“Này, Bonnie, cậu lại thất thần nữa rồi.” Đây là lần thứ ba trong hôm nay Lý Mỹ Na nhắc nhở Châu Chi Mai.
Châu Chi Mai quả thực có hơi lơ đãng, nhưng không phải là không nghe thấy những gì Penn nói trong cuộc họp.
Chỉ là cô có chút phân tâm, trong đầu rối ren nhiều suy nghĩ đan xen như một bức tranh ghép bị xáo trộn cần sắp xếp lại. Kể từ khi đến nước M, sự khác biệt về văn hóa và hệ thống pháp luật giữa hai quốc gia khiến cô nhiều lần phải điều chỉnh lại nhận thức của mình.
Cô biết rằng, một khi đã sống trên mảnh đất nước M, cô cần tôn trọng văn hóa của quốc gia này.
Lúc này, Penn đang ngồi phát biểu, khoác trên người bộ vest trắng gọn gàng, lớp trang điểm trên mặt cũng rất phù hợp.
Mái tóc ngắn gọn gàng vốn có của Penn giờ đã được nhuộm thành màu vàng kim, kết hợp với đường nét gương mặt đậm chất Âu châu, trông còn trẻ trung hơn rất nhiều.
Triển lãm ERE Thời Hoàng Kim sẽ diễn ra từ đầu tháng 11 đến cuối tháng 11 tại Trung tâm Nghệ thuật thành phố Phái Tân.
Triển lãm lần này được mở màn tại nước M, sau đó sẽ lần lượt đi qua nhiều quốc gia trên thế giới, cuối cùng kết thúc tại quê hương của ERE – nước Pháp. Đây giống như một triển lãm lưu động, trưng bày những tác phẩm nghệ thuật kinh điển nhất của ERE từ khi thành lập đến nay, bao gồm các thiết kế váy dạ hội, túi xách, trang sức,…
Nội dung công việc được giao cho nhóm Penn không nhiều, vậy nên sau khi cô ấy phát biểu ngắn gọn, đến lượt trưởng nhóm thiết kế trang sức lên tiếng.
Châu Chi Mai rất thích phong cách làm việc của Penn – một phụ nữ độc thân 45 tuổi đã ly hôn, vừa có tiền, vừa có con, lại có cả bạn trai trẻ, chẳng khác nào hiện thân của một cuộc sống viên mãn.
Vài năm trước khi quay lại sự nghiệp, Penn rất tham vọng, chuyện gì cũng muốn giành lấy vị trí đầu tiên. Nhưng hai năm gần đây dường như cô ấy đã nhìn thấu mọi thứ, các dự án cạnh tranh giữa các nhóm, cô ấy nói không tranh giành thì sẽ không tranh giành, nhờ vậy mà Châu Chi Mai và Lý Mỹ Na cũng đỡ áp lực hơn nhiều.
Chỉ có một việc khó nhằn duy nhất, có lẽ là vấn đề trang phục của nữ diễn viên đoạt giải Oscar – Martha lần trước. Cả studio ai cũng né tránh Martha, duy chỉ có Penn thản nhiên nhận việc, chẳng hề bận tâm.
Hai năm làm việc bên cạnh Penn, Châu Chi Mai cũng dần học được cách nhìn nhận mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Đã từng có một thời gian cô vô cùng lo lắng – một mình nơi đất khách quê người, bị bạn bè hãm hại, số tiền trong tay chẳng đủ sống qua ngày. Cô giống như một khúc gỗ trôi dạt trên biển, không chìm xuống được nhưng cũng chẳng có khả năng bay lên, chỉ biết mặc cho sóng đánh dạt về đâu thì về.
Trôi dạt quá lâu, tất nhiên cũng muốn tìm một chỗ để tựa vào.
Bây giờ cuộc sống của Châu Chi Mai đã dần ổn định, tâm trạng cũng trở nên vững vàng hơn, không còn nôn nóng hay lo âu nữa. Gần đây khiến cô bận tâm, chẳng qua chỉ có hai chuyện.
Sau cuộc họp, Lý Mỹ Na ôm chiếc sổ ghi chép đến ngồi cạnh Châu Chi Mai, tay cầm theo một cây bút chì. Mấy hôm trước cô ấy vừa làm bộ móng mới, dài và nhọn hoắt. Nhìn thì đẹp đấy, nhưng làm việc thì vô cùng bất tiện.
Không chút do dự, Lý Mỹ Na liền mượn bấm móng tay của Châu Chi Mai rồi “cạch cạch” cắt đi.
Trước đây, Châu Chi Mai cũng rất thích làm móng, đặc biệt là móng đắp dài với đủ kiểu thiết kế hoa mỹ, mỗi lần giơ tay lên là lấp lánh chói mắt. Nhưng giờ đây cô không còn đam mê những bộ móng dài nữa, cùng lắm chỉ phủ một lớp kim tuyến lên móng thật để làm điểm nhấn – vừa đẹp, vừa không ảnh hưởng đến công việc hằng ngày.
“Nói này, cậu thực sự không tham gia cuộc thi Nhà Thiết Kế Trẻ sao?” Lý Mỹ Na hỏi.
Châu Chi Mai chắc chắn trả lời: “Không tham gia.”
Vấn đề này cũng vừa được nhắc đến trong cuộc họp hôm nay, có rất nhiều người giơ tay đăng ký, vì vậy nội bộ còn phải sàng lọc thêm một vòng nữa.
Penn rất khuyến khích Châu Chi Mai và Lý Mỹ Na thử sức, vì tuổi trẻ chính là cơ hội để trải nghiệm và dấn thân. Nhưng Châu Chi Mai không có tham vọng sự nghiệp lớn như vậy. Cô không nghĩ điều đó là sai, bởi lẽ mỗi người có một mục tiêu khác nhau.
“Biết không? Giờ cậu làm tớ có cảm giác như một bà cụ sáu mươi tuổi vậy, chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì.” Lý Mỹ Na vừa nói vừa liếc mắt nhìn dấu vết chưa hoàn toàn mờ trên cổ Châu Chi Mai, “Dĩ nhiên, nếu không phải vì dấu hôn này bán đứng cậu, thì tớ thực sự nghĩ chị chẳng còn chút ha.m mu.ốn nào nữa đấy.”
Châu Chi Mai mím môi, khẽ cười: “Thế này không phải sao, thiết kế trang phục Xuân năm sau cũng sắp bắt đầu rồi, Penn còn giao cho chúng ta một nhiệm vụ thiết kế đầy thách thức nữa đấy.”
Giới thời trang là như vậy, mùa đông năm nay còn chưa chính thức đến, đã phải lo nghĩ đến trang phục mùa xuân năm sau.
Muốn gặt hái, thì phải chuẩn bị từ sớm.
Không nhắc thì thôi, nhắc đến Lý Mỹ Na liền thấy nhức đầu: “Như vậy chẳng phải sẽ trùng với cuộc thi thiết kế sao? Tớ sợ lúc đó hai bên đều làm hỏng hết.”
Thấy Lý Mỹ Na chần chừ, Châu Chi Mai không đành lòng: “Nếu lúc đó cậu thực sự gặp rắc rối, tớ có thể giúp cậu.”
“Thật sao!” Lý Mỹ Na lập tức ôm chầm lấy Châu Chi Mai rồi hôn lên má cô một cái, “Bonnie! Tớ thực sự yêu cậu quá đi mất! Nhưng cậu đừng có đánh trống lảng!”
Châu Chi Mai: “?”
“Nói đi, gã đàn ông buông thả đó rốt cuộc là ai? Cậu và hắn không chỉ ngủ với nhau một lần đúng không?”
Châu Chi Mai: “…”
Đương nhiên không chỉ một lần, dù sao thì ngay cả trong một đêm cũng không chỉ có một lần.
Một tuần đã trôi qua, dấu vết trên cổ cô đã nhạt đi rất nhiều, Châu Chi Mai cũng lười không muốn dùng kem che khuyết điểm để cố tình giấu đi nữa.
Chỉ là cô không ngờ Heveto lại để lại trên cổ cô những dấu hôn rõ ràng đến vậy, hơn nữa còn không chỉ có một dấu.
Hôm đó khi đi làm, cô cứ vô tư mà làm việc, cho đến khi Lý Mỹ Na nhắc nhở, cô mới biết trên cổ mình còn vết tích chưa mờ hết.
So với những vết trên ngực và bắp đùi, thì những dấu vết lộ ra ngoài lớp áo càng khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn. Dù gì thì cô cũng đã xin nghỉ mấy ngày, giờ quay lại studio với bộ dạng thế này, không biết còn tưởng cô đang khoe khoang cái gì nữa.
Trước đây, Heveto chưa bao giờ như vậy. Anh luôn kiềm chế và khuôn phép, không những không quá mức chìm đắm vào cô, mà còn không cho phép cô để lại dấu vết trên người anh.
Nhưng bây giờ, anh thậm chí còn… cắn vào mông cô.
Heveto ngày càng bộc lộ rõ bản tính không đứng đắn.
Kể từ lần đó, cô và Heveto đã một tuần không liên lạc. Trước kia chuyện này cũng bình thường.
Chỉ là lần này, Châu Chi Mai không còn chủ động nhắn những lời đường mật để làm anh vui nữa.
Cô đang cân nhắc một việc có nên dứt khoát cắt đứt với Heveto không?
Sau đó, John nói với cô rằng, “vị khách” đến thăm vào đêm khuya suýt chút nữa đã lấy mạng Heveto.
Hệ thống an ninh trong căn biệt thự riêng của Heveto có thể nói là hàng đầu thế giới, nhưng đối phương lại dễ dàng xâm nhập, còn khiến hai vệ sĩ bị thương.
Gã đó không đơn giản là một tên trộm đột nhập để cướp tài sản, mục tiêu rõ ràng chính là Heveto.
Chuyện xảy ra vào rạng sáng hôm đó, đúng thời điểm con người ta có ý chí yếu ớt nhất.
Mà lúc đó, Châu Chi Mai đang làm gì?
Có vẻ như cô vừa cùng Heveto kết thúc một đêm cuồng nhiệt, sau đó cô mè nheo đòi đi tắm, và anh thực sự đã giúp cô tắm. Không chỉ vậy, anh còn tự tay mặc áo choàng tắm mới cho cô, bế cô trở lại giường.
Những chuyện sau đó, cô hoàn toàn không hay biết, bởi vì cô đã kiệt sức và ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Thế nên, cô cũng không biết, rốt cuộc Heveto đã làm gì với kẻ đột nhập kia trong tầng hầm B2 sau đó.
Nhưng anh cũng chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt cô, dù chỉ một chữ.
Hai ngày sau đó, giữa cô và Heveto vẫn chẳng có gì khác biệt. Anh hoàn toàn không che giấu sự h.am mu.ốn mãnh liệt của mình, từ sáng đến tối, lôi kéo cô không biết mệt.
Sống trong thời bình mà vẫn có chuyện ám sát thế này, quả thực đã giúp một cô tiểu thư lớn lên trong môi trường an toàn như Châu Chi Mai hiểu thêm về sự đa dạng của thế giới này.
Lỡ như một ngày nào đó, bọn họ ra tay nhầm và giết luôn cả cô, vậy chẳng phải cô vô duyên vô cớ chịu chết sao?
Cô ở bên cạnh Heveto là để kiếm tiền, chứ không phải để mất mạng.
–
Hôm nay Châu Chi Mai tan làm sớm để đi gặp một bác sĩ tâm lý.
Cô không phải là người có nội tâm kiên cường, nhiều khi vẫn cần nhờ đến bác sĩ tâm lý để giải tỏa những bất an và phiền muộn trong lòng.
May mắn là ở nước M, tìm một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy không phải chuyện khó.
Noyes là bác sĩ tâm lý của cô, hai người đã làm việc cùng nhau suốt ba năm qua. Bà là một người gốc Hoa quốc tịch M, năm nay 40 tuổi, tóc ngắn đen nhánh, dáng người không cao lắm, hơi đầy đặn một chút.
Châu Chi Mai rất tin tưởng Noyes. Lần đầu tiên gặp bà, cô có cảm giác như đang gặp lại cô giáo mẫu giáo của mình vậy.
Noyes luôn kiên nhẫn và dịu dàng, khuôn mặt lúc nào cũng giữ một nụ cười nhàn nhạt, không quá cố ý, cũng không khiến người ta cảm thấy xa cách.
Dạo gần đây, Châu Chi Mai liên tục bị một giấc mơ giống nhau quấy rầy, chất lượng giấc ngủ cũng giảm sút.
Giống như đêm qua, giấc mơ đáng sợ đó lại tái diễn.
Trong một căn hầm tối tăm, ẩm thấp, Heveto ôm cô trong lòng, bắt cô giơ khẩu súng trong tay lên.
Nếu cô dám nói một chữ “không”, Heveto sẽ lập tức dí súng vào thái dương cô, rồi hỏi: “Bonnie, giữa sống và chết, em chọn cái nào?”
Đương nhiên là cô muốn sống.
Cô run rẩy cầm chặt khẩu súng nặng trịch, nhắm vào người đàn ông trước mặt.
Heveto nhẹ nhàng hướng dẫn cô: “Nào, nhắm thẳng vào đầu hắn, chỉ cần một phát, đầu hắn sẽ nổ tung.”
Mồ hôi lạnh túa ra từ lòng bàn tay, cô không kìm được mà nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mặt: “Heveto… đây là tội ác.”
Anh bình thản trả lời: “Nếu hắn vốn dĩ đã có tội thì sao?”
“Chuyện này cũng không đến lượt anh phán xét… Ở đây có chính phủ, có pháp luật.”
Heveto cười ngạo nghễ: “Em có biết lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn QC là gì không? Là vũ khí. Cuộc bầu cử sắp diễn ra, chính trị bầu cử thực chất không nằm ở số phiếu, mà nằm ở tiền bạc. QC có đủ tài chính để đưa một lãnh đạo mới lên, nói cách khác, chúng tôi muốn ai làm tổng thống, người đó sẽ làm tổng thống.”
Hệ thống bầu cử của nước M xưa nay vẫn luôn như vậy. Cái gọi là dân chủ và tự do, thực chất đằng sau chỉ là một chuỗi lợi ích khổng lồ.
Châu Chi Mai mơ hồ hỏi: “Đây là thông đồng giữa chính phủ và doanh nghiệp sao? Các người làm vậy có lỗi với những người dân đóng thuế không?”
Heveto chạm nhẹ lên mặt cô, ánh mắt như đang vu.ốt ve một con thú cưng nhỏ bé, vẻ bất đắc dĩ: “Bonnie, em quá ngây thơ rồi, giống như một câu chuyện cười đáng yêu vậy.”
Không hề.
Châu Chi Mai không hề ngây thơ.
Lúc rơi vào đường cùng, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là dựa vào sức mạnh của người khác. Chỉ cần có thể sống tiếp, trong giới hạn không vi phạm pháp luật, cô sẵn sàng đánh đổi linh hồn mình.
“Còn nước còn tát” – đây là bài học mẹ từng dạy cô. Cô không phải là người quá cao thượng, cũng hiểu rõ nguyên tắc “có thù thì phải trả”. Nhưng cô lớn lên ở Trung Quốc, tiếp nhận nền giáo dục của Trung Quốc, hiểu rõ rằng lạm dụng tư hình là phạm pháp.
Chỉ là ở quốc gia này, rất khó để phân định đâu là đúng, đâu là sai.
Nhưng Heveto không cho cô quá nhiều thời gian để thích nghi, anh giữ chặt tay cô, ép cô bóp cò.
Tiếng “đoàng” vang lên.
Người đàn ông trước mặt bị bắn thẳng vào đầu, óc và máu văng tung tóe, cảnh tượng kinh hoàng đến rợn người.
–
Châu Chi Mai giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh túa ra, cả người lạnh toát.
Quá nhiều tư tưởng phức tạp đan xen, chắc chắn sẽ khiến một người có tâm lý ổn định cũng rơi vào hoảng loạn. Trong tình trạng này, rất nhiều người có thể sẽ gặp phải vấn đề tâm lý nghiêm trọng.
Châu Chi Mai cũng vậy.
Có một khoảng thời gian, cô từng chìm trong sự mơ hồ sâu thẳm. Không biết điểm cuối, cũng chẳng rõ phương hướng. Giống như một con thú hoang lạc lối giữa ngã tư đường, chỉ cần có một kẻ xấu giơ tay kéo cô, cô sẽ dễ dàng lún vào con đường không có lối thoát.
Ở một đất nước tràn ngập c.ần s.a như thế này, ngay cả khi công dân hút thuốc nơi công cộng, cảnh sát cũng không thể can thiệp.
Trên đường phố nồng nặc mùi khói thuốc. Mùi đó không chỉ khó chịu, mà còn khiến người ta nhức đầu, buồn nôn.
Mùi hương ấy giống như một bàn tay vô hình, đẩy, kéo, lôi cuốn con người lao vào con đường diệt vong.
Châu Chi Mai không cho phép bản thân sa ngã.
Từ nhỏ, cô đã được dạy rằng dính dáng đến m.a t.úy chỉ có một kết cục—hủy hoại cả đời.
Trong mắt cô, những con phố ấy không chỉ có mùi khói thuốc cay xè, mà còn mang theo hơi thở của sự suy tàn và mục ruỗng. Những gì diễn ra xung quanh cũng chứng minh rằng nhận định của cô là đúng—những cuộc xung đột liên tục nổ ra, số lượng người vô gia cư ngày càng nhiều, tệ nạn bùng phát… ngay cả nền kinh tế của đất nước này cũng đang trên đà suy thoái trầm trọng.
Sống trong một môi trường như vậy, nếu không có một ý chí vững chắc, con người ta rất dễ bị cuốn theo và lạc lối.
–
Sau gần một tiếng tham vấn tâm lý, đám mây u ám trong lòng Châu Chi Mai dường như đã được Noyes gột sạch, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Vậy nên, dù chi phí một buổi tư vấn gần bằng tiền lương cả ngày của cô, cô vẫn sẵn sàng chi trả.
Noyes dặn dò cô đừng quá kìm nén cảm xúc của mình, đôi khi phát điên một chút cũng là cách để giải tỏa áp lực trong lòng.
Châu Chi Mai cười hỏi Noyes nên phát điên kiểu gì?
Noyes bình thản đáp: “Nếu có kẻ cố tình làm khó em, vậy thì em cứ để hắn ngửi mùi giày hôi của mình đi.”
Châu Chi Mai bật cười, vui vẻ ra mặt: “Còn cách nào nữa không?”
Noyes: “Ai làm em tức giận, thì em hãy làm cho hắn phát điên hơn.”
Làm tới bến!
Quả thực đơn giản và thẳng thắn!
Xem ra, vị bác sĩ tâm lý hiền lành này cũng có một mặt “phát điên” rất bình tĩnh.
Noyes còn kê cho cô một số loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ, hy vọng đêm nay cô có thể ngủ ngon.
Châu Chi Mai cũng đang cầu mong điều đó.
