Ánh sáng trong bữa tiệc rượu mờ ảo, tràn ngập hơi men nồng đượm. Người đến người đi, khắp nơi đều là bầu không khí say sưa.
Chúc Mạn nhìn sang, thấy Cố Tịch đút tay vào túi quần, chậm rãi bước đến. Bóng dáng cao lớn như được phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh mắt anh mang theo ý cười, toàn thân toát lên khí chất quyến rũ chết người.Hôm nay anh là tâm điểm của buổi tiệc.
Tất nhiên, các ánh nhìn trong hội trường đều đổ dồn vào anh. Trong đó, không thiếu ánh mắt ngưỡng mộ từ những người khác giới.
Bên cạnh anh là người phụ trách của ban tổ chức và trợ lý đi theo.Trợ lý đeo găng tay trắng, hai tay cẩn thận nâng một chiếc hộp trang sức tinh xảo, đẳng cấp.
Mấy người họ dừng lại trước mặt Chúc Mạn và Dư Tư Nghiên. Cố Tịch nhìn Dư Tư Nghiên, đưa tay ra bắt, cười nhàn nhạt:
"Anh Dư, lại gặp rồi."
Dư Tư Nghiên mỉm cười bắt tay với anh:
"Tổng giám đốc Cố."
"Không biết Tổng giám đốc Cố có việc gì?"
Cố Tịch cười lười nhác, ánh mắt nhìn về phía Chúc Mạn:
"Tôi tìm Tổng giám đốc Chúc."
Chúc Mạn nheo mắt nhìn anh ta, muốn xem thử anh ta lại định giở trò gì.
Cố Tịch khẽ vẫy tay.
Trợ lý bên cạnh lập tức bước lên một bước, mở chiếc hộp trên tay ra.
Bên trong là một chiếc hộp nhỏ được chạm khắc tinh xảo.
Hộp lại được mở ra lần nữa.
Viên kim cương xanh hiện ra dưới ánh đèn.
Ánh sáng xanh thẳm lấp lánh, rực rỡ đến mức khiến người ta nín thở.
Chúc Mạn chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn, không nói gì.
Những người xung quanh đều chú ý đến cảnh tượng này, bắt đầu rì rầm bàn tán.
"Ý gì đây? Tổng giám đốc Cố định tặng viên kim cương xanh vừa đấu giá được cho Chúc tiểu thư sao?"
"Aaaaa! Trông có vẻ là vậy đó! Xin lỗi nha, tôi ship cặp này rồi!"
"Nhưng viên kim cương xanh này tượng trưng cho tình yêu vô song mà? Vậy nghĩa là giữa Tổng giám đốc Cố và Chúc tiểu thư..."
"Ôi trời, nếu đúng vậy thì đây đúng là tin tức lớn! Bùng nổ giới tài chính mất!"
...
Giữa những ánh nhìn tò mò, Cố Tịch vẫn thản nhiên, không mảy may bận tâm.
Anh chỉ cười nhẹ, nhìn Chúc Mạn, giọng điệu tùy tiện:
"Thấy Tổng giám đốc Chúc có vẻ thích, mà lại không có ai tặng, vậy thì tôi tặng cô thôi."
Chúc Mạn không hiểu rốt cuộc người đàn ông này đang muốn làm gì.
Rõ ràng ánh mắt đầy vẻ không nghiêm túc, nhưng hành động lại cứ như bị bệnh.
Cô khẽ nhướng mày nhìn anh ta:
"Tổng giám đốc Cố, chơi đủ chưa?"
Cố Tịch cười cười, hỏi ngược lại cô:
"Không phải Tổng giám đốc Chúc là người khơi mào trước sao? Sao vậy, chơi đủ rồi?"
Chúc Mạn không nói gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.
Cố Tịch hơi nheo mắt, giọng nói chậm rãi:
"Tổng giám đốc Chúc đã tặng tôi một chiếc đồng hồ không hề rẻ. Theo lý mà nói, tôi cũng nên tặng lại một món quà."
Chúc Mạn nhìn vẻ mặt không đỏ, nhịp tim không loạn của anh, lạnh nhạt buông hai chữ:
"Trả lại."
"Không trả."
Giọng điệu của anh ta vô cùng thong thả, còn mang theo chút trêu chọc.
Chúc Mạn thật sự muốn cắn anh ta một cái.
Nếu không phải đang ở chốn đông người, cô đã động thủ đánh anh ta rồi.
Không ai lên tiếng, nhưng không khí giữa hai người lại ngầm dậy sóng.
Áp lực vô hình tỏa ra khiến trợ lý cầm hộp trang sức cảm thấy chân mình sắp đứng không vững.
Cuối cùng, giọng nói mang theo ý cười của Cố Tịch vang lên:
"Nếu bây giờ Tổng giám đốc Chúc chưa thích, vậy thì cứ giữ lại trước đã."
Nghe vậy, trợ lý vội vàng đóng hộp trang sức, lùi nhanh về phía sau, tránh xa nơi đầy sát khí này.
Sau khi Cố Tịch rời đi, Dư Tư Nghiên nhìn Chúc Mạn, hỏi:
"Không sao chứ, Mạn Mạn?"
Chúc Mạn bình thản cười nhẹ:
"Không sao."
Dư Tư Nghiên vốn định hỏi giữa cô và Cố Nghiêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ ngợi một lát, cuối cùng không hỏi nữa.
Đây không phải chuyện anh nên hỏi.
Ít nhất là không phải bây giờ.
Chúc Mạn nói với anh một câu rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Cô cần hạ hỏa ngay lập tức—Cố Tịch thật sự làm cô tức chết.
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ bưng khay rượu đi tới, thấy cô liền hơi cúi đầu, khẽ chào:
"Chúc tiểu thư."
Chúc Mạn khẽ đáp một tiếng, tiện tay cầm luôn ly rượu trên khay của nhân viên phục vụ.
Người phục vụ lập tức hoảng hốt:
"Chúc tiểu thư, không được..."
Anh ta còn chưa kịp nhắc nhở, Chúc Mạn đã ngửa đầu uống cạn.
Sau đó, cô đặt chiếc ly trống vào khay của anh ta, thản nhiên nhướng mày:
"Sao? Không được uống à?"
"Không... không." Người phục vụ cúi đầu, lắc đầu không dám nói thêm.
Chờ Chúc Mạn đi rồi, anh ta mới thấp thỏm chạy đến góc khuất, gọi một người đàn ông to béo lại, hạ giọng thì thầm:
"Tổng giám đốc Tiền, không xong rồi. Ly rượu đó bị Chúc tiểu thư uống mất rồi."
Ly rượu này vốn là của một vị tổng giám đốc chuẩn bị cho một nữ minh tinh.
Không ngờ lại bị Chúc Mạn vô tình cướp mất.
Người đàn ông được gọi là Tổng giám đốc Tiền ban đầu còn tưởng chuyện đã xong xuôi, nhưng vừa nghe thấy câu này, lập tức hoảng hốt, giọng nói cũng vô thức cao lên vài phần:
"Cậu nói cái gì?!"
Ý thức được mình hơi lớn tiếng, hắn ta vội nhìn quanh, sau đó hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi:
"Cậu làm ăn kiểu gì vậy? Đưa một ly rượu cũng đưa nhầm, cậu có biết Chúc tiểu thư là ai không?"
Người phục vụ cũng sợ hãi:
"Tổng giám đốc Tiền, bây giờ phải làm sao?"
Tổng giám đốc Tiền nhanh chóng suy tính.
Cuối cùng cắn răng nói:
"Còn làm gì nữa? Cậu biến đi thật xa cho tôi! Thời gian này đừng có ló mặt ra ngoài! Tôi sẽ liên lạc lại sau. Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, nếu còn muốn sống thì đừng hó hé với ai!"
Chờ người phục vụ rời đi, hắn ta cũng làm như không có chuyện gì, tiếp tục ra ngoài uống rượu.
Nhưng ánh mắt không giấu nổi sự hoảng loạn.
Hắn ta đảo mắt khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng Chúc Mạn.
Không thấy cô đâu, trong lòng càng lúc càng bất an.
—
Từ nhà vệ sinh đi ra, Chúc Mạn chẳng những không hạ hỏa được, mà cả người còn nóng hơn,
Một cảm giác bức bối đến mất kiểm soát.
Càng đi, cơ thể càng cảm thấy bất thường.
Cô chợt nhớ đến ly rượu vừa uống và dáng vẻ hoảng hốt của người phục vụ khi đó.
Đã có chút hiểu ra.
Cô quay lại, tạt nước lạnh liên tục lên mặt, hy vọng có thể tỉnh táo lại.
Vô dụng.
Làn da cô đỏ rực như tôm luộc.
Cô rút điện thoại ra gọi, nhưng đúng lúc này, điện thoại lại hết pin.
"Mẹ nó."
Chúc Mạn không nhịn được chửi thề.
Đi ra ngoài, cô liền thấy Cố Tịch đang đứng cùng vài người, cười nói vui vẻ.
Cô không quan tâm gì nữa.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ chết mất.
Cô xông thẳng đến, nắm lấy tay anh.
Cố Tịch đang trò chuyện, bỗng nhiên bị nắm chặt cánh tay.
Anh khẽ nhíu mày, định hất ra, nhưng vừa quay đầu liền thấy gương mặt đỏ bừng của Chúc Mạn.
Anh cong môi cười:
"Ơ? Sao mặt cô đỏ vậy, Tổng giám đốc Chúc?"
Chúc Mạn không hơi sức đôi co với anh, yếu ớt nói một câu:
"Đi theo tôi."
Nói rồi, cô kéo anh rời đi.
Cố Tịch cũng không phản kháng, chỉ cảm thấy bàn tay cô nóng đến bất thường.
Nhận ra điều gì đó, sắc mặt anh đột nhiên trở nên khó coi.
—
Đến nơi vắng vẻ, Cố Tịch dừng bước, giữ chặt Chúc Mạn, xoay người cô lại.
"Chúc Mạn, cô đã uống cái gì?"
Không có câu trả lời.
Cả người Chúc Mạn nóng rực, đầu óc rối bời.
Bị Cố Tịch giữ lại, cô bực bội khó chịu.
Dứt khoát đẩy anh vào tường, kiễng chân, hai tay ôm lấy mặt anh hôn xuống.
Cô tham lam hấp thụ hơi lạnh trên người anh. Hai bàn tay cũng không tự chủ mà m.ơn tr.ớn khắp nơi, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt lại.
Chúc Mạn ngước lên, đôi mắt ướt át, lấp lánh như có sóng nước, cô nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh, áp lên mặt mình.
Ánh mắt quyến rũ đến mức có thể khiến người ta phát điên.
Giọng nói mềm mại, như mèo nhỏ cào vào lòng người:
"Cố Tịch, giúp tôi đi."
Cố Tịch nhìn cô, yết hầu siết chặt.
Khoảnh khắc tiếp theo—
Anh bế ngang cô lên, sải bước đi thẳng ra ngoài.
Giọng nói trầm thấp, khàn đặc vì kiềm nén:
"Lần thứ hai rồi đấy."
Lần thứ hai cô chủ động trêu chọc anh.