Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Chương 53: Cô không chạy được
Lễ dự tiệc giới thượng lưu của những người có tiếng trong ngành diễn ra tại khu vực Paris. Buổi lễ chủ yếu khẳng định vị thế một vài nhân vật máu mặt trong giới. Chính vì thế khi Hoắc Thừa Cảnh tiếp nhận một phần đầu tư nơi đây, việc tham gia buổi tiệc là không thể tránh khỏi.
Hôm nay ông Hoắc Chi Thành đã sắp xếp người theo chân Hoắc Thừa Cảnh. Một phần để nữ nhân tiếp xúc gần gũi, cái chính vẫn là lựa người để có thể giúp nối dõi. Nhưng người đàn ông căn bản không ngó đến, hắn trực tiếp gạt ra nữ nhân do Hoắc Chi Thành đưa tới, một mực chỉ quan tâm đến nữ hầu của mình.
Hữu Quyên vốn đến đây không chỉ đơn giản khiến Hoắc Thừa Cảnh thoải mái, bên cạnh đó còn là người sẽ dự buổi tiệc chung với hắn. Tránh việc những kẻ khác có ý định dòm ngó.
Chính vì điều này, chỉ đến khoảng tầm chiều đã có người đưa Hữu Quyên rời khỏi khách sạn. Cô vốn còn đang ngơ ngác đã bị người của Hoắc Thừa Cảnh đưa đến nơi tạo mẫu. Sau liền trực tiếp giao đến tay một nam nhân khác. Hữu Quyên chính vì không biết đây là đâu thì càng sợ hãi, cô lại còn cho rằng Hoắc Thừa Cảnh chuẩn bị giao bán cô cho kẻ khác. Phải mất một lúc suy nghĩ đó mới có thể gạt ra được.
Đến khi tên nam nhân ăn mặc có vẻ lòe loẹt kia vỗ vai, Hữu Quyên mới giật mình. Tên nam nhân tên Nash, một nhà tạo mẫu kiêm chuyên viên trang điểm có tiếng trong giới ở đây. Ánh mắt nhìn Hữu Quyên chằm chằm như thể tìm được một thứ gì đó mới mẻ.
“Không ngờ ngài Hoắc lại có hứng thú với những người như cô. Không biết phúc phần hay là thảm họa đây nhỉ.”
Hữu Quyên đương nhiên không hiểu lời Nash nói, bàn tay tên nam nhân nhìn chiếc váy dài cô đang mặc. Còn tùy tiện đưa tay kéo một vai áo xuống, sau đó ánh mắt cũng nhíu lại nhìn lên cả một bả vai đầy vết đo đỏ.
“Xem ra đêm qua cô vất vả rồi. Nhưng mà không sao, tôi có thể che được hết.” Nash nói bằng một giọng vô cùng tự tin.
Cô bị Nash kéo vào bên trong, nhìn những vật lạ mắt lấp lánh trước mặt. Gương mặt không giấu nổi sự tò mò. Nhưng Nash không đoái hoài, chỉ tập trung làm công việc được giao đến. Dù gì cũng được sự giao phó của người có tiếng như Hoắc Thừa Cảnh, sao có thể lơ là được.
Theo suy xét của Nash, Hữu Quyên chẳng phải là một cô tiểu thư hay nữ minh tinh gì đó. Gương mặt không giấu nổi sự đơn thuần, nhưng mà nói theo người trong giới hay gọi đó chính xác là quê mùa. Hoắc Thừa Cảnh vậy mà nay lại có hứng thú với người như thế, nhất thời cũng khiến Nash ngạc nhiên.
Hữu Quyên bị tên nam nhân trước mặt bôi bôi gì đó lên mặt, cứ liên tục như vậy. Đến khi xong xuôi thì Nash không khỏi nhìn người trước mặt với ánh mắt tự hào. Cho dù là vịt, có rơi vào tay hắn thì cũng thành thiên nga mà thôi.
Nash bày ra cả một dàn lễ phục trực tiếp lựa ra một chiếc váy lễ phục màu trắng trong ưng mắt nhất. Phía trước đính một chiếc nơ, ở giữa lại điêu khắc viên kim cương. Chiếc váy thiết kế dạng xòe, dài hơn ngang đầu gối.
Cứ như thế kéo dài đến hơn năm tiếng đồng hồ, Hữu Quyên hoàn toàn như thay đổi. Cô ngước nhìn mình trong gương ánh lên lớp bột nhũ lấp lánh, thêm chiếc váy mà trước giờ bản thân nghĩ có thể không bao giờ mà mặc được.
Cô đứng trước gương hồi lâu, đôi chân được mang lên đôi cao gót thiết kế sang trọng không kém.
“Ngắm đủ chưa.”
Vốn còn muốn ngó nhìn sự thay đổi lạ lẫm thì giọng nói trầm trầm từ đằng sau đã vang lên. Đến khi quay lại nhận ra là ai thì cô liền cúi đầu, lập tức trở về trạng thái như lúc trước.