Chất lượng giấc ngủ kém có thể dẫn đến hàng loạt phản ứng dây chuyền—suy giảm hệ miễn dịch, mất tập trung, buồn ngủ vào ban ngày, nhận thức trở nên mơ hồ.
Điều đáng sợ hơn cả là những giấc mơ thật giả lẫn lộn, khiến cô không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo ngay cả trong giấc ngủ. Sống trong trạng thái này quá lâu, con người chắc chắn sẽ phát điên.
Mấy ngày gần đây, Châu Chi Mai luôn có cảm giác rằng nửa đêm cô sẽ nhìn thấy bóng dáng của Heveto. Anh giống như một con ác khuyển ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát cô. Đôi mắt xanh ấy dường như phát ra ánh sáng quỷ dị trong đêm đen, khiến người ta nhìn thấy mà tim đập nhanh.
Thế nhưng cơ thể cô lại như bị phong ấn trên giường. Cô cố gắng mở mắt, muốn ngồi dậy xua tan ảo ảnh trước mặt, nhưng bất kể thế nào, cô cũng không thể nhấc tay lên.
Ở trong nước, hiện tượng này được gọi là “bóng đè”.
Khi rời khỏi phòng khám tâm lý, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn bị màn đêm bao phủ. Ánh đèn rực rỡ tỏa sáng khắp nơi, tối thứ sáu khiến con phố trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Lễ hội Halloween sắp đến, đây luôn là dịp lễ rất được yêu thích ở nước M. Phần lớn các cửa hàng đều đã trang trí theo chủ đề: những bộ xương đáng sợ, ma cà rồng, thây ma, những chiếc đèn bí ngô với đủ hình thù quái dị…
Hồi nhỏ, Châu Chi Mai rất sợ ma. Nhưng bây giờ, cô không còn sợ ma nữa, bởi thứ đáng sợ hơn chính là con người.
Đứng giữa ngã tư đường, cô trông thấy một cặp đôi người Trung Quốc khoác tay nhau băng qua vạch kẻ dành cho người đi bộ. Sở dĩ cô khẳng định họ là người Trung Quốc, là bởi vì khi họ đi ngang qua cô, cô nghe thấy họ nói chuyện bằng tiếng Trung.
Cô gái khoác tay người đàn ông, nũng nịu: “Sướng Sướng, đêm trước Halloween em vẽ hóa trang ma cà rồng cho anh nhé? Chắc chắn sẽ cực kỳ đẹp trai!”
Người đàn ông nho nhã, đeo kính gọng vàng kéo cô gái vào lòng, dịu dàng cười: “Tùy em.”
“Yeah! Sướng Sướng nhà em tuyệt nhất!” Giọng nói vui vẻ của cô gái dần dần xa đi theo từng bước chân họ.
Khung cảnh lãng mạn giữa một đôi trai tài gái sắc cứ như một bộ phim thần tượng diễn ra ngoài đời thực, khiến người ta không thể không dừng lại quan sát.
Châu Chi Mai vẫy tay gọi taxi về căn hộ. Cô không có hứng ăn tối, dứt khoát để bụng đói.
Sống một mình lâu rồi sẽ thành ra như vậy—có gì ăn thì ăn, lười nấu thì nhịn luôn. Nhưng nếu ở nhà, chỉ cần cô bỏ một bữa cơm, ba mẹ chắc chắn sẽ hỏi han không ngừng, lo lắng cô buồn hay bị ốm.
Tối đó, sau khi vệ sinh cá nhân, Châu Chi Mai nuốt viên thuốc an thần mà Noyes kê, rồi chuẩn bị ngủ sớm. Trước khi ngủ, cô đeo tai nghe, nghe một vài bài hát, dần dần, ý thức trở nên mơ hồ.
Mong rằng, đêm nay cô sẽ có một giấc ngủ ngon.
Nhưng, cô vẫn mơ thấy Heveto.
Heveto giống như một bóng ma sinh ra từ trong bóng tối. Bóng dáng cao lớn của anh phủ xuống trước mặt cô một tầng bóng đen. Bóng tối ấy như một luồng khí độc chỉ có trong đầm lầy, chỉ cần vô tình hít phải, con người sẽ rơi vào trạng thái mê man.
Châu Chi Mai lại một lần nữa cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt đó. Không chỉ vậy, những ngón tay thô ráp của Heveto khẽ lướt qua môi cô, từng khớp xương rõ ràng của bàn tay anh chậm rãi vu.ốt ve khuôn mặt cô.
Giấc mơ này chân thực đến mức đáng sợ, ngay cả hơi thở trên người Heveto cũng rõ ràng đến mức khiến người ta khó mà tin rằng đây chỉ là ảo ảnh—một mùi hương gỗ trầm cay đắng, mang theo cảm giác áp bức vô hình.
Nhưng lần này, Châu Chi Mai không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Cô muốn mở miệng chửi thẳng vào mặt Heveto: “Đồ ác quỷ khốn kiếp! Cút ra khỏi giấc mơ của tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Đáng tiếc, ý thức của cô vẫn bị giam cầm trong cơ thể, không thể nhúc nhích.
“Bonnie, mấy ngày nay em không nhắn tin cho tôi, dù chỉ một tin.” Giọng nói trầm thấp của Heveto vang lên trong căn phòng tối đen như một lời nguyền rủa của quỷ dữ.
Châu Chi Mai đương nhiên không muốn gửi những tin nhắn mật ngọt cho Heveto nữa.
Yêu anh là giả, nhớ anh là giả.
Ghét anh là thật, muốn tránh xa anh cũng là thật.
“Em sợ tôi sao?” Tay Heveto cuối cùng cũng đặt lên cổ cô, nhẹ nhàng siết chặt.
Anh từng chút từng chút ép sát, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, đôi môi lạnh lẽo kề sát bên tai cô, mang theo một cảm giác chân thực đến khó tin.
Khoảnh khắc tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô.
Nụ hôn của Heveto rất dịu dàng, cũng rất kiềm chế. Chỉ lướt nhẹ qua môi cô rồi rời đi ngay, nhưng hơi thở của anh vẫn gần trong gang tấc. Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm hơn, đôi mắt xanh kia giống như một cơn sóng dữ, chỉ cần lơ là một chút, cô sẽ bị nhấn chìm.
Anh hoàn toàn có thể chiếm lấy cô trong đêm tối này, nhưng anh không làm vậy.
Châu Chi Mai cuối cùng cũng mở mắt, cố gắng nâng tay lên. Cô áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay của Heveto, chậm rãi vu.ốt ve.
Giống như ánh mặt trời nhỏ bé tan chảy từng lớp băng trên tảng băng trôi, cô để nhiệt độ từ lòng bàn tay mình truyền qua anh, để hơi ấm của hai người hòa vào nhau.
So với những lần chiếm hữu mãnh liệt, thì khoảnh khắc vụng dại của thuở thiếu niên, khi lần đầu tiên được nắm lấy tay người mình yêu mới là thứ khiến con tim rung động nhất.
Dù không có bất kỳ lời đường mật nào, cũng không có quá nhiều tiếp xúc thân thể, nhưng chỉ cần cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương, cũng đủ khiến cơ thể rung lên như có một dòng điện xẹt qua tận ngũ tạng lục phủ.
Heveto đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú, không nói một lời. Có lẽ anh nghĩ rằng cô vẫn đang trong mộng, đầu óc mơ hồ.
Nhưng Châu Chi Mai nhìn rất rõ, cô biết tất cả những gì trước mắt mình đều không phải là mơ.
Cô siết chặt tay anh, cố tình nắm lấy ngón út, giọng nói khẽ run, mang theo nỗi ấm ức sâu đậm: “Heveto, em sợ…”