Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 576: Cậu muốn từ bỏ sao?
Cô có thể lừa dối tất cả mọi người, kể cả chính mình nhưng không có cách nào để lừa dối trái tim của chính mình được.
Có lẽ trong thời gian ở với Đinh Kiến Quốc thì Trần Thanh Thảo đã yêu anh, nhưng cô lại không chịu thừa nhận mà thôi.
Đôi khi tình yêu thật vô lý, rõ ràng đã đến rồi mà cứ lặng lẽ như thế này.
"Cô ấy... thế nào rồi?" Khi Trương Thiên Toàn định nhấc chân đi về phía thang máy thì nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đang đứng ở hành lang hút thuốc.
Đinh Kiến Quốc trông rất đẹp trai, ngay cả động tác hút thuốc của anh cũng đẹp mắt như vậy.
Trương Thiên Toàn uể oải bước đến cạnh Đinh Kiến Quốc, đưa mắt nhìn vẻ đờ đẫn trên khuôn mặt người đàn ông, ẩn ý nói: "Đinh Kiến Quốc, tôi còn tưởng rằng anh đã rời đi rồi?"
"Tôi chỉ muốn biết, bây giờ cô ấy thế nào rồi?"
Đối mặt với vẻ mặt trêu chọc của Trương Thiên Toàn, ánh mắt Đinh Kiến Quốc lộ ra một tia lo lắng mờ mịt.
"Rất tốt." Trương Thiên Toàn buông tay cười hì hì nói.
Nhìn vẻ mặt vui cười toe toét của Trương Thiên Toàn, Đinh Kiến Quốc búng mẩu thuốc lá trên tay vào thùng rác, cười nhạo nói: "Tốt... là được rồi... tốt là được rồi..."
"Đinh Kiến Quốc, cậu muốn từ bỏ sao?" Trương Thiên Toàn nhìn bóng lưng của Đinh Kiến Quốc, không nhịn được nói.
Từ bỏ sao?
Anh có thể không từ bỏ sao? Trần Thanh Thảo không yêu anh, cô nói: "Trong cơ thể anh không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, vì vậy anh không phải là Vũ Vĩnh Kỳ, em sẽ mãi mãi không bao giờ yêu anh...
Đây là những gì Trần Thanh Thảo nói.
Cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể có được tình yêu của Trần Thanh Thảo, bởi vì trong cơ thể của anh không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ.
"Làm sao tôi mới có thể lấy được trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ để khiến Trần Thanh Thảo yêu tôi đây?" Đinh Kiến Quốc từ từ quay đầu lại nhìn Trương Thiên Toàn, trên mặt nở một nụ cười buồn bã và cay đắng.
Giờ phút này người đàn ông kiêu ngạo đó lại giống như một đứa trẻ ngây ngô mờ mịt, nở một nụ cười buồn bã như vậy khiến trái tim Trương Thiên Toàn cảm thấy hơi phức tạp.
"Thực ra..."
"Giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt." Đinh Kiến Quốc chăm chú nhìn Trương Thiên Toàn, sau đó xoay người biến mất khỏi bệnh viện.
Nhìn theo bóng lưng của Đinh Kiến Quốc, lông mày của Trương Thiên Toàn khẽ nhíu lại, khi anh ta định đuổi theo Đinh Kiến Quốc thì lại nhìn thấy bóng lưng của Lê Châu Sa.
Cơ thể Trương Thiên Toàn đột nhiên thắt lại.
Những năm gần đây, người phụ nữ mà anh ta thích nhất vẫn là Lê Châu Sa, vì không có người phụ nữ nào có thể cho anh ta loại cảm giác như vậy.
Trương Thiên Toàn nép cơ thể mình ở một vách tường bên hành lang, anh ta cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lê Châu Sa đi tới.
Lê Châu Sa đã xinh đẹp và trưởng thành hơn trước, nhưng khí chất hào hùng giữa hai đầu lông mày kia lại càng trở nên khiến người ta say đắm.
Trương Thiên Toàn dùng sức siết chặt hai tay thành nắm đấm, anh ta muốn xông tới ôm lấy Lê Châu Sa, cho dù có bị Lê Châu Sa chán ghét cũng không sao. Nhưng... sau một hồi giằng co, Trương Thiên Toàn từ bỏ vì... anh ta biết rất rõ Lê Châu Sa chán ghét mình như thế nào.
Lê Châu Sa không biết Trương Thiên Toàn đang trốn trong bóng tối nhìn mình.
Sau khi biết Trần Thanh Thảo bị bệnh, cô ấy đã vội vã chạy đến ngay lập tức, từ khi bước vào bệnh viện này, cô ấy có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình vậy.
Lê Châu Sa quay đầu lại nhưng không có gì ở phía sau, cô ấy nghĩ thầm có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Vì vậy cô ấy tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến phòng bệnh của Trần Thanh Thảo.
"Gạo Tẻ."
Khi Lê Châu Sa bước vào, Trần Thanh Thảo đang ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nghe thấy giọng nói của Lê Châu Sa, tinh thần cô có vẻ hơi hoảng hốt.
Cô giật giật bờ môi, liếc nhìn Lê Châu Sa rồi lúng túng nói: "Chị dâu, sao chị... lại tới đây?"
"Một người bạn học cùng đại học của chị tình cờ làm bác sĩ ở bệnh viện này, anh ấy nói hôm nay em nằm viện ở đây. Con bé này, sao em lại không nói cho chị biết chuyện này chứ?" Phong thái của Lê Châu Sa còn hơn cả trước đây, có lẽ là do cô ở bên Phan Huỳnh Bảo nên càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.
Trần Thanh Thảo liếc nhìn Lê Châu Sa, từ từ chớp chớp mi mắt, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là cảm lạnh vớ vẩn thôi."
"Em còn muốn lừa chị sao?" Lê Châu Sa nghe vậy, đôi lông mày xinh đẹp của cô ấy nhíu lại.
Trần Thanh Thảo nghĩ rằng mình phải nhập viện vì vết thương bị nhiễm trùng, nên chắc chắn bác sĩ phải nói với Lê Châu Sa tình trạng của cô, cô xấu hổ không nói được gì nữa.
"Là ai?" Nhìn thấy Trần Thanh Thảo rũ mắt xuống không nói chuyện, ánh mắt Lê Châu Sa hiện lên một tia sắc bén.
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lê Châu Sa, Trần Thanh Thảo không nói được lời nào.
Cô chỉ cúi đầu, hững hờ nghịch bộ đồ bệnh nhân trong tay, lắc đầu nói: "Chị dâu, thật sự là... không có ai."
"Em còn muốn nói dối chị sao?" Lê Châu Sa rất tức giận, khi biết Trần Thanh Thảo phải nhập viện vì bị thương, cô ấy đã thực sự rất tức giận. Nhưng dáng vẻ của Trần Thanh Thảo lúc này lại như không hề quan tâm đến vết thương của mình, Lê Châu Sa chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện Trần Thanh Thảo vì một người đàn ông mà phải nhập viện như thế này.
"Chị nhất định sẽ nhờ Phan Huỳnh Bảo đòi lại công bằng cho em, em yên tâm đi, em là công chúa nhỏ của nhà họ Trần chúng ta, cho dù có ai dám làm tổn thương em thì cũng phải hỏi bọn chị." Lê Châu Sa nghiêm mặt nhìn Trần
Thanh Thảo, chậm rãi nói. Trần Thanh Thảo ngẩng đầu nhìn Lê Châu Sa, giọng nói nhàn nhạt phức tạp và cô đơn nói: "Chị dâu... em không sao, người đó... tóm lại thì em cũng nợ anh ấy."
"Là ai? Có phải là người có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ không?" Trần Thanh Thảo rời khỏi thành phố chỉ để tìm kiếm người có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ. Sau đó, Trần Thanh Thảo đã trở lại với vẻ mặt lo lắng tràn đầy tâm sự, Lê Châu Sa có thể nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của cô.
Trần Thanh Thảo không trả lời những lời của Lê Châu Sa mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chị dâu, chuyện riêng của em thì nhất định em sẽ tự mình giải quyết. Chị và anh hai đều không cần xen vào, có được không?"
"Em bảo bọn chị không được xen vào, em thật sự có thể tự mình xử lý sao?" Lê Châu Sa thở dài một hơi nhìn sắc mặt tái mét của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo mím đôi môi nhợt nhạt, không nói gì nữa.
"Hôm nay chị vẫn chưa nói với anh hai và anh ba của em về việc em nhập viện, nếu như bọn họ biết thì nhất định sẽ bắt em trở về nhà họ Trần."
"Chị dâu, làm ơn." Làm sao Trần Thanh Thảo lại không biết tính khí của Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo chứ? Bây giờ cô không muốn ở lại bệnh viện nên chỉ đành có thể cầu xin Lê Châu Sa như vậy.
"Chị biết ý của em nên mới không nói với Phan Huỳnh Bảo chuyện này, em cũng biết tính tình của anh ba em rồi đó." Lê Châu Sa thở dài một hơi, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa tóc của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo cắn môi nhìn Lê Châu Sa, không nói nữa.
Lê Châu Sa nắm chặt tay Trần Thanh Thảo, nhìn dáng vẻ gầy gò và đôi mắt do dự của người phụ nữ, cô ấy không nhịn được mở miệng nói: "Gạo Tẻ, em nói thật cho chị biết đi, có phải em thích người đàn ông đó không?"
"Chị dâu, em buồn ngủ rồi." Trương Thiên Toàn cũng hỏi câu này, bây giờ Lê Châu Sa lại đang hỏi câu này. Dường như Trần Thanh Thảo đang muốn trốn tránh vấn đề này, cô ngáp một cái rồi chớp chớp mắt nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa hờn dỗi nhìn Trần Thanh Thảo chằm chằm, thông minh không nói tiếp nữa.
"Em nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, chị có chuyện phải trở về xử lý, mấy ngày nay Lê Long bị bệnh nên rất dính người."
"Lê Long bị bệnh? Có chuyện gì vậy?" Vừa nghe tin cháu trai bị bệnh, Trần Thanh Thảo trở mình định đứng dậy từ trên giường. Nhưng khi động đến vết thương, cô không ngừng nhe răng trợn mắt vì đau.
Nhìn thấy biểu hiện của Trần Thanh Thảo, Lê Châu Sa vừa tức giận vừa buồn cười.
"Chỉ là cảm lạnh một chút thôi, nhóc con, cảm lạnh không có vấn đề gì lớn cả."
"Vậy thì tốt, sau khi lành bệnh em sẽ quay về thăm thằng bé."
"Ừm." Lê Châu Sa ở trong phòng bệnh một lúc rồi rời đi. Sau khi Lê Châu Sa rời đi, Trần Thanh Thảo nằm trên giường, lật qua lật lại hết lần này tới lần khác vẫn không ngủ được.
Cô mở to mắt, hai tay vô tình đặt lên bụng, vẻ mặt vô cùng mờ mịt.
Khi Lý Mộc Hoa bước vào, cô ta thấy Trần Thanh Thảo trông giống như dáng vẻ Tây Thi đang ốm yếu vậy. Vừa nghĩ đến việc Trần Thanh Thảo dùng khuôn mặt này để cướp Đinh Kiến Quốc đi thì trong mắt Lý Mộc Hoa lại hiện lên một tia hận thù và chán ghét.
Cô ta siết chặt nắm tay, mở miệng nói: "Cô Thanh Thảo, đã lâu không gặp."
Trần Thanh Thảo nghe thấy có người nói chuyện thì quay đầu nhìn sang, thế nhưng lại nhìn thấy Lý Mộc Hoa đang đứng ở cửa.
Tuy rằng Trần Thanh Thảo không quá quen thuộc với Lý Mộc Hoa nhưng ít nhất cũng đã từng gặp qua vài lần, đặc biệt là lần Lý Mộc Hoa cố tình hãm hại cô, Trần Thanh Thảo vẫn còn nhớ rất rõ.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lý Mộc Hoa đối diện với mình, Trần Thanh Thảo cũng không đứng dậy mà chỉ mở mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, cũng đã lâu không gặp rồi, sao vậy? Cô Mộc Hoa tới đây có chuyện gì sao?"
"Nghe nói cô Thanh Thảo đang nằm viện nên tôi thuận đường ghé qua thăm cô một chút." Lý Mộc Hoa cười cười, đạo đức giả nói với Trần Thanh Thảo.
"Lý Mộc Hoa, như những gì tôi đã nói với cô, ở trước mặt tôi thì cô không phải cần giả vờ gì cả, bởi vì như vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn mà thôi." Trần Thanh Thảo ngẩng đầu lên nhìn Lý Mộc Hoa, giọng nói trào phúng mia mai.
Sắc mặt Lý Mộc Hoa đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta siết mạnh hai lòng bàn tay rồi nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo, đội con ngươi đen thẳm như muốn nuốt gọn Trần Thanh Thảo vào bụng.
"Trần Thanh Thảo, cô đừng quá đắc ý, bây giờ tôi mới là vợ của Đinh Kiến Quốc."
"Tôi biết cô là vợ của Đinh Kiến Quốc, thì sao? Cô muốn bày tỏ điều gì với tôi? Có phải muốn bày tỏ tình cảm của cô và Đinh Kiến Quốc không?" Trần Thanh Thảo cố ý chọc giận Lý Mộc Hoa như thế, cô cũng không phải là một con cừu nhỏ yếu đuối, vì sao phải bị Lý Mộc Hoa ức hiếp chứ?
Cô là cô công chúa nhỏ của nhà họ Trần, từ nhỏ chỉ có Trần Thanh Thảo đi bắt nạt người khác, chứ không một ai có thể bắt nạt cô cả.
Khi còn nhỏ Trần Thanh Thảo đã rất nghịch ngợm nên chuyện đấu đá giữa phụ nữ với nhau, mặc dù Trần Thanh Thảo chưa bao giờ tự mình trải qua nhưng cũng hiểu biết không ít.
Dù sao thì trước đây Huỳnh Bảo Nhi cũng từng bị tổn thương rất nhiều lần vì con mụ giả tạo Nguyễn Mỹ kia rồi, nên từ khi còn nhỏ Trần Thanh Thảo đã hiểu rất rõ những đấu đá giữa phụ nữ với nhau.
"Cô... cô có cái gì mà đắc ý chứ, đồ khốn nạn này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô bị quả báo mà thôi." Lý Mộc Hoa bị lời nói của Trần Thanh Thảo kích thích, nói chuyện cũng lưu loát hơn, cô ta tức giận chỉ tay vào mặt Trần Thanh Thảo rồi nói.
Trần Thanh Thảo sờ lên tóc mình, cười nói: "Tôi đang chờ quả báo mà cô nói đây, chỉ là bây giờ lúc này cô Mộc Hoa vẫn nên lo lắng cho bản thân thì hơn, dù sao cô cũng là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Đinh Vân, dáng vẻ này của cô nếu như bị ai đó nhìn thấy thì chỉ sợ... không tốt đâu."
Khuôn mặt của Lý Mộc Hoa lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Có lẽ trong thời gian ở với Đinh Kiến Quốc thì Trần Thanh Thảo đã yêu anh, nhưng cô lại không chịu thừa nhận mà thôi.
Đôi khi tình yêu thật vô lý, rõ ràng đã đến rồi mà cứ lặng lẽ như thế này.
"Cô ấy... thế nào rồi?" Khi Trương Thiên Toàn định nhấc chân đi về phía thang máy thì nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đang đứng ở hành lang hút thuốc.
Đinh Kiến Quốc trông rất đẹp trai, ngay cả động tác hút thuốc của anh cũng đẹp mắt như vậy.
Trương Thiên Toàn uể oải bước đến cạnh Đinh Kiến Quốc, đưa mắt nhìn vẻ đờ đẫn trên khuôn mặt người đàn ông, ẩn ý nói: "Đinh Kiến Quốc, tôi còn tưởng rằng anh đã rời đi rồi?"
"Tôi chỉ muốn biết, bây giờ cô ấy thế nào rồi?"
Đối mặt với vẻ mặt trêu chọc của Trương Thiên Toàn, ánh mắt Đinh Kiến Quốc lộ ra một tia lo lắng mờ mịt.
"Rất tốt." Trương Thiên Toàn buông tay cười hì hì nói.
Nhìn vẻ mặt vui cười toe toét của Trương Thiên Toàn, Đinh Kiến Quốc búng mẩu thuốc lá trên tay vào thùng rác, cười nhạo nói: "Tốt... là được rồi... tốt là được rồi..."
"Đinh Kiến Quốc, cậu muốn từ bỏ sao?" Trương Thiên Toàn nhìn bóng lưng của Đinh Kiến Quốc, không nhịn được nói.
Từ bỏ sao?
Anh có thể không từ bỏ sao? Trần Thanh Thảo không yêu anh, cô nói: "Trong cơ thể anh không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, vì vậy anh không phải là Vũ Vĩnh Kỳ, em sẽ mãi mãi không bao giờ yêu anh...
Đây là những gì Trần Thanh Thảo nói.
Cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể có được tình yêu của Trần Thanh Thảo, bởi vì trong cơ thể của anh không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ.
"Làm sao tôi mới có thể lấy được trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ để khiến Trần Thanh Thảo yêu tôi đây?" Đinh Kiến Quốc từ từ quay đầu lại nhìn Trương Thiên Toàn, trên mặt nở một nụ cười buồn bã và cay đắng.
Giờ phút này người đàn ông kiêu ngạo đó lại giống như một đứa trẻ ngây ngô mờ mịt, nở một nụ cười buồn bã như vậy khiến trái tim Trương Thiên Toàn cảm thấy hơi phức tạp.
"Thực ra..."
"Giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt." Đinh Kiến Quốc chăm chú nhìn Trương Thiên Toàn, sau đó xoay người biến mất khỏi bệnh viện.
Nhìn theo bóng lưng của Đinh Kiến Quốc, lông mày của Trương Thiên Toàn khẽ nhíu lại, khi anh ta định đuổi theo Đinh Kiến Quốc thì lại nhìn thấy bóng lưng của Lê Châu Sa.
Cơ thể Trương Thiên Toàn đột nhiên thắt lại.
Những năm gần đây, người phụ nữ mà anh ta thích nhất vẫn là Lê Châu Sa, vì không có người phụ nữ nào có thể cho anh ta loại cảm giác như vậy.
Trương Thiên Toàn nép cơ thể mình ở một vách tường bên hành lang, anh ta cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lê Châu Sa đi tới.
Lê Châu Sa đã xinh đẹp và trưởng thành hơn trước, nhưng khí chất hào hùng giữa hai đầu lông mày kia lại càng trở nên khiến người ta say đắm.
Trương Thiên Toàn dùng sức siết chặt hai tay thành nắm đấm, anh ta muốn xông tới ôm lấy Lê Châu Sa, cho dù có bị Lê Châu Sa chán ghét cũng không sao. Nhưng... sau một hồi giằng co, Trương Thiên Toàn từ bỏ vì... anh ta biết rất rõ Lê Châu Sa chán ghét mình như thế nào.
Lê Châu Sa không biết Trương Thiên Toàn đang trốn trong bóng tối nhìn mình.
Sau khi biết Trần Thanh Thảo bị bệnh, cô ấy đã vội vã chạy đến ngay lập tức, từ khi bước vào bệnh viện này, cô ấy có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình vậy.
Lê Châu Sa quay đầu lại nhưng không có gì ở phía sau, cô ấy nghĩ thầm có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Vì vậy cô ấy tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến phòng bệnh của Trần Thanh Thảo.
"Gạo Tẻ."
Khi Lê Châu Sa bước vào, Trần Thanh Thảo đang ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nghe thấy giọng nói của Lê Châu Sa, tinh thần cô có vẻ hơi hoảng hốt.
Cô giật giật bờ môi, liếc nhìn Lê Châu Sa rồi lúng túng nói: "Chị dâu, sao chị... lại tới đây?"
"Một người bạn học cùng đại học của chị tình cờ làm bác sĩ ở bệnh viện này, anh ấy nói hôm nay em nằm viện ở đây. Con bé này, sao em lại không nói cho chị biết chuyện này chứ?" Phong thái của Lê Châu Sa còn hơn cả trước đây, có lẽ là do cô ở bên Phan Huỳnh Bảo nên càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.
Trần Thanh Thảo liếc nhìn Lê Châu Sa, từ từ chớp chớp mi mắt, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là cảm lạnh vớ vẩn thôi."
"Em còn muốn lừa chị sao?" Lê Châu Sa nghe vậy, đôi lông mày xinh đẹp của cô ấy nhíu lại.
Trần Thanh Thảo nghĩ rằng mình phải nhập viện vì vết thương bị nhiễm trùng, nên chắc chắn bác sĩ phải nói với Lê Châu Sa tình trạng của cô, cô xấu hổ không nói được gì nữa.
"Là ai?" Nhìn thấy Trần Thanh Thảo rũ mắt xuống không nói chuyện, ánh mắt Lê Châu Sa hiện lên một tia sắc bén.
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lê Châu Sa, Trần Thanh Thảo không nói được lời nào.
Cô chỉ cúi đầu, hững hờ nghịch bộ đồ bệnh nhân trong tay, lắc đầu nói: "Chị dâu, thật sự là... không có ai."
"Em còn muốn nói dối chị sao?" Lê Châu Sa rất tức giận, khi biết Trần Thanh Thảo phải nhập viện vì bị thương, cô ấy đã thực sự rất tức giận. Nhưng dáng vẻ của Trần Thanh Thảo lúc này lại như không hề quan tâm đến vết thương của mình, Lê Châu Sa chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện Trần Thanh Thảo vì một người đàn ông mà phải nhập viện như thế này.
"Chị nhất định sẽ nhờ Phan Huỳnh Bảo đòi lại công bằng cho em, em yên tâm đi, em là công chúa nhỏ của nhà họ Trần chúng ta, cho dù có ai dám làm tổn thương em thì cũng phải hỏi bọn chị." Lê Châu Sa nghiêm mặt nhìn Trần
Thanh Thảo, chậm rãi nói. Trần Thanh Thảo ngẩng đầu nhìn Lê Châu Sa, giọng nói nhàn nhạt phức tạp và cô đơn nói: "Chị dâu... em không sao, người đó... tóm lại thì em cũng nợ anh ấy."
"Là ai? Có phải là người có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ không?" Trần Thanh Thảo rời khỏi thành phố chỉ để tìm kiếm người có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ. Sau đó, Trần Thanh Thảo đã trở lại với vẻ mặt lo lắng tràn đầy tâm sự, Lê Châu Sa có thể nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của cô.
Trần Thanh Thảo không trả lời những lời của Lê Châu Sa mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chị dâu, chuyện riêng của em thì nhất định em sẽ tự mình giải quyết. Chị và anh hai đều không cần xen vào, có được không?"
"Em bảo bọn chị không được xen vào, em thật sự có thể tự mình xử lý sao?" Lê Châu Sa thở dài một hơi nhìn sắc mặt tái mét của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo mím đôi môi nhợt nhạt, không nói gì nữa.
"Hôm nay chị vẫn chưa nói với anh hai và anh ba của em về việc em nhập viện, nếu như bọn họ biết thì nhất định sẽ bắt em trở về nhà họ Trần."
"Chị dâu, làm ơn." Làm sao Trần Thanh Thảo lại không biết tính khí của Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo chứ? Bây giờ cô không muốn ở lại bệnh viện nên chỉ đành có thể cầu xin Lê Châu Sa như vậy.
"Chị biết ý của em nên mới không nói với Phan Huỳnh Bảo chuyện này, em cũng biết tính tình của anh ba em rồi đó." Lê Châu Sa thở dài một hơi, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa tóc của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo cắn môi nhìn Lê Châu Sa, không nói nữa.
Lê Châu Sa nắm chặt tay Trần Thanh Thảo, nhìn dáng vẻ gầy gò và đôi mắt do dự của người phụ nữ, cô ấy không nhịn được mở miệng nói: "Gạo Tẻ, em nói thật cho chị biết đi, có phải em thích người đàn ông đó không?"
"Chị dâu, em buồn ngủ rồi." Trương Thiên Toàn cũng hỏi câu này, bây giờ Lê Châu Sa lại đang hỏi câu này. Dường như Trần Thanh Thảo đang muốn trốn tránh vấn đề này, cô ngáp một cái rồi chớp chớp mắt nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa hờn dỗi nhìn Trần Thanh Thảo chằm chằm, thông minh không nói tiếp nữa.
"Em nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, chị có chuyện phải trở về xử lý, mấy ngày nay Lê Long bị bệnh nên rất dính người."
"Lê Long bị bệnh? Có chuyện gì vậy?" Vừa nghe tin cháu trai bị bệnh, Trần Thanh Thảo trở mình định đứng dậy từ trên giường. Nhưng khi động đến vết thương, cô không ngừng nhe răng trợn mắt vì đau.
Nhìn thấy biểu hiện của Trần Thanh Thảo, Lê Châu Sa vừa tức giận vừa buồn cười.
"Chỉ là cảm lạnh một chút thôi, nhóc con, cảm lạnh không có vấn đề gì lớn cả."
"Vậy thì tốt, sau khi lành bệnh em sẽ quay về thăm thằng bé."
"Ừm." Lê Châu Sa ở trong phòng bệnh một lúc rồi rời đi. Sau khi Lê Châu Sa rời đi, Trần Thanh Thảo nằm trên giường, lật qua lật lại hết lần này tới lần khác vẫn không ngủ được.
Cô mở to mắt, hai tay vô tình đặt lên bụng, vẻ mặt vô cùng mờ mịt.
Khi Lý Mộc Hoa bước vào, cô ta thấy Trần Thanh Thảo trông giống như dáng vẻ Tây Thi đang ốm yếu vậy. Vừa nghĩ đến việc Trần Thanh Thảo dùng khuôn mặt này để cướp Đinh Kiến Quốc đi thì trong mắt Lý Mộc Hoa lại hiện lên một tia hận thù và chán ghét.
Cô ta siết chặt nắm tay, mở miệng nói: "Cô Thanh Thảo, đã lâu không gặp."
Trần Thanh Thảo nghe thấy có người nói chuyện thì quay đầu nhìn sang, thế nhưng lại nhìn thấy Lý Mộc Hoa đang đứng ở cửa.
Tuy rằng Trần Thanh Thảo không quá quen thuộc với Lý Mộc Hoa nhưng ít nhất cũng đã từng gặp qua vài lần, đặc biệt là lần Lý Mộc Hoa cố tình hãm hại cô, Trần Thanh Thảo vẫn còn nhớ rất rõ.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lý Mộc Hoa đối diện với mình, Trần Thanh Thảo cũng không đứng dậy mà chỉ mở mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, cũng đã lâu không gặp rồi, sao vậy? Cô Mộc Hoa tới đây có chuyện gì sao?"
"Nghe nói cô Thanh Thảo đang nằm viện nên tôi thuận đường ghé qua thăm cô một chút." Lý Mộc Hoa cười cười, đạo đức giả nói với Trần Thanh Thảo.
"Lý Mộc Hoa, như những gì tôi đã nói với cô, ở trước mặt tôi thì cô không phải cần giả vờ gì cả, bởi vì như vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn mà thôi." Trần Thanh Thảo ngẩng đầu lên nhìn Lý Mộc Hoa, giọng nói trào phúng mia mai.
Sắc mặt Lý Mộc Hoa đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta siết mạnh hai lòng bàn tay rồi nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo, đội con ngươi đen thẳm như muốn nuốt gọn Trần Thanh Thảo vào bụng.
"Trần Thanh Thảo, cô đừng quá đắc ý, bây giờ tôi mới là vợ của Đinh Kiến Quốc."
"Tôi biết cô là vợ của Đinh Kiến Quốc, thì sao? Cô muốn bày tỏ điều gì với tôi? Có phải muốn bày tỏ tình cảm của cô và Đinh Kiến Quốc không?" Trần Thanh Thảo cố ý chọc giận Lý Mộc Hoa như thế, cô cũng không phải là một con cừu nhỏ yếu đuối, vì sao phải bị Lý Mộc Hoa ức hiếp chứ?
Cô là cô công chúa nhỏ của nhà họ Trần, từ nhỏ chỉ có Trần Thanh Thảo đi bắt nạt người khác, chứ không một ai có thể bắt nạt cô cả.
Khi còn nhỏ Trần Thanh Thảo đã rất nghịch ngợm nên chuyện đấu đá giữa phụ nữ với nhau, mặc dù Trần Thanh Thảo chưa bao giờ tự mình trải qua nhưng cũng hiểu biết không ít.
Dù sao thì trước đây Huỳnh Bảo Nhi cũng từng bị tổn thương rất nhiều lần vì con mụ giả tạo Nguyễn Mỹ kia rồi, nên từ khi còn nhỏ Trần Thanh Thảo đã hiểu rất rõ những đấu đá giữa phụ nữ với nhau.
"Cô... cô có cái gì mà đắc ý chứ, đồ khốn nạn này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô bị quả báo mà thôi." Lý Mộc Hoa bị lời nói của Trần Thanh Thảo kích thích, nói chuyện cũng lưu loát hơn, cô ta tức giận chỉ tay vào mặt Trần Thanh Thảo rồi nói.
Trần Thanh Thảo sờ lên tóc mình, cười nói: "Tôi đang chờ quả báo mà cô nói đây, chỉ là bây giờ lúc này cô Mộc Hoa vẫn nên lo lắng cho bản thân thì hơn, dù sao cô cũng là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Đinh Vân, dáng vẻ này của cô nếu như bị ai đó nhìn thấy thì chỉ sợ... không tốt đâu."
Khuôn mặt của Lý Mộc Hoa lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương