Nụ Hôn Ngọt Ngào - Ngân Bát

Chương 42: Chương 42



Bầu trời trong xanh không gợn mây, biển cả mênh mông vô tận.

Lâu đài cổ tọa lạc trên vách đá cheo leo, công trình kiên cố theo phong cách Gothic, mang trong mình lịch sử hàng trăm năm. Ban đầu, lâu đài không phải được xây dựng để hưởng thụ, mà để chống lại các cuộc tấn công xâm lược từ bên ngoài. Và lâu đài cổ kính có tên là Lybessa này còn gắn liền với một truyền thuyết đẹp.

Tương truyền vào cuối thế kỷ XVIII, khi quốc vương Edgar trị vì, trong nước ngoài nước đều loạn lạc. Edgar vì yêu thương vợ mà bỏ ra gần mười năm, huy động gần nghìn thợ thủ công để xây dựng tòa lâu đài này và đặt tên theo vợ mình, Lybessa. Đây cũng là pháo đài bảo vệ nàng. Đáng tiếc, Lybessa chỉ sống được một năm trong lâu đài rồi qua đời. Một năm sau, Edgar cũng buồn bã mà qua đời theo nàng.

Nếu muốn sở hữu lâu đài này, rõ ràng cần đến tiềm lực tài chính và khả năng lớn. Và chủ nhân hiện tại của lâu đài chính là Heveto.

Lâu đài đã trải qua trăm năm bị thời gian bào mòn, trên tường thành vẫn còn lưu lại nhiều dấu vết chiến tranh khi xưa. Dưới ánh chiều tà, những vết tích dày đặc này dường như làm thời gian đảo ngược, khiến ngày cũ hiện về.

Ngày nay, khi đứng trên đỉnh cao nhất của lâu đài, không còn thấy khói trắng và những cuộc giao tranh khốc liệt, mà chỉ còn cảnh trời biển bao la đẹp đến nao lòng.

Châu Chi Mai đang đứng ở vị trí này, vách đá cao khoảng hai trăm mét, đúng như lời Heveto nói trước khi đến. Dưới chân cô là vách núi và những con sóng cuộn trào, vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.

Gió biển mang theo hơi ẩm mằn mặn, làm tóc Châu Chi Mai rối tung. Cô đơn giản búi tóc lại thành một búi tròn. Cô đã nằm dưới ô dù ngủ suốt nửa ngày, tỉnh dậy rồi ngẩn ngơ thêm nửa giờ nữa. Ban đầu cảnh sắc trước mắt khiến cô thấy choáng ngợp, nhưng nhìn lâu rồi cũng chỉ như vậy. Bên tai là tiếng sóng vỗ dạt dào, trên bầu trời thỉnh thoảng có vài chú chim biển không tên bay qua, kêu ríu rít.

Lâu đài rất lớn, phòng lại càng nhiều không đếm xuể. Châu Chi Mai được sắp xếp ở căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất. Mở cửa ra là một ban công siêu rộng, có ghế nằm và ô dù để ngắm biển và tận hưởng gió mát.

Đây là vùng Nam Tân Châu thuộc nước M, quanh năm nắng ấm. Dù là mùa đông, nhiệt độ ban ngày vẫn vào khoảng 80°F, nhưng nhiệt độ giữa ngày và đêm lại chênh lệch khá lớn.

Cho đến lúc hoàng hôn, mặt trời từ từ hạ xuống, bầu trời xanh như được ai đó châm lửa, biến thành sắc cam đỏ rực. Ánh chiều tà và biển nước hòa quyện làm một, đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.

Đúng vào thời điểm này, Châu Chi Mai nghe thấy cửa phòng mở, có người bước vào. Cô biết đó là ai nên không thay đổi sắc mặt, vẫn nhìn ngắm cảnh đẹp trước mắt.

“Trời lạnh rồi, vào đi.” Giọng trầm thấp của Heveto vang lên từ phía sau lưng Châu Chi Mai, nhưng cô làm như không nghe thấy, vẫn bất động.

