao anh lại có thể vì một người phụ nữ mới chỉ quen biết trong thời gian ngắn mà làm tổn thương em như vậy? Sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao chứ?
"Mộc Hoa, thôi quên đi con, nếu cậu ta đã không thương con thì thôi. Một khi trái tim của đàn ông đã thay đổi thì dù con có níu kéo như thế nào cũng không thể níu kéo được đâu."
Lê Thanh Mai đi đến bên cạnh Lý Mộc Hoa, thấy con gái khóc trong đau đớn như vậy thì trong lòng bà ta cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lý Mộc Hoa ngẩng đầu lên nhìn Lê
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mấy hôm trước tớ còn thấy Thanh Thảo vẫn khỏe mạnh mà? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì rồi?" Hoàng Mạnh Cường và Đinh Kiến Quốc ngồi trên băng ghế dài trong bệnh viện, ánh mắt nhìn sang phòng kiểm tra ở phía đối diện một cách chăm chú. Hoàng Mạnh Cường quay đầu nhìn sang khuôn mặt u ám đến mức đáng sợ của Đinh Kiến Quốc nên không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Tớ cũng không biết nữa, tự nhiên cô ấy cảm thấy khó chịu rồi liên tục nên mửa. Tớ cũng không biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra nữa." Vẻ mặt của Đinh Kiến Quốc vô cùng âm u, trông rất đáng sợ. Thấy Đinh Kiến Quốc cũng lo lắng đến tình trạng hiện giờ của Trần Thanh Thảo thì Hoàng Mạnh Cường hơi cau mày nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì cả.
Mười phút sau, Trần Thanh Thảo được bác sĩ dìu ra ngoài, Đinh Kiến Quốc và Hoàng Mạnh Cường vội vàng chạy lại.
Bác sĩ thấy Đinh Kiến Quốc chạy đến thì nói bằng giọng cung kính: "Tổng giám đốc Quốc, cô Thanh Thảo không sao cả. Là do cô ấy đang mang thai nên thỉnh thoảng mới xảy ra phản ứng như vậy thôi."
Hai chữ "mang thai" nặng nề đập vào tại của Đinh Kiến Quốc và Hoàng Mạnh Cường. Nhưng Hoàng Mạnh Cường chỉ trợn trừng hai mắt rồi sau đó trên mặt anh ấy ngập tràn vẻ cô đơn nhưng vẫn thoải mái. Còn Đinh Kiến Quốc lại ngẩn người nhìn bác sĩ, dường như anh vẫn chưa phản ứng kịp với những gì bác sĩ vừa nói.
Trần Thanh Thảo cúi đầu nhìn bụng mình, vẻ vui buồn không hiện trên nét mặt, có lẽ là cô đang thấy khó chịu.
"Ông... nói lại lần nữa đi." Đinh Kiến Quốc vừa nhìn bác sĩ một cách cẩn thận lại vừa nhìn bằng ánh mắt khó tin rồi nói.
Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ này của Đinh Kiến Quốc thì kiên nhẫn lặp lại thêm lần nữa.
"Cô Thanh Thảo đã mang thai được hơn một tháng rồi. Đây là giai đoạn phải bảo vệ đứa bé trong bụng cô ấy một cách cẩn thận nhất."
Bác sĩ nói xong rồi lại nhìn Đinh Kiến Quốc, chờ câu trả lời của anh.
Đinh Kiến Quốc nghiêng đầu nhìn bụng của Trần Thanh Thảo rồi nói một cách ngu ngốc: "Trong này có một đứa bé."
Hoàng Mạnh Cường thấy Đinh Kiến Quốc lúc nào cũng khôn ngoan bây giờ lại trở nên ngu ngốc như thế này thì không nhịn được mà cười rộ lên.
"Kiến Quốc, cậu không nghe nhầm đầu, trong đó có một đứa bé đấy."
"Em bé, là con của tớ và Trần Thanh Thảo. Tớ sắp làm bố rồi ư? Tớ sắp được làm bố rồi."
Bây giờ Đinh Kiến Quốc đang cực kỳ kích động, anh đi vòng quanh Trần Thanh Thảo rồi nhìn chằm chằm vào bụng cô. Cứ chốc chốc lại cười vui vẻ nhưng lát sau lại cau mày vào.
Dáng vẻ này của Đinh Kiến Quốc làm cho Hoàng Mạnh Cường và Trần Thanh Thảo không nhịn được mà bật cười.
"Đinh Kiến Quốc, anh đừng đi vòng quanh như vậy nữa, em chóng mặt lắm."
"Có phải em thấy khó chịu ở đâu không?" Vừa nghe Trần Thanh Thảo nói như vậy, Đinh Kiến Quốc đã khẩn trương ôm lấy cô rồi hỏi, vẻ mong chờ ngập tràn trong đôi mắt anh.
Trần Thanh Thảo chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của Đinh Kiến Quốc, thấy anh lộ ra dáng vẻ ngu ngốc khờ khạo như vậy thì cô lại cười rộ lên.
"Em muốn về nhà, anh dìu em về nhà đi."
Trần Thanh Thảo cười nhẹ một cái rồi nói với Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc dìu Trần Thanh Thảo rời khỏi bệnh viện một cách cẩn thận, Hoàng Mạnh Cường đi theo ngay sau hai người. Anh ấy nhìn dáng vẻ hỏi hạn ân cần mà Đinh Kiến Quốc dành cho Trần Thanh Thảo thì trong mắt thoáng qua chút đau khổ nhưng vẫn hết mực dịu dàng.
Trần Thanh Thảo có thai rồi, cô sẽ ở lại bên cạnh Đinh Kiến Quốc trọn đời này. Ở bên anh rồi, chắc cô sẽ không thích bất kỳ một người đàn ông nào khác nữa, và chắc cô cũng sẽ không còn nhớ thương đến người đàn ông đã chết đó nữa đâu nhỉ?
Nếu Đinh Kiến Quốc biết chuyện này thì chắc là anh sẽ không chịu nổi đầu đúng không?
Kể từ lúc biết Trần Thanh Thảo mang thai, Đinh Kiến Quốc bắt đầu cưng chiều cô hết mực.
Anh không chỉ đem hết công việc về biệt thự để làm mà mỗi ngày còn đi theo Trần Thanh Thảo. Chỉ cần cô đi đầu thì anh sẽ đi theo tới chỗ đó, ngay cả lúc cô đi vệ sinh anh cũng vẫn đi cùng.
Ví dụ như thế này...
"Đinh Kiến Quốc, anh cứ đi theo em làm gì vậy?"
Trần Thanh Thảo vừa đi vào nhà vệ sinh thì cô cảm thấy hình như Đinh Kiến Quốc cũng đi vào theo, khuôn mặt cô tối sầm lại ngay lập tức rồi không nhịn được, cô quay lại mắng Đinh Kiến Quốc.
"Anh sợ em bị động thai, để anh kéo quần cho em nhé, đừng sợ." Đinh Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào bụng Trần Thanh Thảo rồi nghiêm túc nói.
Nhìn người đàn ông trước mặt nói chuyện với mình bằng giọng nghiêm túc như vậy, suýt nữa thì Trần Thanh Thảo xỉu ngang vì tức giận.
Trần Thanh Thảo hít vào một hơi thật sâu để kìm nén bản thân không cho anh một cái tát rồi cô nghiến răng nói: "Em không cần, bây giờ anh ra ngoài ngay lập tức cho em, em muốn vệ sinh."
"Trên người em còn chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy nữa à?" Đinh Kiến Quốc cực kỳ bất mãn với hành động đuổi mình ra ngoài của Trần Thanh Thảo nên không nhịn được mà lẩm bẩm với cô.
Trần Thanh Thảo nghe Đinh Kiến Quốc lẩm bẩm xong thì khuôn mặt cô tối sầm lại thêm lần nữa.
Cô tát bốp một cái vào mặt Đinh Kiến Quốc rồi hổn hển nói: "Cái tên Đinh Kiến Quốc khốn kiếp này, anh mau cút ra ngoài cho em."
Đinh Kiến Quốc lấy tay che mặt nhưng không hề tức giận mà chỉ dặn dò Trần Thanh Thảo như một bà già đang lảm nhảm: "Được rồi, vậy thì anh đi ra ngoài trước, em không nên tức giận, nhỡ đâu làm tổn hại đến con chúng ta thì sao."
Trần Thanh Thảo không thể chịu nổi dáng vẻ này của Đinh Kiến Quốc, suýt chút nữa là cô ngất đi rồi.
Cô đang nghĩ, có phải khi có con rồi thì người đàn ông nào cũng trở nên ngu ngốc như vậy hay không? Năm đó lúc mẹ cô mang thai, bố cô trông cũng ngốc như thế hả?
Nghĩ đến việc một Trần Thanh Vũ luôn lạnh lùng nghiêm nghị lại bày ra vẻ mặt ngu ngốc như vậy, Trần Thanh Thảo không khỏi cảm thấy lạnh gáy.
Bố cô sẽ không đeo cái vẻ ngu ngốc đó lên mặt đâu, chắc chắn sẽ không...
Cứ một tuần Trần Thanh Thảo lại phải đến bệnh viện khám thai một lần để chắc chắn là đứa bé trong bụng vẫn khỏe mạnh. Vào những ngày đó thì Đinh Kiến Quốc đều gác hết công việc sang một bên để cùng Trần Thanh Thảo đến bệnh viện khám thai. Được nhìn con mình lớn lên từng ngày, anh cảm thấy rất vui, tối nào cũng vuốt ve bụng của Trần Thanh Thảo một cách vô cùng hạnh phúc.
Trần Thanh Thảo nhìn bộ dạng này của Đinh Kiến Quốc thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Cô siết chặt bàn tay, càng tính toán thời gian thì trong lòng cô càng cảm thấy áp lực.
Sau khi Trần Thanh Thảo có thai được ba tháng thì Đinh Kiến Quốc đến nhà họ Lý.
Đã rất lâu rồi anh không ghé qua nhà họ Lý. Sau khi Lý Mộc Hoa biết Đinh
Kiến Quốc sẽ ghé qua thì cô ta cảm thấy cực kỳ phấn khích. Cô ta chuẩn bị quần áo vô cùng tươm tất rồi đi xuống dưới nhà nhưng chẳng ngờ, vừa đi xuống dưới, cô ta đã nghe thấy Đinh Kiến Quốc nói với bố mẹ mình hãy hủy bỏ cuộc hôn ước này đi.
Đúng là cuộc hôn nhân của Lý Mộc Hoa và Đinh Kiến Quốc là do phụ huynh hai bên quyết định nhưng hai người đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, mà Đinh Kiến Quốc cũng thích Lý Mộc Hoa nên có thể nói hai người chính là một cặp trời sinh.
Nhưng đột nhiên bây giờ Đinh Kiến Quốc lại yêu cầu hủy bỏ hôn ước khiến cho hai ông bà đó cũng bị giật mình.
"Kiến Quốc? Cháu vừa nói gì cơ? Cháu nói là cháu muốn hủy bỏ hôn ước với Mộc Hoa sao? Tại sao chứ?" Ông Lý Hồ Bắc liếc mắt nhìn Đinh Kiến Quốc một cái, trên khuôn mặt u ám của ông ta lộ ra vẻ uy nghiêm.
Bà Lê Thanh Mai cũng nhìn Đinh Kiến Quốc bằng vẻ mặt căng thẳng rồi nói: "Kiến Quốc, đang yên đang lành sao cháu lại đòi hủy bỏ hôn ước vậy? Cháu và Mộc Hoa sắp kết hôn rồi, sao tự nhiên cháu lại đòi hủy hôn chứ? Hay là cháu với Mộc Hoa đang cãi nhau vì chuyện gì à?"
"Cô chú, cháu xin lỗi, cháu không thể kết hôn với Mộc Hoa được."
"Kiến Quốc." Đinh Kiến Quốc khẽ liếc nhìn bà Lê Thanh Mai, trong đáy mắt anh thoáng qua nét hổ thẹn và áy náy.
Là anh phụ lòng Lý Mộc Hoa nên anh cũng tự cảm thấy tội trạng của bản thân không thể kể hết được.
Nhưng anh hoàn toàn không hối hận chút nào cả, bởi vì anh muốn ở bên Trần Thanh Thảo.
Anh muốn ở bên Trần Thanh Thảo và con.
Vẻ mặt của vợ chồng bà Lê Thanh Mai cực kỳ khó coi. Vốn dĩ hai người họ rất coi trọng cuộc hôn nhân của Lý Mộc Hoa và Đinh Kiến Quốc nhưng bây giờ Đinh Kiến Quốc lại đưa ra yêu cầu này khiến cho họ cảm thấy rất khó chịu.
Đúng lúc đó, Lý Mộc Hoa đi từ trên lầu xuống. Cô ta dùng sức bấm vào lòng bàn tay, nước mắt giàn giụa trên mặt, cô ta cứ liên tục gọi tên Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc ngẩng đầu lên nhìn Lý Mộc Hoa đang đi về phía mình, đáy mắt anh lộ ra vẻ mờ mịt đầy tĩnh mịch.
"Mộc Hoa, hôm nay anh đến đây chủ yếu là để nói rõ mọi chuyện giữa chúng ta."
Lý Mộc Hoa vừa nghe Đinh Kiến Quốc nói như vậy thì sắc mặt của cô ta tái nhợt hẳn đi, cô ta nhìn Đinh Kiến Quốc một cách yếu ớt rồi hoảng hốt nói: "Kiến Quốc, anh đến là để bàn với bố mẹ về hôn lễ của chúng ta đúng không?"
Nghe Lý Mộc Hoa nói xong câu đó, vợ chồng bà Lê Thanh Mai quay sang nhìn cô con gái của mình bằng vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Bà Lê Thanh Mai đứng dậy đi đến trước mặt Lý Mộc Hoa, nắm tay cô ta, dường như đáy mắt ánh lên một hàng nước mắt. Lý Mộc Hoa nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ mình thì khẩn trương nói: "Mẹ, đang yên đang lành mẹ khóc gì thế a? Kiến Quốc sang đây để nói về đám cưới của bọn con mà. Con sắp gả cho anh ấy rồi, không phải mẹ nên vui mừng hay sao?"
Lê Thanh Mai hơi quay đầu đi, dường như bà ta không muốn nhìn Lý Mộc Hoa. Đinh Kiến Quốc luôn yêu thương Lý Mộc Hoa như vậy, thế mà lần này anh lại hủy bỏ hôn ước vì một người phụ nữ khác. Rốt cuộc thì người phụ nữ kia là ai?
"Mộc Hoa, hôm nay anh đến đây là để hủy hôn với em."
Đinh Kiến Quốc khẽ nhìn Lý Mộc Hoa một cái, trên khuôn mặt tuấn tú của anh không hề có một chút cảm xúc nào.
Đầu óc Lý Mộc Hoa như nổ tung, cô ta nhìn gương mặt đẹp đẽ của Đinh Kiến Quốc bằng vẻ sững sờ và kinh ngạc, không nói được lời nào.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lý Mộc Hoa cũng lấy lại được giọng nói rồi lên tiếng bằng giọng khàn khàn: "Anh mới nói gì thế? Kiến Quốc? Em không hiểu... Em không hiểu anh mới nói gì cả...
Hủy bỏ hôn ước? Đinh Kiến Quốc vì Trần Thanh Thảo mà làm ra chuyện như vậy sao?
Hôm nay Đinh Kiến Quốc qua đây chính là muốn hủy hôn với mình?
Lý Mộc Hoa có cảm giác trái tim của mình như bị một bàn tay nào đó bóp chặt, đau, đau đớn lắm... Cảm giác đau đớn đến cùng cực này như muốn nuốt chửng cô ta.
"Xin lỗi, là anh phụ lòng em."
Đinh Kiến Quốc thở dài một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt không thể tin được của Lý Mộc Hoa rồi nói một cách khổ sở.
"Sao đột nhiên anh lại muốn hủy hôn với em? Là vì Trần Thanh Thảo đúng không? Kiến Quốc, anh nói cho em biết đi, là vì Trần Thanh Thảo nên anh mới làm như thế đúng không?"
Lý Mộc Hoa không khống chế được nên lao đến trước mặt Đinh Kiến Quốc, nắm thật chặt lấy cánh tay anh rồi gầm nhẹ lên bằng giọng khàn khàn.
Vẻ mờ mịt thoảng qua đáy mắt của Đinh Kiến Quốc. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của Lý Mộc Hoa, không nói được lời nào.
"Đúng vậy." Một lúc lâu sau, Đinh Kiến Quốc nhẹ nhàng đẩy tay Lý Mộc Hoa ra rồi gật đầu nói bằng giọng nhàn nhạt.
Lý Mộc Hoa lảo đảo lùi về sau một bước.
Cô ta che miệng rồi ngồi xổm xuống, cứ vậy mà cất lên những tiếng khóc đau đớn đến xé lòng.
"Kiến Quốc, anh không thể đối xử với em như vậy được, anh quên rồi sao, chúng ta đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh đã nói là anh sẽ lấy em mà. Anh không thể đối xử với em như thế được."
"Mộc Hoa, anh xin lỗi. Anh yêu Trần Thanh Thảo, anh muốn ở bên cô ấy. Em sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình thôi mà."
Đinh Kiến Quốc ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Mộc Hoa.
Anh và Lý Mộc Hoa lớn lên bên nhau từ nhỏ, Đinh Kiến Quốc coi Lý Mộc Hoa như một cô em gái mà hết lòng yêu thương, che chở.
Loại tình yêu này hoàn toàn khác với tình yêu mà anh dành cho Trần Thanh Thảo.
Tình cảm mà anh dành cho Trần Thanh Thảo mới chính là tình yêu.
"Đinh Kiến Quốc, cậu làm nhục nhà họ Lý chúng tôi như vậy, chúng tôi cũng sẽ không cam lòng mà bỏ qua đâu."
Ông Lý Hồ Bắc, người vẫn không nói gì từ nãy đến giờ thấy con gái mình khóc đau đớn như vậy thì mặt mũi đanh lại rồi nói với Đinh Kiến Quốc bằng giọng lạnh lùng và gay gắt.
Đinh Kiến Quốc ngẩng đầu lên nhìn ông ta bằng ánh mắt thâm thúy rồi nói: "Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm. Sau này nhà họ Lý có cần gì thì cứ nói với cháu."
"Mộc Hoa, đừng khóc nữa con, để mẹ giới thiệu người khác cho con nhé. Chắc chắn con sẽ tìm được một người đàn ông tốt gấp trăm nghìn lần Đinh Kiến Quốc, được không?" Lê Thanh Mai nhìn Đinh Kiến Quốc bằng vẻ hung hăng rồi đau lòng nói với Lý Mộc Hoa.
"Mẹ, con không muốn... Con không muốn vậy đâu mẹ ơi..." Lý Mộc Hoa lắc đầu nguầy nguậy rồi nhìn Lê Thanh Mai mà khóc.
Lê Thanh Mai nhìn con gái khóc trong đau đớn như vậy thì trong lòng cảm thấy chua xót đến mức rơi nước mắt.
"Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo không thương anh đâu."
Lý Mộc Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Đinh Kiến Quốc bằng vẻ mờ mịt. Cô ta hít sâu vào một hơi rồi lảo đảo đi đến trước mặt Đinh Kiến Quốc.
Nghe thấy Lý Mộc Hoa nói như vậy thì Đinh Kiến Quốc hơi cau mày một cái. Trên mặt anh là vẻ lạnh lùng, anh nhìn Lý Mộc Hoa rất lâu nhưng vẫn không nói gì.
Lý Mộc Hoa cười khổ một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào Đinh Kiến Quốc mà nói: "Anh không biết à, Trần Thanh Thảo ở bên cạnh anh cũng chỉ vì trái tim đang đập của anh đấy thôi. Lúc còn ở thủ đô, cô ta yêu sâu đậm một người đàn ông tên là Vũ Vĩnh Kỳ nhưng anh ta đã chết được một năm rồi. Mà trái tim của anh ta lại được cấy ghép vào cơ thể của anh nên Trần Thanh Thảo ở bên anh chỉ là vì trái tim của anh thôi. Kiến Quốc, anh đừng để Trần Thanh Thảo lừa như vậy chứ..."
Khuôn mặt của Đinh Kiến Quốc trở nên lạnh lẽo, hai bàn tay đang đặt ở hai bên của anh siết chặt lại thành nắm đấm, đôi môi mỏng giờ đây như chứa đầy vẻ lạnh lùng.
"Đủ rồi đấy, im mau."
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo như băng của Đinh Kiến Quốc cất lên, cắt ngang lời nói của Lý Mộc Hoa. Bây giờ khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh càng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh hơn.
Nước mắt của Lý Mộc Hoa lại rơi xuống kịch liệt hơn, cô ta che miệng lại, không nhịn được mà lại khóc nấc lên.
"Đinh Kiến Quốc, anh không tin những lời em vừa nói sao? Có phải anh thà tin Trần Thanh Thảo còn hơn là tin em đúng không?"
"Là anh có lỗi với em, không liên quan gì đến Trần Thanh Thảo cả. Nếu em có oán có hận thì cứ trút lên người anh, anh không cho phép em nói về Thanh Thảo như vậy."
Đinh Kiến Quốc nói những lời này bằng vẻ hờ hững, lạnh lùng rồi đi thẳng ra cổng nhà họ Lý.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, anh sẽ mở một cuộc họp báo để tuyên bố với mọi người rằng cuộc hôn nhân giữa anh và Lý Mộc Hoa đã bị hủy bỏ.
Lý Mộc Hoa nhìn bóng lưng lạnh lùng của Đinh Kiến Quốc mà nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đinh Kiến Quốc... Sao anh lại có thể vì một người phụ nữ mới chỉ quen biết trong thời gian ngắn mà làm tổn thương em như vậy? Sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao chứ?
"Mộc Hoa, thôi quên đi con, nếu cậu ta đã không thương con thì thôi. Một khi trái tim của đàn ông đã thay đổi thì dù con có níu kéo như thế nào cũng không thể níu kéo được đâu."
Lê Thanh Mai đi đến bên cạnh Lý Mộc Hoa, thấy con gái khóc trong đau đớn như vậy thì trong lòng bà ta cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lý Mộc Hoa ngẩng đầu lên nhìn Lê
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương