Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 9: (1)



Hôm nay cơm trưa ở Doãn gia rất phong phú, Mộ Dữu ăn không ít.

Sau khi ăn xong rảnh rỗi không có việc gì làm, Mộ Dữu lôi kéo Doãn Mặc ra sân sau chơi cờ.

Mô Dữu đã học chơi cờ từ nhỏ, cũng tự nhận mình đánh cờ khá ổn, vậy mà không nghĩ tới bại trận dưới tay Doãn Mặc tận hai lần.

Sắc mặt của cô dần trầm xuống, mỗi nước cờ cô hạ xuống đều bị Doãn Mặc chặn lại, cô đem sự bất mãn hoàn toàn bại lộ ra ngoài.

Doãn Mặc nhấc mí mắt lên liếc cô: "Chơi cờ là để giúp tu tâm dưỡng tính, em hấp tấp như vậy thì làm sao mà có thể thắng được?"

Mộ Dữu hừ một tiếng: "Chỉ có ông già mới cần tu tâm dưỡng tính, tiên nữ như tôi mới không cần."

Doãn Mặc: "....."

Lại tiếp tục hạ mấy nước cờ, Mộ Dữu vẫn luôn thua.

Cô tức muốn hộc máu, phất tay xoá ván cờ: "Cho tôi thắng một lần thôi mà anh cũng không làm được à, ở trước ba mẹ anh tôi còn đối với anh tình nùng ý mật, lúc trưa ăn cơm, tôi còn gắp thức ăn cho anh đấy."

Cô bắt đầu đánh bào tình cảm, muốn cho anh phải áy náy trong lòng.

Doãn Mặc cầm ấm trà bên cạnh lên, rót cho chính anh một chén trà, không nhanh không uống xong rồi nói: "Không phải chính em nói là không cần nhường, tự em vẫn có thể thắng sao."

Mộ Dữu nhớ lại một chút, lúc hai người vừa chuẩn bị bắt đầu chơi, cô thật sự rất tin tưởng năng lực của mình nên đã có nói một câu như vậy.

Cô xụ mặt không nói.

Doãn Mặc buông chén nước ra, đem ván cờ lúc nảy bị phá sắp xếp lại: "Chơi một ván nữa, anh cho em thắng."

Mộ Dữu không tình nguyện mà cùng anh chơi thêm một ván nữa.

Lần này quả thật là Doãn Mặc có nhường cô, cô bỏ một viên cờ đen xuống, Doãn Mặc cầm cờ trắng để cách xa cô tám mét.

Cô chỉ đi thêm năm bước, mà năm viên cờ đen đã xếp thành một đường.

Doãn Mặc: "Lần này rốt cục em cũng thắng rồi."

Mộ Dữu nhìn qua bàn cờ, tâm trạng chẳng có một chút sung sướng nào cả, thậm chí còn mang theo sự nhục nhã.

Có thể đừng để lộ dấu vết một chút cũng không được sao?

Này là cho có đấy à, giống như đem cô thành trẻ nhỏ mà dỗ sao.

"Không chơi nữa, tự anh chơi đi!" Cô nem mấy viên cờ xuống bàn, thờ phì phò bỏ vào nhà.

Doãn Mặc cầm chén trà một mình ngồi trong sân, giữa mày nhăn lại thành nếp uốn, nhất thời không biết nên nói gì.

Không cho thắng thì giận, mà cho cũng giận?

- --

Buổi chiều hai người rời khỏi nhà của ba mẹ Doãn Mặc, Doãn Mặc tự mình lái xe, cô ngồi ở ghế phó lái.

Sau khi chơi cờ xong, Mộ Dữu liền không quan tâm đến Doãn Mặc nữa. Lúc này trong xe chỉ có hai người bọn họ, Mộ Dữu đến một câu cũng không muốn nói với anh.

Trở về chung cư, Mộ Dữu lên lầu dọn đồ chuẩn bị trở về trường học.

Trong tủ quân áo có vài túi quần áo mà Doãn Mặc mua cho cô, cô vẫn quyết định mang đi một ít.

Doãn Mặc đứng ở cửa phòng quần áo: "Bậy giờ em phải quay về trường học sao?"

Mộ Dữu bỏ quần áo vào hành lý, kéo khoá lại, mới hỏi lại anh: "Chứ không thì đi đâu? Không phải chỉ cùng anh về nhà ăn cơm thôi sao, còn việc gì nữa đâu?"

Doãn Mặc tới cầm hành lý giúp cô: "Anh đưa em về trường."

Mộ Dữu theo anh đi từ phòng ngủ ra: "Trường học có rất nhiều người biết anh, tôi không muốn mọi người hiểu lầm tôi và anh có quan hệ gì."

Doãn Mặc: "Anh đưa em đến cổng trường."

Đến gara xe, Doãn Mặc chọn xe đến trường không quá nổi bật.

Mộ Dữu lúc này mới có thể yên tâm mà ngồi lên.

Xe đi dọc tuyến đường chính ở nội thành, dọc theo đường đi thẳng vào vùng ngoại ô.

Trên đường không gặp vấn đề kẹt xe, một đường thông suốt thẳng đến trường.

Doãn Mặc dừng xe ở cổng trưởng phía Bắc, bên này không có mở quán, nên hầu như rất ít người đi hướng này.

Mộ Dữu cởi bỏ đai an toàn, chuẩn bị xuống xe thì bị Doãn Mặc gọi lại: "Đem theo cái này lên đi."

Không biết từ khi nào anh đem một hộp quà tinh xảo đưa đến.

Mộ Dữu nhìn một cái: "Đây là cái gì?"

"Bánh kem xoài." Buổi sáng không cho cô ăn nhiều, Doãn Mặc có thể nhìn ra được cô không vui, lúc ba mẹ không có ở đó, anh có nói cô giúp việc gói cho cô một phần.

Vị bánh kem xoài lúc sáng Mộ Dữu ăn rất ngon, trong lòng vẫn đang phân vân không biết có nên lấy không, đang chìm vào suy nghĩ.

Doãn Mặc chủ động nhét vào tay cô, giọng nói: "Xem như là quà xin lỗi của anh."

Nếu đã có ý đưa cho cô, thì Mộ Dữu vẫn nhận lấy.

Nhìn cái bánh kem xoài, Khoé miệng của cô như có như không mà cong lên vài phần, nhưng nhanh chóng thu lại đặt câu hỏi: "Vì sao anh lại nhận lỗi, anh sai ở đâu?"

Doãn Mặc nhớ lại cả nửa ngày nay cô đều giận từ đầu đến cuối.

Sau một lúc lâu, anh chân thành đặt câu hỏi: "Em thử nói xem, rốt cục là anh sai chỗ nào?"

Mộ Dữu: "....."

____

Mộ Dữu bị Doãn Mặc làm cho lửa giận lên cao, đến lời nói cũng không muốn nhiều lời với anh, trực tiếp mở cửa xuống xe đi về ký túc xá.

Đẩy cửa phòng ký túc xá ra, một người bạn cùng phòng khác là Chu Khoan cũng đến rồi.

Chu Khoan là cô nàng hơi có da thịt một chút, cha mẹ của cô đặt tên này hy vọng cô có thể lúc nào cũng suông sẻ, vô ưu vô sầu.

Nhưng mà từ lúc cô nàng mập lên thì về sau cũng không hề gầy lại, sau này theo nghĩa rộng của tên đều bị mọi người trêu chọc vì "Tâm khoan thể béo."*

* Có thể hiểu là Tâm thoải mái nên thân thể béo / Khoan ở đây có nghĩa là rộng rãi, thoái mái.

Chu Khoan không thích bị người ta nói mình mập, nên nhưng người thân quen đều gọi cô nàng là Trách Trách.

Trách Trách cùng Hách Mộng Thành ở trong ký túc xá đang ngồi xem TV, thấy Mộ Dữu về liền cười chào hỏi.

Hách Mộng Thành liếc mắt một cái nhìn thấy trên người Mộ Dữu mặc một chiếc áo khoác len dạ màu xanh xẫm, bên trong là một chiếc áo màu đen, cả người nhìn qua thanh lệ chói sáng.

Hách Mộng Thành hai mắt sáng lên: "Tiểu Dữu, cậu mặt quần áo này cũng quá là đẹp đi, cầu chỗ mua!"

Mộ Dữu bỏ hành lý xuống, theo sau nói: "Là trưởng bối trong nhà mua tặng, tớ cũng không biết chỗ mua là ở đâu."

Hách Mộng Thành tiếc hận một chút, chỉ vào kệ sách của Mộ Dữu: "Tớ lãnh sách giáo khoa giúp cậu để lên đó rồi, buổi sáng cậu cùng với Đồng Lạc Dao đều chưa đến, nhiều như vậy tớ cùng với Trách Trách từ thư viện mang về đây, mệt chết bọn tớ."

"Vất vả rồi." Mộ Dữu cười đem bánh kem qua, "Tớ mang bánh ở nhà về đây, cắt ra mọi người cùng nhau ăn, khao hai người các cậu một chút."

Mộ Dữu nhìn một vòng quanh phòng, "Đồng Lạc Dao vẫn chưa đến sao?"

Hách Mộng Thành vui mừng nhận bánh kem: "Cậu ta không tới mới tốt đấy, suốt này cứ làm ra vẻ, lúc nào đến cũng chê cái này ghét cái kia, chỉ biết khoe giàu mà thôi."

Trách Trách: "Đúng đấy, vẫn là lúc cậu ta không ở đây chính là lúc phòng ký túc chúng ta hoà thuận nhất!"

Ăn bánh kem, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm.

Trách Trách cùng Mộ Dữu nói: "Tiểu Dữu, không phải là cậu rất thích đọc truyện tranh sao, kỳ nghỉ đông tớ phát hiện ra một quyển rất đẹp."

Mộ Dữu cầm một miếng bánh kem, ăn vài miếng xoài ở trên: "Tên là gì thế?"

Trách Trách nghĩ nghĩ: "Tên là >, của tác giả Mộ Tư Mang Quả, tớ nhìn bánh kem xoài xong thì đột nhiên nhớ đến quyển sách này, rất trùng hợp luôn."

Hách Mộng Thành hừng thú bừng bừng nhìn qua: "Truyện nói về cái gì, cậu nói một chút xem có hay không, tớ cũng muốn xem."

Trách Trách: "Chính là nam chính tên là Ân Cẩu sinh ra liền mang theo vận xui xẻo, vô duyên cô cơ đang đi trên đương sẽ vấp ngã, uống nước thì bị sặc, ăn cơm sẽ mắc nghẹn, mang theo dù thì không bao giờ trời mưa, ngày quên mang thì mây mưa đuổi theo hắn. Có một hôm hắn đi trên đường thì anh gặp được nữ chính, liền nhất kiến chung tình, mỗi ngày đều tặng hoa theo đuổi nữ chính, nhưng bởi vì anh ta mạng vận xui xẻo nên lúc nào cũng thất bại."

Trách Trách càng nói càng hăng say: "Nữ chính cũng rất là thần kỳ, miệng cứ như hiển linh, nói cái gì đều ứng nghiệm cái đó. Ví dụ như, nam chính vì nữ chính mà chuẩn bị pháo hoa. Nam chính hỏi cô là bầu trời pháo hoa ấy giống cái gì, nữ chính nói giống dao nhỏ. Vừa dứt lời, những cái pháo hoa đó liền thật sự biến thành dao nhỏ lao thẳng xuống dưới. Bởi vì nam chính xui xẻo, nên những cái đó đều chỉ hướng vào một mình nam chính mà đâm, nữ chính một cọng lông cũng không bị thương."

Hách Mộng Thành nghe được có chút mê mẩn: "Này cũng quá là xuất thần rồi đi chứ, để tớ phải vào đọc xem thử."

Trách Trách: "Thật sự rất đẹp, xuyên suốt đều sẽ là motip như này, đặt biệt là rất khôi hài giải trí. Hơn nữa phong cách của tác giả vô cùng siêu tuyệt, những hình ảnh đẹp đến muốn mạng!"

Hách Mộng Thành cầm điện thoại tìm tòi truyện thử: "Truyện tranh đã viết hơn hai năm trước, có rất nhiều bình luận nói là tác giả đã không còn viết nữa, là quyển này sao?"

Trách Trách: "Là quyển này, tác giả đúng là đã biến mất rất lâu rồi, nhưng mà thật sự nhìn rất đẹp, cái thể loại này cười đến không dừng lại được. Ai da, cũng không biết khi nào tác giả sẽ viết tiếp."

..........

Hách Mộng Thành cùng với Trách Trách còn đang nói chuyện về cuống truyện kia, Mộ Dữu ôm notebook bò lên trên giường, kéo màn lại, mở máy tính ra.

Lúc còn nhỏ chủ nhỏ bồi dưỡng cho cô rất nhiều thứ, mấy cái khác Mộ Dữu đều không thích, chỉ thích mỗi vẽ tranh.

Phát hiện ra cô có thiên phú ở khoản này, chú nhỏ còn mới thầy giáo có chuyên môn về giảng dạy cho cô.

Mộ Dữu am hiểu nhất chính là phong cách truyện tranh.

> là quyển truyện tránh mà kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học xong, cô bị Doãn Mặc cự tuyệt, trong lòng phẫn nộ uỷ khuất, nhất thời liền vẽ cái này, còn đem nam chính đặt tên là Ân Cẩu, cùng âm với Doãn cẩu.

Sau này khi lên đại học, cô dần dần buông bỏ chuyện của Doãn Mặc, nên cũng không vẽ truyện tranh nữa.

Mộ Dữu nhớ lúc đó tuy cũng có người mong chờ truyện được ra tiếp, nhưng số lượng cũng không nhiều, không ngờ qua nhiều năm trôi qua vậy mà giờ thế nào lại bị Trách Trách phát hiện ra.

Cô click mở trang web truyện tranh ra, tim được trang của mình lúc trước.

Lâu như vậy vẫn không ra truyện, nhưng phía dưới vẫn có không ít bình luận.

[ Thật sự rất yêu Ân cẩu cùng với Mộc tiểu thư, tuy rằng không biết tác giả sẽ có quay trở lại không, nhưng mỗi ngày tôi đều lên để xem hai người bọn họ. ]

[ Quả nhiên phong cách rất khác, xem rất hay, bạn tôi không có lừa tôi. ]

[ Thật sự rất là khôi hài đáng yêu, quyển truyện tranh này làm tôi rất vui vẻ luôn đó. ]

[ ha ha ha Ân cẩu thật là rất thảm luôn nhưng mà tôi thật sự muốn xem tiếp cậu chuyện sẽ như thế nào. ]

[ Bị bạn thân dụ tới đây, hh không được rồi cười đến đau cả bụng, thỉnh ngườii giúp tôi đánh hạ yêu tinh. ]

[ Mộ Tư Mang Quả cô đi đâu rồi, cô đem truyện tranh của mình vứt đi rồi à, nhanh chóng bò dậy ra tiếp tục đi. ]

______

Chương này dài thật sự nên tách nó làm hai phần nha. (^-^)
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...