Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 56: Mối quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc



Thấy cô không nói gì, anh liền cúi xuống cọ xát, hôn lên cổ cô, nơi nào anh chạm đến đều nóng rực.

"Anh xong chưa?"

Chúc Mạn đẩy người đàn ông mặt dày mày dạn trước mắt ra, lạnh lùng nói.

Bây giờ cô không có tâm trạng chơi trò tình chàng ý thiếp với anh, sau chuyện vừa rồi, chút men say mơ màng của cô cũng đã bay biến hết.

Cố Tịch nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười: "Vậy là thật sự bị dọa khóc à?"

"Tôi khóc à?"

Giọng Chúc Mạn rất khó chịu, lại đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Cố Tịch cúi đầu cười khẽ: "Được, không khóc."

Nói xong, anh lại siết chặt cánh tay, mặt dày ôm cô vào lòng chặt hơn.

Chúc Mạn đưa tay chống lên ngực anh, cố gắng kéo khoảng cách giữa cả hai, nhưng không có tác dụng gì. Anh khỏe như trâu, sức lực của cô trước mặt anh chỉ như gãi ngứa.

Chúc Mạn lạnh lùng nhìn anh: "Tổng giám đốc Cố quên mất thỏa thuận của chúng ta rồi sao?"

Thời hạn hai tháng, tính thế nào cũng chưa hết, anh lại chạy đến Bắc Thành làm gì?

Cố Tịch hơi cúi người, ghé sát lại gần cô, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.

Anh nhìn đôi mắt quyến rũ hơi xếch lên của cô, lười biếng cong môi: "Ai bảo Tổng giám đốc Chúc không nghe điện thoại, tôi nhớ Tổng giám đốc Chúc đến mức ăn không ngon, ngủ không yên."

Nói xong, anh đưa tay vuốt ve mặt cô, nhìn đôi môi của cô, nụ hôn sắp sửa rơi xuống.

Chúc Mạn trực tiếp nghiêng đầu, môi anh hôn hụt.

Cố Tịch ngẩng đầu nhìn cô vài lần, Chúc Mạn nhướn mày nhìn lại ánh mắt thẳng thừng của người đàn ông, cười lạnh một tiếng:

"Tổng giám đốc Cố, chúng ta đang hẹn hò sao?"

Người đàn ông này lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp hôn hôn, thật không giống tác phong nghề nghiệp của một bạn giường chút nào. Nhiều lúc, cô thậm chí còn cảm thấy anh còn quấn quýt hơn cả những cặp đôi yêu nhau.

Cố Tịch nghe cô nói, trong đôi mắt sâu thẳm dâng lên một tia ý vị khó lường.

Sau đó anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp, quyến rũ nhẹ nhàng vờn quanh tai cô: "Cũng được."

"Chỉ cần Tổng giám đốc Chúc muốn, hẹn hò hay kết hôn đều được."

Vừa nói xong, khóe môi anh vẫn giữ nụ cười, trong vẻ lười biếng lại có thêm một chút thái độ nghiêm túc hiếm thấy.

Chúc Mạn nhìn anh, không nhịn được cười khẩy: "Tổng giám đốc Cố, không phải anh yêu tôi thật rồi đấy chứ?"

"Có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ không, chúng ta chỉ là bạn giường tạm thời, hai bên đều có nhu cầu riêng thôi. Tôi sẽ không hẹn hò hay thậm chí là kết hôn với người như tổng giám đốc Cố đâu. Tổng giám đốc Cố từ bỏ đi."

Trong biểu cảm và lời nói của Chúc Mạn đều là sự ghét bỏ nhàn nhạt. Trong tiềm thức, cô cảm thấy người như Cố Tịch chỉ để chơi bời thôi, những chuyện khác thì đừng hòng nghĩ đến.

Cố Tịch khẽ cười: "Chắc chắn vậy sao? Lỡ như Tổng giám đốc Chúc yêu tôi thì sao?"

Chúc Mạn hừ một tiếng, biểu cảm trên mặt đã cho anh câu trả lời.

Cố Tịch nhìn cô, sau đó chậm rãi cười: "Được, không yêu thì không yêu vậy, chỉ cần Tổng giám đốc Chúc còn cho tôi ngủ là được."

Anh nói xong, trực tiếp cúi người bế cô kiểu công chúa, đi về phía ghế sofa.

Chúc Mạn bị anh ném lên ghế, ngay sau đó người đàn ông liền phủ người lên, ngậm lấy môi cô, không ngừng triền miên trên môi cô, một tay vuốt ve gò má cô, một tay không ngừng trêu chọc khắp người cô.

Chúc Mạn bị anh đè lên người, gắng gượng chịu đựng sự chiếm đoạt của anh, bàn tay đang lướt trên xương quai xanh cô khơi gợi ngọn lửa, nắm lấy nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ưm..." Chúc Mạn vô thức r.ên rỉ khe khẽ.

Hàng cúc áo sơ mi trước ngực đã sớm bị cởi ra, một tay cô nắm chặt tóc người đàn ông, một tay nắm chặt ghế sofa.

Cố Tịch hiển nhiên không định dễ dàng buông tha cô, môi lưỡi nóng bỏng, triền miên không dứt, cảm giác tê dại, mang theo chút đau nhức mơ hồ, vừa ám muội vừa kí.ch th.ích. Mặt Chúc Mạn lại không nhịn được mà đỏ bừng lên.

"A!"

Bỗng nhiên một trận đau nhói, Chúc Mạn đau đến kêu thành tiếng. Mở mắt ra, cô bắt gặp đôi mắt lười biếng, tinh nghịch của người đàn ông.

Cô tức giận, không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy anh ra rồi tự mình ngồi dậy.

Cô kéo chặt chiếc áo khoác bị xộc xệch trên người, khoanh tay trước ngực, phòng bị nhìn người đàn ông trước mặt, mắng:

"Anh là chó à?"

Mẹ kiếp, mạnh đến vậy, đau chết cô rồi.

Người đàn ông đưa tay muốn ôm cô, Chúc Mạn lùi lại, không cho anh chạm vào.

Cố Tịch nhìn cô, khẽ cười, giọng điệu lả lơi, không đứng đắn:

"Tôi chỉ cắn một cái thôi mà, em không thích, vậy tôi không cắn nữa."

Người phụ nữ này thật sự phải cung phụng, hầu hạ cẩn thận, chỉ có thể làm cho cô sướng thôi, nếu không thì trở mặt không quen biết ngay.

Chúc Mạn không muốn cho anh cơ hội, vốn định làm lần cuối rồi sẽ dứt khoát chia tay, không ngờ người đàn ông này lại cắn một phát đau điếng như vậy, khiến cô vừa đau vừa tức.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, nghiêm túc nói: "Cố Tịch."

Cố Tịch thấy cô nghiêm túc như vậy, chờ cô nói.

"Chúng ta cần phải suy nghĩ lại mối quan hệ này." Chúc Mạn thản nhiên nói.

Cố Tịch nhìn cô, lười biếng cong môi:

"Sao, muốn làm bạn gái của tôi à? Cũng không phải là không thể."

Chúc Mạn không để ý đến sự không đứng đắn của anh, trực tiếp nói:

"Tổng giám đốc Cố, mối quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc. Sau này đừng gặp riêng nhau nữa."

Cô nói xong, nhìn nụ cười vừa có trên mặt người đàn ông kia lúc này đã thu lại, anh ta bình thản nhìn cô: "Tổng giám đốc Chúc nói gì?"

"Tôi nói, chúng ta kết thúc rồi."

Chúc Mạn tốt bụng nói lại một lần, rồi đứng dậy, đi ra ngoài.

Chưa đi được mấy bước, một lực mạnh đã kéo tay cô lại. Người đàn ông vươn tay ôm cô vào lòng.

Giữa đôi lông mày vốn luôn lười biếng, đùa cợt của người đàn ông thoáng hiện lên chút giận dữ, lại có chút thỏa hiệp:

"Vì tôi vừa dọa em sợ? Hay vì tôi cắn em đau? Tôi hứa, sau này sẽ không như vậy nữa, được không?"

Vừa nói, anh vừa chạm mũi lên cổ người phụ nữ, nhẹ nhàng cọ xát, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Chúc Mạn, không nói ra được là cảm giác gì.

Đây là lần đầu tiên Chúc Mạn thấy anh như vậy.

Người này từ trước đến nay đều lười biếng, đối với chuyện gì cũng thờ ơ nhưng lại dễ dàng thành công, ai biết anh cũng có lúc lộ ra vẻ thỏa hiệp.

Chúc Mạn vẫn tránh né anh, không chút cảm xúc nói:

"Tôi sớm đã không muốn tiếp tục với tổng giám đốc Cố nữa rồi. Tôi có tiền, có quyền, có sắc, hoàn toàn có thể tìm một người nghe lời hơn để đóng vai tổng giám đốc Cố, đúng không? Hơn nữa, bên cạnh tổng giám đốc Cố có nhiều phụ nữ như vậy, chắc hẳn cũng không thiếu tôi đâu nhỉ. Chơi lâu như vậy cũng đủ rồi tổng giám đốc Cố, anh không lỗ đâu."

Chúc Mạn nói xong, giãy giụa muốn xuống khỏi người anh, nhưng cánh tay trên eo cô lại ôm chặt lấy, hoàn toàn không có ý định buông tay.

"Vậy nên ngủ với người đàn ông khác rồi, nên cảm thấy tôi không tốt nữa?"

Cố Tịch lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm mang theo một chút ý cười trầm lắng.

"Bổn tiểu thư ngủ với ai đâu liên quan đến tổng giám đốc Cố?"

Chúc Mạn không vui hừ lạnh một tiếng, trông chẳng khác nào một ả tra nữ.

Ánh mắt Cố Tịch sâu thêm: "Tổng giám đốc Chúc quả thật vừa phong lưu vừa tệ bạc, Cố mỗ tôi còn tự thấy không bằng."

Chúc Mạn thấy sắc mặt anh sa sầm xuống thấy rõ, giống như thật sự tức giận, nhếch môi cười nhạt:

"Tổng giám đốc Cố xúc động như vậy, là thật sự không thể rời xa tôi đến thế sao? Nhưng phải làm sao đây, tôi có chút chán rồi."

Cô dùng ngón tay thon vuốt ve vừa làm móng, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo sơ mi cho anh, cười rạng rỡ.

Cố Tịch nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đôi mắt sâu thẳm như mực cuộn trào những cảm xúc khó tả.

Một lúc lâu sau, anh ta lại cười khẩy một tiếng, giọng nói vừa trầm vừa khàn: "Vậy thì cho Tổng giám đốc Chúc một đêm khó quên vậy."

Lời vừa dứt, anh liền vác cô lên vai, sải bước lên lầu, mặc cô đánh đấm. Cánh cửa phòng ngủ bị anh dùng chân đá mạnh một tiếng "ầm" đóng sầm lại.

Chúc Mạn bị anh ném không mấy nhẹ nhàng lên giường. Anh giật lấy chiếc cà vạt tùy tiện treo trên đó, tiến lại gần cô, ánh mắt người đàn ông tối sầm lại đầy nguy hiểm.

Chúc Mạn theo bản năng lùi về phía sau, lại bị anh túm được. Anh nắm lấy hai tay cô, không chút dịu dàng trói lên đầu giường.

Chúc Mạn chỉ đành dùng chân đạp anh:

"Cố Tịch, anh phát điên cái gì vậy?"

Người đàn ông trực tiếp đè người lên, giữ chặt chân cô, vừa di chuyển tay vừa ghé sát tai cô nói nhỏ: "Hôm nay có khóc cũng không cứu được em đâu."

"A..."

Một phòng tràn đầy tiếng r.ên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng khóc khe khẽ chậm rãi, bao trùm lấy màn đêm đen như mực.

...

Trời sáng.

Trước tấm gương lớn trong phòng thay đồ, anh hết lần này đến lần khác ép cô nhìn bóng dáng quấn lấy nhau trong gương, lần sau còn tàn bạo hơn lần trước.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...