Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!

Chương 67: Mẹ Đến Rồi



Chương 67: mẹ đến rồi

mọi người ngẩn người trước đôi mắt thay đổi kia, Phàm Dật Thần kinh ngạc sửng sốt nhất, quả nhiên dự cảm không tốt lại đến, khóc không ra nước mắt.

Hứa Lâm Tu là người im lặng nay nhìn một màn này ,anh khẽ cười xem ra đã định rồi nhỉ, anh nói thay tiếng lòng những người ở đây:

"con là con gái của Phàm Dật Thần có đúng không? Bởi vì dựa vào đôi mắt của con giống hắn là có thể khẳng định được con là con ai."

"Nga~ vì sao chú biết nếu nhiều người giống đôi mắt như vậy chẳng lẽ người đó cũng là baba con sao?"

Bé gái bất ngờ, giật gù hỏi lại chú đẹp trai kia, tò mò xem người này trả lời thế nào, không đợi Hứa Lâm Tu nói Phàm Dật Thần bất đắc dĩ nói thay hắn, nhìn bé gái cười cười.

"Sẽ không con gái, nếu con có đôi mắt kia thì không phải nói con chính là con gái của ba, đơn giản ra

thì tất cả chúng ta đều sở hữu đôi mắt riêng biệt độc nhất mà thôi, dù giống đến đâu cũng có sự khác biệt của nó, con nhìn bông tai của ba và của mọi người đi đều mang màu sắc giống hệt đôi mắt đấy."

"thì ra là vậy, con đã biết."

Bé gái chạy đến trước mặt Phàm baba nâng váy khẽ cúi chào nở nụ cười đúng tiêu chuẩn phong cách hoàng tộc ,giọng nói ngọt ngào vang lên:

"Con chào baba, rất vui được gặp baba."

"Ừ chào con gái."

Anh nhìn vậy cười vui vẻ ôm lấy bé gái bỏ luôn bi ai qua một bên kích động, thì ra nó là con gái ruột của anh a, dù có chút tự kỉ nhưng mà nghĩ lại

thì không phải khá giống anh sao, là con gái đáng yêu của anh và Băng nhi , hưng phấn kích động đan xen

bỗng nhiên bị con gái phán một câu khiến anh cười cứng lại nhìn ánh mắt con gái vô tội.

"baba à, con không muốn đả kích ba đâu, con chỉ chào ba thôi chứ chưa có thừa nhận ba là ba con nha, trừ phi ba phải qua cửa mẹ con đã."

Mọi người nghe mà muốn nín cười nhìn thằng bạn đang vui vẻ thành người u ám , họ hả hê, hừ hừ dù họ không có con,

hơi ghen tị khi thấy hai thằng bạn có con như vậy, nay nghe hai đứa còn chưa thừa nhận hai người là ba chúng bảo sao họ không vui cho được nhưng mà mẹ bọn nhóc là ai

mà dạy ra hai đứa con lém lỉnh, thông minh, tinh nghịch như vậy, hơn nữa sinh ra hai đứa nhóc này là cùng một mẹ thật sao .

nếu vậy không phải một mẹ hai chồng ư...Ách chắc không phải đâu nhỉ.

"vậy giờ các con có thể cho chúng ta biết mẹ con là ai không?"

Lâm Vũ Hàn lên tiếng ,nhìn con trai nghiềm ngẫm suy nghĩ ,giọng nói trầm thấp dịu dàng hai tay khoanh lại chờ đợi con trai nói ,

không gấp không vội khóe miệng khẽ cong , bọn anh xoay đầu nhìn Cố Tiểu Bảo, làm cho nhóc cảm thấy giật mình, cái đệt.... mặt ngoài thì lạnh nhạt mà trong thì hét to

'Xong rồi xong rồi, cậu thật sự phải nói sao, vậy còn kế hoạch của lão đại thì sao đây

trước khi rời khỏi khu huấn luyện thì bọn họ lên kế hoạch cùng nhau gặp lão cha ai ngờ....,lão đại à..cái này không thể trách em nha.. nếu em không nói họ sẽ giết em mất'

"Khụ các chú không cần căng nhìn chằm con có được không? Nếu đã đoán đúng vậy thì con sẽ nói mẹ tụi con là ai?"

Nói xong vừa liếc nhìn em gái đang dùng ánh mắt 'tự cầu phúc đi' xong cười xem kịch vui làm nhóc muốn đập nó một trận và nhìn họ đang chờ mong nhìn nhóc , nhóc khoanh hai tay vẻ mặt kiêu ngạo , ánh mắt đắc ý khuôn mặt non nớt đáng yêu nói tiếp.

"như các chú biết, mẹ con là..."

Chưa nói xong bị giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng làm bọn anh giật mình xoay người nhìn người bước vào nhà là một cô gái xinh đẹp , họ kinh ngạc không phải bởi vẻ đẹp của cô mà là sự xuất hiện của cô.

"các người đang làm gì thế?"

"A.. em đến rồi à."

Phàm Dật Thần hơi bất ngờ trước tốc độ đến đây của cô nhanh chóng thả con gái xuống, chạy đến định ôm vợ yêu xinh đẹp mà hắn ngày đêm nhớ mong ,

chưa kịp chạm vào thì cô né tránh một bên khiến hắn ôm hụt làm hắn ai oán nhìn vợ yêu, cô cau mày không thèm nhìn bộ mặt ai oán của hắn.

lúc đến đây trước khi vào thì bị đám chặn cửa không cho vào làm cô hơi bực không nói câu nào liền tăng tốc vào ,

mở cửa mặc kệ tiếng la hét đuổi theo đằng sau bước chân vào , đến đây thì thấy cả mấy đàn ông cùng hai con của cô lại nhìn xung quanh trang trí sinh nhật , cô khó hiểu

'vì sao có nhiều đàn ông ở đây nhỉ?'

cô lên tiếng cắt đứt trò chuyện của họ.

Sau khi mặc kệ Phàm Dật Thần theo đuôi sau cô, cô đi lên cũng không thèm nhìn các anh đang kinh ngạc nhìn cô vẫn thản nhiên nhìn trước mặt hai con đang định bỏ chạy kia, cô mím môi ,

khóe miệng khẽ cong lên tà mị ánh mắt lạnh nhạt dần , mái tóc được thả xỏa tự nhiên buộc hờ trên vai khuôn mặt được dịch dung nhìn thanh tú xinh đẹp nhưng khi cười càng tăng thêm nét đẹp

tà mị của cô làm cho đám đàn ông bên cạnh phải ngẩn ngơ,nếu lộ diện khuôn mặt thật có khi càng thêm điên cuồng đâu,bất quá đây là nói sau.

Phàm Dật Thần thấy bọn họ như vậy sắc mặt khẽ trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi gì thế này, anh còn nghĩ vợ thật đào hoa ,

bị đám sói nhìn trúng rồi, không được vợ là của hắn cho dù là bạn hắn cũng đừng nghĩ, anh bước lên che con người cô sau anh chặn lại ánh mắt đám sói kia.

Bọn anh thấy vậy trừng mắt nhìn hắn, làm như bọn hắn không biết cô ấy là ai lắm, che cái gì mà che, nhưng mà sao cô ấy lại đến đây nhỉ lại còn quen biết Phàm Dật Thần nữa chứ cứ như vậy bọn họ trừng mắt to trừng mắt nhỏ với nhau .

Cô cất giọng êm tai nhè nhẹ mà từng câu nói lại chứa tức giận nhìn các con đang lén chuồn.

"các con chạy đi đâu, hử?"

Hai bảo bối rùng mình cứng ngắc nhìn nhau , đầu đổ mồ hôi ròng ròng , nhóc dùng ánh mắt hỏi

'em nghĩ sao?'

Em gái quăng lại nhìn anh trai : ' anh hỏi em ,em hỏi ai?'

lại nói tiếp

'anh trai ,chúng ta bị bắt rồi vậy chúng ta nên chạy tiếp không?'

'Anh nghĩ tốt hơn thành thật khai báo còn hơn bị đánh mông nhỏ chúng ta , có khi còn đáng sợ hơn đó.'

Hai nhóc nhớ lại thời điểm bị trừng phạt, khi hai bé làm sai gì hoặc tự ý quyết định thì mẹ không đánh không mắng

mà chỉ dùng dụng cụ huấn luyện bằng sắt đeo lên người hai bé trọng lượng nhỏ cũng đủ làm hai bé lảo đảo muốn ngã

sau đó quăng hai bé tự do tự tại trong rừng hoang vu có động vật ẩn náu khắp nơi cùng với dụng cụ bắn súng tự động trong tay trong vòng 3 tháng làm hai bé muốn khóc không ra nước mắt,hai bé chỉ thầm thán

'mẹ đủ độc.'

từ đó về sau , hai bé chỉ cần tiếp như vậy hai bé lập tức bỏ trốn, trốn không được thì nịt nọt giảm trừng phạt xuống cho nên chọc ai thì chọc tuyệt không chọc mẹ,hai bé càng sùng bái mẹ hơn.

(haiizz đây là cách dạy con của Băng nhi sao ,bảo sao mấy bé càng độc đây*đồng tình*)

Hai bảo bối nhớ như vậy mà rùng lên lập tức xoay người chỉ về nhau đồng thanh nói:

"là do tiểu Bối ."

"là do anh tiểu Bảo ."

"hử."

Cô càng cười hai tay xoa đầu hai bé không giận chỉ cười làm hai bé nhìn mà muốn nhụt chí cúi đầu nịt nọt khe ngợi mẹ xinh đẹp.

==============Continue

PS:haiizz hết ý tưởng để viết tiếp rồi haiizzz.. chan nha =.='

PSS: chắc phải đóng cửa tu luyện chữ thôi. *suy nghĩ*
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...