Nữ Đế Phát Sóng Hệ Thống

Chương 1226: Chuẩn Bị Chiến Tranh, Nghỉ Ngơi Lấy Lại Sức (7)



*

Đừng thấy Vệ Từ chỉ mất hai ngày để thuyết phục được Dương Đào liên minh, nhưng cả quá trình không hề phẳng lặng bình yên, mà khó khăn nối tiếp khó khăn.

Dương Đào thuộc phái chủ chiến nhưng thần tử dưới trướng anh ta lại không hứng thú gì với việc này.

Nếu không phải có Nhan Lâm ra sức ủng hộ thì e là Dương Đào đã không thể át được những tiếng nói phản đối, quyết định liên minh.

Thuộc hạ cũ của Dương Đào đến từ Đông Khánh, nhưng sau khi anh ta cắm rễ ở Nam Thịnh thì những nhân tài được chiêu mộ đều là nhân sĩ chính gốc Nam Thịnh.

Dương Đào có thể đứng vững ở Nam Thịnh, bên cạnh việc thuộc hạ cũ rất được việc thì ít nhiều cũng nhờ vào thế gia tại Nam Thịnh.

Lúc trước đã từng nói, thế gia chiếm giữ hơn sáu phần của cải của thiên hạ, gia tộc truyền thừa càng lâu thì cơ ngơi càng lớn.

Thiếu người cho người, thiếu tiền tặng tiền, thiếu binh chiêu binh.

Trên đời này chẳng có thứ gì mà không mua được bằng tiền. Nếu có, chắc chắn là do chưa bỏ ra đủ nhiều.

Dương Đào nhận cành ô liu mà thế gia tặng, nhận sự hỗ trợ hào phóng của họ, lúc này mới có sức phát binh lập nghiệp.

Được lời từ họ tất nhiên cũng phải đáp lại họ bằng thứ gì đó.

Dù gì thì không phải ai cũng như Khương Bồng Cơ, cô có thể cứng rắn từ chối thế gia, nhưng người khác không có bản lĩnh đó.

Kể cả là Khương Bồng Cơ, thành công của cô cũng có một phần nhất định là do may mắn.

Năm đó động đất ở Thượng Kinh khiến vô số người chết và bị thương, lưu dân khắp nơi. Hoàng thất Đông Khánh mặc kệ dân chúng nhất nhất đòi dời đô, Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo lại thừa dịp nổi dậy. Khương Bồng Cơ nắm bắt lấy cơ hội này đứng lên, trở thành người tâm phúc của dân chúng Hoàn Châu. Chiêu binh mãi mã, thu nạp thanh niên trai tráng lưu dân để tăng sức mạnh cho bản thân, tích luỹ số vốn ban đầu qua việc hãm hại Bắc Cương, đồng thời lại điều binh đi dẹp Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo, vơ vét của cải của chúng.

Thành công của cô gần như không thể nào bắt chước được.

Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, không thể thiếu bất kỳ yếu tố nào.

Khi Vệ Từ tới thuyết phục Dương Đào liên minh, các thần tử xuất thân thế gia dưới trướng anh ta đều không đồng ý.

Bọn họ muốn đặt mục tiêu phát triển trên đất Nam Thịnh.

Nhất thống Nam Thịnh, tự lập làm vua.

Ra nước ngoài đi đánh Hứa Bùi và Hoàng Tung, Dương Đào có thể kiếm được ích lợi gì?

Đánh thắng thì người được lợi nhất là Khương Bồng Cơ, đất của Hoàng Tung và Hứa Bùi đều thuộc về cô.

Dương Đào góp sức góp nhân lực đi đánh trận, cùng lắm là lấy được nửa Chương Châu.

Đông Khánh có sáu châu và hai mươi mốt quận, trong đó năm châu và mười chín quận đều nằm trong tay Khương Bồng Cơ, lại cộng thêm Bắc Cương nữa, tổng diện tích đất mà cô cai quản còn lớn hơn Đông Khánh lúc ban đầu, Khương Bồng Cơ thừa sức khai quốc tự lập, đăng cơ làm hoàng đế. Dương Đào chỉ lấy được Chương Châu thì có cái tác dụng quái gì!

Con em thế gia trông thì có vẻ như “không dính khói bụi nhân gian”, nhưng mà tính tiền tính nợ thì khôn khéo lắm.

Vệ Từ bị gây khó dễ một chút, nhưng chút xíu hạnh hoẹ này đối với anh mà nói chẳng thấm vào đâu.

Đám thần tử xuất thân sĩ tộc Nam Thịnh trước mặt đây, anh quen đến tám phần.

Năm đó An Thôi trở về Nam Thịnh để phát triển, nghèo rớt, để tranh thủ sự giúp đỡ của những thế gia này, Vệ Từ đã phải tốn biết bao công sức.

Dù đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhớ rõ tình hình và dây mơ rễ má của từng gia tộc.

Kiếp trước không e ngại thì kiếp này sống lại sao có thể nhát gan được?

Những sĩ tộc này, dùng lời của chủ công nhà họ mà nói, thì chẳng có lấy một ai có thể đánh đấm được.

Thử nói chuyện thuyết phục bọn họ, ba hoa thiên địa với họ để đảm bảo, còn không bằng dùng một hai câu niềm nở quan tâm đến lợi ích của họ.

Tiếng nói phản đối của thế gia tuy lớn, nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là Dương Đào.

Dương Đào cũng không ngốc, mặc dù là mượn sức mạnh của thế gia nhưng anh ta cũng không bị đối phương điều khiển như con rối.

Mà kể cả Dương Đào không được nữa thì bên cạnh anh ta không phải vẫn còn một vú em Nhan Lâm “nhị thập tứ hiếu” hay sao?

“Quân sư, chẳng lẽ không thể thuyết phục chủ công xoá bỏ ý định liên minh được sao?”

Nhan Lâm nói: “Tâm ý chủ công đã quyết, có khuyên cũng vô ích.”

Nếu bỏ qua mối thù giết cha và mối hận cướp đất, Nhan Lâm cũng không tán thành chuyện Dương Đào liên minh với Khương Bồng Cơ cho lắm.

Nguyên nhân cuối cùng chỉ là bốn chữ...

Tranh ăn với hổ.

Liên minh Hoàng Thuỷ năm đó, Nhan Lâm đã thấy Khương Bồng Cơ vô cùng có dã tâm rồi, lòng tham của người này chắc chắn sẽ không chỉ dừng ở một Đông Khánh hay là Bắc Cương.

Nếu chủ công liên minh với cô ta giết Hứa Bùi và Hoàng Tung, Nhan Lâm thật sự nghi ngờ cô ta sẽ quay đầu lại đâm Dương Đào một dao.

Chuyện “giết người quen”, cô ta làm không ít.

Thần tử nói: “Hầy, nếu xuất binh tấn công Hoàng Tung và Hứa Bùi thì tuyến lương thực tất sẽ căng thẳng. Một chút không cẩn thận thôi là muôn đời không gỡ lại được đâu.”

Hắn cũng không phải chỉ bắn tiếng đe doạ mà là thật sự suy nghĩ cho Dương Đào.

Theo hắn thấy, đại trượng phu muốn thành đại sự thì không thể không tàn nhẫn.

Dương Đào tùy tiện xuất binh đi đánh nước khác để báo thù cho cha thì sẽ bị tổn thất lớn.

Chẳng bằng nhịn mối hận này trước đã, nếu Triệu Thiệu rơi vào tay Khương Bồng Cơ thì chắc chắn trước sau gì cũng sẽ chết.

“Băn khoăn của huynh, chủ công sao có thể chưa nghĩ tới?” Nhan Lâm cau mày thở dài nói: “Nhưng... Huynh chỉ thấy tình hình Nam Thịnh bây giờ, chứ chưa nghĩ tới tình hình chung của cả thiên hạ. Liễu Hi là con người đầy dã tâm, mưu đồ rất lớn, cô ta sẽ không thoả mãn với chỉ một Đông Khánh hay Bắc Cương đâu. Chờ đến khi cô ta nhất thống Đông Khánh, cho cô ta thời gian khoảng một hai năm tu dưỡng, Nam Thịnh sẽ là mục tiêu tiếp theo. Chương Châu, tuyệt đối không thể thiếu!”

Không còn Chương Châu làm tiền tuyến, sau khi nhất thống Đông Khánh Khương Bồng Cơ sẽ có thể phát binh đi san bằng biên giới Nam Thịnh rồi.

