Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)
Chương 8
Tôi nhìn dáng vẻ tràn đầy phiền muộn của anh thật khiến người khác đau lòng.
Do dự chốc lát, tôi vẫn đi vào, nhỏ giọng nói: “Thanh Vũ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Trần Thanh Vũ liếc nhìn tôi, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Chuyện trên phương diện làm ăn, cô thì biết gì chứ? Ra ngoài đi.”
Nói xong, anh liền cầm ly rượu chát trên bàn rồi bắt đầu uống từng hớp lớn. Sau đó lại dùng sức đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đi nhanh ra cửa.
Trong lòng tôi đau khổ, mặc dù mấy năm qua anh lạnh lùng và hờ hững với tôi nhưng ít ra vẫn còn giữ thể diện và để ý đến cảm nhận của tôi một chút.
Nhưng bây giờ, anh đã không cần giữ loại thể diện này trước mặt tôi nữa.
Chỉ còn lại chán ghét trần trụi.
Tôi vào phòng tắm nằm trong bồn tắm lớn, dáng vẻ lo âu của Trần Thanh Vũ luôn quanh quẩn không tan. Hình tượng Trần Thanh Vũ cho tôi chính là một người không gì không thể, đến bây giờ vẫn chưa từng lộ ra dáng vẻ như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi vẫn lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số rồi gọi đi.
Đây là số điện thoại của thư ký Trần Thanh Vũ, người thư ký này là đàn anh thời đại học của tôi, bình thường cũng rất chăm sóc tôi.
Anh ấy nói cho tôi nghe hết tất cả mọi chuyện, nói rằng lần này là một hạng mục ở nước ngoài dùng một loạt các bản thiết kế thời trang để tranh giành quyền trưng bày của một cửa hàng tổng hợp ở Paris.
Việc này đối với tập đoàn Trần Thăng mà nói là vô cùng quan trọng nhưng khi bộ phận thiết kế đưa ra bản thiết kế thì lại bị đối phương bác bỏ hai lần. Chuyện này khiến cho Trần Thanh Vũ rất tức giận.
Tôi không hiểu biết nhiều đối với những chuyện làm ăn, nhưng mà tôi luôn cảm thấy việc xử lý của Trần Thanh Vũ trong chuyện này khác hẳn với trước đây. Hay là bởi vì chuyện ly hôn với tôi rồi cộng thêm Nguyễn Mỹ sanh non nên ảnh hưởng đến anh…
Sau khi tôi suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: “Đàn anh, em muốn làm thử hạng mục này có được không?”
“Được thì được nhưng mà em đừng để giám đốc Trần phát hiện, việc này liên quan đến giá trị bí mật thương nghiệp.” Đàn anh cũng nể mặt nên vẫn đồng ý.
“Vâng, em hiểu mà.” Tôi biết anh ấy sẽ đồng ý nhưng không nói với anh ấy dự định của tôi.
Sau khi nhận được yêu cầu của bộ phận thiết kế, tôi lập tức đóng cửa phòng lại, bắt đầu bận rộn.
Rốt cuộc, đến sáng ngày thứ ba, tôi đã làm xong bản thiết kế. May mắn không có ai ở nhà, mẹ chồngcũng đi ra ngoài chúc tết thăm hỏi bà con vẫn chưa trở về. Nếu không tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Hai ngày hai đêm không ngủ, đầu óc đảo loạn nhưng tôi rất vui vẻ. Tôi hy vọng có thể giúp một tay trong chuyện này. Như vậy, tôi có thể thiếu Trần Thanh Vũ ít một chút, trong lòng sẽ dễ chịu hơn.
Tôi gọi điện cho đàn anh, giao bản thiết kế cho anh ấy.
Sau khi anh ấy xem thử bản thiết kế thì nhanh chóng gọi lại cho tôi, vừa mở miệng đã hỏi tôi rằng đó là ai thiết kế.
Tôi nghe thấy giọng anh ấy rất phấn khởi, cũng không giấu giếm bảo là do một mình tôi làm.
Đàn anh ừ một tiếng, nói là bản thiết kế này có một trình độ nhất định, có thể thử xem sao.
Tôi dặn anh ấy rằng nếu như bản thiết kế có thể được thông qua thì tuyệt đối đừng nói với Trần Thanh Vũ là tôi làm, tránh phát sinh thêm nhiều rắc rối.
Đàn anh có chút do dự nhưng cũng đồng ý trước.
Sau khi cúp điện thoại, tôi vô cùng mệt mỏi nên đã nằm xuống nhắm mắt lại.
Ba giờ chiều, tôi mơ màng nhận được điện thoại của đàn anh nói rằng Trần Thanh Vũ và khách hàng bên kia vô cùng hài lòng với thiết kế của tôi. Quyền trưng bày ở Paris lần này đã nắm chắc chín phần, Trần Thanh Vũ còn cố ý hỏi là do ai thiết kế, sẽ được tiền thưởng hậu hĩnh.
Tôi hồi hộp hỏi: “Vậy anh có nói cho anh ấy biết không?”
Anh ấy trả lời: “Không phải em không cho anh nói với anh ấy sao? Yên tâm đi, anh chưa nói, chỉ nói đó là bản thiết kế của cấp dưới. Đến lúc đó anh sẽ đưa thẳng tiền thưởng cho em.”
Nghe xong lời nói của đàn anh, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tôi không quan tâm tiền thưởng, chỉ là nếu có khen thưởng thì chứng tỏ tâm trạng của Trần Thanh Vũ đã tốt lên rồi.
Trò chuyện với đàn anh một lát, tôi cảm thấy không còn nặng nề như vậy nữa.
Đang lúc ấy, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi vội vàng bò dậy đi mở cửa, biết rằng mẹ chồng đã trở về. May là tôi nhìn xa trông rộng, không hề thay quần áo chứ nếu không đã không kịp rồi.
“Cô ở trong phòng làm gì?” Mẹ chồng nhìn tôi một cái, lập tức xụ mặt xuống.
“Không có làm gì cả.” Tôi ngoan ngoãn nói.
“Mau xuống nấu canh đi. Nguyễn Mỹ ở bệnh viện nói muốn uống canh gà!” Mẹ chồng nói: “Đúng lúc tôi mua gà vườn, cô xuống nấu rồi mang qua cho Nguyễn Mỹ đi”
Tâm trạng vui mừng khi nảy của tôi bị lời nói của mẹ chồng đánh tan thành mây khói.
Bảo vợ cả nấu canh gà cho kẻ thứ ba, trong lòng muốn đến mức nào mới phải làm ra chuyện như vậy?
Thấy tôi chần chừ, mẹ chồng nói: “Mặc dù Mỹ Mỹ nói lần này là sanh non ngoài ý muốn nhưng mà nhất định có liên quan đến cô, cô đừng tưởng rằng có thể xem như không có chuyện gì.”
Tôi cố nhịn nước mắt, yên lặng đi nấu canh. Sau khi làm xong, lại dùng hộp dựng thức ăn bọc xung quanh rồi đến bệnh viện. Dọc theo đường đi, ngực tôi giống như bị một hòn đá đè nặng, khó thở.
Chắc cũng chỉ có tôi mới có thể làm ra loại chuyện nhục nhã này.
Đến ngoài cửa phòng bệnh của Nguyễn Mỹ, cửa đang đóng nhưng bên trong dường như truyền ra âm thanh trò chuyện của phụ nữ.
Thần xui quỷ khiến, tôi không gõ cửa mà lại muốn nghe thử xem bọn họ nói gì.
Bởi vì tôi nghe rõ ràng Nguyễn Mỹ đang cười!
“Nguyễn Mỹ, cậu nói xem làm sao cậu có thể xuống tay được chứ? Đây là cốt nhục của người nhà họ Trần, bây giờ cậu không có gì cả chẳng lẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?” Một giọng nữ nói.
“Đáng tiếc gì chứ? Đứa trẻ thì lúc nào cũng có thể có nữa mà.” Nguyễn Mỹ ung dung cười nói.
“Mình không hiểu tại sao cậu không nói thẳng là Huỳnh Bảo Nhi đẩy cậu? Đó không phải là trực tiếp nhất sao?” Giọng nữ khi nảy lên tiếng.
“Chuyện này không thể điều tra được sẽ dẫn đến sự hoài nghi của Huỳnh Bảo Nhi, cứ coi như là một chuyện ngoài ý muốn thì lại tốt hơn. Trần Thanh Vũ sẽ áy náy vì không chăm sóc mình thật kỹ, mâu thuẫn của Huỳnh Bảo Nhi với mình cũng không quá lớn. Cậu không biết đâu, vào lúc mình nói sẽ không trách cô ta thì khuôn mặt cô ta còn đầy vẻ cảm kích, hận không thể nhường lại vị trí cô Trần cho mình ấy chứ.” Nguyễn Mỹ đắc ý nói.
Sau khi tôi nghe xong, khắp người phát run.
“Nguyễn Mỹ, quả thật chỉ có cậu. Đúng là ảnh hậu mà, khả năng diễn xuất cao siêu như vậy. Cậu còn có thể diễn một màn cung đấu nữa, làm sao Huỳnh Bảo Nhi đó có thể là đối thủ của cậu được chứ.” Giọng nữ kia nói.
“Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ không có bối cảnh và năng lực cũng dám đấu với mình sao?” Nguyễn Mỹ không biết xấu hổ nói.
Tôi nắm chặt quả đấm, sắc mặt tái nhợt rời khỏi phòng bệnh của Nguyễn Mỹ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ nghe
được một chân tướng như vậy.
Người phụ nữ Trần Thanh Vũ yêu thế mà lại đáng sợ như vậy, người phụ nữ này quả nhiên là diễn viên, thật biết diễn trò quá mà.
Tôi ôm tâm trạng vô cùng phức tạp tìm một chỗ để ngồi xuống trên hành lang, yên tĩnh suy nghĩ.
Không biết bao lâu sau, một người phụ nữ từ trong phòng bệnh của Nguyễn Mỹ đi ra. Thân hình uốn éo như rắn nước, nhìn khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ kia đoán chừng là bạn thân của Nguyễn Mỹ rồi.
Tôi rất muốn vứt bỏ canh gà bởi vì tôi không muốn đưa canh gà cho người phụ nữ độc ác như Nguyễn Mỹ uống.
Vốn nghĩ rằng mặc dù Nguyễn Mỹ làm kẻ thứ ba nhưng chuyện đứa trẻ sinh non vẫn không trách lên đầu tôi thì ít nhất như vậy chứng tỏ cô ta còn biết lý lẽ. Nào ngờ, thì ra tôi và Trần Thanh Vũ đều bị cô ta đùa giỡn.
Nhưng suy nghĩ một lát, tôi vẫn quyết định đi vào đưa cháo gà cho Nguyễn Mỹ.
Mới vừa nghe được những lời này nên tôi chưa kịp thu âm, cũng không có cách tìm chứng cứ. Cho dù nói với Trần Thanh Vũ thì anh cũng không thể tin tưởng, chỉ biết trách tôi khích bác ly gián hai người họ.
Nhưng nếu như Nguyễn Mỹ lộ cái đuôi hồ ly ra thì tôi tin chắc tôi sẽ có thể xé rách bộ mặt của cô ta!
“Huỳnh Bảo Nhi, cô ở đây làm gì?” Một âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu, phía trước tôi giống như bị một bức tường chặn lại.
Do dự chốc lát, tôi vẫn đi vào, nhỏ giọng nói: “Thanh Vũ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Trần Thanh Vũ liếc nhìn tôi, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Chuyện trên phương diện làm ăn, cô thì biết gì chứ? Ra ngoài đi.”
Nói xong, anh liền cầm ly rượu chát trên bàn rồi bắt đầu uống từng hớp lớn. Sau đó lại dùng sức đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đi nhanh ra cửa.
Trong lòng tôi đau khổ, mặc dù mấy năm qua anh lạnh lùng và hờ hững với tôi nhưng ít ra vẫn còn giữ thể diện và để ý đến cảm nhận của tôi một chút.
Nhưng bây giờ, anh đã không cần giữ loại thể diện này trước mặt tôi nữa.
Chỉ còn lại chán ghét trần trụi.
Tôi vào phòng tắm nằm trong bồn tắm lớn, dáng vẻ lo âu của Trần Thanh Vũ luôn quanh quẩn không tan. Hình tượng Trần Thanh Vũ cho tôi chính là một người không gì không thể, đến bây giờ vẫn chưa từng lộ ra dáng vẻ như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi vẫn lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số rồi gọi đi.
Đây là số điện thoại của thư ký Trần Thanh Vũ, người thư ký này là đàn anh thời đại học của tôi, bình thường cũng rất chăm sóc tôi.
Anh ấy nói cho tôi nghe hết tất cả mọi chuyện, nói rằng lần này là một hạng mục ở nước ngoài dùng một loạt các bản thiết kế thời trang để tranh giành quyền trưng bày của một cửa hàng tổng hợp ở Paris.
Việc này đối với tập đoàn Trần Thăng mà nói là vô cùng quan trọng nhưng khi bộ phận thiết kế đưa ra bản thiết kế thì lại bị đối phương bác bỏ hai lần. Chuyện này khiến cho Trần Thanh Vũ rất tức giận.
Tôi không hiểu biết nhiều đối với những chuyện làm ăn, nhưng mà tôi luôn cảm thấy việc xử lý của Trần Thanh Vũ trong chuyện này khác hẳn với trước đây. Hay là bởi vì chuyện ly hôn với tôi rồi cộng thêm Nguyễn Mỹ sanh non nên ảnh hưởng đến anh…
Sau khi tôi suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: “Đàn anh, em muốn làm thử hạng mục này có được không?”
“Được thì được nhưng mà em đừng để giám đốc Trần phát hiện, việc này liên quan đến giá trị bí mật thương nghiệp.” Đàn anh cũng nể mặt nên vẫn đồng ý.
“Vâng, em hiểu mà.” Tôi biết anh ấy sẽ đồng ý nhưng không nói với anh ấy dự định của tôi.
Sau khi nhận được yêu cầu của bộ phận thiết kế, tôi lập tức đóng cửa phòng lại, bắt đầu bận rộn.
Rốt cuộc, đến sáng ngày thứ ba, tôi đã làm xong bản thiết kế. May mắn không có ai ở nhà, mẹ chồngcũng đi ra ngoài chúc tết thăm hỏi bà con vẫn chưa trở về. Nếu không tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Hai ngày hai đêm không ngủ, đầu óc đảo loạn nhưng tôi rất vui vẻ. Tôi hy vọng có thể giúp một tay trong chuyện này. Như vậy, tôi có thể thiếu Trần Thanh Vũ ít một chút, trong lòng sẽ dễ chịu hơn.
Tôi gọi điện cho đàn anh, giao bản thiết kế cho anh ấy.
Sau khi anh ấy xem thử bản thiết kế thì nhanh chóng gọi lại cho tôi, vừa mở miệng đã hỏi tôi rằng đó là ai thiết kế.
Tôi nghe thấy giọng anh ấy rất phấn khởi, cũng không giấu giếm bảo là do một mình tôi làm.
Đàn anh ừ một tiếng, nói là bản thiết kế này có một trình độ nhất định, có thể thử xem sao.
Tôi dặn anh ấy rằng nếu như bản thiết kế có thể được thông qua thì tuyệt đối đừng nói với Trần Thanh Vũ là tôi làm, tránh phát sinh thêm nhiều rắc rối.
Đàn anh có chút do dự nhưng cũng đồng ý trước.
Sau khi cúp điện thoại, tôi vô cùng mệt mỏi nên đã nằm xuống nhắm mắt lại.
Ba giờ chiều, tôi mơ màng nhận được điện thoại của đàn anh nói rằng Trần Thanh Vũ và khách hàng bên kia vô cùng hài lòng với thiết kế của tôi. Quyền trưng bày ở Paris lần này đã nắm chắc chín phần, Trần Thanh Vũ còn cố ý hỏi là do ai thiết kế, sẽ được tiền thưởng hậu hĩnh.
Tôi hồi hộp hỏi: “Vậy anh có nói cho anh ấy biết không?”
Anh ấy trả lời: “Không phải em không cho anh nói với anh ấy sao? Yên tâm đi, anh chưa nói, chỉ nói đó là bản thiết kế của cấp dưới. Đến lúc đó anh sẽ đưa thẳng tiền thưởng cho em.”
Nghe xong lời nói của đàn anh, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tôi không quan tâm tiền thưởng, chỉ là nếu có khen thưởng thì chứng tỏ tâm trạng của Trần Thanh Vũ đã tốt lên rồi.
Trò chuyện với đàn anh một lát, tôi cảm thấy không còn nặng nề như vậy nữa.
Đang lúc ấy, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi vội vàng bò dậy đi mở cửa, biết rằng mẹ chồng đã trở về. May là tôi nhìn xa trông rộng, không hề thay quần áo chứ nếu không đã không kịp rồi.
“Cô ở trong phòng làm gì?” Mẹ chồng nhìn tôi một cái, lập tức xụ mặt xuống.
“Không có làm gì cả.” Tôi ngoan ngoãn nói.
“Mau xuống nấu canh đi. Nguyễn Mỹ ở bệnh viện nói muốn uống canh gà!” Mẹ chồng nói: “Đúng lúc tôi mua gà vườn, cô xuống nấu rồi mang qua cho Nguyễn Mỹ đi”
Tâm trạng vui mừng khi nảy của tôi bị lời nói của mẹ chồng đánh tan thành mây khói.
Bảo vợ cả nấu canh gà cho kẻ thứ ba, trong lòng muốn đến mức nào mới phải làm ra chuyện như vậy?
Thấy tôi chần chừ, mẹ chồng nói: “Mặc dù Mỹ Mỹ nói lần này là sanh non ngoài ý muốn nhưng mà nhất định có liên quan đến cô, cô đừng tưởng rằng có thể xem như không có chuyện gì.”
Tôi cố nhịn nước mắt, yên lặng đi nấu canh. Sau khi làm xong, lại dùng hộp dựng thức ăn bọc xung quanh rồi đến bệnh viện. Dọc theo đường đi, ngực tôi giống như bị một hòn đá đè nặng, khó thở.
Chắc cũng chỉ có tôi mới có thể làm ra loại chuyện nhục nhã này.
Đến ngoài cửa phòng bệnh của Nguyễn Mỹ, cửa đang đóng nhưng bên trong dường như truyền ra âm thanh trò chuyện của phụ nữ.
Thần xui quỷ khiến, tôi không gõ cửa mà lại muốn nghe thử xem bọn họ nói gì.
Bởi vì tôi nghe rõ ràng Nguyễn Mỹ đang cười!
“Nguyễn Mỹ, cậu nói xem làm sao cậu có thể xuống tay được chứ? Đây là cốt nhục của người nhà họ Trần, bây giờ cậu không có gì cả chẳng lẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?” Một giọng nữ nói.
“Đáng tiếc gì chứ? Đứa trẻ thì lúc nào cũng có thể có nữa mà.” Nguyễn Mỹ ung dung cười nói.
“Mình không hiểu tại sao cậu không nói thẳng là Huỳnh Bảo Nhi đẩy cậu? Đó không phải là trực tiếp nhất sao?” Giọng nữ khi nảy lên tiếng.
“Chuyện này không thể điều tra được sẽ dẫn đến sự hoài nghi của Huỳnh Bảo Nhi, cứ coi như là một chuyện ngoài ý muốn thì lại tốt hơn. Trần Thanh Vũ sẽ áy náy vì không chăm sóc mình thật kỹ, mâu thuẫn của Huỳnh Bảo Nhi với mình cũng không quá lớn. Cậu không biết đâu, vào lúc mình nói sẽ không trách cô ta thì khuôn mặt cô ta còn đầy vẻ cảm kích, hận không thể nhường lại vị trí cô Trần cho mình ấy chứ.” Nguyễn Mỹ đắc ý nói.
Sau khi tôi nghe xong, khắp người phát run.
“Nguyễn Mỹ, quả thật chỉ có cậu. Đúng là ảnh hậu mà, khả năng diễn xuất cao siêu như vậy. Cậu còn có thể diễn một màn cung đấu nữa, làm sao Huỳnh Bảo Nhi đó có thể là đối thủ của cậu được chứ.” Giọng nữ kia nói.
“Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ không có bối cảnh và năng lực cũng dám đấu với mình sao?” Nguyễn Mỹ không biết xấu hổ nói.
Tôi nắm chặt quả đấm, sắc mặt tái nhợt rời khỏi phòng bệnh của Nguyễn Mỹ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ nghe
được một chân tướng như vậy.
Người phụ nữ Trần Thanh Vũ yêu thế mà lại đáng sợ như vậy, người phụ nữ này quả nhiên là diễn viên, thật biết diễn trò quá mà.
Tôi ôm tâm trạng vô cùng phức tạp tìm một chỗ để ngồi xuống trên hành lang, yên tĩnh suy nghĩ.
Không biết bao lâu sau, một người phụ nữ từ trong phòng bệnh của Nguyễn Mỹ đi ra. Thân hình uốn éo như rắn nước, nhìn khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ kia đoán chừng là bạn thân của Nguyễn Mỹ rồi.
Tôi rất muốn vứt bỏ canh gà bởi vì tôi không muốn đưa canh gà cho người phụ nữ độc ác như Nguyễn Mỹ uống.
Vốn nghĩ rằng mặc dù Nguyễn Mỹ làm kẻ thứ ba nhưng chuyện đứa trẻ sinh non vẫn không trách lên đầu tôi thì ít nhất như vậy chứng tỏ cô ta còn biết lý lẽ. Nào ngờ, thì ra tôi và Trần Thanh Vũ đều bị cô ta đùa giỡn.
Nhưng suy nghĩ một lát, tôi vẫn quyết định đi vào đưa cháo gà cho Nguyễn Mỹ.
Mới vừa nghe được những lời này nên tôi chưa kịp thu âm, cũng không có cách tìm chứng cứ. Cho dù nói với Trần Thanh Vũ thì anh cũng không thể tin tưởng, chỉ biết trách tôi khích bác ly gián hai người họ.
Nhưng nếu như Nguyễn Mỹ lộ cái đuôi hồ ly ra thì tôi tin chắc tôi sẽ có thể xé rách bộ mặt của cô ta!
“Huỳnh Bảo Nhi, cô ở đây làm gì?” Một âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu, phía trước tôi giống như bị một bức tường chặn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương