Người nào đó bị mỹ sắc dụ hoặc, đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói chặt trên ghế.
Trên đầu, chiếc đèn chùm phong cách Pháp cao cấp tỏa sáng rực rỡ, khiến căn phòng khách rộng lớn thêm phần sáng sủa và trong trẻo.
Trước mặt anh, người phụ nữ vắt chéo chân, lười biếng ngồi trên sofa, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang trong tay, khóe môi cong lên, nhìn anh đầy vẻ thích thú.
Cố Tịch nhìn cô, nhẹ nhàng nhếch môi.
Là anh đã xem thường người phụ nữ này.
Cô ấy có một trái tim báo thù cực mạnh.
Thấy anh tỉnh lại, Chúc Mạn nhấp một ngụm rượu vang một cách thờ ơ.
Nhìn bộ dạng người đàn ông mặc bộ vest cao quý nhưng có phần chật vật trước mặt, cô không nhịn được mà bật cười.
"Tổng giám đốc Cố, vẫn ổn chứ?"
Không đợi anh trả lời, cô đã chống cằm, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ hả hê:
"Chậc, Tổng giám đốc Cố, đây chính là kết cục khi dám uy hiếp tôi. Nhưng dù sao anh cũng là danh tiếng lẫy lừng, tôi đã nương tay rồi đấy."
"Vậy tôi phải cảm ơn Chúc tổng rồi."
Cố Tịch lười biếng nhếch môi.
Chúc Mạn đứng dậy, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn rồi chậm rãi tiến về phía anh, giọng điệu thong dong đầy nhàn nhã:
"Hongkong là địa bàn của Tổng giám đốc Cố thì sao chứ? Cuối cùng anh vẫn rơi vào tay tôi, mặc tôi muốn làm gì thì làm, đúng không?"
Cô dừng lại trước mặt anh, lắc lư con dao gọt hoa quả trong tay, ánh mắt dường như đang suy tính điều gì:
"Bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Má trái hay má phải? Tôi muốn khắc lên mặt anh một con rùa."
Cô nhếch môi cười, đầy ngông cuồng và kiêu ngạo.
Cố Tịch chỉ nhìn cô một cách thản nhiên, giọng điệu hờ hững:
"Bên nào cũng được, tùy Chúc tổng thích."
Chúc Mạn nhìn người đàn ông này vẫn có thể cười nói như không, cứ như thể đã chắc chắn rằng cô không dám thật sự ra tay vậy.
Cô khẽ hừ một tiếng, xoay người ném con dao lên bàn trà, rồi cầm lấy điện thoại và bút vẽ, bước đến trước mặt anh.
Cô muốn làm nhục anh ngay khi anh còn tỉnh táo.
Không nói lời nào, cô cầm điện thoại một tay, tay còn lại cầm bút vẽ, đối chiếu với hình ảnh mẫu, từng nét từng nét vẽ một cách rất cẩn thận nhưng cũng đầy tùy hứng trên mặt anh.
Điều bất ngờ là, người đàn ông này lại phối hợp, không động đậy, chỉ điềm nhiên nhìn cô.
Chúc Mạn không quan tâm đến ánh mắt anh.
Cố Tịch nhìn sườn mặt nghiêm túc của cô, mái tóc tùy ý buộc lên, một vài sợi tóc lòa xòa bên má, dù không trang điểm nhưng vẫn đẹp một cách tự nhiên, sắc sảo.
Ánh mắt anh chậm rãi lướt xuống, dừng lại ở bờ ngực đầy đặn của cô...
Anh khẽ nuốt nước bọt, rồi dời tầm mắt đi.
Chúc Mạn vô cùng kiên nhẫn, trên khuôn mặt Cố Tịch vẽ đầy những con rùa lớn nhỏ, trông vừa hài hước vừa thảm hại.
Cô còn cởi vài cúc áo sơ mi của anh, vẽ mấy con rùa to trên ngực anh, sau đó chụp một loạt ảnh từ mọi góc độ, thậm chí còn chụp cả ảnh chung với "Cố rùa".
Trong ảnh chụp chung, cô phụ trách xinh đẹp như hoa, còn anh thì làm trò cười.
Cuối cùng, cô chọn một bức ảnh cận cảnh con rùa nhỏ vẽ đẹp nhất, đổi thành ảnh đại diện WeChat của mình.