“Chào ông chủ.”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn nữ hầu nhỏ giờ phút này như đóa hoa nở rộ, hắn cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhưng rồi lại chỉ giấu nhẹm đi.
Người đàn ông tiến lại gần, Hữu Quyên muốn né liền vô thức lùi lại. Chỉ có điều cô đang đi đôi giày cao gót, hoàn toàn không quen cảm giác này. Bản thân không cẩn thận lại vô thức muốn ngã thì bàn tay Hoắc Thừa Cảnh đưa tay giữ ngang eo nhỏ, lần nữa hắn chấn chỉnh lại dáng đứng.
“Đứng cho đàng hoàng, lát nữa không đi cạnh tôi. Cô định té rồi để ai đỡ?”
Hữu Quyên không lường trước được vội lắc đầu.
Đến tận khi bước ra xe, Hữu Quyên mới có thể coi miễn cưỡng mà đi được đôi cao gót này.
Ở trong xe, máy điều hòa cứ hướng tới. Vì mặc chiếc áo hở vai nên cơ thể không khỏi run rẩy vì lạnh. Dù vậy hai bàn tay Hữu Quyên vẫn nắm thành đấm như thể mong muốn giảm bớt cơn lạnh đó. Cô không dám ngọ nguậy, ngồi sát một bên cách xa Hoắc Thừa Cảnh.
Hoắc Thừa Cảnh cau mày nhìn một cách không hài lòng, trực tiếp bảo Chước Vũ giảm nhiệt độ điều hòa. Sau liền vỗ vỗ hai cái ở chỗ bên cạnh.
“Xích qua đây.”
Cô không dám cãi, chậm rì tiến lại gần người đàn ông. Đến khi lại gần rồi, Hoắc Thừa Cảnh liền đưa tay luồn qua chiếc gáy nhỏ.
Vốn kiểu tóc của cô được búi lên, ngay lập tức Hoắc Thừa Cảnh tìm được nút thắc giao nhau, trực tiếp rút cây trâm gắn trên tóc, mái tóc dài liền xõa xuống che đi phần hở đằng sau.
Chưa dừng lại ở đó, đôi môi người đàn ông lướt nhẹ qua gương mặt nhỏ. Ngắm nhìn ở khoảng cách gần trong gang tấc, điều đó khiến Hữu Quyên bối rối muốn né tránh nhưng lại không thể, bàn tay hắn vẫn đặt ở sau lưng, dễ dàng điều khiển.
Hoắc Thừa Cảnh không phải không muốn làm gì, chỉ là tạm thời buông tha. Dù gì cô căn bản không chạy đi đâu được.
Hôm nay ông Hoắc Chi Thành đã sắp xếp người theo chân Hoắc Thừa Cảnh. Một phần để nữ nhân tiếp xúc gần gũi, cái chính vẫn là lựa người để có thể giúp nối dõi. Nhưng người đàn ông căn bản không ngó đến, hắn trực tiếp gạt ra nữ nhân do Hoắc Chi Thành đưa tới, một mực chỉ quan tâm đến nữ hầu của mình.
Hữu Quyên vốn đến đây không chỉ đơn giản khiến Hoắc Thừa Cảnh thoải mái, bên cạnh đó còn là người sẽ dự buổi tiệc chung với hắn. Tránh việc những kẻ khác có ý định dòm ngó.
Chính vì điều này, chỉ đến khoảng tầm chiều đã có người đưa Hữu Quyên rời khỏi khách sạn. Cô vốn còn đang ngơ ngác đã bị người của Hoắc Thừa Cảnh đưa đến nơi tạo mẫu. Sau liền trực tiếp giao đến tay một nam nhân khác. Hữu Quyên chính vì không biết đây là đâu thì càng sợ hãi, cô lại còn cho rằng Hoắc Thừa Cảnh chuẩn bị giao bán cô cho kẻ khác. Phải mất một lúc suy nghĩ đó mới có thể gạt ra được.
Đến khi tên nam nhân ăn mặc có vẻ lòe loẹt kia vỗ vai, Hữu Quyên mới giật mình. Tên nam nhân tên Nash, một nhà tạo mẫu kiêm chuyên viên trang điểm có tiếng trong giới ở đây. Ánh mắt nhìn Hữu Quyên chằm chằm như thể tìm được một thứ gì đó mới mẻ.
“Không ngờ ngài Hoắc lại có hứng thú với những người như cô. Không biết phúc phần hay là thảm họa đây nhỉ.”
Hữu Quyên đương nhiên không hiểu lời Nash nói, bàn tay tên nam nhân nhìn chiếc váy dài cô đang mặc. Còn tùy tiện đưa tay kéo một vai áo xuống, sau đó ánh mắt cũng nhíu lại nhìn lên cả một bả vai đầy vết đo đỏ.
“Xem ra đêm qua cô vất vả rồi. Nhưng mà không sao, tôi có thể che được hết.” Nash nói bằng một giọng vô cùng tự tin.
Cô bị Nash kéo vào bên trong, nhìn những vật lạ mắt lấp lánh trước mặt. Gương mặt không giấu nổi sự tò mò. Nhưng Nash không đoái hoài, chỉ tập trung làm công việc được giao đến. Dù gì cũng được sự giao phó của người có tiếng như Hoắc Thừa Cảnh, sao có thể lơ là được.
Theo suy xét của Nash, Hữu Quyên chẳng phải là một cô tiểu thư hay nữ minh tinh gì đó. Gương mặt không giấu nổi sự đơn thuần, nhưng mà nói theo người trong giới hay gọi đó chính xác là quê mùa. Hoắc Thừa Cảnh vậy mà nay lại có hứng thú với người như thế, nhất thời cũng khiến Nash ngạc nhiên.
Hữu Quyên bị tên nam nhân trước mặt bôi bôi gì đó lên mặt, cứ liên tục như vậy. Đến khi xong xuôi thì Nash không khỏi nhìn người trước mặt với ánh mắt tự hào. Cho dù là vịt, có rơi vào tay hắn thì cũng thành thiên nga mà thôi.
Nash bày ra cả một dàn lễ phục trực tiếp lựa ra một chiếc váy lễ phục màu trắng trong ưng mắt nhất. Phía trước đính một chiếc nơ, ở giữa lại điêu khắc viên kim cương. Chiếc váy thiết kế dạng xòe, dài hơn ngang đầu gối.
Cứ như thế kéo dài đến hơn năm tiếng đồng hồ, Hữu Quyên hoàn toàn như thay đổi. Cô ngước nhìn mình trong gương ánh lên lớp bột nhũ lấp lánh, thêm chiếc váy mà trước giờ bản thân nghĩ có thể không bao giờ mà mặc được.
Cô đứng trước gương hồi lâu, đôi chân được mang lên đôi cao gót thiết kế sang trọng không kém.
“Ngắm đủ chưa.”
Vốn còn muốn ngó nhìn sự thay đổi lạ lẫm thì giọng nói trầm trầm từ đằng sau đã vang lên. Đến khi quay lại nhận ra là ai thì cô liền cúi đầu, lập tức trở về trạng thái như lúc trước.
“Chào ông chủ.”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn nữ hầu nhỏ giờ phút này như đóa hoa nở rộ, hắn cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhưng rồi lại chỉ giấu nhẹm đi.
Người đàn ông tiến lại gần, Hữu Quyên muốn né liền vô thức lùi lại. Chỉ có điều cô đang đi đôi giày cao gót, hoàn toàn không quen cảm giác này. Bản thân không cẩn thận lại vô thức muốn ngã thì bàn tay Hoắc Thừa Cảnh đưa tay giữ ngang eo nhỏ, lần nữa hắn chấn chỉnh lại dáng đứng.
“Đứng cho đàng hoàng, lát nữa không đi cạnh tôi. Cô định té rồi để ai đỡ?”
Hữu Quyên không lường trước được vội lắc đầu.
Đến tận khi bước ra xe, Hữu Quyên mới có thể coi miễn cưỡng mà đi được đôi cao gót này.
Ở trong xe, máy điều hòa cứ hướng tới. Vì mặc chiếc áo hở vai nên cơ thể không khỏi run rẩy vì lạnh. Dù vậy hai bàn tay Hữu Quyên vẫn nắm thành đấm như thể mong muốn giảm bớt cơn lạnh đó. Cô không dám ngọ nguậy, ngồi sát một bên cách xa Hoắc Thừa Cảnh.
Hoắc Thừa Cảnh cau mày nhìn một cách không hài lòng, trực tiếp bảo Chước Vũ giảm nhiệt độ điều hòa. Sau liền vỗ vỗ hai cái ở chỗ bên cạnh.
“Xích qua đây.”
Cô không dám cãi, chậm rì tiến lại gần người đàn ông. Đến khi lại gần rồi, Hoắc Thừa Cảnh liền đưa tay luồn qua chiếc gáy nhỏ.
Vốn kiểu tóc của cô được búi lên, ngay lập tức Hoắc Thừa Cảnh tìm được nút thắc giao nhau, trực tiếp rút cây trâm gắn trên tóc, mái tóc dài liền xõa xuống che đi phần hở đằng sau.
Chưa dừng lại ở đó, đôi môi người đàn ông lướt nhẹ qua gương mặt nhỏ. Ngắm nhìn ở khoảng cách gần trong gang tấc, điều đó khiến Hữu Quyên bối rối muốn né tránh nhưng lại không thể, bàn tay hắn vẫn đặt ở sau lưng, dễ dàng điều khiển.
Hoắc Thừa Cảnh không phải không muốn làm gì, chỉ là tạm thời buông tha. Dù gì cô căn bản không chạy đi đâu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương