Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 22: Mạn Mạn, phim hay không?



"Đưa em gái đi học?"

Nghe thấy câu này, Chúc Mạn vô thức liếc sang, vừa hay chạm phải ánh mắt người nào đó.

Cô lập tức thu lại tầm nhìn, làm như không thấy gì.

Dư Tư Nghiên nghe Cố Tịch nhắc đến "em gái", chỉ cười mà không nói gì thêm.

Mọi người chào hỏi xong liền ngồi xuống, Chúc Mạn rót một ly rượu đưa cho Dư Tư Nghiên.

Thời Kỳ nhìn hai người, không nhịn được trêu chọc:

"Anh Nghiên, anh thế là không được rồi. Về nước mà người đầu tiên tìm là Chúc Mạn, em còn chẳng biết gì luôn. Thế này không tự phạt một ly thì không được đâu?"

Dư Tư Nghiên mỉm cười, nâng ly rượu trên bàn lên, một hơi cạn sạch, giải thích:

"Hôm nay ăn cơm với nhà Mạn Mạn, vốn định mai sẽ liên lạc với em."

"Thế thì còn được."

Thời Kỳ cười cười, nâng ly lên:

"Nào, anh Tịch, anh Nghiên, cạn một ly đi."

Thời Kỳ uống cạn ly rượu, nhìn sang Cố Tịch.

Người kia chỉ lười nhác uống rượu, không nói gì, biểu cảm cũng chẳng rõ vui hay không, trông có vẻ chẳng mấy hứng thú.

Thời Kỳ tò mò hỏi:

"Sao thế, tâm trạng anh Tịch không tốt à?"

Cố Tịch khẽ nheo mắt, ánh mắt dừng trên một người, thấy cô không hề quay đầu nhìn mình, môi anh hơi nhếch lên, giọng điệu hờ hững:

"Cũng tạm."

Rượu qua ba vòng, Thời Kỳ đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi tên Chúc Mạn.

Cô quay sang nhìn anh.

Thời Kỳ nhướng mày:

"Lại nữa rồi đúng không? Lần trước tớ đang ngủ ngon thì bị gọi dậy, có người gọi đến tìm cậu, tớ đành nhẫn nhịn phối hợp giúp cậu đấy."

Chúc Mạn nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Thời Kỳ, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nóng rực đầy dò xét của ai đó.

Cô cười nhạt, tùy tiện đáp một câu:

"Hết cách, người ta đòi số, tớ chỉ nhớ số của cậu."

Nói xong, cô quay đi, nhấc ly rượu uống một ngụm.

Uống xong, cô nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm. Nhớ ra sáng mai có cuộc họp, cô quyết định về.

Nghĩ đến việc Dư Tư Nghiên cũng do cô đưa đến, cô hỏi anh:

"Anh tính khi nào về?"

Dư Tư Nghiên ngẩng lên nhìn cô:

"Em định đi rồi?"

Chúc Mạn gật đầu:

"Ừm."

"Vậy cùng đi đi."

Dư Tư Nghiên quay sang nói với Thời Kỳ một câu.

Thời Kỳ nhìn hai người, có chút ngạc nhiên:

"Không phải chứ? Mới mấy giờ mà hai người đã đi rồi? Tiểu thư, không giống phong cách của cậu tí nào."

Chúc Mạn chỉ thản nhiên đáp:

"Mai có cuộc họp."

Cô vớ lấy túi, đứng dậy rời khỏi phòng bao.

"Anh đưa em ấy về."

Dư Tư Nghiên nói xong cũng đứng dậy theo sau.

Thời Kỳ nhìn bóng hai người, bỗng có cảm giác kỳ lạ.

"Nói thật, hai người này đứng chung nhìn cũng hợp đôi phết."

Anh vô thức quay sang hỏi Cố Tịch:

"Anh Tịch, anh thấy sao?"

Cố Tịch vắt chân, dựa hờ hững lên sofa, đôi mắt trầm tĩnh nhìn theo bóng dáng người con gái bước đi dưới ánh đèn.

Ánh mắt anh lướt nhẹ qua người đàn ông phía sau cô, cười nhạt một tiếng, biểu cảm nhàn nhạt, giọng điệu lơ đãng:

"Xứng à?"

Thời Kỳ không suy nghĩ nhiều, gật đầu cái rụp:

"Xứng chứ, trai tài gái sắc mà."

Thời Kỳ không nhận được phản hồi từ Cố Tịch, chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ, lười nhác và đầy ẩn ý.

Chúc Mạn quay về Chúc gia để lấy tài liệu hôm trước quên, sau đó mới trở lại Kinh Hoa Nhất Hào.

Vừa bước vào thang máy, cửa đang khép lại thì đột nhiên mở ra lần nữa.

Ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt.

Cô thoáng sững người:

"Anh đến đây làm gì?"

Cố Tịch bước thẳng vào thang máy, ấn nút đóng cửa mà không chọn tầng, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu lười biếng:

"Sao thế, tôi không thể đến à? Chúc tổng quản cả chuyện này nữa sao?"

Chúc Mạn cười khẽ một tiếng, không buồn tranh cãi với anh.

Thang máy mở ra lần nữa, cô bước ra ngoài. Không ngoài dự đoán, người kia vẫn thong thả theo sau.

Cô có chút đau đầu, quay lại nhìn anh, giọng không mấy hòa nhã:

"Cố tổng, theo tôi làm gì?"

Cố Tịch nhìn cô vài giây, không trả lời, chỉ chậm rãi đi đến cửa căn hộ đối diện, nhấn vân tay.

Tiếng "đinh" vang lên, khóa cửa mở, âm thanh ấy trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng.

Người đàn ông hơi nhếch môi, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:

"Chúc tổng, thật trùng hợp, đây là căn hộ tôi bỏ một số tiền lớn mua cho em gái tôi ở."

Chúc Mạn nhìn anh, không nói nên lời.

Cô còn thắc mắc vì sao căn hộ đối diện đột nhiên có người dọn vào, thật sự rất khó để tin anh không cố ý.

Anh cũng không vội vào nhà, chỉ dựa vào cửa, nhàn nhã quan sát cô một lát rồi chậm rãi nhét tay vào túi quần, từng bước đi về phía cô, dừng lại ngay trước mặt.

Khoảng cách gần đến mức hai người đều có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Chúc Mạn nhìn thấy anh lấy điện thoại từ trong áo vest, ấn vài cái, sau đó lặng lẽ giơ màn hình lên trước mặt cô.

Vài giây sau, loa ngoài vang lên giọng nói còn vương hơi men của Thời Kỳ:

"Alo? Ai đấy?"

Cố Tịch bật cười khẽ, rồi dứt khoát ngắt cuộc gọi.

"Chúc tổng, lừa tôi à?"

Chúc Mạn nhìn anh vài giây, rồi chợt cong môi cười:

"Xem ra cuộc gọi đó đúng là của Cố tổng thật. Sao vậy, mất ngủ vì nhớ tôi à?"

Cố Tịch nhìn sâu vào đôi mắt quyến rũ của cô, nghiêng đầu, hơi cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả nhẹ vào tai cô, giọng nói mang theo vẻ thân mật như tình nhân, từng chữ từng chữ đều chậm rãi, trêu chọc đến cực điểm:

"Đúng vậy, nhớ đến mất ngủ."

Nói thật, đây là lần đầu tiên Chúc Mạn gặp một người mặt dày đến vậy.

Cô khẽ cười, hơi nghiêng đầu đối diện với anh, khoảng cách gần đến mức có thể đếm được từng sợi lông mi. Chỉ cần tiến lên một chút nữa, hai người liền có thể hôn nhau.

Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, giọng điệu bình thản:

"Cố tổng, đừng quá nghiêm túc."

Nói xong, cô mỉm cười, xoay người đi về phía cửa nhà mình.

Đúng lúc cô chuẩn bị bước vào, phía sau chợt vang lên một giọng nói, trầm thấp như thể bị bao phủ bởi màn đêm, mang theo chút vị của rượu vang lâu năm, vừa từ tính vừa gợi cảm:

"Mạn Mạn..."

"Phim hay không?"

Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến tai Chúc Mạn hơi ngứa.

Cô không thèm đáp, chỉ đẩy cửa bước vào, sau đó "rầm" một tiếng đóng sập lại, động tác liền mạch dứt khoát.

Cố Tịch khẽ cười, hương nước hoa quen thuộc vấn vương nơi chóp mũi, thật lâu không tan.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...