Nhìn người đàn ông trước mặt, cô bật cười.
Một vẻ ngoài bị giày vò đến thảm thương.
Một chữ thôi: Xấu!
Khi cô còn đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình, giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên:
"Hả giận rồi chứ, đại tiểu thư?"
Chúc Mạn nhìn anh, khóe môi cong lên:
"Tổng giám đốc Cố, sau này tốt nhất nên đối xử với tôi lịch sự một chút, nếu không thì đám rùa này sẽ không chỉ một mình tôi thưởng thức đâu."
Nói xong, cô lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, cười đầy đắc ý.
Cố Tịch nhìn cô, nhếch môi lười biếng:
"Vậy tôi phải lịch sự với Chúc tổng thế nào đây? Chẳng lẽ bình thường tôi chưa phục vụ Chúc tổng đủ tốt sao?"
Chúc Mạn lập tức tức giận:
"Anh có biết xấu hổ không?"
"Tôi còn mặt mũi nữa à?"
Giọng anh vẫn lười biếng, đầy vẻ lưu manh.
Chúc Mạn nhìn khuôn mặt đầy hình vẽ lộn xộn của anh, đúng là không còn "mặt mũi" gì nữa thật.
Cô không muốn đôi co với anh thêm, liền xoay người bước về phía cầu thang xoắn ốc.
Nhưng mới đi được vài bước, giọng nói chậm rãi vang lên sau lưng:
"Chúc tổng định khi nào thì thả tôi ra? Tôi mắc tiểu, đừng để lát nữa làm bẩn nhà Chúc tổng đấy."
Một câu nói này lập tức khiến Chúc Mạn dừng bước, quay lại nhìn anh:
"Anh ghê tởm quá vậy?"
Cố Tịch nhìn cô, bật cười thành tiếng:
"Người có ba nhu cầu thiết yếu, sao lại là ghê tởm?"
Chúc Mạn không muốn thảo luận vấn đề này với anh nữa, bước lên trước tháo dây trói cho anh, tiện thể cảnh cáo:
"Anh tốt nhất là ngoan ngoãn một chút."
Vì trói quá chặt, cô phải mất rất nhiều công sức mới tháo ra được.
Cố Tịch nhìn cô, nụ cười đầy lười biếng:
"Trói chặt thế này, xem ra Chúc tổng thật sự muốn giết tôi nhỉ?"
Chúc Mạn hừ lạnh một tiếng, sớm biết vậy đã gọi vệ sĩ đến rồi, cần gì phải tự tay động thủ thế này.
Cuối cùng cũng tháo xong, Chúc Mạn vừa định rời đi thì bị người đàn ông phía sau đ.è xu.ống sofa.
Sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ khiến cô hoàn toàn không thể động đậy, Chúc Mạn tức đến phát điên, sớm biết vậy đã không thả người đàn ông này ra. Nếu không phải vì anh kêu mắc tiểu...
"Cố Tịch, anh có tin—"
Cố Tịch nhìn người phụ nữ dưới thân, mái tóc rối bù, mặt đầy vẻ bực bội, khẽ cười, cắt ngang lời cô:
"Nếu để em trói được lần nữa, tôi đổi sang họ em luôn."
Anh cũng không có hứng thú tán tỉnh với khuôn mặt đầy hình rùa của mình, cúi xuống cắn nhẹ lên ngực cô một cái rồi lập tức đứng dậy rời đi.
"Bi.ến th.ái!" Chúc Mạn nghiến răng mắng.
Nghe tiếng mắng phía sau, Cố Tịch khẽ bật cười, khóe môi cong lên ngày càng rõ rệt.
Chiều hôm sau.
Nắng thu dịu nhẹ chiếu xuống mặt biển lấp lánh, từng đợt sóng nhẹ nhàng gợn lên.
Một chiếc du thuyền sang trọng lững lờ trôi trên biển, gió nhẹ lướt qua, khẽ làm mái tóc người phụ nữ bay lên.
Khi Thịnh Tiêu đến, liền thấy Chúc Mạn một mình nằm lười biếng trên sofa ở boong tàu, trên người khoác một chiếc khăn choàng mỏng, một cặp kính râm che đi hơn nửa khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, trông hết sức hưởng thụ.
Cậu ta cười, ngồi xuống bên cạnh cô:
"Đại tiểu thư không tham gia cái diễn đàn kinh tế gì đó à?"
