Nữ Hoàng Khuynh Thế
Chương 7: Vô Đề
Vừa bước vào phòng nàng liền ngỡ ngàng với “mĩ nhân” đang ngồi dựa vào bàn trà đọc sách kia. Khuôn mặt như trăng rằm mùa thu, một đôi mắt hoa đào ẩn sau lớp lông mi dày, cánh mũi cao thẳng cùng đôi môi yêu kiều hồng nhuận như đoá hồng trong sương sớm. Người ấy dựa vào bàn trà tuy nhìn có vẻ hơi suy nhược khiến người khác sinh lòng thương tiếc. Khí chất quanh người cũng vô cùng ôn hoà dễ chịu, đem lại cho người đối diện cảm giác an tâm, muốn nhích lại gần. Hàn Linh ngỡ ngàng nhìn “mĩ nhân” trước mặt ngỡ ngàng, muốn hỏi đối phương là ai nhưng lại không thể lên tiếng. Đối phương có vẻ cảm nhận được tầm mắt của nàng liền ngước lên nhìn, môi hé nở nụ cười ấm áp làm nàng càng sững sờ, cất giọng trầm ấm:- Hàn huynh, cuối cùng cũng được thấy mặt a! Người như giọng nói, trông huynh thật uy phong nhiệt huyết, không như ta có chút suy nhược, sau này phải phiền huynh giúp đỡ rồi!- Ách, không có gì, không phiền không phiền đâu! – Hàn Linh nhận ra mình thất thố liền thu hồi tầm mắt ho nhẹ, khẽ đáp lại.- Không biết Hàn huynh đã ăn tối chưa? Không ngại thì cùng nhau ăn chứ? – Hắn giữ vững nụ cười ấm áp, hướng nàng hỏi- À tất nhiên là được rồi! – Nàng cũng lễ phép cười đáp lạiHạ nhân nhanh chóng dọn bàn ăn tối lên, tuy chỉ là những món ăn đạm bạc nhưng sắc hương vị đầy đủ, cũng đủ lấp no bụng để đi ngủ.- Cũng tới giờ ngủ rồi, nên cho hạ nhân lui xuống hết chứ nhỉ? – Nàng hướng về Đông Giai Thuỵ cười hỏi. Mục đích thật sự là để cho “khối băng” nào đó nhanh chóng rời khỏi đây a!- Cũng đúng, vậy Hàn huynh muốn tại gian trong hay ngoài đây? – Giai Thuỵ hỏi- Ta sao cũng được mà, nhưng ngươi thân thể yếu nhược, nên ở gian trong cho dễ ngủ. – Hàn Linh đáp rồi quay về phía Tư Huyền – Ngươi cũng thấy rồi đó, trễ rồi nên nhanh về nghỉ ngơi đi, ta phải đi ngủ đây!Tư Huyền lạnh băng không đáp, đôi chân như mọc rễ, đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.- Aizz, cái người này! – Hàn Linh trừng mắt nhìn hắn, bỗng linh quang khẽ động, áp lại gần lỗ tai hắn nói: - Ta sẽ tự đảm bảo chính mình, chắc chắn không trốn đi đâu! Với lại có trốn thì ko phải còn hương liệu ở túi tiền của ta sao, đừng lo nữa nhé?Quả nhiên lỗ tai Tư Huyền lập tức đỏ ửng, gật đầu lui ra ngoài. Bên Giai Thuỵ thì hạ nhân cũng đã dọn dẹp xong và lui xuống, gian phòng cũng chỉ còn lại 2 người là nàng và hắn.- Vậy Hàn huynh ngủ ngon, ta lên giường trước đây – Giai Thuỵ hướng nàng gật đầu, rồi chậm rãi về gian trong lên giường ngủ. Hàn Linh cũng nhanh nhẹn thay đồ ngủ rồi leo lên giường, cả ngày mệt mỏi nên vừa nằm xuống nàng liền lập tức ngủ mà không hay biết có 1 ánh mắt khẽ ngắm nàng, đến khi hơi thở nàng phát ra đều đều, hắn mới thật sự lên giường đi ngủ, khoé môi khẽ giương cao. ______________Sáng hôm sau_____________ Ò…Ó…O…O Vừa nghe tiếng gà trống gáy là Hàn Linh lại lơ mơ tỉnh dậy, duỗi người cho tỉnh táo. Từ khi bị lão cha ép buộc dậy sớm học, nàng cũng đã có thói quen nghe tiếng gà gáy là tự động bật dậy. Dụi mắt, miệng khẽ gọi:- Tử Lạc, chuẩn bị khăn rửa mặt và nước súc miệng cho ta!Vừa dứt lời liền có một bàn tay trắng nõn thon dài hướng nàng đưa khăn mặt, Hàn Linh vừa tỉnh dậy vẫn còn lờ đờ nhưng nhìn đôi tay xa lạ trước mắt khiến nàng sững lại mấy giây, đầu óc lập tức hoạt động lại, mặt đỏ au:- Làm phiền Đông huynh rồi!- Không có gì, tại hạ cũng mới dậy chút thôi, nước ấm này ta kêu hạ nhân chuẩn bị cho cả công tử, mau súc miệng rồi cùng đi ăn sáng thôi! – Giai Thuỵ khẽ mỉm cười đáp.- À ta không sao, ngươi cứ rời đi trước đi! – Hàn Linh cất giọng đều đều đáp nhưng thật ra trong nội tâm đang kêu gào. Hắn ở đây thì sao nàng thay đồ được a!- Vậy cũng được, ta tới trước kiếm chỗ ngồi, ngươi cũng nhanh chuẩn bị nhé! – Giai Thuỵ cũng không dây dưa, đứng dậy rời điHắn vừa rời đi thì Hàn Linh nhanh chóng bật người dậy rồi lẩn ra sau bình phong thay y phục. Nhìn cuộn vải băng chặt trước ngực, nàng khẽ xoa chúng, nhỏ giọng nói:- Uỷ khuất các ngươi rồi, chịu khổ một thời gian nhưng đừng xẹp xuống nha!Thay đồ xong nàng liền vội vàng hướng về nhà ăn. Vừa bước ra ngoài cửa liền thấy Tư Huyền đứng chờ sẵn, hắc tuyến lập tức chảy xuống trên mặt nàng. Mặc kệ hắn, nàng vẫn nhanh chân lướt qua, còn hắn thì như thường lệ lẽo đẽo theo sau.Thư viện xanh hoá thật tốt, bởi vì vốn dĩ chính là xây trên núi cao nên cảnh sắc thiên nhiên chiếm đa số. Dạo bước trong đây khiến nàng vừa thoải mái lại có chút hưng phấn. Rời khỏi cuộc sống vườn trường đã vài năm, giờ được quay lại thật đúng là hoài niệm a!Hết chương 7
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương