Suối nước nóng mờ hơi, ánh sáng lờ mờ phản chiếu trên mặt nước gợn sóng. Không khí nóng bỏng và ám muội lan tràn, kí.ch th.ích từng đợt sóng tình khó dứt.
"Cầu xin anh đi, em yêu."
Người đàn ông cúi xuống nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt sâu thẳm, lười biếng nở nụ cười. Trên gương mặt quyến rũ đầy mê hoặc hiện lên sự trêu chọc cố ý.
Chúc Mạn cảm thấy người đàn ông này thật sự quá đáng, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ:
"Cút."
Cố Tịch nhếch môi cười cợt, vòng tay siết chặt cô hơn, tiếp tục trò đùa nguy hiểm của mình. Trong căn phòng suối nước nóng xa hoa, tiếng rên khẽ và hơi thở gấp gáp quấn quýt hòa cùng tiếng nước vỗ nhẹ nhàng.
Trên sàn, chiếc điện thoại đã đổ chuông nhiều lần nhưng màn hình lại tắt ngấm.
Bên ngoài cổng vòm La Mã, người phục vụ vẫn đứng yên, mặt không đổi sắc, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, như thể chẳng hề nghe thấy gì.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong phòng ngủ liền kề khu suối nước nóng, Cố Tịch khoác áo tắm, lười biếng tựa vào tường tủ quần áo, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.
Chúc Mạn đã thay xong trang phục.
Chiếc váy đuôi cá màu rượu vang ôm sát đường cong quyến rũ của cô, khoác hờ một chiếc khăn choàng trên vai, mái tóc đen dài buông xõa tùy ý. Đôi mắt sáng lấp lánh vừa ngước lên liền chạm ngay vào ánh nhìn tr.ần tr.ụi và nóng rực của người đàn ông kia—ánh mắt sâu hun hút như muốn nuốt chửng cô.
Chúc Mạn không để tâm, chậm rãi xịt nước hoa lên cổ tay.
Cố Tịch bước lại gần, vòng tay ôm cô vào lòng, cúi đầu ngửi nhẹ trên cổ cô, giọng trầm thấp lười biếng mà lại chứa đựng ý cười đầy mờ ám:
"Chúc tổng dùng nước hoa gì vậy? Sao thơm quá, đến giường tôi cũng ngập tràn hương của em rồi."
Chúc Mạn nhìn anh qua gương, cong môi cười khẽ:
"Cố tổng thích không?"
Người đàn ông không đáp, ngón tay chậm rãi vuốt ve eo cô, cúi đầu hôn lên cổ trắng nõn.
Chúc Mạn để mặc anh, khẽ cười nói:
"Nếu Cố tổng thích như vậy, chi bằng thử một chút xem sao?"
Nói rồi, cô cầm chai nước hoa trên tay, nhấn liên tục vào cổ anh. Những ngón tay thon dài sơn móng đỏ nhẹ nhàng lướt qua cần cổ gợi cảm của người đàn ông.
Chất lỏng thơm nồng lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp.
Cố Tịch hơi cau mày, đưa tay chạm vào làn da ẩm ướt trên cổ, rồi giơ lên ngửi thử.
Chúc Mạn cười nhạt, chớp mắt đầy tinh nghịch rồi xoay người rời khỏi căn phòng đang nồng nặc mùi hương.
Thơm chết anh luôn đi.
Lần tiếp theo Chúc Mạn gặp lại Cố Tịch là tại một đường đua siêu xe đỉnh cao trên lưng chừng núi.
Cô vừa rời khỏi phòng anh thì nhận được cuộc gọi của trợ lý Cao, phải xử lý một số công việc ở nước ngoài.
Sau đó, khi thấy tin nhắn của Hứa Thi Ý, cô mới ghé qua đây.
Khu đua xe rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt vô cùng.
Trong bãi đỗ xe rộng lớn, hàng loạt siêu xe xếp ngay ngắn.
Trời đêm đen thẫm, tiếng gầm rú của động cơ vang vọng, kéo theo những tiếng reo hò cuồng nhiệt từ đám đông.
Hứa Thi Ý cuối cùng cũng nhìn thấy cô, bước nhanh đến, nhịn không được mà phàn nàn:
"Mạn Mạn, cậu đi đâu vậy? Gọi nát điện thoại cũng không có ai nghe!"
Vừa dứt lời, Chúc Mạn chưa kịp đáp thì Hứa Thi Ý đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô, nhăn mặt bịt mũi:
"Cậu xịt nhiều nước hoa thế làm gì?"
Chúc Mạn nhấc cổ tay lên ngửi nhẹ, khóe môi cong cong:
"Cũng bình thường thôi."
Chưa bằng một phần mười của ai đó.
Lời vừa dứt, tiếng động cơ rền vang xé toạc bầu trời, ngày càng tiến gần.
Tiếng hoan hô càng thêm cuồng nhiệt.
Vài chiếc siêu xe lao qua vạch đích với tốc độ cực nhanh.
Chúc Mạn nhìn thấy người đầu tiên cán đích—Cố Tịch.
Gương mặt điển trai lười biếng nhưng lại toát lên vẻ sắc bén, vô cùng thoải mái và ung dung.
Khoảnh khắc ấy, anh cũng nhìn thấy cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười bất cần mà quyến rũ.
Khi cuộc đua kết thúc, mọi người lần lượt bước xuống xe.
Thời Kỳ vừa thấy Chúc Mạn liền hớn hở vẫy tay, chạy lại than thở:
"Đại tiểu thư ơi, cậu đi đâu thế? Tớ suýt mất cả q.uần l.ót rồi đây này!"
Hứa Thi Ý bật cười:
"Không phải cậu tự nhận là 'Vua đua xe thế hệ mới của Đế Đô' sao?"
Thời Kỳ ngượng ngùng gãi mũi:
"Ai mà biết được lại đụng phải Cố tổng liều mạng chứ!"
Thịnh Tiêu cũng bước lại gần, bổ sung thêm:
"Tên đó, vào khúc cua mà không hề giảm tốc một chút nào."
Thời Kỳ gật đầu đồng tình:
"Còn một trận nữa, nếu bọn tớ thua tiếp thì thật sự phải c.ởi s.ạch giữa đám đông mất!"
Hứa Thi Ý tưởng tượng ra cảnh đó, nhếch môi chậc lưỡi:
"Thật sự là quá chói mắt."
Vừa dứt lời, đối diện với ánh mắt của Thời Kỳ và đặc biệt là Thịnh Tiêu, cô nàng cười ngượng ngùng.
Chúc Mạn nghe hai người kẻ tung người hứng, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt của một ai đó—cặp mắt kia thâm trầm, sâu hút, tựa như ngọn sóng ngầm cuộn trào giữa không trung.
Cố Tịch đang lười biếng ngồi trên ghế uống nước, xung quanh có một vòng người vây quanh, nam có nữ có.
Chúc Mạn thu hồi ánh mắt, nhếch môi cười nhạt, giọng lười biếng:
"Tớ cũng rất quý mạng mình."
Cô không muốn so tài với anh ta.
Không thắng nổi kẻ điên này.
Thời Kỳ dùng khích tướng:
"Chúc Mạn, cậu không thể có chút chí khí nào sao?"
Chúc Mạn vẫn bình tĩnh đáp:
"Không thể."
Thời Kỳ bất lực, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tịch từ phía đối diện chậm rãi bước tới.
Dáng vẻ lười nhác kia lại mang theo một loại áp lực vô hình, khiến người ta cảm thấy bức bối.
Cố Tịch dừng ngay trước mặt Chúc Mạn, nhếch môi cười nhạt:
"Nghe nói Chúc tổng cũng chơi đua xe, đấu một trận chứ?"
Chúc Mạn nhìn anh, cười nhạt:
"Không đấu."
Người đàn ông cười lười biếng:
"Sao thế, Chúc tổng không dám à?"
"Đúng vậy." Chúc Mạn trả lời mà không hề chớp mắt.
Cố Tịch bật cười trầm thấp, hơi cúi người xuống, ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm ấm chỉ có hai người nghe thấy, khàn khàn mà quyến rũ:
"Vậy sau này, trên giường hay dưới giường cũng đều do tôi quyết định?"
Chúc Mạn cạn lời:
"Anh đang mơ giữa ban ngày à?"
"Thế thì Chúc tổng hôn tôi một cái trước mặt mọi người đi?" Người đàn ông đứng thẳng dậy, giọng điệu trêu chọc đầy khiêu khích.
Hứa Thi Ý đứng bên cạnh không nhịn được mà cười khẽ, những người xung quanh cũng mang dáng vẻ hóng chuyện.
Chúc Mạn vốn không có hứng thú đua xe với anh , nhưng lại khó chịu với dáng vẻ lười biếng mà ở đâu cũng có thể ph.át tì.nh này.
Cô cười khẽ, giọng nhẹ nhàng nhưng lại khiến mọi người sững sờ:
"Được thôi, nếu Cố tổng muốn đấu, vậy luật chơi của tôi là: Trong vòng hai tháng tới, Cố tổng không được bước chân vào Bắc Thành, bất kể thắng thua."
Lời này vừa dứt, mọi người ồ lên kinh ngạc.
"Sao nào, Cố tổng có dám đấu không?" Chúc Mạn hơi nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Mọi người nghe xong quy tắc này, trong lòng đều nghĩ: Chúc đại tiểu thư quả nhiên vẫn là Chúc đại tiểu thư.
Đổi lại là người khác, chắc chắn không ai nghĩ ra, cũng không dám đặt ra quy tắc này.
Cố Tịch cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó khẽ nhếch môi, lười biếng nói:
"Được, cứ theo ý Chúc tổng. Nhưng nếu Chúc tổng thua, thì phải đồng ý với tôi một điều kiện."
Chúc Mạn đồng ý ngay lập tức:
"Không thành vấn đề."
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Tiếng súng xuất phát vang lên, hai chiếc siêu xe—một đỏ một đen—tựa như mũi tên lao vút về phía trước.
Tiếng động cơ vang dội, tiếng hoan hô không ngừng khiến màn đêm náo nhiệt đến cực điểm.
Hai chiếc xe bám sát nhau, không ngừng truy đuổi, thể hiện một màn đua xe thực sự đầy kịch tính.
Mọi người chăm chú nhìn vào màn hình theo dõi, vừa phấn khích vừa toát mồ hôi lạnh.
Đường đua quanh co hiểm trở, chỉ cần lơ là một chút, rất có thể sẽ lao thẳng xuống vực.
Sau một trận tranh tài quyết liệt, tiếng động cơ ngày càng gần hơn.
Hai chiếc xe lao về vạch đích, khoảng cách giữa chúng chỉ vỏn vẹn một giây.
Cố Tịch thắng.
Chúc Mạn nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn anh:
"Chúc mừng Cố tổng, hai tháng không được đặt chân vào Bắc Thành. Còn nữa, Cố tổng muốn tôi đồng ý điều gì?"
Cố Tịch nhìn cô đầy ẩn ý, khóe môi cong lên:
"Ngày mai, Chúc tổng nhớ xem điện thoại."
Chúc Mạn hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Khu đua xe vừa náo nhiệt tưng bừng, giờ theo dòng xe rời khỏi mà dần trở nên tĩnh lặng.
Hôm sau, Chúc Mạn còn chưa tỉnh ngủ thì nhận được tin nhắn từ ai đó.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ:
[Sân bay.]
Chúc Mạn mặc kệ, tiếp tục ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, trợ lý của ai đó đã tới đón cô.
Dù không biết người đàn ông này lại giở trò gì, cô vẫn lên máy bay riêng của anh.
Chỉ có điều, sau lần này, Chúc Mạn thực sự được mở mang tầm mắt với độ vô liêm sỉ và h.am m.uốn vô độ của người này.
Pháp – Paris.
Lâu đài ven sông Seine.
Ba ngày liên tiếp, không có ngày đêm, không có điểm dừng.
Chúc Mạn phát điên.
Sau đó, cô không biết đã phải dưỡng sức bao nhiêu ngày.
Đến khi rời đi, cô lạnh nhạt nhìn anh:
"Chúng ta tốt nhất đừng gặp lại nhau nữa."