"Chán lắm." Chúc Mạn uể oải đáp.
"Tớ đã bảo mà, mấy thứ đó nhạt nhẽo lắm."
Thịnh Tiêu cầm một quả trái cây trên bàn lên ăn, chợt nhớ đến chuyện trước đó, tò mò hỏi:
"Đúng rồi, lần trước chưa kịp hỏi cậu, cậu với Cố Tịch là thế nào vậy? Tớ thấy hai người có gì đó rất kỳ lạ."
Nhắc đến người đàn ông kia, Chúc Mạn không có hứng trả lời, chỉ hời hợt "hừ" một tiếng.
Thịnh Tiêu thấy cô không muốn nói thì cũng không hỏi nữa.
Một lát sau, Vu Đồng dẫn người lên thuyền.
"Chúc tổng, người đã đưa đến."
Thịnh Tiêu nhìn người đàn ông đi sau Vu Đồng, tướng mạo không tệ, bèn lên tiếng hỏi:
"Vị này là?"
Vu Đồng bình tĩnh đáp:
"Thịnh thiếu, đây là người Chúc tổng cần."
Chúc Mạn lười biếng nâng mắt nhìn người đàn ông đứng đó, vóc dáng quả thực có chút giống ai đó, khuôn mặt cũng sáng sủa.
Cô nghĩ, chắc là không có vấn đề gì.
"Ngồi đi." Chúc Mạn nhàn nhạt nói.
"Cảm ơn Chúc tổng." Người đàn ông có chút căng thẳng, ngồi xuống mép sofa.
Thịnh Tiêu nhìn người này, tò mò hỏi:
"Cậu là nghệ sĩ mới của Thiên Nghệ à?"
Thấy anh ta lắc đầu, Thịnh Tiêu lại hỏi:
"Vậy cậu đến đây làm gì?"
Người đàn ông hơi xấu hổ, không trả lời.
"Ngủ." Giọng nói của Chúc Mạn nhẹ bẫng.
Thịnh Tiêu nghe xong, sững sờ ba giây, không dám tin:
"Ngủ? Cậu bị cái gì k.ích th.ích vậy?"
Chúc Mạn không để ý đến cậu ta, quay sang nhìn người đàn ông mặt đỏ ửng kia, thấy bên cạnh anh ta có một hộp đựng violin, bèn hỏi:
"Cậu biết chơi violin?"
"Vâng, Chúc tổng." Người đàn ông đáp thật thà.
"Chơi tôi nghe thử xem."
Người đàn ông lấy violin ra, bắt đầu kéo đàn, những giai điệu du dương vang vọng trên du thuyền.
Chúc Mạn lắng nghe, cảm thấy cũng khá dễ chịu.
Thịnh Tiêu bị ép phải nghe violin suốt cả buổi chiều.
Mãi sau cậu ta mới biết, hóa ra người phụ nữ này đã ngủ quên từ lúc nào không hay, chỉ có cậu ta ngồi nghe nghiêm túc cả buổi, còn chàng trai violin thì cứ thế chơi từng bài một suốt mấy tiếng đồng hồ.
Buổi tối.
Tại một buổi tiệc, khi thấy Chúc Mạn vẫn dẫn theo chàng trai violin kia, Thịnh Tiêu cảm thấy đúng là chuyện lạ đời.
Rose Sky Bar.
Trong phòng VIP tràn ngập ánh đèn mờ ảo, rực rỡ mà ám muội.
Thịnh Tiêu nhìn người đàn ông bên cạnh Chúc Mạn, thật sự không ngờ đại tiểu thư cao quý lạnh lùng này lại bắt đầu có hứng thú với đàn ông.
Mặc dù phải thừa nhận rằng chàng trai violin này đúng là có ngoại hình không tệ, lại có vẻ rất nghe lời.
Không nói nhiều, cũng không động tay động chân, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Chúc Mạn, thỉnh thoảng rót rượu cho cô.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của một vị thiếu gia trong giới thượng lưu ở Hongkong, ngay cả Bùi Vân Thâm cũng có mặt.
Hắn ngồi không xa, đã sớm chú ý đến hai người đó, cầm điện thoại soạn một tin nhắn gửi đi:
[Trùng hợp quá, gặp được Chúc tiểu thư, còn có một anh chàng đẹp trai đi cùng.]