Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 3: Đen Nhánh Thâm Thúy, Không Kiêng Nể



Edit+beta: LQNN203

Trị an ở Lăng Thành rất hỗn loạn, trong những năm đầu tiên, khu ổ chuột trên phố Hỉ Vượng là nơi tụ tập của đầu trâu mặt ngựa thuộc mọi tầng lớp xã hội. May mắn thay, chính phủ đã tăng cường kiểm soát trong những năm gần đây, điều này đã khôi phục lại một số yên bình trong khu vực này.

Đêm đó, Hứa Phương Phỉ nằm trên giường, đầu óc cô đầy hình ảnh vết máu trên tay nắm cửa 3206.

Cô nhớ lại một chuyện mà cô đã nghe mẹ nói trước đây.

Giống như hầu hết các thành phố biên giới trên khắp thế giới, Lăng Thành, một thị trấn lạc hậu, đầy rẫy những kẻ nhập cư trái phép. Những kẻ nhập cư trái phép này bao gồm nam nữ già trẻ, có người từ Đông Nam Á nhập cư trái phép sang Trung Quốc, có người từ Trung Quốc nhập cư cái phép sang bên kia, hầu như không có ngoại lệ, tất cả đều không thể tồn tại trên đất nước của mình nên họ đã liều lĩnh thử sức để tìm cách tồn tại ở một vùng đất khác.

Khi mọi người trở nên nghèo khó, họ cần tiền chứ không cần cuộc sống.

Một khu vực màu xám độc nhất vô nhị như vậy nghiễm nhiên trở thành mảnh đất nuôi dưỡng tội ác ---- buôn ma túy, buôn vũ khí, người nhập cư trái phép, buôn lậu ngọc hoặc dược phẩm bất hợp pháp... Đủ loại thế lực tà ác hút chất dinh dưỡng ở đây, phát triển đan xen, thu hút những kẻ tuyệt vọng rơi xuống vực sâu làn sóng này đến làn sóng khác.

Nghĩ đến đây, Hứa Phương Phỉ đột nhiên cảm thấy lồng ngực có chút thắt lại.

Một cơn gió đêm thổi ngoài cửa sổ, xào xạc cây cổ thụ trong sân số 9, đồng thời thổi bay mây mù che khuất mặt trăng. Ánh trăng biến mất trong tích tắc.

Hứa Phương Phỉ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen trên đầu, vô cớ dâng lên một tia sợ hãi.

Trong sự im lặng chết chóc, cô siết chặt chăn, cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh, có thể nghe thấy tiếng mèo hoang đuổi theo kêu meo meo trong sân, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của ông ngoại bên cạnh...

Thật là yên tĩnh.

Nhưng sao lại yên lặng như vậy?

Hai giây sau, ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ động, cô phát hiện: Mấy ngày nay, yên tĩnh như vậy quả thực đã lâu chưa từng có.

Không còn tiếng tục tĩu vọng từ tầng dưới, cũng không còn tiếng kẽo kẹt của chiếc giường gỗ bị lấn át.

Thật đúng khi nghĩ về chuyện đó.

Người đàn ông 3206 bị thương. Nhìn vết máu, anh ta bị thương không nhẹ, khó trách đêm nay anh ta từ bi ban thưởng thanh tịnh cho cô. Thử nghĩ xem, bị thương nặng như vậy, cho dù còn muốn làm những chuyện kia... có phải cũng lực bất tòng tâm?

Một ý nghĩ như vậy không hiểu sao lại hiện lên trong đầu Hứa Phương Phỉ, hai gò má Hứa Phương Phỉ lập tức nóng lên, cảm thấy vừa thẹn vừa mắc cỡ. Cô không dám nghĩ nữa, xốc chăn lên trùm kín đầu, ép mình ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.

Trằn trọc cả đêm không thể ngủ ngon.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Phương Phỉ dưới sự thúc giục của đồng hồ báo thức chỉ có thể miễn cưỡng rời giường, mang theo đôi mắt gấu trúc trên mặt đi học. Cô ngáp như thế cả buổi sáng, đến khi ăn trưa mới hiểu thế nào là "nhà dột còn gặp mưa suốt đêm".

Hứa Phương Phỉ buồn bã phát hiện thẻ trường của cô đã bị mất.

"Cái gì? Thẻ trường của cậu bị mất?"

Trước cửa nhà ăn của trường trung học Lăng Thành, Hứa Phương Phỉ tới lui lục trong túi quần đồng phục học sinh, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy bóng dáng thẻ trường của mình. Dương Lộ lo lắng đi theo, cau mày nói: "Cậu nhớ lại xem, có phải nhét trong cặp không?"

Hứa Phương Phỉ lắc đầu, "Thẻ trường của mình vẫn luôn được giữ cùng với chìa khóa nhà mình. Mình nhớ rõ đã nhét vào túi quần đồng phục rồi."

"Chẳng lẽ là bị trộm?" Vừa mới nói xong, Dương Lộ lập tức phủ nhận suy đoán của cô nàng.

Hứa Phương Phỉ rất nổi tiếng trong trường. Thành tích của cô nổi tiếng tốt, diện mạo có tiếng là xinh đẹp, điều kiện gia đình cũng nổi tiếng là nghèo khó. Cho dù là một tên trộm không đáy, vậy cũng không đến mức một học sinh gia cảnh nghèo khó như Hứa Phương Phỉ cũng không buông tha chứ?

"Có lẽ rơi ra ngoài rồi. Nhưng rơi ở đâu?" Dương Lộ xoa cằm và hỏi cô, "Lần cuối cùng cậu nhìn thấy thẻ trường của mình là khi nào?"

Hứa Phương Phỉ cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Tối hôm qua mình đã mua một cái bánh mì bằng thẻ trường... Cũng không biết đã đánh rơi khi nào và ở đâu."

Dương Lộ: "Thẻ của cậu còn bao nhiêu tiền?"

Hứa Phương Phỉ mím môi, buồn bã trả lời: "Hai trăm." Hai trăm tệ là mẹ cô vừa mới nạp, để tránh việc cô mỗi ngày đều đói bụng trong tiết tự học buổi tối, mẹ cô bảo cô mỗi tối trước khi học tiết tự học đến căn tin tìm gì ăn lót bụng.

"Không sao không sao. Ăn trước đi, lát nữa mình cùng cậu đi phòng giáo vụ trình báo mất đồ, tiền trong đó sẽ không mất đâu. Nói không chừng là bạn học nào đó nhặt được, đã giao đến phòng giáo vụ rồi?" Dương Lộ vừa an ủi Hứa Phương Phỉ, cô ấy lấy thẻ khuôn viên của mình ra, cười nói: "Đi, đi ăn cơm đi, quẹt thẻ của mình."

Hứa Phương Phỉ rất cảm kích, liên tục cảm ơn cô ấy: "Cảm ơn cậu, lát sau mình sẽ trả tiền cho cậu."

Dương Lộ mạnh mẽ xua tay: "Ây. Không cần đâu! Đều là bạn bè, sao lại khách sáo như vậy."

*

Nhờ sự giúp đỡ tận tình của Dương Lộ, bữa trưa của Hứa Phương Phỉ đã được giải quyết suôn sẻ.

Giá cả trong căng tin của trường trung học Lăng Thành không cao, một suất cơm và cà chua xào trứng là sáu tệ.

Tích. Dương Lộ lấy thẻ trường, dán nó vào máy quẹt thẻ.

Hứa Phương Phỉ âm thầm ghi nhớ những con số bị trừ, sau khi Dương Lộ mua đồ ăn cho cô, cả hai tìm một chỗ ngồi sạch sẽ trong căng tin và ngồi ăn.

Dương Lộ đã mua phần ăn cơm sườn. Cô ấy liếc nhìn bát cơm của Hứa Phương Phỉ, gắp một miếng sườn bỏ vào.

"A." Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, khi hoàn hồn lại, trên mặt có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì." Dương Lộ từ trong đĩa của cô gắp một quả trứng bỏ vào trong miệng, nhai rồi nuốt xuống, "Mình muốn ăn trứng, chỉ là trao đổi thôi."

Hứa Phương Phỉ trong lòng ấp áp, nhịn không được cũng cong khóe miệng.

Hai cô gái vừa trò chuyện vừa ăn.

Lúc này, một vài nam sinh cao lớn hi ha từ cửa nhà ăn bước vào, đang thảo luận về bộ phim hành động người lớn cùng nhau xem tối qua, cười dâm đãng, còn thường xuyên chửi thề. Nhờ phúc người qua đường này mà căn tin vốn dĩ ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.

Các học sinh chú ý tới sự xuất hiện của những người đi đường này, đều biến sắc mặt, cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn thêm nữa.

Hứa Phương Phỉ nhìn thấy Dương Lộ ở phía đối diện hơi ngừng cười, tỏ vẻ khó hiểu.

Vừa định quay đầu lại, Dương Lộ đã nắm lấy mu bàn tay cô.

"Là đám Triệu Ích Dân." Dương Lộ thấp giọng nói: "Đừng nhìn."

Hứa Phương Phỉ dừng lại, gật đầu, tiếp tục ăn.

Dương Lộ cũng nhìn đi chỗ khác lặng lẽ gặm xương sườn, nhưng cô ấy lại dõi theo hành động của những nam sinh cao lớn từ khóe mắt, trong mắt đầy cảnh giác và khinh thường.

Triệu Ích Dân và băng nhóm của cậu ta rất nổi tiếng ở trường trung học Lăng Thành, nói nghe hay thì gọi là "giáo bá", nói khó nghe chính là bọn đầu gấu, bọn họ dựa vào ảnh hưởng của bố mẹ mình ở Lăng Thành, trong trường rất phách lối. Hôm nay sàm sỡ bạn nữ kia, ngày mai lại cướp đồ bạn nam đó, làm xong chuyện xấu, tiếng xấu không thể tả.

Bầu không khí trong căn tin kỳ lạ, lặng phắt như tờ.

Một lúc sau, đám Triệu Ích Dân cuối cùng cũng ăn xong ngồi ở chỗ của mình. Thấy vậy, các học sinh lặng lẽ thở ra một hơi, thả lỏng một chút.

Dương Lộ vỗ vỗ ngực, đè thấp giọng nói: "Chúng ta mau ăn nhanh lên, ăn xong trở về phòng học."

Hứa Phương Phỉ gật đầu: "Ừ." Cô gắp một ngụm lớn cà chua xào trứng bỏ vào miệng, hai má phồng lên mà nhai.

Cách đó vài mét.

Triệu Ích Dân đang nhai kẹo cao su, nhìn cô gái đang ăn cách đó không xa với ánh mắt ác ý.

Thấy vậy, người đàn em ở bên nhìn theo tầm mắt của Triệu Ích Dân vài lần, trêu đùa nói: "Ồ, anh, khẩu vị thay đổi rồi à, sao em nhớ trước đây anh không ăn loại đồ ăn này?"

Triệu Ích Dân lau cái trán cạo trọc bóng lưỡng của mình, nhớ lại: "Tao nhớ con nhỏ đó tên gì ấy... Cái gì Phỉ?"

"Hứa Phương Phỉ!" Đàn em số hai ghé sát vào bên tai hắn cười, ngữ khí tục tĩu, "Anh, chẳng lẽ anh nhắm đến bảo bối này rồi! Chậc chậc chậc, con nhỏ đó đẹp thật, cái khác không nói, chỉ nói đến làn da trên người nó em đã không kiềm được, thành ngữ kia nói thế nào nhỉ... Khi sương tái tuyết*, vô cùng mịn màng, trắng đến có thể phản quang."

*Khi sương tái tuyết (欺霜傲雪): Làn da trắng hơn cả sương tuyết.

Triệu Ích Dân nhìn chằm chằm Hứa Phương Phỉ một lúc, sau đó nheo mắt lại.

