Trong hội trường dạ tiệc xa hoa lộng lẫy, giới thương nhân danh giá nâng ly cụng chén, vừa thưởng thức giai điệu cổ điển du dương, vừa trò chuyện vui vẻ.
Chúc Mạn bước qua đám đông đang dõi mắt theo mình, cầm chiếc áo vest tiến về phía Dư Tư Nghiên, khẽ mỉm cười, trên gương mặt mang theo chút áy náy:
"Xin lỗi nhé, anh Tư Nghiên, em vô tình làm bẩn áo vest của anh. Để em cho người giặt sạch rồi trả lại anh nhé."
Dư Tư Nghiên hoàn hồn sau khoảnh khắc kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, dịu dàng mỉm cười:
"Không sao, chỉ là một chiếc áo thôi, anh tự giặt được mà."
Nói rồi, anh đưa tay ra nhận lấy.
Chúc Mạn nhìn anh, chậm rãi đưa áo cho anh. Dư Tư Nghiên siết nhẹ tay cầm áo, ánh mắt ôn hòa đầy ý cười:
"Em rất hợp với màu đỏ đấy."
Chúc Mạn hơi sững lại, liếc nhìn chiếc váy mà ai đó đã chọn cho mình, nhẹ nhàng cười:
"Vậy sao?"
Dư Tư Nghiên mỉm cười gật đầu.
Chúc Mạn cong môi cười, với tay cầm ly rượu bên cạnh, thong thả nhấp một ngụm, vừa uống vừa trò chuyện với Dư Tư Nghiên.
Ánh mắt cô lơ đãng lướt qua một vòng hội trường, rồi dừng lại trên bóng dáng người đàn ông đang trò chuyện với anh trai mình. Nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhã, tự tại của anh, đáy mắt cô bỗng dưng dâng lên chút khó chịu.
Trùng hợp thay, ánh mắt của người đàn ông kia cũng vừa khéo quét đến chỗ cô.
Trong không gian tràn ngập ánh sáng rực rỡ, men say lan tỏa, giữa đám đông xa hoa, bốn mắt giao nhau. Người đàn ông khẽ nhếch môi, nâng ly rượu về phía cô.
Chúc Mạn làm như không thấy, bình thản xoay người, đưa lưng về phía anh.
Nhìn hành động của cô, khóe môi người đàn ông hơi cong lên, ánh mắt ánh lên tia thích thú.
Cảnh tượng này rơi vào tầm mắt của Chúc An Viễn. Anh nhìn hai người, cảm thấy bầu không khí giữa họ ngầm chảy xiết, không giống như chẳng có gì xảy ra.
Tiệc rượu kết thúc, Chúc Mạn trở về biệt thự Nam Loan.
Trong làn hơi nước mờ ảo của bồn tắm lớn, Chúc Mạn ngâm mình đến mức hai má ửng đỏ.
Không hiểu sao, trong lúc thả hồn suy nghĩ, hình bóng người đàn ông với dáng vẻ tùy ý, bất cần lại bất chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Khi đứng dậy khoác áo choàng tắm, cô vô tình nhìn thấy vết cắn trên ngực mình. Chúc Mạn khẽ nhếch môi, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Sau khi xem phim một lúc, lại uống thêm mấy ly rượu, cô mới đi ngủ.
Hôm sau, cả ngày đều là diễn đàn kinh tế. Chúc Mạn diện bộ vest đen, khí chất tổng tài ngời ngời, khoanh tay ngồi ở hàng ghế dưới sân khấu.
Ánh mắt cô lơ đãng rơi vào người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn rực rỡ trên sân khấu.
Bộ vest chỉnh tề, đôi chân dài vắt chéo thoải mái, giọng nói trầm ấm mang theo âm sắc từ tốn của người đàn ông, lưu loát chuyển đổi giữa Anh và Trung, chậm rãi trình bày quan điểm. Phong thái có vẻ lười biếng nhưng lại toát lên khí chất của người nắm quyền.
Chúc Mạn dựa lưng vào ghế, chậm rãi quan sát anh.
Bỗng nhiên, khán phòng trở nên im ắng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Hóa ra cô đang nhìn chăm chú vào người trên sân khấu mà không hề hay biết, khiến không ít người xung quanh rục rịch bàn tán.
Cho đến khi nhận ra ánh mắt nửa cười nửa không của anh, cô mới bừng tỉnh.
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô. Ngay cả Chúc An Viễn trên sân khấu cũng trầm ngâm nhìn cô. Ánh đèn thậm chí cũng vô tình chiếu rọi lên cô.
Chúc Mạn điều chỉnh tư thế ngồi, khẽ ho một tiếng.
Người dẫn chương trình trên sân khấu bật cười hỏi:
"Chúc tổng, vừa rồi cô đang nhìn ai mà nhập tâm vậy?"
Gọi đến hai lần mà cô không đáp.
Chúc Mạn thản nhiên mỉm cười, gương mặt không chút xấu hổ:
"Nhìn anh đó~"
Người dẫn chương trình không ngờ mình lại bị một mỹ nhân tổng tài trêu chọc ngay trên sân khấu, mặt hơi đỏ lên.
Dù có chút xao động trong lòng, nhưng với sự chuyên nghiệp của mình, anh ta nhanh chóng điều hướng lại chương trình:
"Chúc tổng, hiện tại là phần hỏi đáp. Vừa rồi, Cố tổng có nhắc đến hợp tác giữa hai công ty. Mọi người ở đây đều rất tò mò, không biết cô có kỳ vọng gì với sự hợp tác này không?"
Lời vừa dứt, Chúc Mạn liếc nhìn người đàn ông trên sân khấu.
Một lát sau, cô nhếch môi cười nhạt:
"Kỳ vọng sao?"
Cô lắc đầu, giọng nói thờ ơ:
"Tôi chẳng có kỳ vọng gì cả."
Lời nói hờ hững của cô vừa rơi xuống, cả hội trường liền râm ran bàn tán. Không khí lập tức trở nên khó xử.
Người dẫn chương trình cũng lúng túng, nhanh chóng nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu rồi vội cười chữa cháy:
"Ha ha, Chúc tổng thật hài hước."
Chúc Mạn không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn về phía anh. Nhưng anh lại không hề có dấu hiệu tức giận, ngược lại, khóe môi còn khẽ nhếch lên, ánh mắt hứng thú nhìn cô.
Chúc Mạn khẽ nhếch môi cười nhạt, nhưng trong mắt chẳng có chút ý cười nào.
...
Ngày đầu tiên của diễn đàn kinh tế kết thúc.
Chúc Mạn trở về biệt thự Nam Loan, vừa hay chạm mặt một người đàn ông có hơi men.
Cố Tịch đút hai tay vào túi quần, dựa người vào cạnh thang máy, cúi mắt nhìn cô với vẻ hờ hững.
Cô không thèm để ý đến anh, thang máy mở ra, cô lập tức bước ra ngoài.
Trước cửa tầng bốn mươi hai, một người đàn ông đã đứng đợi từ lâu. Nghe thấy động tĩnh, anh ta lập tức tiến đến, thái độ vô cùng cung kính:
"Chúc tổng, chào cô."
Chúc Mạn hơi sững lại, khó hiểu nhìn anh ta.
Người đàn ông rõ ràng có chút căng thẳng, cẩn thận giới thiệu bản thân:
"Chúc tổng, tôi tên Nghiêm Trạch, do trợ lý Vu sắp xếp đến đây."
Lúc này Chúc Mạn mới nhớ đến nhiệm vụ mà mình đã giao cho trợ lý tối qua.
Cô ngẩng đầu quan sát anh ta một lượt.
Thân hình vạm vỡ, cơ bắp săn chắc, ngoại hình tạm ổn, miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Nghiêm Trạch căng thẳng đến mức vô thức đứng thẳng lưng, để mặc cho người phụ nữ xinh đẹp mê hoặc trước mắt đánh giá mình, tim đập thình thịch không ngừng.
Chỉ là, đột nhiên anh ta cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo như băng.
Nghiêm Trạch quay đầu lại, liền bắt gặp người đàn ông đứng phía sau.
Cao khoảng một mét chín, khoác trên mình bộ vest xa hoa, đút tay vào túi quần, gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm.
Lúc này, anh đang nhìn xuống anh ta từ trên cao, ánh mắt sắc bén, khí thế áp bức đến đáng sợ.
Nghiêm Trạch bị ánh mắt ấy làm cho chột dạ.
Chúc Mạn bước đến cửa, ấn vân tay mở khóa, quay đầu liếc nhìn người đàn ông phía sau, giọng thản nhiên:
"Vào đi."
"Vâng, Chúc tổng." Nghiêm Trạch vội vã thu hồi ánh mắt, đi theo cô vào trong.
Cửa vừa đóng lại, Chúc Mạn liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo từ phía sau:
"Chúc Mạn?"