Hôm nay là ngày thứ ba ở lâu đài, dù Giáng sinh này chẳng mang chút không khí lễ hội nào, nhưng nó cũng đã qua đi. Châu Chi Mai vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng mình, phạm vi hoạt động chỉ có ban công và giường, cứ như vậy ba điểm một đường thẳng. May mắn thay, Heveto rất ít khi đến làm phiền cô, nên cô có thể thảnh thơi mà ngẩn ngơ.

Châu Chi Mai không thể chắc chắn Heveto sẽ phát cuồng lúc nào. Cũng giống như lần trên máy bay riêng, anh ép cô ngồi trên đùi mình. Đôi tay anh từ đầu đến cuối không chịu yên, cứ như nhào nặn bột mà nhào nắn cô, vu.ốt ve không ngừng.

Cô từ chối nụ hôn của anh, anh liền dùng lòng bàn tay thay thế môi, từng chút từng chút lướt trên làn da của cô. Những nơi anh chạm qua giống như để lại từng đốm lửa nhỏ khiến làn da cô nóng rực.

Điều quan trọng là, điều quan trọng là Châu Chi Mai không tài nào cưỡng lại được mà mềm nhũn trên người anh. Anh cố tình dùng cà vạt trói hai tay cô lại, khiến cô không thể né tránh, cũng không thể đẩy ra.

Cô tựa vào ngực hắn, bị anh xoa nắn đến toàn tanh mềm nhũn, tim đập loạn nhịp.

Khi đó, Châu Chi Mai mặc một chiếc váy dài ngang gối, thậm chí bên trong còn không mặc quần tất, đủ để hiểu tình huống tệ đến mức nào. Hơi thở quyến rũ của anh phả vào tai cô, ngón tay ác ý đó dọc theo viền ngoài mà vẽ vòng tròn, muốn vào nhưng không vào mà cứ m.ơn tr.ớn.

Đã có lúc, Châu Chi Mai thật sự muốn bất chấp mà ngồi lên người Heveto để hưởng thụ trước rồi tính sau, nhưng cuối cùng lý trí vẫn thắng d.ục vọ.ng, kiềm chế đến cực khổ.

Cảm nhận được bước chân sau lưng đang tiến gần hơn từng chút, cho đến khi bàn tay lớn chạm vào đuôi tóc cô, cô như bị điện giật bật dậy, tránh xa khỏi Heveto.

Cô đâu phải kiểu ni cô lạnh lùng, chắc chắn sẽ có lúc không chịu nổi cám dỗ. Thật phiền phức, không thể đừng chọc ghẹo cô được sao?

Rõ ràng, hôm nay Heveto ăn mặc rất phong độ. Anh vốn đã luôn chỉnh chu, đến cả ngọn tóc cũng toát lên cảm giác quý phái. Một bộ trang phục giản dị nhưng ẩn chứa thiết kế tinh tế, nhờ dáng người cân đối mà mặc kiểu gì cũng không tệ. Gió biển thổi tung tà áo của anh, làm một phần dính sát vào eo thon, nổi bật lên bờ vai rộng.

Nghe vậy, Heveto đút hai tay vào túi, ánh mắt hạ thấp, đôi mày khẽ nhuốm vẻ giận.

“Lại đây.” Anh chậm rãi bước chân, hướng về phía cô.

Châu Chi Mai theo bản năng lùi một bước, lạnh lùng nói với Heveto: “Đừng qua đây.”

Nhưng Heveto nào để cô toại nguyện, anh cứ mang theo khí thế đáng sợ mà tiến tới, làm cho cô trong không gian nhỏ hẹp này không thể lùi được nữa. Đẩy con thỏ vào đường cùng, nó cũng cắn người, huống hồ cô là một con cáo ranh mãnh.

Châu Chi Mai tựa lưng vào lan can đá, sau lưng là vực sâu. Cô chống tay lên lan can, nhìn Heveto đang tiến lại gần mình: “Anh bước tới nữa, tôi sẽ nhảy xuống.”

“Vậy sao?” Heveto nhếch môi, như nghe được chuyện cười, đáy mắt vừa giễu cợt vừa châm biếm, “Em dám nhảy không?”

Đương nhiên là không dám.

Nhưng làm bộ làm trò thì cô biết.

Châu Chi Mai hít sâu một hơi, xoay người trèo lên lan can.

Chỉ có điều, động tác của Heveto còn nhanh hơn cô, anh lập tức quàng tay ôm lấy eo cô.

Đồng thời, Heveto cắn vào sau gáy của Châu Chi Mai, đau đến nỗi cô khẽ kêu lên.

Đau.

“Lần sau mà dám trèo lên đây nữa, anh sẽ làm em khóc.” Bộ răng đều đặn của Heveto vẫn cắn trên điểm nhạy cảm sau gáy của Châu Chi Mai, giọng điệu khi nói ra đã dịu dàng hơn nhiều.

“Thả ra! Anh là chó hả?”

Heveto khẽ hừ: “Chó làm em ướt quần sao?”

Rõ ràng cô rất thích sự vu.ốt ve của anh, chưa đến ba phút đã động tình. Thậm chí ngón tay anh còn chưa đi vào, cô đã không chịu nổi mà bật ra hương vị ngọt ngào.

Chậc, thật là ẩm ướt, thật là trơn tru.

Nếu anh hôn cô, li.ếm cô, cô sẽ phản ứng thế nào?

Có thể đoán được, cô sẽ tiết ra nhiều chất ngọt ngào hơn để đáp lại anh.

Có lẽ đã tìm được cách tự thuyết phục, tâm trạng của Heveto tốt hơn nhiều. Từ sau hôm bước xuống máy bay, Heveto thay đổi hoàn toàn so với bầu không khí u ám trong biệt thự trước đó, thỉnh thoảng lại đến trêu chọc Châu Chi Mai.

Giống như trêu một con thú cưng bị nhốt trong lồng, nhìn cô vươn vuốt mà không thể cào tới anh, điều đó làm anh có chút niềm vui trẻ con đầy đắc ý. Dĩ nhiên, đôi khi anh cũng không may bị cô cào, nhưng chút đau đớn trên da thịt đó chẳng là gì cả.

“Nếu em muốn, cầu xin anh, anh sẽ đáp ứng em mà không giữ lại gì.”

Trong đầu Châu Chi Mai hiện lên cảnh trên máy bay hôm đó, mặt đỏ bừng, cô nghiến răng mắng Heveto: “Câm miệng, đồ cầm thú.”

“Cảm ơn lời khen.” Heveto vẫn giữ chặt Châu Chi Mai, lồng ng.ực rộng lớn bao phủ lấy lưng mỏng manh của cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ thoáng qua tai cô: “Nhưng mà nếu giờ anh không làm chút gì mà một con thú nên làm, hình như không xứng với lời khen của em.”

Một cơn gió biển thổi qua, khiến Châu Chi Mai nổi da gà, toàn thân co rúm lại. Vành tai cô đang bị đầu lưỡi ướt át của anh li.ếm, m.út. Đôi tay của cô thì bị anh dùng một tay giữ chặt trên lan can, không thể động đậy.

“Không muốn.”

“Không muốn cái gì?” Heveto cố ý cầm tay cô, dẫn đến chạm vào nguồn nhiệt kia, kiên nhẫn hỏi: “Không muốn anh sao?”

“Cút ngay!”

“Nhưng rõ ràng em rất muốn, sao còn chống cự?”

Làm sao có thể giao tiếp với một kẻ tâm trạng thất thường như vậy?

Châu Chi Mai nghiến răng, đành làm theo ý anh, siết chặt một cái thật mạnh, cô nghĩ, tốt nhất là bóp gãy luôn đi.

Không ngoài dự đoán, cô nghe thấy lời cảnh báo trầm thấp bên tai: “Em chắc chắn muốn đối xử với nó như thế?”

“Chỉ là thứ phế vật không biết nghe lời, giữ lại làm gì?” Châu Chi Mai không buông tay, nhưng bất ngờ nhận ra, thứ đó trong lòng bàn tay mình còn đang lớn lên, như thể nhảy lên vui mừng, khiến cô cảm nhận được nhịp đập như tim của anh.

Heveto mặt dày đến mức không biết xấu hổ, anh thở hổn hển bên tai cô, hơi thở nặng nề: “Không nghe lời. Nhưng chỉ có em mới khiến nó không nghe lời.”

Châu Chi Mai thật sự chịu thua, chưa từng gặp ai vô liêm sỉ đến mức này.

Gió biển và tiếng sóng vỗ mỗi lúc một lớn. Châu Chi Mai chỉ mặc một lớp áo mỏng manh, làn da lộ ra ngoài khẽ cảm nhận chút lạnh. Heveto chỉ dùng một tay đã nhấc bổng cô lên, thế giới bỗng chốc quay cuồng, cô bị anh vác ngược đầu, đưa thẳng vào trong phòng.

Mái tóc của cô bung ra, rối tung, che khuất cả khuôn mặt như một kẻ điên. Rất nhanh sau đó, Châu Chi Mai bị ném lên giường. Chiếc đệm mềm mại khiến cơ thể cô bật nảy lên một chút, cuối cùng bị lún sâu vào đó.

Heveto đóng kín cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống cô, chỉnh lại ống tay áo, giọng điệu thản nhiên: “Em có hai lựa chọn: một là bây giờ để anh làm, hai là ăn tối.”

Châu Chi Mai nghiến răng, hai má đỏ bừng vì giận, cuối cùng đành phải mở miệng: “Ăn tối.”

Heveto dường như đang rất vui, anh quỳ một gối lên giường, nắm lấy mắt cá chân cô kéo lại gần: “Ngoan lắm.”

Thực tế thì bữa tối này không hề yên ả. Người giúp việc mang thức ăn đến phòng của Châu Chi Mai, vẫn là những món ăn kiểu phương Tây trông có vẻ lành mạnh nhưng nhạt nhẽo vô vị.

Phòng của Châu Chi Mai rất rộng, ngoài khu ngủ nghỉ còn có phòng nhỏ, khu ăn uống và nhà vệ sinh riêng biệt. Gọi đây là một căn suite hạng sang cũng không ngoa.

Heveto ngang nhiên ôm cô ngồi trên đùi mình, không cho cô tự dùng dao nĩa, chỉ mình anh mới có thể đút cho cô. Anh cẩn thận cắt từng miếng bít tết, dùng nĩa đưa tới môi cô: “Há miệng nào.”

Châu Chi Mai không làm bộ làm tịch, cô đúng là đang đói, liền ngoạm một miếng thịt bò và nhai chậm rãi.

“Ăn xong bữa tối, anh đưa em đi dạo quanh lâu đài, thấy sao?” Heveto lại xiên một miếng thịt bò nhỏ, đưa đến bên môi cô.

Châu Chi Mai chỉ lo ăn uống, chẳng buồn trả lời. Anh bèn gấp gáp, đưa tay nắm lấy cằm cô: “Nói đi chứ.”

“Ăn không nói, ngủ không lời.” Châu Chi Mai gạt tay Heveto ra, “Anh có đút nữa không đây?”

Heveto không giận mà cười, lại đút cho cô một miếng thịt bò. Nhìn cô ăn ngon lành như thế, anh hỏi: “Ngon không?”

“Không ngon.”

“Thật sao?”

Anh cúi đầu sát lại, định thử hương vị trong miệng cô để xác nhận. May mắn thay, hành động đáng ghê tởm này đã bị Châu Chi Mai đoán trước, cô lập tức xiên một miếng thịt bò nhét vào miệng anh.

Heveto nhíu mày ăn miếng thịt trong miệng, nhưng đôi mắt anh vẫn cứ dán chặt vào đôi môi cô. Kết quả là, anh chẳng cảm nhận được mùi vị miếng thịt là gì.

Ăn mỗi thịt bò, miệng có vẻ thiếu thứ gì đó. Châu Chi Mai nhìn chai rượu vang trên bàn, đưa tay định lấy.

Heveto lại quản cả chuyện này: “Rượu này rất nặng, em chắc chắn muốn uống không?”

“Sao? Anh sợ tôi say rượu làm loạn à?”

“Say rượu không làm loạn, chỉ là làm những gì em không dám làm rồi viện cớ là say. Thế nên, em muốn làm chuyện ấy à?” Heveto rót chút rượu ra, đưa đến môi Châu Chi Mai. Lúc này cô lại chơi trò quậy phá, bảo không uống nữa.

“Tôi muốn uống trà sữa.”

“Trà sữa?” Heveto như bị yêu cầu của cô làm cho cạn lời, “Ở đây không có.”

“Không có thì anh không biết cách tìm à?” Châu Chi Mai cười khẩy.

Heveto dùng tay nắm lấy cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào anh: “Em đang được voi đòi tiên phải không?”

“Phải, tôi là kiểu người không biết điều đấy, làm sao nào? Hay là anh thả tôi đi luôn đi.”

“Mơ đi.”

Cuối cùng thì Heveto vẫn uống ly rượu mạnh đó. Anh không phải là người nghiện rượu, chỉ thỉnh thoảng uống chút ít cho vui.

Chẳng bao lâu, Châu Chi Mai bắt đầu nhúc nhích, đổi tư thế ngồi. Heveto mất kiên nhẫn: “Em lắc lư cái gì?”

“Quản cái cậu nhỏ không nghe lời của anh trước đi, nó lại chọc vào tôi rồi.” Châu Chi Mai bực bội, ăn cũng không yên.

Heveto dường như chẳng còn cách nào khác: “Có lẽ nó cũng đói, em có muốn đút nó không?”

“Nằm mơ đi.”

Sau khi Châu Chi Mai ăn xong miếng bít tết cuối cùng, Heveto ném dao nĩa qua một bên. Rõ ràng anh chỉ muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.

Lúc anh đưa thức ăn đến, cô mở miệng ra, lộ rõ chiếc lưỡi đỏ mọng. Nhưng hễ anh tiến gần một chút, cô liền nhanh nhẹn né tránh.

Heveto biết rất rõ, anh chỉ có thể nhìn đôi môi đỏ mọng tỏa hương thơm ngọt của cô, nhưng không thể hôn được.

Thế nhưng, anh cũng đã quá đói. Anh muốn ăn môi cô, hút lấy lưỡi cô, nuốt trọn từng giọt nước trong miệng cô, nuốt trọn cả cô vào cơ thể mình.

“Đừng động vào tôi!” Châu Chi Mai như tránh nọc độc, nhảy khỏi người anh.

Lại là ba từ đó, Heveto đã nghe quá nhiều lần, đến mức không thèm để ý nữa.

Trò chơi mèo vờn chuột lại bắt đầu, Heveto nắm chặt lấy cổ tay Châu Chi Mai, kéo cô vào vòng tay mình. Mùi hương ngọt ngào từ cô khiến nhịp thở của anh trở nên nặng nề hơn.

“Nếu anh muốn chạm vào em, em nghĩ cơ thể yếu đuối của em có thể chống lại được sao?”

“Vậy tôi còn phải cảm ơn anh?”

“Không có gì.”

Châu Chi Mai đương nhiên hiểu rõ điều này. Mấy ngày qua, dù Heveto luôn dùng thái độ mạnh mẽ áp chế cô, anh vẫn chưa bao giờ thực sự ép buộc cô. Chính vì vậy cô mới dám thoải mái trước mặt anh, muốn cãi thì cãi, muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh.

Cô rất thông minh, biết cách nhìn thời thế mà hành xử, biết điểm dừng ở đâu.

“Bốp!”

Một cái tát nữa vang lên trên mặt Heveto. Nhưng ngay sau đó, Châu Chi Mai liền hôn lên môi anh. Trong lúc anh chưa kịp phản ứng với sự đối lập giữa “một cái tát, một viên kẹo” này, đầu lưỡi của cô đã đẩy mở môi răng anh, dạo qua một vòng trong khoang miệng, rồi rút lui ngay lập tức.

Cả quá trình khiến Heveto như rơi vào trạng thái mơ hồ, trông anh hiếm khi ngờ nghệch đến vậy. Nhưng khi anh nhận ra thì cô đã bình thản nhìn anh, trong đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn ấy mang theo chút ranh mãnh, chút ý cười, chút rõ ràng, đẹp đến mức làm anh rung động không thôi.

Chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhưng lại khiến Heveto toàn thân nóng rực, hơi ngọt ngào từ cô vẫn còn lưu lại trong khoang miệng anh, mùi hương ấy như thấm vào ngũ tạng, làm mềm cả xương cốt. Nhưng chỉ có một nụ hôn thế này là không đủ, giống như một liều thuốc dẫn, đang âm thầm xâm chiếm anh, ăn mòn từng khớp xương.

Hóa ra, từ đầu đến cuối, người bị điều khiển vẫn luôn là anh.

Heveto không chịu nổi cảm giác giày vò này, anh mạnh mẽ nắm lấy cằm cô, ngón tay xoa lên đôi môi cô làm chúng đỏ ửng, sưng lên, trông yếu ớt đến đáng thương. Rồi anh cúi xuống, ép một nụ hôn mạnh bạo lên môi cô.

Đây không nghi ngờ gì là một liều thuốc độc còn mạnh hơn, khiến da anh càng nóng như lửa, hơi thở càng dồn dập, nhịp tim càng thêm rối loạn.

Nhưng chỉ cần cô đáp lại nụ hôn của anh, mọi thứ sẽ được xoa dịu.

Dĩ nhiên Châu Chi Mai sẽ không để Heveto được như ý. Cô mềm mại tựa vào lòng anh, giọng nói như bị kìm nén: “Heveto, nói chuyện được không?”

“Nói gì?” Anh biết cô lại bắt đầu giở trò, “Nói về chuyện trốn đi? Nói về chuyện rời khỏi đây?”

“Liệu có khả năng nào em rời đi, rồi có thể quay lại không?”

“Em đang đùa với anh sao?”

Dĩ nhiên là lừa anh rồi.

Cô chỉ muốn thoát khỏi đây trước đã.

Châu Chi Mai hiểu rất rõ, hiện tại người duy nhất có thể cho phép cô rời đi là Heveto. Chỉ cần anh gật đầu, cô mới có thể toàn thân rút lui.

Cô không thể cứ mãi đối đầu với anh, cần phải nói ra điều mình muốn. Chỉ khi nói ra mới biết anh có đồng ý hay không, nếu anh không đồng ý thì lại tìm cách khác.

Châu Chi Mai ngẩng đầu, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp: “Không đùa đâu.”

Không đợi Heveto trả lời, cô tiến sát lại, hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Nghiêm túc đấy.”

Nụ hôn chớp nhoáng này lại càng làm tim người đàn ông đập nhanh hơn.

“Vậy sao? Nhưng anh chẳng thấy em thành thật chút nào.”

Ít nhất, tâm trạng của Heveto lúc này trông rất tốt. Anh vòng tay qua eo cô, áp trán mình lên trán cô, như thể hai người là một đôi tình nhân âu yếm, ngay cả giọng nói cũng thấp trầm bên tai: “Hôn anh, dùng tất cả sự thành thật của em mà hôn anh.”

Châu Chi Mai đưa tay nắm lấy cổ áo Heveto, kéo anh xuống gần mình, chủ động hôn lên môi anh.

Khoang miệng cô sớm đã bị hơi men từ anh xâm chiếm, chóp mũi ngập tràn hương thơm mát nhẹ từ người anh. Cô dùng đầu lưỡi khẽ lướt qua bờ môi anh, nhẹ nhàng m.út lấy, sau đó lưỡi cô trượt vào môi mềm.

Heveto nhắm mắt, tràn đầy nhiệt huyết trong nụ hôn này. Tay anh nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô, tham lam chiếm đoạt mọi thứ của cô, từ hơi thở, nước bọt, đến nhiệt độ cơ thể. Hai thân hình sát lại, tư thế gần gũi một cách tự nhiên, như thể vốn dĩ là vậy.

Từ nụ hôn nhẹ đến nụ hôn sâu, Châu Chi Mai gần như dùng hết mọi khả năng của mình, cô cảm nhận rõ ràng sự cuồng nhiệt trong nụ hôn này, hơi thở hòa quyện vào nhau. Không chỉ anh mà cô cũng cảm thấy tê dại khắp người, đầu óc như chìm trong mây mù, thoáng chốc đã say mê.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng “cạch” vang lên.

Cổ chân Châu Chi Mai bị khóa lại bằng một chiếc còng kim loại lạnh ngắt. Cô sững sờ nhìn Heveto, quên cả việc vùng vẫy.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...