Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 17: Mắt nhìn đàn ông của mẹ cô không khá hơn cô là bao



Cố Tịch một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại giữ chặt, hôn sâu hơn, đầu lưỡi nóng rực quấn lấy cô, càng lúc càng cuồng nhiệt.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm cổ điển tỏa xuống, phủ lên hai người đang quấn lấy nhau một tầng mờ ảo đầy ám muội.

Hôn một lúc, Chúc Mạn chỉ cảm thấy hơi thở dần trở nên gấp gáp, vòng tay siết chặt bên eo làm cô bỗng chốc bị nhấc lên, ngồi hẳn lên đùi anh.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được thế nào là sắp không thở nổi.

Cô khẽ nghiến răng, dùng chút sức lực—

Người đàn ông hơi khựng lại, cuối cùng cũng chịu buông ra.

Cố Tịch nhìn cô, cười khẽ:

"Chúc tổng, hôn không lại thì cắn người, chơi không nổi à?"

Chúc Mạn chẳng thèm để ý, chỉ khẽ điều chỉnh hơi thở.

"Cố tổng đến Bắc Thành làm gì?"

Cố Tịch nhìn đôi môi cô vẫn còn đỏ mọng, không kìm được lại cúi xuống cắn nhẹ một cái rồi mới chậm rãi ghé sát tai cô, giọng trầm thấp mà lười biếng, kèm theo chút ý cười:

"Tất nhiên là vì công việc rồi. Chúc tổng sẽ không nghĩ tôi đến đây chỉ để tìm cô chứ?"

Chúc Mạn bật cười nhạt:

"Tôi không tự luyến như anh."

Người đàn ông khẽ cười, bàn tay to lớn lười biếng vuốt nhẹ eo cô, cúi xuống, tiếp tục in lên làn da trắng nõn nơi cổ cô những nụ hôn nhẹ.

Cảm giác tê dại bất ngờ khiến Chúc Mạn sững lại, cô đẩy anh ra:

"Cố Tịch, anh..."

Cố Tịch ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm:

"Sao? Không muốn?"

Chúc Mạn cười lạnh:

"Ha, Cố tổng làm nhiều trò vậy, chẳng lẽ chỉ để ngủ với tôi?"

Bốn mắt giao nhau trong khoảng cách gần.

Ánh nhìn người đàn ông lười nhác nhưng đầy mê hoặc, xen lẫn chút hứng thú nhàn nhạt:

"Chúc tổng nói vậy, chẳng phải là cô chủ động hôn tôi trước sao?"

"Tôi cứ tưởng là cô muốn tôi đấy."

Chúc Mạn cười khẽ:

"Cố tổng đúng là không làm tôi thất vọng, danh tiếng trên truyền thông quả thật không sai mà."

"Chúc tổng tin mấy thứ đó à?"

Cố Tịch bật cười, ánh mắt lười nhác nhưng lại sắc bén, ngón tay vuốt nhẹ cằm cô:

"Yên tâm, tôi chỉ thèm khát thân thể Chúc tổng thôi."

Chúc Mạn lần đầu tiên gặp một người đàn ông không biết xấu hổ đến thế.

Cô nhìn anh một lúc lâu, ánh mắt chậm rãi trượt xuống cổ áo sơ mi đang hơi mở của anh.

"Vậy cũng phải xem cơ thể của Cố tổng có làm tôi hài lòng không đã."

Đã đến nước này, cô cũng nên trả lại mối thù bị anh s.ờ s.oạng tối hôm đó.

Cô đưa tay, kéo sơ mi anh ra, mạnh dạn lướt tay lên.

Khi đầu ngón tay mềm mại chạm vào làn da nóng ấm, Cố Tịch khẽ siết hơi thở, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.

Nhưng Chúc Mạn chỉ lướt qua, không làm gì thêm—

Dù sao đây cũng là phòng bao, lúc nào cũng có thể có người vào, cô chưa lớn gan đến mức ấy.

Cố Tịch cũng rất phối hợp, không nhúc nhích, chỉ lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt mang theo ý cười, để mặc cô làm càn.

"Thế nào? Cũng coi như phối hợp chứ? Hài lòng chưa?"

Chúc Mạn khẽ hừ một tiếng, rút tay lại:

"Cũng không có gì đặc biệt, chẳng có gì hay ho."

Chỉ là rắn chắc, tay sờ khá thích.

Cố Tịch bật cười, nắm lấy cổ tay cô, kéo lại gần hơn:

"Không có gì đặc biệt?"

"Muốn sờ lại lần nữa không?"

Chúc Mạn không chút biểu cảm hất tay anh ra, hờ hững nói hai chữ:

"Nhạt nhẽo."

Cố Tịch cong môi, cười đầy ẩn ý:

"Nhạt nhẽo cũng được, chỉ cần Chúc tổng thích là đáng giá rồi."

Chúc Mạn nghe vậy, vừa cười lạnh một tiếng—

Thì điện thoại trên bàn bỗng vang lên.

Cô định đứng dậy xuống khỏi người anh, nhưng Cố Tịch lại không cho, chỉ ôm chặt hơn, khẽ nghiêng người, với lấy điện thoại trên bàn, đưa đến trước mặt cô.

"Nghe đi."

Chúc Mạn nhướn mày, liếc anh một cái.

Cố Tịch cười khẽ, nhưng ngay sau đó—

Anh nhìn xuống tay cô đang thản nhiên cấu véo mặt trong cánh tay mình.

Nói không đau là giả.