Cô nhếch môi cười khẽ, không đáp, "rầm" một tiếng, dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Cố Tịch nhìn cánh cửa đối diện, sắc mặt càng thêm u ám.
Nghiêm Trạch vừa bước vào, cả người liền trở nên lóng ngóng, không biết tay chân nên đặt đâu.
Chúc Mạn lười biếng liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói:
"Đi tắm sạch đi."
...
"Lên đây."
Nghiêm Trạch tắm xong, ngồi căng thẳng trên sofa, mãi lâu sau mới nghe thấy giọng nói lười biếng từ tầng trên truyền xuống.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên.
Người phụ nữ trong bộ đồ ngủ lụa mỏng manh hiện ra trước mắt, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Cô đứng trên tầng hai, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta, cao quý nhưng cũng đầy mê hoặc.
Nghiêm Trạch nuốt nước bọt liên tục.
Chúc Mạn nhìn thoáng qua anh ta, rồi xoay người rời đi.
Khi bước vào phòng cô, Nghiêm Trạch liền nhìn thấy bóng dáng yêu kiều đang đứng trên ban công rộng lớn.
Người phụ nữ cầm ly rượu vang, nhẹ nhàng nhấp môi, dáng vẻ lười biếng nhưng quyến rũ đến cực hạn.
Tấm rèm voan mỏng bay nhẹ trong gió, ánh đèn rực rỡ từ cảng biển xa xa càng làm cho khung cảnh trở nên mộng mị, mê hoặc lòng người.
Chúc Mạn nhận ra sự có mặt của anh ta, nhẹ nhàng nâng mắt lên, rồi chợt nghe thấy âm thanh vang lên từ ban công bên cạnh.
Cô thản nhiên lên tiếng:
"Lại đây."
Nghiêm Trạch bước đến ban công, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô:
"Ôm tôi."
Người đàn ông vừa kích động vừa căng thẳng, nuốt khan một cái, chậm rãi vươn tay vòng qua eo cô.
Khoảnh khắc chạm vào cô, Nghiêm Trạch lập tức nín thở.
Người phụ nữ trước mặt quá mức mềm mại, quyến rũ, đến mức anh ta không dám động đậy, cũng không dám nhìn thẳng, sợ rằng chỉ cần một chút sơ suất, bản thân sẽ không thể kiểm soát được.
Cố Tịch vừa bước ra ngoài, liền trông thấy cảnh tượng ấy.
Trong khoảnh khắc ấy, điếu thuốc trên môi anh suýt bị cắn gãy.
Tốt lắm.
Rất hay.
Nghiêm Trạch đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí lạnh thấu xương.
Anh ta quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt băng lãnh, thâm sâu đầy nguy hiểm của người đàn ông kia.
Anh ta theo bản năng muốn buông người phụ nữ trước mặt ra, nhưng lại bị cô kéo vào phòng.
Cố Tịch đứng đó nhìn theo, sắc mặt u ám đến cực điểm.
Vừa vào đến phòng, Chúc Mạn liền đẩy mạnh người đàn ông trước mặt ra.
Nghiêm Trạch, đang chìm trong cảm xúc mãnh liệt, liền cúi xuống muốn tiến thêm một bước. Nhưng ngay khi sắp chạm vào cô, giọng nói lạnh nhạt của cô vang lên:
"Dừng lại."
Nghiêm Trạch sững người.
Chúc Mạn nhìn anh ta, cảm thấy có gì đó không đúng.
Chẳng lẽ vì cơ bắp của hắn quá mức cường tráng nên khiến cô cảm thấy không thoải mái?
Chỉ mới chạm vào thôi mà đã thấy khó chịu.
"Ra ngoài." Cô day day trán, giọng nói thản nhiên.
Nghiêm Trạch không dám hỏi nhiều, chỉ đành đứng dậy rời đi.
Đến cửa, bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng cô gọi.
Anh ta vui mừng quay lại, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của cô:
"Xuống phòng khách ngủ, mai rồi hẵng đi."
Nghiêm Trạch thất vọng đáp:
"Vâng, Chúc tổng."
...
Đêm khuya yên tĩnh, đèn ngủ trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng êm dịu.
Chúc Mạn nằm nghiêng trên giường, nét mặt mang theo chút suy tư.
Một lúc lâu sau, cô cầm điện thoại lên, gọi một cuộc:
"Đổi người khác, đừng chọn ai có cơ bắp quá lố."