Đàn em số 2 dường như nhìn ra sự băn khoăn của đại ca, liền nói: "Hơn nữa điều kiện gia đình của con nhỏ này không tốt, nghe nói chỉ có mẹ, trong nhà ngay cả một người đàn ông cũng không có. Không bối cảnh không quyền thế, cho nên sẽ không có rắc rối đâu."

Sau khi nghe điều này, Triệu Ích Dân nghiêng đầu, tùy tiện nhổ miếng kẹo cao su vô vị xuống đất.

Đàn em đưa tay ra, ngữ khí thăm dò: "Anh, anh tính sao?"

"Đêm nay tìm cơ hội chặn."

"Chặn rồi thì làm gì?"

Triệu Ích Dân không trả lời, trao đổi ánh mắt với mấy nam sinh, sau đó nở một nụ cười khiêu khích ngầm.

*

Hôm nay vừa vặn đến lượt Hứa Phương Phỉ quét dọn, tự học buổi tối xong, Dương Lộ phải rời đi trước. Hứa Phương Phỉ dọn dẹp xong thì đã gần chín giờ.

Thấy vậy, chủ nhiệm lớp đã sắp xếp cho một nam sinh trong lớp, người làm công việc dọn dẹp vào cùng ngày, đưa Hứa Phương Phỉ về nhà.

Nam sinh hiền lành dịu dàng, là ủy viên ban học tập của lớp, tên là Bằng Vũ.

Hứa Phương Phỉ và Bằng Vũ sánh vai nhau bước ra khỏi trường. Cả hai đều không phải là người nói nhiều, họ lặng lẽ đi cạnh nhau vài phút, không nói với nhau một lời nào.

Vào một đêm giữa mùa hè, một cơn gió mạnh thổi trên mặt đất ở thị trấn nhỏ biên giới, xua tan hơi nóng oi ả. Ngay sau đó, những giọt mưa từ trên trời rơi xuống.

"Trời mưa rồi." Bằng Vũ giơ tay che mắt, suy nghĩ một chút, nói với Hứa Phương Phỉ, "Cậu ở phố Hỉ Vượng đúng không?"

Hứa Phương Phỉ gật đầu.

"Mình biết một con đường tắt, chỉ vài phút là đến phố Hỉ Vượng." Bằng Vũ nói.

Hứa Phương Phỉ không nói, nhưng do dự.

Tất nhiên cô biết con đường tắt mà Bằng Vũ đã nói. Chỉ là......

"Chúng ta không mang ô, đi đường tắt đi." Bằng Vũ lại nói, "Hai chúng ta đi cùng nhau nên không sao đâu."

Hứa Phương Phỉ nghe vậy, cuối cùng lựa chọn gật đầu, "Được, ngại quá, làm phiền cậu rồi." Sau đó, cô mở cặp sách ra, từ bên trong lấy ra một bình xịt nhỏ, nắm chặt trong tay.

Bằng Vũ tò mò: "Đây là cái gì?"

Hứa Phương Phỉ cười cười, "Không có gì, đi thôi."

Đường tắt là một con ngõ nhỏ, được xây dựng vào năm tháng không rõ, nhưng nó đã đi qua nhiều thăng trầm khác nhau của các tòa nhà, trùng hợp, nó nối liền đường Hỉ Vượng và con phố nơi có trường trung học Lăng Thành.

Hứa Phương Phỉ và Bằng Vũ lần lượt bước vào con hẻm.

Con ngõ nhỏ hẹp, dài và tối tăm, ngọn đèn đường duy nhất giống như một con bướm đơn độc trong gió, dập dờn trong mưa gió mùa hạ, cố gắng hắt ra một chút ánh sáng.

Đi được nửa đường, bên tai có tiếng bước chân.

Trong lòng Hứa Phương Phỉ trầm xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy cái bóng đen chặn đường bọn họ.

Lại một cơn gió thổi qua. Ngọn đèn cũ lơ lửng trên cao, chiếu sáng trang phục của những người đó. Tất cả đều trông như thanh thiếu niên, có người cầm gậy sắt, có người cầm chai bia đã vỡ dở.

"Triệu Ích Dân?" Dù đã cố hết sức trấn tĩnh, nhưng giọng nói của Bằng Vũ vẫn không khỏi run rẩy. Cậu ta nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Cậu, cậu định làm gì? Đừng có lộn xộn."

Triệu Ích Dân dùng một cây gậy sắt chỉ vào cô, hung ác nói: "Tao tìm con nhỏ đó, không liên quan gì đến mày, nếu mày không muốn chết thì cút đi."

Những hạt mưa trượt xuống trán Bằng Vũ trộn lẫn với mồ hôi. Hai chân bắt đầu run rẩy, nhưng cậu ta vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Một nam sinh cười khẩy, vung gậy như muốn đánh cậu ta.

Thấy vậy, Bằng Vũ vô cùng sợ hãi, áy náy nhìn Hứa Phương Phỉ, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi quay người bỏ chạy.

Trời mưa to hơn.

Hứa Phương Phỉ lau nước mưa trên mặt, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, cố gắng kiểm soát cơ thể để không run lên. Sau đó, cô giữ vững giọng nói: "Mấy bạn học, mình không có tiền cho các cậu đâu."

Triệu Ích Dân cười lớn, hỏi bằng tiếng địa phương: "Không đâu người đẹp, cậu có nghĩ rằng chúng tôi chặn cậu là vì tiền của cậu không?"

Chỉ trong vài giây, Hứa Phương Phỉ đã hiểu được ý đồ của những người này, cô cảm thấy như thể mình đã rơi vào động băng ngay lập tức. Cô cắn môi, liếc nhìn Triệu Ích Dân ở gần cô nhất.

Sau đó, bất ngờ, cô giơ bình xịt lên và xịt vào mặt hắn ta.

Tiếng kêu la đau đớn xé tan đêm mưa.

Lợi dụng lúc mấy người còn sững sờ, Hứa Phương Phỉ quay người bỏ chạy.

"Mẹ kiếp! Là nước ớt! Đau chết lão tử!"

"Bắt lấy nó."

...

Tấm lưng áo ướt sũng nước mưa và mồ hôi, lạnh thấu da thịt.

Hứa Phương Phỉ không dám ngoảnh lại, dốc hết sức lực liều mạng chạy về phía trước. Tuy nhiên, những tên đầu gấu xấu xa phía sau đang đuổi theo cô, Hứa Phương Phỉ đã kiệt sức, đường trơn trượt trong thời tiết mưa, cô vấp phải một viên gạch rồi lảo đảo ngã xuống đất.

"Mẹ nó 38*! Mày dám xịt nước ớt vào người tao! Xem tao xử lý mày thế nào!" Triệu Ích Dân lấy một tay che mắt trái, thẹn quá hóa giận, đồng thời định đá cô gái trên mặt đất kia một cái.

*Con số này là một thuật ngữ chuyên dùng để mắng phụ nữ (vì 8/3 là quốc tế phụ nữ), ý chỉ người phụ nữ không biết điều, làm chuyện liều lĩnh, điên rồ, không đủ đàng hoàng, mang nghĩa tiêu cực. (Nguồn Baidu)

Hứa Phương Phỉ cuộn tròn thành một quả bóng, vô thức cuộn hai tay lại để bảo vệ đầu.

Vài giây sau, trước khi đám Triệu Ích Dân định trút giận, một giọng nói hoàn toàn xa lạ vang lên. Thanh âm trầm thấp dễ nghe, ngữ khí nhẹ nhàng, mang theo nụ cười nhẹ, nhưng nhìn qua lại không có chút nào thiện lương, chỉ khiến người ta cảm thấy u ám, vô đạo đức cùng tàn nhẫn: "Hùa lại bắt nạt một cô gái nhỏ, bụi đời bây giờ vô dụng như vậy sao?"

Gió xung quanh như ngừng lại đột ngột.

Hứa Phương Phỉ đang co ro trong góc, không khỏi nghi ngờ, từ từ, ngập ngừng, hạ cánh tay che khuất tầm nhìn của cô xuống. Ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo nơi cô đang trút hơi thở gấp gáp, không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một người đàn ông.

Một người đàn ông rất trẻ.

Bộ quần áo tối màu đơn giản tôn lên một dáng người cao và mảnh khảnh, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài miên man. Dưới ánh đèn, anh ta đứng với tư thế vô cùng tùy tiện, trên chân đi một đôi dép đi trong nhà màu xanh lam, trang phục này nhìn như một ông già vừa mới ngủ dậy đi dạo, lười biếng không thèm quan tâm mọi thứ.

Hứa Phương Phỉ sửng sốt một lúc.

Là ảo giác sao?

Bóng dáng này... Hình như hơi quen.

Không để cô có thời gian suy nghĩ sâu xa, Triệu Ích Dân ở phía đối diện đã nhổ một bãi nước bọt, giơ thanh sắt chĩa thẳng vào người đàn ông đứng trước mặt, giọng hung ác nói: "Tiểu tử thúi, mày mẹ nó mắng ai vô dụng? Dám nói chuyện với gia như vậy, mày từ đâu đến? Đã bao giờ bị đánh chưa? Không biết đau hả?"

Sau khi Triệu Ích Dân mắng mỏ, hắn đã ném gậy vào đối phương.

Chỉ sau một hơi thở ngắn, người đàn ông không nói lời nào, anh kẹp chặt cánh tay của Triệu Ích Dân bằng trái tay của mình, tàn nhẫn vặn. Chỉ có một tiếng xương thịt vỡ nát, thanh sắt rơi xuống đất, phịch một tiếng, cổ họng Triệu Ích Dân tràn ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Trong giây tiếp theo, người đàn ông thản nhiên nắm lấy cổ áo Triệu Ích Dân.

Anh nhấc nam sinh lực lưỡng cao khoảng 1m8 như một con gà, đập mạnh vào bức tường đối diện. Đầu của Triệu Nhất Dân ngay lập tức chảy máu, hắn mềm nhũn trượt khỏi bức tường và ngã xuống đất, sau đó bắt đầu cầu xin sự thương xót.

Nhìn thấy tình cảnh này, những nam sinh làm tay sai khác lập tức khiếp sợ ---- dáng người sắc bén và ra đòn tàn nhẫn của người đàn ông này thoạt nhìn đã khiến anh không phải là nhân vật bình thường.

Nói tóm lại, chắc chắn không phải là người mà chúng có thể chọc tới.

Ở bên kia, Hứa Phương Phỉ cũng bị cảnh tượng đẫm máu trước mặt làm cho kinh hãi.

Điều khiến Hứa Phương Phỉ kinh hãi hơn nữa chính là vừa rồi trong nháy mắt, cô thấy rõ ràng trên mu bàn tay trái của người đàn ông có một vết đạn.

Mưa đêm loãng.

Cách đó không xa, người đàn ông chậm rãi khom người xuống, ngồi xổm trước mặt Triệu Ích Dân đang không khỏi cầu xin, đưa tay ra, mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của hắn.

"Nghe rõ đây."

Ánh sáng và bóng tối thay đổi, vì thế hình dáng gương mặt nghiêng rắn rỏi và lạnh lùng kia được cắt ra. Các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, giống như anh công tử* bất cần trong tranh cũ của Trung Hoa Dân Quốc, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp đến mức gần như sắc bén, đen nhánh thâm thúy, không kiêng nể.

*Là một thuật ngữ phổ biến, thường được dùng để mô tả một chàng trai trẻ, thường xuất thân từ một gia đình giàu có, ăn mặc sang trọng và sống một cuộc sống tương đối xa hoa. Họ thường có sở thích và thói quen chi tiêu rõ ràng, sẵn sàng phá vỡ các quy tắc của xã hội và sống một cuộc sống khiến người khác phải ghen tị. (Nguồn Baidu)

Là cảm giác va chạm mạnh mẽ giữa lười biếng và độc ác.

Anh hơi quay đầu lại, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Bình thường tôi không đánh nhau, chỉ nhặt xác."
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...