Đến lúc đó, tình cảnh của Dương Đào mới gọi là nguy hiểm.

Thần tử nghe thấy thế liền biến sắc.

Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Liễu Hi đó chẳng qua chỉ là một đứa con gái, sao có thể có dã tâm đến vậy được?”

Nhan Lâm không nói gì nữa.

Dã tâm lớn hay không thì có liên quan gì đến việc là con gái hay không?

Hay nói cách khác, trong ấn tượng cố hữu của rất nhiều người, Khương Bồng Cơ lấy được Đông Khánh là nên thoả mãn rồi nhỉ?

Nhan Lâm lãnh đạm nói: “Bắc Cương đã mất gần một năm rồi...”

Đến Bắc Cương người ta còn xử rồi mà tại sao vẫn cứ có người nghĩ như một lẽ đương nhiên rằng cô ta là đàn bà chốn hậu trạch dễ lừa gạt nữa nhỉ?

Nếu đàn bà chốn hậu trạch ai cũng có tính như cô ta thì thiên hạ này đã chẳng còn chỗ đứng cho đàn ông từ lâu rồi.

Sắc mặt thần tử hơi gượng gạo, một lát sau thì cáo từ rời đi.

Nhan Lâm nói vọng vào phía hậu đường: “Chủ công, ra ngoài đi.”

Nhan Lâm ngó đầu ra coi “tình hình quân địch”, thấy người kia đã đi thật rồi mới yên tâm đi ra.

“Thiếu Dương, huynh cũng không tán thành chuyện liên minh?”

“Lợi và hại tương đương nhau, tất cả coi ý chủ công thôi.”

Đứng trên góc độ của Nhan Lâm thì lựa chọn cái nào cũng thế, nhưng Dương Đào chủ chiến, anh ta chỉ có thể lựa chọn ủng hộ.

Dương Đào nói: “Ta từng thề trước linh đường cha ta rằng, sẽ tự tay giết Triệu Thiệu. Nay Triệu Thiệu đầu quân cho Hứa Bùi, Hứa Bùi lại cướp mất nửa châu của ta, món nợ này thế nào cũng phải tính rõ ràng. Hơn nữa, nếu giành lại được Chương Châu thì chúng ta có thể dùng Chương Châu làm tiền trạm để cản trở Liễu Hi...”

Hai câu đầu là lời trong lòng Dương Đào, câu sau là “đạo văn” chủ ý của Nhan Lâm.

Nhan Lâm cũng chẳng thèm lật tẩy, mà ngược lại cười nhạt nói: “Thần cũng có ý này.”

Hiệu suất của Vệ Từ không thể nói là không nhanh, nhưng phát binh đánh trận không giống với những việc khác, mà cần thời gian nhất định để chuẩn bị.

Binh mã của Dương Đào còn chưa lên đường, bên Khương Bồng Cơ đã không kìm được mà khai chiến trước, phá vỡ cục diện bế tắc lúc ban đầu rồi.

Lúc đầu mới chỉ là thăm dò qua lại thôi, mỗi lần đánh trực diện mới thương vong hơn trăm người, đánh trận hời hợt, chẳng đau chẳng ngứa.

Chuyện này chẳng khác gì gãi ngứa qua lớp giày, căn bản chẳng gãi tới được chỗ ngứa thật sự, mà ngược lại càng gãi càng ngứa.

Hứa Bùi còn có thể giữ được sự bình thản, nhưng bên Khương Bồng Cơ thì lại hơi áp lực.

Tuyến lương thực quá dài, tất sẽ dẫn đến việc áp lực của hậu cần tăng lên gấp bội, chi tiêu cho đánh trận còn nặng nề hơn hồi đánh Bắc Cương.

Hoàng Tung và Hứa Bùi ngầm liên minh, lặng lẽ phái binh xuất chiến.

Cái gọi là “đánh rắn đánh giập đầu”, chính là chỗ nào trí mạng thì đánh chỗ đó.

Tuyến lương thực căng thẳng, vậy thì ra tay với tuyến lương thực trước.

Hứa Bùi gây rối loạn trước để thu hút sự chú ý, sau đó Hoàng Tung ngầm phái binh đến chặn giết đội lương thực.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...