Nữ Hoàng Khuynh Thế

Chương 13: Học Khinh Công



Cũng như hôm qua, Hàn Linh rời khỏi nhà gỗ liền men theo đường cũ nhanh chân chạy về lớp học đúng lúc tiết học vừa kết thúc. Nàng chạy vào lớp giúp Giai Thuỵ sắp xếp sách vở rồi lại cùng hắn song song tiến về phòng ăn, vui vẻ nghe hắn kể lại những gì sư phó vừa dạy trong lớp, mặc kệ Tư Huyền mặt lạnh đang lẽo đẽo theo sau.

Buổi chiều là tiết tự học, mọi người đa phần về phòng riêng hoặc cùng nhau hướng về sân tập luyện hay đình nghỉ mát tán gẫu vui chơi. Giai Thuỵ đang phân vân không biết làm gì, thấy nàng cùng Tư Huyền cùng hướng về rừng mai liền tiến lên kéo tay nàng, hỏi:

- Hàn Kỳ, huynh đi đâu vậy?

- À, ta đi gặp biểu ca để học khinh công, còn ngươi? – Tuy bất ngờ vì bị kéo lại nhưng nàng vẫn cười nhìn về Giai Thuỵ mà đáp. Mấy ngày nay ở chung, nàng cũng có chút hiểu rõ tính cách của hắn. Có vẻ do bị bệnh lâu năm mà hình thành tính ôn hoà lại rất dịu dàng săn sóc, như một người anh lớn vậy. Tuy nàng chưa trải qua cảm giác có gia đình quan tâm bao giờ, nhưng có hắn bồi bên cạnh làm bằng hữu âu cũng là niềm vui.

- Ta đi theo nhìn được chứ? Dù sao giờ về phòng ta cũng chỉ đọc sách, thật sự rất chán. – Giai Thuỵ mắt loé lên ánh sáng rồi nhanh chóng vụt tắt, nhìn về phía nàng cười khẽ hỏi

- Được a, cùng đi nào, sau khi học xong thì chúng ta cùng đánh cờ chút nhé? – Nàng sảng khoái đáp ứng, tiện thể còn bồi thêm kế hoạch sau đó với hắn.

- Ân! – Giai Thuỵ vui vẻ cười đáp lại, ánh mắt lấp lánh, lông mi lay động cùng nụ cười ôn nhu vui vẻ khiến Hàn Linh bỗng sững sờ trước vẻ đẹp của hắn, lúc này mới nhớ hắn còn nắm cổ tay mình nên hốt hoảng rút tay lại, bước về hướng rừng mai, miệng vẫn không quên nhắc:

- Nhanh đi thôi không biểu ca ta đợi lâu sẽ tức giận a!

Giai Thuỵ thấy nàng rút tay lại, ánh mắt loé chút u buồn rồi cũng nhanh chân bước theo. Tư Huyền đi bên cạnh khẽ liếc mắt nhìn hắn, mày bỗng nhíu lại rồi giãn ra.

Tại rừng mai

Vừa bước vào liền thấy Tử Lạc đứng dưới một gốc cây ôm giỏ đựng đồ gì đó, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Diệp Hải, lộ vẻ say mê. Hàn Linh ban đầu là ngạc nhiên khi thấy nàng xuất hiện ở đây nhưng khi thấy ánh mắt của nàng liền hiểu rõ, miệng mỉm cười bước lên, vỗ vai nàng khiến cô nàng giật mình quay lại:

- Aiz, Tử Lạc a, cô nương lớn cũng tới tuổi gả chồng rồi, coi ánh mắt xuân tâm nhộn nhạo chưa kìa?

- Công chúa! – Tử Lạc khẽ kêu lên, bị nàng chọc mà mặt càng đỏ hơn. Nhưng Hàn Linh lại bị từ nàng kêu lên làm sợ hãi, nhanh chóng bịt miệng nàng, quay đầu nhìn Giai Thuỵ đứng cách đó không xa có vẻ không lưu tâm mới nhẹ thở phào, trừng mắt với nàng:

- Ngươi cẩn thận chút cho ta, gọi là công tử, nhớ chưa?

Tử Lạc bị bịt miệng nên không thể đáp lời, chỉ gật mạnh đầu, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương khiến Hàn Linh cũng nhanh buông lỏng, thả tay khỏi miệng nàng, rồi cũng nhìn về phía Dương Diệp Hải. Vẫn là bộ kiếm pháp ngày hôm qua, từng nhát kiếm mạnh mẽ, kiếm khí phát ra mang theo tiếng gió, nhấc bay những cánh mai rụng đất khiến cảnh tượng vừa đẹp mắt lại oai hùng. Đợi chừng nửa khắc thì hắn cuối cùng cũng xong, bước về phía nàng. Tử Lạc vội vươn tay đưa khăn lau mặt cho hắn, nét mặt ngượng ngùng. Diệp Hải liếc mắt nhìn nàng nhưng không nhận lấy mà hướng về Hàn Linh hỏi:

- Ngươi thật sự muốn học khinh công sao? Thật ra bá bá đã lo lắng chu đáo an toàn của ngươi rồi, không cần lo bất trắc gì đâu.

Hắn dù sao cũng nhìn nàng lớn lên, biết được Hoàng đế bá bá sủng nàng như nào, còn đưa hẳn cả đại nội thị vệ để bảo vệ cho nàng, để nàng học võ cực khổ hẳn bá bá sẽ tức giận đấy.

- Ta là thật sự muốn học, mong biểu ca giúp đỡ! – Tuy vẫn không quen gọi như này nhưng Hàn Linh vẫn cố gắng hướng hắn vững vàng đáp. Mắt thấy Tử Lạc buồn bã thu tay cầm khăn lại, nàng liền có chút thương cảm, cầm lấy khăn nàng ấy đang cầm đưa cho biểu ca kia.

- Tuỳ ngươi, miễn sau này bá bá không trách tội ta là được. – Hắn nhún vai đáp, vươn tay ra nhận khăn nàng đưa tới làm Hàn Linh và Tử Lạc đều sững người, nhưng rồi cũng im lặng không nói gì. Hắn nhìn nàng thầm nghĩ một công chúa quen được cưng chiều, hẳn sẽ không chịu được cực khổ khi rèn luyện nên sẽ nhanh từ bỏ thôi, giờ cứ theo nàng vậy. Rồi vươn tay về phía nàng, nói:

- Nhìn kĩ nhé!

Hàn Linh còn chưa kịp đáp lời thì Diệp Hải bỗng ôm ngang hông nàng, đề khí rồi cơ thể cả hai liền nhanh chóng rời khỏi mặt đất khiến nàng sửng sốt. Hai bên là từng đợt gió mạnh, nàng bị hắn xách theo bay lên trời cao, tốc độ nhanh đến dọa người. Đôi mắt nàng mở to cố nhìn kĩ động tác của hắn nhưng lại bị bụi làm cho cay xè. Hắn cứ đáp từ cành cây này sang cành kia một đoạn rồi mới vòng về chỗ cũ.

- Nhìn rõ? Giờ chỉ cần tập theo là được. – Đáp xuống đất, hắn nhìn nàng nói. Tay vẫn đặt bên eo nàng, lòng cảm thán eo nàng thật nhỏ nhưng sắc mặt lại vẫn nghiêm túc. Hàn Linh có chút khó chịu liền lách người tách ra, khẽ gật đầu, đáp:

- Muội sẽ cố thử, huynh nhìn nếu thấy sai thì giúp ta sửa nhé!

- Ân! – Hắn gật đầu, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại loé lên chút tiếc nuối.

Hết chương 13
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...