Anh buông tay, Chúc Mạn ngồi trở lại ghế sofa, cười nhạt, lướt ngón tay một cái, giọng điệu trầm ổn và tao nhã của Tần Hoa Lan từ đầu dây bên kia truyền đến:

"Đang ở đâu?"

Chúc Mạn hờ hững đáp: "Tần Hòa."

Những chuyện xảy ra ở Tần Hòa, Tần Hoa Lan đương nhiên đã biết rõ. Quản lý Thôi vừa bước ra khỏi phòng bao đã run rẩy gọi điện báo cáo ngay lập tức.

Nhưng bà cũng chẳng mấy lo lắng, con gái mình bà hiểu rõ, tuyệt đối không phải người dễ bị bắt nạt.

"Đúng rồi, lần trước gặp Dư Tư Nghiên, cảm thấy thế nào?"

Chúc Mạn mím môi, hời hợt trả lời: "Cảm thấy thế nào là sao? Có thể thế nào chứ? Mẹ, con còn có việc, không nói nữa."

Vừa nói xong, cô định cúp máy thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Tần Hoa Lan tai thính, lập tức nghe thấy tiếng cười của một người đàn ông, liền hỏi ngay:

"Con đang ở cùng ai?"

Chúc Mạn liếc qua người bên cạnh, giọng điệu thản nhiên: "Không có ai cả."

"Mẹ nói cho con nghe, Chúc Mạn, đừng có mà dây dưa với mấy người đàn ông chẳng ra gì nữa. Cái mắt nhìn đàn ông của con ấy, không được! Tư Nghiên nhà dì Dư mẹ thấy hợp với con nhất, hôm trước dì ấy còn gọi hỏi thăm tình hình của con đấy."

Chúc Mạn lười đôi co, chỉ ậm ừ vài tiếng qua loa rồi dứt khoát cúp máy.

Bên cạnh, Cố Tịch khoanh chân ngồi dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt liếc cô một cái, cười khẽ:

"Mắt nhìn đàn ông của mẹ cô cũng không khá hơn cô là bao. Dư Tư Nghiên ấy à? Không có gì đặc biệt, hơn nữa, em gái tôi lại để ý đến cậu ta, cô nên quên chuyện này đi."

Chúc Mạn khẽ cười, không đáp, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Cố Tịch nhìn theo bóng lưng cô, khẽ gọi một tiếng:

"Chúc tổng đi nhanh vậy sao?"

Chúc Mạn không quay đầu, bước thẳng ra khỏi cửa.

Cố Tịch nhìn theo bóng dáng ấy biến mất, bỗng dưng nhớ lại câu nói vừa rồi của cô.

Anh lấy điện thoại ra, lên mạng tìm tên mình. Nhìn thấy những tin tức giải trí của truyền thông Hongkong, anh bĩu môi chán ghét.

Rồi lập tức gọi điện thoại:

"Trên mạng toàn là thứ linh tinh gì vậy?"

Trợ lý Trần sững người: "Ý ngài là gì, Cố tổng?"

"Mấy tin trên mạng, xóa hết đi."

Cố Tịch buông một câu nhẹ bẫng rồi cúp máy.

Trợ lý Trần còn chưa kịp hỏi rõ ràng, nhìn điện thoại bị cúp ngang, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Tin trên mạng? Của Cố tổng?

Lại lên top search rồi sao?

Nhưng chẳng phải trước đây Cố tổng luôn bảo không cần quan tâm à?

Trợ lý Trần nhanh chóng lên mạng tìm, nhưng chẳng thấy có tin gì mới. Để chắc ăn, anh ta vẫn quyết định liên hệ để gỡ hết những tin tức cũ.

Vừa bước ra khỏi Tần Hòa, Chúc Mạn đã nhận được điện thoại từ anh hai của mình.

Chắc chắn là chuyện hôm nay đã đến tai anh ấy rồi.

Cô dựa vào xe, giọng điệu lười nhác:

"Được rồi, anh hai, anh yên tâm đi, em có chừng mực."

Quản lý Thôi và nhóm nhân viên của Tần Hòa nhìn thấy cô ra ngoài với sắc mặt bình thường, vừa đi vừa nghe điện thoại, đều thầm thở phào.

Đôi giày cao gót mười phân giẫm xuống nền đá cẩm thạch, phát ra âm thanh thanh thoát nhưng lại mang khí thế sắc bén.

Nhóm nhân viên cung kính chào hỏi: "Tiểu thư."

Chúc Mạn nhàn nhạt gật đầu.

Đi đến cửa, cô bỗng dừng bước.

Tất cả mọi người đều khẽ rùng mình.

Chúc Mạn nói với anh hai một câu rồi cúp máy, sau đó quay đầu, quét mắt nhìn quản lý Thôi:

"Quản lý Thôi, lại đây."

Quản lý Thôi tim đập thình thịch, trong lòng hoang mang.

Ông ta bước đến, cung kính lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu lia lịa.

Chúc Mạn nói xong, trực tiếp lên xe. Tài xế nhẹ nhàng đóng cửa lại, quản lý Thôi nhìn theo xe rời đi, trong lòng thầm may mắn—

May mà cô không trực tiếp sa thải ông ta.

Những nhân viên xung quanh nhìn nhau khó hiểu, đến tận hôm sau mới vỡ lẽ.

Quản lý Thôi bị giáng chức thành phó giám đốc, Chúc Mạn sắp xếp một giám đốc mới đến thay.

Ngay cả đội ngũ vệ sĩ cũng bị thay đổi—

Tất cả đều là những người cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ cần một đấm là có thể đánh gục một người.

Mọi người xì xào bàn tán, xem ra tối qua tiểu thư thực sự đã nổi giận.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...