Nữ Đế Nữ Hậu
Chương 20: Hương phấn
Trở lại hậu cung, Hạ Tử Mặc tìm lý do thoái thác rời khỏi. Hoàng Hậu cùng Đức phi đi vào trong cung, sắc mặt Hoàng Hậu có chút thâm trầm, nhìn Đức phi bên kia khuôn mặt tái nhợt, đi lại vài vòng, "Đức phi, ngươi nói cho bổn cung, có phải là ngươi hay không?"
Đức phi kinh hãi, bất chấp không quản lễ nghi tư thái, lập tức quỳ xuống dưới chân Hoàng Hậu, "Hoàng Hậu, người hiểu muội, muội tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy." Đức phi không làm, trong lòng Hoàng Hậu cũng đoán được, nhưng dựa theo kinh nghiệm lâu năm chốn hậu cung, hiện tại nàng chính là người đáng ngờ nhất.
Dùng dược vật để níu kéo ân sủng, như vậy người dùng hẳn là phi tử không được Hoàng Thượng sủng ái. Mọi người nhất định sẽ nghĩ tới thái độ Hoàng Thượng đối với Đức phi trước sau bất đồng, mâu thuẫn lớn đến như vậy, nghi ngờ đều sẽ hướng đến bên nàng.
Đối với Đức phi, Hoàng Hậu tự nhận cũng hiểu rõ, xưa nay trầm tĩnh ổn định, làm người cẩn thận, nếu không cũng không thể an ổn nhiều năm tại vị trí Đức phi như vậy.
Hoàng Hậu ngồi xuống ghế, vươn tay xoa ấn đường có chút đau, "Vậy ngươi nói cho bổn cung, đây là chuyện gì xảy ra?" Hoàng Thượng trúng độc, hơn nữa loại độc này là do tiếp xúc lâu ngày mới phát tác, gần đây Hạ Đế ngủ lại nhiều nhất là ở Vân Hi Cung của Đức phi và Hàm Hương Điện của Hạ Tử Mặc. Hai người này đều nằm trong diện nghi ngờ, nhưng Hạ Tử Mặc từ khi tiến cung vẫn luôn được sủng ái, hiềm nghi trên người nàng tự khắc giảm đi đáng kể.
Trong lòng Hoàng Hậu vẫn tương đối tín nhiệm Đức phi hơn Hạ Tử Mặc, xét cho cùng, thời gian ở chung lâu, đến cả tiểu miêu tiểu cẩu cũng sẽ nảy sinh cảm tình, huống hồ Đức phi là một trong tứ phi, nếu Đức phi có chuyện, nàng tại hậu cung chỉ còn có một mình một phe. Như vậy, một khi Đức phi xảy ra vấn đề, không tránh khỏi sẽ có can hệ tới nàng.
Đức phi đứng dậy, "Tỷ tỷ, không chừng lại là âm mưu quỷ kế của Lý Quý Phi, nàng ngày thường vẫn tương đối được sủng ái, cũng sẽ có khả năng hạ độc vu oan cho muội." Hoàng Hậu gật đầu, "Có khả năng nàng mua chuộc được người trong cung ngươi rồi, ngươi mau chóng trở về xem xét lại một lượt trên dưới toàn cung có gì bất thường hay không." Đức phi gật đầu nói phải, nhanh chóng rời đi.
Hoàng Hậu muốn Đức phi mau chóng rời khỏi, âu cũng là sợ dẫn lửa thiêu thân. Nếu là ngày thường có chết một chút cung nữ hay phi tần thì cũng không sao, hiện giờ người bị hại lại là Hoàng Thượng, hơn nữa các đại thần đều đã biết đến chuyện này, việc đã không thể che giấu được nữa. Lúc này Đức phi là hiềm nghi lớn nhất, Đức phi lưu tại đây càng lâu càng khiến nàng chịu liên lụy theo.
Đức phi sau khi đi khỏi, thực mau nhận ra ẩn ý Hoàng Hậu nhanh chóng để mình rời đi, không khỏi cảm thấy trái tim có chút lạnh lẽo. Nàng biết khả năng cao mình đã dính bẫy của người khác, nhưng suy nghĩ kỹ ngày thường nàng vẫn luôn thập phần cẩn thận, chỗ nào có thể xảy ra vấn đề?
Đúc phi sắp xếp lại toàn bộ sự việc từ sau khi bản thân phục sủng trong đầu, suy nghĩ cẩn thận mấy lần vẫn chỉ thấy có hai việc đáng kể, thứ nhất là cùng Viên Tinh Dã bất hòa, thứ hai là cùng Hạ Tử Mặc tương giao. Nhớ tới Hạ Tử Mặc, Đức phi đột nhiên nghĩ đến, nếu như chính mình ngã xuống, vị trí Đức phi này có phải là sẽ rơi vào tay Hạ Tử Mặc hay không? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Đức phi trong lòng ớn lạnh, trở lại Vân Hi Cung chỉ hận không thể ngay lập lức triệu hồi toàn bộ cung nhân cùng tìm kiếm xem có vật gì bất thường không, nhưng lại sợ bị nói là cố tình phi tang vật chứng, đành phải nhẫn nhịn một chút, kêu vài tên tâm phúc dò tìm một hồi.
Hậu cung vu oan hãm hại nhau đã là nhìn đến quen mắt. Đức phi có một loại cảm giác mạc danh kỳ lạ, giống như đang bị người khác dõi theo nhìn chòng chọc, đành phải tự an ủi bản thân quá mức đa nghi, sự tình thực hư như thế nào còn chưa biết được.
Trong lòng đang sốt ruột, lại thấy cung nữ thông báo có Hạ Tài tử tới bái phỏng. Lúc này Đức phi đối với Hạ Tử Mặc đang sinh ra nghi hoặc, nhưng nàng cũng biết đây không phải là lúc trở mặt nhau, cho nên đối với việc Hạ Tử Mặc đột nhiên tới tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không thể đem người chặn ở ngoài cửa.
Hai người cũng vừa mới tách ra không lâu, Hạ Tử Mặc ngồi xuống đối diện Đức phi, nhìn Đức phi lắc nhẹ cái ly trong tay. "Tỷ tỷ, muội tới là vì sự việc Hoàng Thượng trúng độc." Hạ Tử Mặc trầm mặc một chút, sau đó hỏi thẳng, "Muội cũng không sợ tỷ tỷ trách muội nhiều chuyện, có phải là Hoàng Hậu nương nương để tỷ tỷ ---"
Thời điểm Hạ Tử Mặc vừa mở miệng, Đức phi trong lòng cũng chỉ cười thầm, sau khi nghe tới nửa câu sau lại biến thành toàn thân mồ hôi lạnh toát. Nàng nhìn đến ánh mắt sầu lo của Hạ Tử Mặc, trong lòng gấp thành một đoàn.
Không sai, nếu nàng là người hạ độc, như vậy nhiều người sẽ nghĩ nàng làm theo chỉ thị của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng sẽ không thoát được liên lụy. Hạ Tử Mặc là người theo phe Hoàng Hậu, khi đó tất cũng sẽ không tránh khỏi can hệ, thông minh như Hạ Tử Mặc tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này để thượng vị, huống chi nàng vẫn chỉ là một Tài tử, vị trí Đức phi kia cũng sẽ không tới lượt nàng.
Nghĩ thông suốt đến đây, thái độ Đức phi đối với Hạ Tử Mặc cũng tốt hơn nhiều, tuy rằng tâm tình vẫn thật kém vì sự việc vừa rồi, nhưng cũng không bày ra bộ dáng lạnh nhạt với nàng nữa.
"Bổn cung tuyệt đối sẽ không làm loại sự tình này, tuy rằng hiện tại bổn cung đang là người đáng nghi nhất, nhưng thanh giả tự thanh*, bổn cung tin tưởng nhất định có thể tìm được người hạ độc thật sự." Đức phi nói, Hạ Tử Mặc cũng gật đầu kêu phải.
(* thanh giả tự thanh: người thanh bạch, thanh cao không cần nói ra thì cũng vẫn là người cao quý)
"Tỷ tỷ, việc này hẳn là quỷ kế của Lý Quý Phi các nàng, muội cảm thấy ---" Hạ Tử Mặc có chút do dự.
"Muội muội cứ nói đừng ngại ---"
"Việc này hẳn không tránh khỏi liên quan tới Viên Tài tử."
Đức phi làm người cẩn thận, tuyệt đối sẽ không tin vào ngôn luận một phía, nhưng trước đó nàng đã nghĩ Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc là hai người đáng ngờ nhất, hiện giờ trừ bỏ Hạ Tử Mặc thì nhất định chính là Viên Tinh Dã. Lời nói của Hạ Tử Mặc cùng nàng không mưu mà hợp, trong lòng cũng đã ngầm nhận định hẳn là Viên Tinh Dã giở trò.
"Muội nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai đồ vật là khả nghi nhất."
"Là cái gì?" Đức phi hỏi.
"Phấn mặt cùng kẻ mi Viên Tài tử đưa cho tỷ tỷ."
Cẩn thận nghĩ lại, đúng là từ sau khi Viên Tinh Dã đưa hai món đồ này tới, Hạ Đế mới bắt đầu thường xuyên đến Vân Hi Cung. Lúc đó Đức phi cũng đã đi tìm ngự y, ngự y xác thực không có vấn đề gì, nàng mới lớn mật sử dụng, hiện giờ nghĩ đến, hai đồ vật này đúng là khả nghi nhất. Đức phi sai người lấy hộp trang điểm tới.
Đồ vật trong hậu cung, kể cả là một chiếc hộp cũng tinh xảo dị thường, vật dụng trong hộp Đức phi đã dùng hết hơn phân nửa. Hạ Tử Mặc nhận lấy hộp từ trong tay Đức phi, cẩn thận ngửi một chút, quả nhiên hương thơm vô cùng.
"Tỷ tỷ, trong hộp này có huyền cơ gì không cũng chưa cần biết, trước vẫn nên sớm đem đi tiêu hủy thỏa đáng." Hạ Tử Mặc nói.
Đức phi nghĩ đến việc mình tìm ngự y cũng có nhiều người biết đến, ngự y đã xác định trong này không có gì dị thường, lúc này nếu tra ra bên trong có vấn đề, không thể chứng minh nàng trong sạch được. Nghĩ đến vẫn là nên đi tiêu hủy, đành gật đầu đồng ý.
Hạ Tử Mặc đem đồ trong tay đưa lại cho Đức phi, Đức phi nhận lấy, giao cho Vân Lan mang đi tiêu hủy. Nào ngờ Vân Lan vừa mới tiếp nhận, đột nhiên nghe được một trận ồn ào từ bên ngoài truyền tới.
"Kẻ nào dám náo loạn tại Vân Hi Cung chỗ ta." Đức phi khí tức đang không ổn định, ngữ điệu cũng kém hơn so với ngày thường. Chỉ thấy từ bên ngoài tiến vào rất nhiều vệ binh, người đẫn đầu là một vị hoạn quan.
Đức phi cùng Hạ Tử Mặc đều nhận thức người này, là tổng quản dưới trướng Trương Bình, tên là Hoắc Khải, khi Nguyên đế còn tại vị hắn chính là Tổng quản hậu cung, sau khi Nguyên đế băng hà liền từ chức. Tuy rằng bây giờ chỉ mang một chức quan nhàn tản, nhưng thường ngày đến cả Hoàng Hậu nhìn thấy Hoắc Khải cũng phải nhân nhượng ba phần.
Hoắc Khải tuy là hoạn quan, nhưng tính cách cương liệt thẳng thắn, Nguyên đế chính là thưởng thức điểm này của hắn nên mới lưu lại dùng bên người. Các đại thần khác cũng đối với Hoắc Khải khác với hoạn quan thông thường, lấy tôn trọng mà đối đãi.
Lúc này nhìn thấy Hoắc Khải, bất an trong lòng Đức phi càng mãnh liệt. Nàng che mặt cười nói, "Hoắc công công tới đây có việc gì vậy."
"Truyền khẩu dụ của bệ hạ, kiểm tra toàn bộ tẩm cung của từng phi tần." Hoắc Khải mặt vô biểu tình nói, thị vệ phía sau đi vào chủ điện Vân Hi Cung lục soát. Đức phi trong lòng phẫn nộ, nhưng trên mặt lại không thể không tỏ ra tươi cười. Hoắc Khải lạnh nhạt đứng ở một bên đợi kết quả, Hạ Tử Mặc cũng lôi kéo Đức phi chờ ở bên kia.
Một lát sau, thị vệ bước ra từ bên trong hồi báo không tìm thấy đồ vật khả nghi nào. Đức phi trong lòng an tâm một chút, lúc này Hoắc Khải lại chú ý tới Vân Lan.
Vân Lan lẳng lặng đứng tại chỗ, nhưng có chút mất tự nhiên, tay vẫn luôn hướng vào bên trong áo. Hoắc Khải đi tới, ra hiệu cho thị vệ phía sau đem tay Vân Lan kéo ra. Vân Lan kinh hô, hộp phấn trong tay rơi ra ngoài.
Thị vệ phía sau nhặt hộp phấn lên đưa cho Hoặc Khải. Hoắc Khải nhận ra là hộp dùng để đựng son phấn, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, "Đi kêu thái y tới." Hai thị vệ phía sau khom người lĩnh mệnh. Hắn cũng không đi thẩm vấn Vân Lan, cũng không hỏi tới bất kỳ ai khác.
Chỉ nhìn đến khí độ của Hoắc Khải có thể nhận ra địa vị của hắn khác biệt so với các hoạn quan thông thường, thị vệ phía sau đối với hắn đều phi thường cung kính. Hạ Tử Mặc cúi đầu, thấp thỏm trong lòng không lộ ra nửa phần.
Chỉ còn có một bước --- mộng tưởng của người kia, chỉ còn có một bước cuối cùng ---
Hoắc Khải sai người lục soát Vân Hi Cung lần nữa, chính mình cũng đi vào trong tẩm cung của Đức phi. Nhìn trái nhìn phải xác thật không có điểm gì kỳ lạ, hắn lại đột nhiên chú ý đến một cái túi thơm màu xanh lục trên bàn trang điểm.
Nguyên nhân chú ý tới cái túi thơm này, là bởi vì đồ vật Đức phi sử dụng đa phần đều lấy màu hồng phấn làm chủ đạo, cái túi màu xanh này quả thật là phi thường bắt mắt. Túi thơm nằm lẳng lặng giữa đông đảo đồ dùng, nhìn có vẻ không hợp khung cảnh, hết sức đáng chú ý.
Hoắc Khải cầm túi thơm lên ngửi một chút. Hắn không tinh thông hương liệu, nhưng vừa ngửi cũng biết mùi huơng này quả thực thấu tận tâm can, đến hắn tâm tính như vậy mà cũng có một chút bị mê hoặc. Hương khí này có vài chỗ tương đồng với phấn mặt lúc nãy.
Hoặc Khải sững sờ tại chỗ một hồi, nhanh chóng đem túi thơm khép lại, chỉ huy thị vệ tiếp tục điều tra.
Thái y thực mau đi tới, người mới đến này không phải Hữu Niên mà là một vị thái y có vẻ trẻ tuổi hơn đôi chút, nhưng cũng rất tinh thông y thuật. Hắn cầm lấy hộp phấn ngửi ngửi, lấy ra phấn mặt bôi lên ngón tay khẽ miết một lúc, có chút do dự. Hoặc Khải thấy thế liền đem túi thơm trong tay đưa ra.
Thái y lúc cầm lấy túi thơm vẫn còn có chút nghi hoặc, chính là sau khi ngửi thấy mùi hương bên trong, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn đảo qua nguyên liệu trong túi, cẩn thận nghiên cứu một lát rồi nói, "Hoắc công công, túi này --- đây chính là Say Mê."
Đức phi kinh hãi, bất chấp không quản lễ nghi tư thái, lập tức quỳ xuống dưới chân Hoàng Hậu, "Hoàng Hậu, người hiểu muội, muội tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy." Đức phi không làm, trong lòng Hoàng Hậu cũng đoán được, nhưng dựa theo kinh nghiệm lâu năm chốn hậu cung, hiện tại nàng chính là người đáng ngờ nhất.
Dùng dược vật để níu kéo ân sủng, như vậy người dùng hẳn là phi tử không được Hoàng Thượng sủng ái. Mọi người nhất định sẽ nghĩ tới thái độ Hoàng Thượng đối với Đức phi trước sau bất đồng, mâu thuẫn lớn đến như vậy, nghi ngờ đều sẽ hướng đến bên nàng.
Đối với Đức phi, Hoàng Hậu tự nhận cũng hiểu rõ, xưa nay trầm tĩnh ổn định, làm người cẩn thận, nếu không cũng không thể an ổn nhiều năm tại vị trí Đức phi như vậy.
Hoàng Hậu ngồi xuống ghế, vươn tay xoa ấn đường có chút đau, "Vậy ngươi nói cho bổn cung, đây là chuyện gì xảy ra?" Hoàng Thượng trúng độc, hơn nữa loại độc này là do tiếp xúc lâu ngày mới phát tác, gần đây Hạ Đế ngủ lại nhiều nhất là ở Vân Hi Cung của Đức phi và Hàm Hương Điện của Hạ Tử Mặc. Hai người này đều nằm trong diện nghi ngờ, nhưng Hạ Tử Mặc từ khi tiến cung vẫn luôn được sủng ái, hiềm nghi trên người nàng tự khắc giảm đi đáng kể.
Trong lòng Hoàng Hậu vẫn tương đối tín nhiệm Đức phi hơn Hạ Tử Mặc, xét cho cùng, thời gian ở chung lâu, đến cả tiểu miêu tiểu cẩu cũng sẽ nảy sinh cảm tình, huống hồ Đức phi là một trong tứ phi, nếu Đức phi có chuyện, nàng tại hậu cung chỉ còn có một mình một phe. Như vậy, một khi Đức phi xảy ra vấn đề, không tránh khỏi sẽ có can hệ tới nàng.
Đức phi đứng dậy, "Tỷ tỷ, không chừng lại là âm mưu quỷ kế của Lý Quý Phi, nàng ngày thường vẫn tương đối được sủng ái, cũng sẽ có khả năng hạ độc vu oan cho muội." Hoàng Hậu gật đầu, "Có khả năng nàng mua chuộc được người trong cung ngươi rồi, ngươi mau chóng trở về xem xét lại một lượt trên dưới toàn cung có gì bất thường hay không." Đức phi gật đầu nói phải, nhanh chóng rời đi.
Hoàng Hậu muốn Đức phi mau chóng rời khỏi, âu cũng là sợ dẫn lửa thiêu thân. Nếu là ngày thường có chết một chút cung nữ hay phi tần thì cũng không sao, hiện giờ người bị hại lại là Hoàng Thượng, hơn nữa các đại thần đều đã biết đến chuyện này, việc đã không thể che giấu được nữa. Lúc này Đức phi là hiềm nghi lớn nhất, Đức phi lưu tại đây càng lâu càng khiến nàng chịu liên lụy theo.
Đức phi sau khi đi khỏi, thực mau nhận ra ẩn ý Hoàng Hậu nhanh chóng để mình rời đi, không khỏi cảm thấy trái tim có chút lạnh lẽo. Nàng biết khả năng cao mình đã dính bẫy của người khác, nhưng suy nghĩ kỹ ngày thường nàng vẫn luôn thập phần cẩn thận, chỗ nào có thể xảy ra vấn đề?
Đúc phi sắp xếp lại toàn bộ sự việc từ sau khi bản thân phục sủng trong đầu, suy nghĩ cẩn thận mấy lần vẫn chỉ thấy có hai việc đáng kể, thứ nhất là cùng Viên Tinh Dã bất hòa, thứ hai là cùng Hạ Tử Mặc tương giao. Nhớ tới Hạ Tử Mặc, Đức phi đột nhiên nghĩ đến, nếu như chính mình ngã xuống, vị trí Đức phi này có phải là sẽ rơi vào tay Hạ Tử Mặc hay không? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Đức phi trong lòng ớn lạnh, trở lại Vân Hi Cung chỉ hận không thể ngay lập lức triệu hồi toàn bộ cung nhân cùng tìm kiếm xem có vật gì bất thường không, nhưng lại sợ bị nói là cố tình phi tang vật chứng, đành phải nhẫn nhịn một chút, kêu vài tên tâm phúc dò tìm một hồi.
Hậu cung vu oan hãm hại nhau đã là nhìn đến quen mắt. Đức phi có một loại cảm giác mạc danh kỳ lạ, giống như đang bị người khác dõi theo nhìn chòng chọc, đành phải tự an ủi bản thân quá mức đa nghi, sự tình thực hư như thế nào còn chưa biết được.
Trong lòng đang sốt ruột, lại thấy cung nữ thông báo có Hạ Tài tử tới bái phỏng. Lúc này Đức phi đối với Hạ Tử Mặc đang sinh ra nghi hoặc, nhưng nàng cũng biết đây không phải là lúc trở mặt nhau, cho nên đối với việc Hạ Tử Mặc đột nhiên tới tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không thể đem người chặn ở ngoài cửa.
Hai người cũng vừa mới tách ra không lâu, Hạ Tử Mặc ngồi xuống đối diện Đức phi, nhìn Đức phi lắc nhẹ cái ly trong tay. "Tỷ tỷ, muội tới là vì sự việc Hoàng Thượng trúng độc." Hạ Tử Mặc trầm mặc một chút, sau đó hỏi thẳng, "Muội cũng không sợ tỷ tỷ trách muội nhiều chuyện, có phải là Hoàng Hậu nương nương để tỷ tỷ ---"
Thời điểm Hạ Tử Mặc vừa mở miệng, Đức phi trong lòng cũng chỉ cười thầm, sau khi nghe tới nửa câu sau lại biến thành toàn thân mồ hôi lạnh toát. Nàng nhìn đến ánh mắt sầu lo của Hạ Tử Mặc, trong lòng gấp thành một đoàn.
Không sai, nếu nàng là người hạ độc, như vậy nhiều người sẽ nghĩ nàng làm theo chỉ thị của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng sẽ không thoát được liên lụy. Hạ Tử Mặc là người theo phe Hoàng Hậu, khi đó tất cũng sẽ không tránh khỏi can hệ, thông minh như Hạ Tử Mặc tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này để thượng vị, huống chi nàng vẫn chỉ là một Tài tử, vị trí Đức phi kia cũng sẽ không tới lượt nàng.
Nghĩ thông suốt đến đây, thái độ Đức phi đối với Hạ Tử Mặc cũng tốt hơn nhiều, tuy rằng tâm tình vẫn thật kém vì sự việc vừa rồi, nhưng cũng không bày ra bộ dáng lạnh nhạt với nàng nữa.
"Bổn cung tuyệt đối sẽ không làm loại sự tình này, tuy rằng hiện tại bổn cung đang là người đáng nghi nhất, nhưng thanh giả tự thanh*, bổn cung tin tưởng nhất định có thể tìm được người hạ độc thật sự." Đức phi nói, Hạ Tử Mặc cũng gật đầu kêu phải.
(* thanh giả tự thanh: người thanh bạch, thanh cao không cần nói ra thì cũng vẫn là người cao quý)
"Tỷ tỷ, việc này hẳn là quỷ kế của Lý Quý Phi các nàng, muội cảm thấy ---" Hạ Tử Mặc có chút do dự.
"Muội muội cứ nói đừng ngại ---"
"Việc này hẳn không tránh khỏi liên quan tới Viên Tài tử."
Đức phi làm người cẩn thận, tuyệt đối sẽ không tin vào ngôn luận một phía, nhưng trước đó nàng đã nghĩ Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc là hai người đáng ngờ nhất, hiện giờ trừ bỏ Hạ Tử Mặc thì nhất định chính là Viên Tinh Dã. Lời nói của Hạ Tử Mặc cùng nàng không mưu mà hợp, trong lòng cũng đã ngầm nhận định hẳn là Viên Tinh Dã giở trò.
"Muội nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai đồ vật là khả nghi nhất."
"Là cái gì?" Đức phi hỏi.
"Phấn mặt cùng kẻ mi Viên Tài tử đưa cho tỷ tỷ."
Cẩn thận nghĩ lại, đúng là từ sau khi Viên Tinh Dã đưa hai món đồ này tới, Hạ Đế mới bắt đầu thường xuyên đến Vân Hi Cung. Lúc đó Đức phi cũng đã đi tìm ngự y, ngự y xác thực không có vấn đề gì, nàng mới lớn mật sử dụng, hiện giờ nghĩ đến, hai đồ vật này đúng là khả nghi nhất. Đức phi sai người lấy hộp trang điểm tới.
Đồ vật trong hậu cung, kể cả là một chiếc hộp cũng tinh xảo dị thường, vật dụng trong hộp Đức phi đã dùng hết hơn phân nửa. Hạ Tử Mặc nhận lấy hộp từ trong tay Đức phi, cẩn thận ngửi một chút, quả nhiên hương thơm vô cùng.
"Tỷ tỷ, trong hộp này có huyền cơ gì không cũng chưa cần biết, trước vẫn nên sớm đem đi tiêu hủy thỏa đáng." Hạ Tử Mặc nói.
Đức phi nghĩ đến việc mình tìm ngự y cũng có nhiều người biết đến, ngự y đã xác định trong này không có gì dị thường, lúc này nếu tra ra bên trong có vấn đề, không thể chứng minh nàng trong sạch được. Nghĩ đến vẫn là nên đi tiêu hủy, đành gật đầu đồng ý.
Hạ Tử Mặc đem đồ trong tay đưa lại cho Đức phi, Đức phi nhận lấy, giao cho Vân Lan mang đi tiêu hủy. Nào ngờ Vân Lan vừa mới tiếp nhận, đột nhiên nghe được một trận ồn ào từ bên ngoài truyền tới.
"Kẻ nào dám náo loạn tại Vân Hi Cung chỗ ta." Đức phi khí tức đang không ổn định, ngữ điệu cũng kém hơn so với ngày thường. Chỉ thấy từ bên ngoài tiến vào rất nhiều vệ binh, người đẫn đầu là một vị hoạn quan.
Đức phi cùng Hạ Tử Mặc đều nhận thức người này, là tổng quản dưới trướng Trương Bình, tên là Hoắc Khải, khi Nguyên đế còn tại vị hắn chính là Tổng quản hậu cung, sau khi Nguyên đế băng hà liền từ chức. Tuy rằng bây giờ chỉ mang một chức quan nhàn tản, nhưng thường ngày đến cả Hoàng Hậu nhìn thấy Hoắc Khải cũng phải nhân nhượng ba phần.
Hoắc Khải tuy là hoạn quan, nhưng tính cách cương liệt thẳng thắn, Nguyên đế chính là thưởng thức điểm này của hắn nên mới lưu lại dùng bên người. Các đại thần khác cũng đối với Hoắc Khải khác với hoạn quan thông thường, lấy tôn trọng mà đối đãi.
Lúc này nhìn thấy Hoắc Khải, bất an trong lòng Đức phi càng mãnh liệt. Nàng che mặt cười nói, "Hoắc công công tới đây có việc gì vậy."
"Truyền khẩu dụ của bệ hạ, kiểm tra toàn bộ tẩm cung của từng phi tần." Hoắc Khải mặt vô biểu tình nói, thị vệ phía sau đi vào chủ điện Vân Hi Cung lục soát. Đức phi trong lòng phẫn nộ, nhưng trên mặt lại không thể không tỏ ra tươi cười. Hoắc Khải lạnh nhạt đứng ở một bên đợi kết quả, Hạ Tử Mặc cũng lôi kéo Đức phi chờ ở bên kia.
Một lát sau, thị vệ bước ra từ bên trong hồi báo không tìm thấy đồ vật khả nghi nào. Đức phi trong lòng an tâm một chút, lúc này Hoắc Khải lại chú ý tới Vân Lan.
Vân Lan lẳng lặng đứng tại chỗ, nhưng có chút mất tự nhiên, tay vẫn luôn hướng vào bên trong áo. Hoắc Khải đi tới, ra hiệu cho thị vệ phía sau đem tay Vân Lan kéo ra. Vân Lan kinh hô, hộp phấn trong tay rơi ra ngoài.
Thị vệ phía sau nhặt hộp phấn lên đưa cho Hoặc Khải. Hoắc Khải nhận ra là hộp dùng để đựng son phấn, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, "Đi kêu thái y tới." Hai thị vệ phía sau khom người lĩnh mệnh. Hắn cũng không đi thẩm vấn Vân Lan, cũng không hỏi tới bất kỳ ai khác.
Chỉ nhìn đến khí độ của Hoắc Khải có thể nhận ra địa vị của hắn khác biệt so với các hoạn quan thông thường, thị vệ phía sau đối với hắn đều phi thường cung kính. Hạ Tử Mặc cúi đầu, thấp thỏm trong lòng không lộ ra nửa phần.
Chỉ còn có một bước --- mộng tưởng của người kia, chỉ còn có một bước cuối cùng ---
Hoắc Khải sai người lục soát Vân Hi Cung lần nữa, chính mình cũng đi vào trong tẩm cung của Đức phi. Nhìn trái nhìn phải xác thật không có điểm gì kỳ lạ, hắn lại đột nhiên chú ý đến một cái túi thơm màu xanh lục trên bàn trang điểm.
Nguyên nhân chú ý tới cái túi thơm này, là bởi vì đồ vật Đức phi sử dụng đa phần đều lấy màu hồng phấn làm chủ đạo, cái túi màu xanh này quả thật là phi thường bắt mắt. Túi thơm nằm lẳng lặng giữa đông đảo đồ dùng, nhìn có vẻ không hợp khung cảnh, hết sức đáng chú ý.
Hoắc Khải cầm túi thơm lên ngửi một chút. Hắn không tinh thông hương liệu, nhưng vừa ngửi cũng biết mùi huơng này quả thực thấu tận tâm can, đến hắn tâm tính như vậy mà cũng có một chút bị mê hoặc. Hương khí này có vài chỗ tương đồng với phấn mặt lúc nãy.
Hoặc Khải sững sờ tại chỗ một hồi, nhanh chóng đem túi thơm khép lại, chỉ huy thị vệ tiếp tục điều tra.
Thái y thực mau đi tới, người mới đến này không phải Hữu Niên mà là một vị thái y có vẻ trẻ tuổi hơn đôi chút, nhưng cũng rất tinh thông y thuật. Hắn cầm lấy hộp phấn ngửi ngửi, lấy ra phấn mặt bôi lên ngón tay khẽ miết một lúc, có chút do dự. Hoặc Khải thấy thế liền đem túi thơm trong tay đưa ra.
Thái y lúc cầm lấy túi thơm vẫn còn có chút nghi hoặc, chính là sau khi ngửi thấy mùi hương bên trong, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn đảo qua nguyên liệu trong túi, cẩn thận nghiên cứu một lát rồi nói, "Hoắc công công, túi này --- đây chính là Say Mê."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương