Nụ Hôn Ngọt Ngào - Ngân Bát

Chương 55: Chương 55



Vừa là lừa đảo lại vừa là trộm cắp, Châu Chi Mai càng nghe càng cảm thấy tức giận.

Châu Chi Mai đứng trên ban công nhìn Heveto, cô nén giọng nói: “Này, anh nói nhỏ thôi!”

Cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì. Cô không muốn để bố cô nghe thấy, rồi nhưng lại nghĩ là giữa họ có gì đó.

Heveto vẫn đứng đó, ngước nhìn Châu Chi Mai. Anh biết chính cô là người đã lấy chiếc nhẫn, vì trong lâu đài có camera.

Ánh sáng từ các đèn trong hai khu vườn đều sáng, khu vườn của Châu Chi Mai mang đậm phong cách đồng quê, trên hàng rào sáng lên những ngọn đèn vàng cam, như những ngôi sao nhỏ trong đêm tối. Còn bên Heveto lại là những đèn sân vườn năng lượng mặt trời hiện đại sáng rực.

Một lúc lâu sau, Heveto vẫn không lên tiếng, anh chỉ nhìn Châu Chi Mai một cách suy tư. Anh đứng dưới ánh đèn, như thể có một làn sương mỏng bao quanh, khiến anh càng thêm nổi bật.

Châu Chi Mai đột nhiên không muốn vào nhà, đứng lặng lẽ nhìn Heveto dưới lầu.

Kể từ khi về nước, cô đã không ít lần nghĩ về anh. Cô nhớ có lần cùng Thẩm Ty đi dạo trong trung tâm thương mại, gặp một cửa hàng đồ xa xỉ có ngôi sao nam đến quảng bá, cô cũng chỉ nhìn thêm một chút.

Ngôi sao nam đó là một trong những gương mặt nổi bật nhất, có rất nhiều fan hâm mộ có mặt tại đó, khiến không gian trở nên chật chội. Thẩm Ty và Châu Chi Mai là khách hàng của vic, được mời vào cửa hàng, có cơ hội nhìn thấy người đó gần hơn.

Thẩm Ty hiếm khi tỏ ra kích động, nắm tay Châu Chi Mai, mặt mày rạng rỡ: “Tớ đã xem bộ phim anh ấy đóng! Không ngờ ngoài đời anh ấy còn đẹp hơn trên màn ảnh!”

Châu Chi Mai mấy năm qua rất ít khi chú ý đến các ngôi sao trong nước, vì vậy không biết diễn viên này. Thế nhưng vì Thẩm Ty khen đẹp, cô cũng nhìn thêm một chút. Nhưng sau khi nhìn, cô không cảm thấy quá ấn tượng.

Chiều cao không đủ nên phải nhờ vào giày độn, có lẽ ở trong nước, yêu cầu về vóc dáng của các ngôi sao nam không cao, anh ta quá mảnh khảnh, nhìn như một người yếu ớt, quan trọng là các đường nét trên khuôn mặt cũng rất bình thường.

Nếu nói về người đàn ông đẹp, trong đầu Châu Chi Mai thoáng hiện lên hình ảnh Heveto. Cô nghĩ khuôn mặt của Heveto là một trong những khuôn mặt ấn tượng nhất mà cô từng thấy. Dù không tính đến khuôn mặt, vóc dáng của anh cũng không thể chê vào đâu được. Mọi thứ như cơ ngực, cơ bụng, cơ lưng đều hoàn hảo theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.

Tối hôm đó, Châu Chi Mai đã mơ thấy Heveto., nhưng cô đã quên mất chi tiết của giấc mơ đó.

Lần gặp lại Heveto, Châu Chi Mai có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của anh. Anh gầy đi một chút, khiến các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn. Lúc này anh mặc quần jean và áo khoác, mái tóc ngắn rõ ràng được chăm chút kỹ lưỡng, tạo ra một phong cách nam tính trẻ trung.

“Châu Chi Mai.” Heveto đột ngột gọi tên đầy đủ của cô.

Châu Chi Mai vẫn có chút xao xuyến: “Sao vậy?”

“Em ghét anh đến thế sao?” Heveto hỏi thẳng thừng.

Không cần kế sách tấn công lòng người, điều này khiến Châu Chi Mai có chút bất ngờ. Cô đứng cao nhìn người dưới lầu, không biết lần này anh định nói gì.

Heveto không để Châu Chi Mai suy nghĩ lâu, giọng nói hơi khàn: “Trả lời anh.”

Châu Chi Mai khi bị kích thích thì dễ nói ra lời khó nghe, không nghĩ ngợi gì, cô thẳng thắn trả lời: “Đúng! Tôi rất ghét anh!”

Heveto tiếp tục tấn công: “Vì sao?”

“Anh nói thử xem? Anh là người toàn những tật xấu, cứng đầu, sạch sẽ thái quá, tính khí nóng nảy, thất thường, dễ cáu giận, kiêu ngạo, lúc nào cũng như muốn phát điên, không quan tâm đến cảm xúc của người khác…” Cô có thể kể ra cả trăm lý do.

“Được, tất cả những gì em nói, anh sẽ thay đổi.”

Châu Chi Mai: “Hả?”

“Còn gì nữa không?”

Lúc này lại khiến Châu Chi Mai không biết nói gì.

Heveto thấy Châu Chi Mai im lặng, liền tiếp: “Vậy là hết rồi sao?”

“Dĩ nhiên là còn!”

“Em nói đi.”

“Tôi không muốn nói nữa.” Châu Chi Mai cố tình phản bác lại.

“Ừ, đợi khi nào em muốn nói thì nói với anh.” Heveto không giận mà lại cười, “Xuống ăn cơm đi, em chưa ăn tối, anh đã để phần cho em rồi.”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

“Là chú Châu bảo anh làm vậy.”

Châu Chi Mai nhíu mày nhẹ: “Ông ấy bảo sao? Ông ấy đâu rồi?”

“Ông ấy đi câu đêm rồi.”

“Châu Sách!” Châu Chi Mai tức giận ngay lập tức, cô thực sự không hiểu tại sao bố cô lại thích câu cá đến vậy, ban ngày còn có thể hiểu được, nhưng ban đêm tối om thế mà vẫn đi. Cá câu về, hai bố con chẳng ăn hết, toàn phải cho người khác.

Heveto biết Châu Chi Mai đang tức giận điều gì, anh nhẹ nhàng nói: “Em không phải lo đâu, anh đã bảo John đi cùng rồi.”

John làm việc luôn rất cẩn thận, có chừng mực. Nghe vậy, Châu Chi Mai cũng yên tâm, nhưng khi bố cô về, cô nhất định phải dạy cho ông một bài học.

“Xuống ăn cơm đi.” Heveto lại nhắc lại.

Châu Chi Mai thẳng thắn nói: “Tôi đói tự sẽ làm cơm, không cần anh lo. Anh cũng đừng lấy bố tôi ra để ép tôi, ai chẳng biết ban đầu anh tiếp cận ông ấy là có mục đích.”

Heveto tỏ vẻ thích thú: “Mục đích? Em nói thử xem anh có mục đích gì?”

“Ai mà biết anh có mục đích gì!” Châu Chi Mai nói xong quay người định vào phòng, không muốn tiếp tục lải nhải với Heveto nữa.

“Mục đích của anh chỉ vì em thôi.” Heveto cắt ngang bước chân của Châu Chi Mai, “Chi Chi, em nói anh không hiểu tình yêu, nhưng lần này anh muốn học cách yêu em.”

Châu Chi Mai lại một lần nữa bỏ chạy.

Ghê tởm quá!

Quá ngọt ngào!

Thực sự không thể tin nổi những lời này lại xuất phát từ miệng của Heveto.

Còn Heveto, anh vẫn đứng ở vị trí lúc nãy, ngước nhìn căn phòng của Châu Chi Mai.

Cửa ban công đã đóng, thậm chí cả rèm cửa cũng được kéo chặt.

Heveto đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.

Có vẻ như không còn đau nữa. Những chồi non ở nơi trái tim dường như bắt đầu lớn mạnh, sau cơn giông tố, cuối cùng cũng chào đón ánh sáng rực rỡ.

Heveto ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không có sao cũng chẳng có trăng.

Anh cảm thấy màn đêm thật đẹp.

Châu Chi Mai và Châu Sách đã cãi nhau một trận lớn. Chủ yếu là Châu Chi Mai một mình nổi giận, Châu Sách ngồi yếu ớt trên ghế sofa để cho con gái trách mắng.

Châu Chi Mai tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, suốt hai ngày liền không nói chuyện với Châu Sách.

Châu Sách cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức, vì vậy trong hai ngày đó, ông rất ngoan ngoãn, không một mình chạy đi câu cá, lúc rảnh rỗi thì ngồi trong vườn nhà nghe kịch, hát hò, ôm mèo cam nhỏ vào lòng vu.ốt ve.

Thỉnh thoảng, Châu Sách thấy Heveto xuất hiện trên bãi cỏ, liền gọi anh một tiếng.

Giữa hai nhà chỉ cách nhau một hàng rào, kiểu gì cũng dễ gặp mặt. Châu Sách đang cầm bình tưới cây và cầm kéo cắt tỉa cành lá.

Heveto tỏ vẻ lễ phép, gọi một tiếng “Chú Châu”.

Nếu không phải vì người Trung Quốc coi trọng lễ nghi, sự tôn trọng giữa các thế hệ, có lẽ Heveto đã không thèm để ý đến Châu Sách. Thậm chí, anh còn ghét phải tiếp xúc với người khác.

Lễ phép và lòng tốt của Heveto chỉ là giả vờ, anh không có ý định hiểu sâu về Châu Sách, cũng không muốn tìm hiểu ai cả.

Trong một phạm vi nào đó, Châu Sách trước đây là một doanh nhân rất đặc biệt. Lúc trước ông cùng người khác sáng lập một xưởng sản xuất đồ da, vừa mới khởi nghiệp đã bị người ta lừa mất hết vốn. Dù vậy, ông cũng không rút kinh nghiệm, đến nỗi nhiều năm sau lại bị hãm hại và phải vào tù.

Khi Châu Sách ra tù, Châu Chi Mai đã từng hỏi ông có hối hận không.

Châu Sách trả lời rằng lương tâm ông không cắn rứt.

Về chuyện làm ăn, Châu Sách luôn coi trọng chữ tín. Trước đây ông đã từng làm công việc bán hàng, đi từng nhà từng nhà mời người ta thử giày da, túi da mà ông sản xuất. Ai ngờ, ông không bán được hàng mà lại phải bù một khoản tiền lớn. Lần ấy không phải bị lừa, mà là khi đi bán hàng, ông gặp phải một gia đình nghèo khó.

Sau khi hiểu hoàn cảnh đáng thương của gia đình đó, Châu Sách không nỡ, liền đưa toàn bộ số tiền mình cho gia đình đó. Ông thật sự rất thương người, đến mức ngay cả chút tiền để đi xe cũng không để lại. Mọi người đều nói ông quá thật thà, nói hơi khó nghe thì là ngu ngốc. Người với tính cách như ông không thích hợp để mở công ty, thương trường đầy ắp lừa lọc không thích hợp với người quá thật thà, ông đi làm trưởng thôn giúp đỡ mọi người còn hợp lí hơn.

Còn Châu Chi Mai lại nghĩ rằng, chính vì Châu Sách là người thật thà nên công ty của ông mới có thể phát triển mạnh mẽ như vậy. Trong thời kỳ khó khăn, công ty của Châu Sách không sử dụng da giả, mà chỉ sử dụng nguyên liệu chất lượng cao. Kể từ khi đó, người ta khi nhắc đến sản phẩm đồ da, họ sẽ nghĩ ngay đến chính là sản phẩm của công ty ông cũng là vì chất lượng sản phẩm.

Sau khi xây dựng được uy tín, công ty bắt đầu nhận các đơn hàng từ nước ngoài, việc làm ăn ngày càng phát đạt, và cũng bắt đầu mở rộng thêm các lĩnh vực khác, biến công ty thành một tập đoàn.

Có thể nói, Heveto và Châu Sách là hai con người hoàn toàn khác biệt. Dù là trong cách xử lý công việc hay tính cách, họ đều không cùng một kiểu.

Trong biệt thự, mọi thứ lớn nhỏ đều đã được chuẩn bị xong xuôi, Heveto cũng chính thức dọn vào ở.

Châu Sách thấy Heveto đứng bên bể bơi, chỉ mặc quần bơi, phần thân trên hoàn toàn tr.ần tr.ụi.

Sự mạnh mạnh mẽ của người đàn ông hiện rõ trên cơ thể Heveto, vai rộng, cơ bắp săn chắc, phía xuống dưới là vòng mông căng đầy trong chiếc quần bơi, cơ bắp đùi chắc khỏe, đôi chân thẳng tắp và dài. Làn da của anh trắng sáng hơn so với người châu Á rất nhiều, dưới ánh nắng có chút lấp lánh.

Ngay cả Châu Sách cũng không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút vào cơ thể của Heveto, rồi nói: “Lúc trẻ tôi cũng muốn luyện cơ bắp, nhưng thật khó, càng già càng không thể. Chắc cậu phải bỏ nhiều thời gian luyện tập lắm đúng không?”

Heveto khiêm tốn: “Cháu đã quen rồi, giờ thì thành việc hàng ngày.”

“Dù sao thì cũng phải có nghị lực mới có thể kiên trì được.” Châu Sách gật đầu, tiếp tục tưới cây, miệng lẩm bẩm: “Chàng trai này trông thật là đẹp trai.”

Khi Châu Chi Mai xuống cầu thang, Heveto đã lặn vào bể bơi và bơi qua hai lượt.

Bể bơi có nhiệt độ ổn định, rất phù hợp với cơ thể con người. Heveto như một con cá tự do vẫy đuôi dưới nước, bơi lội thoải mái. Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên để hít một hơi, rồi lại tiếp tục lặn xuống.

Châu Chi Mai chưa bao giờ thấy Heveto bơi, cũng không có ý định xem. Nhưng vì hàng rào không cao, cô chỉ cần một cái nhìn là đã thấy được phong cảnh bên ngoài.

Bể bơi màu xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời, khi Heveto bơi ra khỏi nước, bước lên bờ, những giọt nước trên cơ thể anh rơi xuống, như thể cơ thể anh được phủ lên một lớp ánh sáng vàng.

Anh vươn tay gạt mái tóc ngắn ướt, hất hết tóc ra sau, thoạt nhìn như vô tình, nhưng cử động ấy lại khiến lưng anh càng trở nên mạnh mẽ, làm lộ rõ cơ ngực săn chắc.

Những giọt nước chảy dọc theo cơ ngực của anh, lăn qua cơ bụng tám múi.

Châu Chi Mai ban đầu chỉ vô tình nhìn qua, nhưng không ngờ lại vô tình chạm phải ánh mắt xanh thẳm của Heveto.

Hai ánh mắt giao nhau, anh nhướn mày, nghiêng đầu như thể chào hỏi, khuôn mặt mang nét nghịch ngợm, đôi phần tinh quái.

Châu Chi Mai lập tức quay mắt đi, tai không hiểu sao lại hơi đỏ lên.

Tên đàn ông này thật phiền phức!

Giữa ban ngày ban mặt mà chẳng biết che chắn cơ thể lại, thật là không biết xấu hổ!

Châu Chi Mai chắc chắn rằng Heveto cố tình muốn phô bày cơ thể trước mặt cô.

Cô không muốn nhìn chút nào.

“Bố, con ra ngoài một chút.”

Châu Sách đặt bình tưới cây xuống, hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Đi một chuyến tới ủy ban thôn.” Châu Chi Mai vừa thay giày vừa nói, “Vừa rồi bí thư thôn gọi điện cho con, bảo có một nhà đầu tư nước ngoài muốn đến đầu tư dự án du lịch, bảo con đi làm phiên dịch tạm thời.”

Khi xây nhà ở làng này, bà con trong thôn rất quan tâm và giúp đỡ cô. Sống ở đây không thể tránh khỏi việc phải tiếp xúc với người trong thôn. Vì cần làm vài thủ tục giấy tờ và xin chứng nhận, cô cũng đã có vài lần trò chuyện vui vẻ với bí thư thôn.

Bí thư thôn là một người đàn ông trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi, rất nhiệt tình. Trước đây, ông vô tình biết được Châu Chi Mai đã từng du học ở nước ngoài, nên rất ấn tượng với cô gái trẻ này.

“Con có cần bố đi cùng không?” Châu Sách hỏi.

“Không cần đâu ạ.”

Châu Chi Mai xỏ giày, rồi đi bộ về hướng ủy ban thôn.

Không lâu sau, Heveto cũng quay lại biệt thự. Khi ra ngoài lần nữa, anh đã thay một bộ vest tinh tế hoàn toàn khác biệt, trông trầm tĩnh và lịch lãm hơn hẳn.

Bộ vest màu xám đậm được cắt may vừa vặn với thân hình của Heveto, hoàn hảo từ vai rộng đến eo thon, thực sự là điểm nhấn tuyệt vời. Bên trong là áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt cầu kỳ mà chỉ mở cổ áo, để lộ ra yết hầu quyến rũ.

Châu Sách lại không nhịn được mà nhìn lâu hơn vào Heveto, rồi hỏi: “Đi ra ngoài à?”

Heveto gật đầu: “Vâng, đúng vậy chú Châu.”

Sau khi Châu Chi Mai đi bộ đến ủy ban thôn, người thương gia nước ngoài vẫn chưa đến, cô ngồi xuống ghế sofa, uống trà và chờ đợi.

Bí thư thôn rõ ràng rất coi trọng cuộc gặp lần này, ông nói với Châu Chi Mai: “Thật sự làm phiền cô rồi, cảm ơn cô đã sẵn sàng đến giúp chúng tôi phiên dịch.”

Châu Chi Mai mỉm cười đáp lại: “Không sao, chuyện nhỏ mà.”

Ngôi làng này không phải là quê hương của Châu Chi Mai, nhưng có một số liên hệ với gia đình cô, đây là quê của bà cố cô.

Trong thời kỳ giao thông còn khó khăn, bà cố sau khi lấy ông cố đã chuyển đến một thành phố khác sống, gần như rất ít khi quay lại đây.

Ngôi làng nhỏ này, mặc dù không lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp và là nơi có nhiều nhân tài. Các làng bên cạnh đều có người đầu tư phát triển du lịch, vì vậy ủy ban thôn ở đây luôn muốn tìm cơ hội thúc đẩy các dự án phát triển du lịch. Tuy nhiên, thời này, việc làm du lịch cần phải đầu tư rất nhiều tiền cho giai đoạn đầu, và cần một thời gian dài khảo sát. Nhiều nhà đầu tư đã đến khảo sát nhưng không có kết quả.

Chưa được bao lâu sau khi khi Châu Chi Mai vừa đến ủy ban thôn, một chiếc xe hơi sang trọng quen thuộc đã xuất hiện. Sau đó, cô nhìn thấy Heveto trong bộ vest chỉnh tề bước ra từ ghế lái.

Mấy cán bộ trong làng khi thấy anh liền mỉm cười, vui mừng như gặp người thân, và dùng tiếng Anh chưa thật trôi chảy để chào hỏi anh.

Châu Chi Mai thấy cảnh này thì đứng yên tại chỗ, không di chuyển.

Trong lòng cô đã có chút nghi ngờ từ trước, đâyi là thương gia nước ngoài? Quá trùng hợp rồi.

Giờ thì rõ rồi, đâu có chuyện trùng hợp nào, là có người cố tình đào hố cho cô nhảy vào.

Thật là thương gia lươn lẹo!

Quả đúng là thương trường không có gì là không xảo trá!

Đang suy nghĩ thì bí thư thôn chạy đến gần Châu Chi Mai và nói: “Nhanh lên, nhanh lên, người đó chính là thương gia nước ngoài đến khảo sát.”

Châu Chi Mai khẽ nhếch miệng cười, rồi theo bí thư thôn đến trước mặt Heveto.

“Chào cô, tôi là Heveto.” Anh ta với vẻ mặt tươi cười, lịch sự giới thiệu bằng tiếng Anh, và đưa tay về phía Châu Chi Mai trước sự chứng kiến của mọi người.

Châu Chi Mai liếc nhìn Heveto, rồi nhìn xuống bàn tay thon dài, rõ các khớp xương của anh, trong lòng không khỏi có một cảm giác khó tả.

Dưới ánh mắt của mọi người, Châu Chi Mai từ từ đưa tay ra, vốn định chỉ bắt tay nhanh chóng rồi rút tay lại ngay lập tức.

Thế nhưng, khi hai tay vừa chạm nhau, cô cảm nhận được bàn tay ấm áp và khô ráo của Heveto, cảm giác quen thuộc như có dòng điện chạy qua tim cô, khiến cô giật mình.

Có lẽ vào khoảnh khắc này, Heveto cũng có cảm giác tương tự, bàn tay rộng lớn của anh gần như bao trọn tay cô, mềm mại như không xương, vô cùng yếu đuối.

Đây là lần đầu tiên sau gần sáu trăm ngày xa cách, họ lại một lần nữa cảm nhận được hơi ấm của nhau.

Anh không muốn buông tay, nhưng lại không thể không buông.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...