Nụ Hôn Ngọt Ngào - Ngân Bát

Chương 70: Chương 70



“Haha.”

Châu Chi Mai bật cười đến rơi nước mắt.

Thật không ngờ trí tưởng tượng của bố cô lại phong phú đến thế.

Thanh tâm quả dục.

Đồng tính.

Hai từ này, dù thế nào cũng chẳng liên quan gì đến Heveto.

Phải biết rằng, tối hôm qua Châu Chi Mai còn bị Heveto ép vào trước cửa sổ sát đất, hơi thở nóng bỏng của hai người phủ một lớp sương mờ lên mặt kính lạnh lẽo, bàn tay bé nhỏ của cô in lên kính, run rẩy đến mức không còn hình dạng.

Tất nhiên, không chỉ ở trước kính, mà còn cả trước gương nữa. Cô nằm ngửa trên người Heveto, mọi thứ đều nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ có Châu Chi Mai mới biết Heveto có h.am m.uốn mạnh mẽ đến mức nào.

Thấy Châu Chi Mai không buồn bã mà còn vui vẻ rạng rỡ, Châu Sách cũng yên tâm phần nào. Ông biết những năm qua con gái đã trưởng thành rất nhiều, không còn là đóa hoa trong nhà kính, gặp chút gió mưa là than thở kêu ca.

Nhưng kiểu trưởng thành này lại không phải điều Châu Sách mong muốn.

Dù sao đi nữa, Châu Sách vẫn hiểu rõ Châu Chi Mai đang nghĩ gì, bèn hỏi: “Con thật sự thích Châu Bàn à?”

Châu Chi Mai giả vờ né tránh: “Cũng tàm tạm thôi ạ.”

Lần đầu yêu đương.

Châu Chi Mai cứ tưởng bản thân chẳng để tâm việc có công khai hay không, ai ngờ khi thực sự phải nói đến chuyện này, cô lại trở nên ngượng ngùng khó nói.

Khoảnh khắc ấy, tim cô đập nhanh hơn, cứ như thiếu nữ mới biết yêu, đứng trước mặt bố mình mà mở lòng, quả thực không nói nên lời.

Thôi vậy, không nhắc đến nữa.

Châu Chi Mai không tiếp tục cười đùa với Châu Sách, cô quay người trở về phòng làm việc nhỏ của mình, tiếp tục công việc còn dang dở.

Phòng làm việc của cô nằm ngay tầng một, quay mặt về hướng Nam, ba mặt đều là kính sát đất, tiện cho cô tận dụng ánh sáng tự nhiên.

Với Châu Chi Mai, hạnh phúc là có thể thoải mái làm mọi điều mình thích.

Dù là học thêu hay nhuộm vải, bản chất cô vẫn yêu thích trang phục. Gần đây rảnh rỗi, cô không nhịn được mà lật lại những tin tức liên quan đến ERE. Cô từng làm việc ở đó ba năm, ít nhiều cũng có tình cảm.

Kể từ khi Châu Chi Mai rời nước M, giám đốc thiết kế của ERE nhanh chóng được thay bằng Gosse.

Ban đầu, việc Gosse lên làm giám đốc khiến Châu Chi Mai khá mừng. Vì từng cộng tác với Gosse, cô thấy người này rất dễ hợp tác.

Nhưng sau khi Gosse tiếp quản ERE, các tin tức phân biệt đối xử với người tiêu dùng Trung Quốc liên tục bị phanh phui. Nghiêm trọng hơn, ERE còn mắc lỗi sơ đẳng là chia bản đồ Trung Quốc thành nhiều quốc gia, khiến người tiêu dùng trong nước phẫn nộ, kêu gọi tẩy chay ERE.

Bất đắc dĩ, Gosse mới phải ra mặt xin lỗi.

Từ đó, chút lưu luyến cuối cùng của Châu Chi Mai với ERE cũng tan thành mây khói.

Vài ngày hôm nay, Châu Chi Mai tất bật làm việc, cuối cùng cũng gần hoàn thành ba bộ trang phục. Cô treo từng bộ sắp hoàn tất lên ma-nơ-canh, dùng kim chỉ khâu nút bấm, chỉnh sửa lại những chi tiết cuối cùng, sau đó là ủi phẳng, rất nhanh sẽ hoàn thành xong.

Chẳng bao lâu sau, Châu Chi Mai rời khỏi phòng làm việc, lên lầu, định tìm trong hộp trang sức trong phòng ngủ những món đã mua từ trước.

Cô có rất nhiều món trang sức ít khi dùng đến. Cô thích mua, nhưng số lần mang ra ngoài lại cực ít. Nếu đã vậy, chi bằng đem chúng cải tiến lại, dùng làm phụ kiện trang phục.

Nhưng điều mà Châu Chi Mai không ngờ tới nhất, là cô làm đổ hộp trang sức.

Vàng bạc trang sức rơi vãi đầy đất, cô đành cúi người xuống nhặt. Không ngờ, trong khe hở giữa chân bàn và tường, lại thấy một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

Hàng loạt viên kim cương nhỏ dưới ánh đèn khúc xạ ra ánh sáng chói mắt, như thi nhau gào thét, thể hiện tình yêu mãnh liệt.

Chiếc nhẫn này chính là món đồ mà trước đây Châu Chi Mai mang từ nước M về. Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao lúc ấy lại mang đồ của Heveto về. Cũng chính khi phát hiện món đồ này bị mất, trong lòng cô từng dâng lên một trận sóng ngầm.

Khi đó, Châu Chi Mai cũng tin chắc rằng, giữa cô và Heveto sẽ không còn khả năng gì nữa.

Châu Chi Mai đưa tay lấy chiếc nhẫn ra, đặt vào lòng bàn tay. Sau đó, cô chậm rãi đeo nó vào ngón áp út của mình.

Kích cỡ vừa khít hoàn hảo.

Cô cứ nghĩ chiếc nhẫn này đã thất lạc, không ngờ nó vẫn luôn ở trong phòng cô.

Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn trở về tay cô.

Khi Châu Chi Mai xuống lầu lần nữa, Châu Sách đã chợp mắt trong sân nhà. Cô cầm chìa khóa xe, vội vã ra khỏi cửa, để lại một câu: “Bố, con xuống núi sửa chút đồ, lát quay lại.”

Trong tay cô siết chặt, chính là chiếc vòng tay bị đứt của Heveto.

Chiếc áo khoác nam cổ tàu kiểu Trung mới màu đen tuyền, từ vai uốn lượn xuống có thêu một cành hồng mai vượt tường. Cành được thêu bằng chỉ vàng, hoa mai màu hồng cánh sen nở rộ trên ngực áo.

Tổng thể nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ sang trọng và khí chất.

Bộ đồ này mặc trên người Heveto, không ngờ lại mang nét phóng khoáng và chất riêng của phong cách quốc phong hiện đại.

Châu Chi Mai hài lòng quan sát Heveto, trong đầu bất chợt thoáng qua lời bố cô từng nói, khiến cô bật cười không nhịn được.

“Em cười gì vậy?” Giọng Heveto trầm thấp dễ nghe, lập tức kéo sự chú ý của Châu Chi Mai về.

Châu Chi Mai kể hết chuyện hôm kia cô nói gì với bố cho Heveto nghe. Vừa kể vừa cười nghiêng ngả, rồi nhào vào lòng Heveto.

Heveto cũng bật cười theo, hoàn toàn là vì nụ cười của Châu Chi Mai có sức lây lan.

Anh đưa tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.

Heveto nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Em nói hết rồi à?”

“Cũng gần hết rồi, nhưng bố em lại nghĩ sai hướng.”

Heveto cũng hiểu nhầm lời Châu Chi Mai, tưởng rằng cô đã kể hết chuyện hai người cho Châu Sách nghe. Tim anh bỗng chùng xuống, cảm thấy có chút luống cuống.

Từ giờ trở đi, anh có thể lấy thân phận con rể tương lai để nói chuyện với ba vợ tương lai rồi.

Cảm giác này thật khó tả.

Thời gian gần đây, Heveto được Châu Sách quan tâm đặc biệt.

Heveto rất khó hiểu được từ góc độ của Châu Sách, tại sao một người đàn ông xa lạ lại phải quan tâm chăm sóc anh như vậy?

Giữa họ không có quan hệ huyết thống, cũng chẳng giao tình gì sâu sắc. Hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí tình cảm như thế.

“À đúng rồi, anh cao mà, lát nữa qua nhà em phụ em dán câu đối Tết.” Châu Chi Mai vừa nói vừa vỗ vỗ vai Heveto, “Em còn mua cho anh rèm cửa và hoa dán kính, cùng nhau trang trí luôn.”

Châu Chi Mai vừa rồi ngang nhiên chạy vào nhà Heveto, không hề sợ bị bố mình phát hiện. Không những thế, còn ngang nhiên mang đến bộ đồ mới do chính tay cô làm cho Heveto, ngay trước mắt bố mình.

Điều này càng khiến hiểu lầm sâu thêm.

Châu Sách nghĩ rằng bây giờ là Châu Chi Mai đang đơn phương chủ động theo đuổi Heveto. Ông vốn định ngăn lại, tự nhủ con gái thì phải giữ kẽ một chút.

Nhưng nhìn bộ dạng nóng lòng không thể đợi của Châu Chi Mai, ông cũng không nỡ tạt gáo nước lạnh vào.

“Khoan đã.” Heveto nắm lấy cổ tay Châu Chi Mai, hiếm khi cứng rắn, “Chuyện em hứa với anh, còn nhớ không?”

Châu Chi Mai khó hiểu: “Chuyện gì cơ?”

“Quà Tết.”

Châu Chi Mai đẩy Heveto một cái: “Tối nói sau.”

Chuyện là trước đó chính miệng Châu Chi Mai đã hứa, quà Tết cho Heveto sẽ là đeo cho anh một chiếc vòng cổ da do cô tự làm. Không chỉ vậy, còn có cả còng tay, roi da.

Heveto đang rất mong đợi điều đó.

Dù Heveto vốn không có sở thích đặc biệt nào kiểu đó, nhưng cảm giác đau rát khi bị roi da quất trúng trước đây lại như một thứ ngứa ngáy tê dại, cứ âm ỉ lưu lại trong lòng anh.

Nếu có thể, anh vẫn sẽ thành kính quỳ xuống dưới chân váy của cô, hôn lấy hõm chân cô bằng tất cả sự khao khát.

Hôm nay là đêm giao thừa, tiếng pháo ở trong làng vang lên từ sáng đến tối, chủ yếu là do trẻ con đốt, âm thanh không lớn lắm nhưng rất rôm rả, náo nhiệt.

Nơi thôn quê không cấm đốt pháo hoa, nhưng vẫn phải chú ý phòng cháy rừng.

Trước đó mấy ngày, Châu Chi Mai đã lên trấn mua đủ loại pháo hoa nhỏ dành cho trẻ con, để tối nay chơi cùng Heveto.

Cô biết chắc rằng, anh chưa từng thấy nhiều loại pháo hoa thú vị và mới lạ như vậy.

Hai người sóng bước đi ra khỏi biệt thự, Heveto định nắm tay Châu Chi Mai nhưng bị cô từ chối. Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, tóc dài được buộc cao thành búi tóc tròn hơi rối, trông vô cùng tràn đầy sức sống.

Heveto không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, nhưng điều anh chắc chắn là, chỉ cần cô ở bên, anh như thể đã có được cả thế giới. Vì thế, anh trở nên dịu dàng và thuần phục hơn, giống như một con dã thú đã được thuần hóa, lười biếng nằm lim dim trong ánh nắng trong vắt, khí chất nguy hiểm trên người đã bị thay thế hoàn toàn. Lúc này nếu có cánh bướm nào bay đến đậu lên vai anh, anh cũng chỉ híp mắt lại, để mặc nó ở đó.

Lúc này, Châu Sách đang đứng trước cổng sân nhỏ, chuẩn bị dán câu đối.

Dán câu đối là việc đơn giản, Heveto chỉ cần làm một người hỗ trợ là đủ.

Trong nhà, dì Vu đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm tất niên, liền gọi Châu Chi Mai vào bếp giúp. Châu Chi Mai nghe vậy liền quay người bước vào trong.

Đại đa số các gia đình đã bận bịu chuẩn bị bữa cơm tất niên từ sáng sớm. Nhưng nhà họ Châu ít người, dì Vu ăn trưa xong mới qua giúp.

Thực đơn cơm tất niên Châu Chi Mai đã lên danh sách từ sớm, nguyên liệu chuẩn bị rất phong phú, có cả bay trên trời, chạy dưới đất, bơi dưới biển.

Dì Dư không chắc về khẩu vị của một vài nguyên liệu, liền gọi Châu Chi Mai vào kiểm tra.

Rất nhanh, trong sân chỉ còn lại hai người là Heveto và Châu Sách.

Lúc này ánh mắt Châu Sách nhìn Heveto có phần dò xét, cân nhắc.

Còn Heveto thì có chút do dự, muốn nói rồi lại thôi. Cả đời này anh chưa từng vì chuyện gì mà cảm thấy căng thẳng, vậy mà lúc này lại thấp thỏm lo lắng rằng Châu Sách sẽ không hài lòng về mình.

“Chú Châu.”

“Châu Bàn…”

Cả hai gần như cùng lúc cất lời.

“Chú Châu, chú nói trước đi.”

Châu Sách bật cười, nói với Heveto: “Chi Chi trông có vẻ vô tư, nhưng thật ra rất nhạy cảm và tinh tế.”

Heveto nghe vậy khẽ gật đầu, tay vẫn không ngừng quét hồ dán vào mặt sau của câu đối.

Châu Sách tiếp tục: “Nhà chúng ta ở gần nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, chú nghĩ có những chuyện nên nói rõ ràng thì hơn, cháu thấy sao?”

Heveto đồng tình với ý kiến của Châu Sách: “Chú cứ nói ạ.”

“Chú chỉ có một yêu cầu, chú không muốn Chi Chi bị tổn thương.” Giọng Châu Sách hiếm khi nặng nề như thế, “Châu Bàn, cháu hiểu ý chú chứ?”

“Hiểu ạ.”

Châu Sách khẽ cười, rồi cầm lấy câu đối đã quét hồ, định trèo lên thang. Nhưng Heveto cao, thậm chí chẳng cần thang cũng có thể giơ tay dán câu đối lên hai bên khung cửa.

Rất nhanh, một cặp câu đối được hai người đàn ông dán chỉnh tề, ngay ngắn.

“À phải rồi, lúc nãy cháu cũng định nói gì với chú phải không?” Châu Sách hỏi.

Heveto mím môi, vừa mở lời đã nói: “Chú Châu, cháu định kết hôn với Chi Chi.”

Châu Sách sững người tại chỗ: “?”

Gì cơ?

Sao đang yên đang lành lại nói đến chuyện kết hôn?

“Cháu nói gì?” Châu Sách gần như không dám tin vào tai mình.

Ông vừa nãy có nghe nhầm không?

Không đúng, ông vẫn chưa đến tuổi lú lẫn.

Heveto cũng tưởng rằng Châu Sách chưa nghe rõ, bèn lập tức lặp lại một lần nữa.

“Giữa cháu và Chi Chi đã từng xảy ra rất nhiều chuyện, không thể nói rõ chỉ bằng một hai câu. May mắn là bây giờ chúng cháu cuối cùng cũng ở bên nhau. Từ nay về sau, cháu sẽ đối xử thật tốt với em ấy, không để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào.”

Người con rể tương lai nói ra những lời xuất phát từ tận đáy lòng trước mặt cha vợ tương lai, hàng mi dài màu đen hơi cụp xuống, trông vô cùng chân thành.

Châu Sách trong chốc lát không thể tiêu hóa hết từng ấy thông tin, ông ra hiệu bảo Heveto chờ một chút: “Cháu nói, giữa cháu và Chi Chi từng xảy ra nhiều chuyện? Là chuyện gì?”

Chẳng lẽ có chuyện gì đó mà ông không biết?

Heveto đang định mở miệng giải thích thì từ trong nhà, Châu Chi Mai đã bước ra, lập tức đưa tay bịt miệng anh lại. Vừa nãy ở trong nhà cô đã lờ mờ nghe thấy vài câu, đến gần mới biết anh chàng này lại đang nói linh tinh.

“Bố, bố đừng nghĩ nhiều, giữa con với anh ấy chẳng có gì cả!” Châu Chi Mai vừa nói vừa giơ tay véo nhẹ một cái vào eo Heveto.

Châu Sách nheo mắt nhìn thấy hành động thân mật giữa hai người, trong lòng càng dấy lên nhiều nghi ngờ. Ông phủi phủi bụi trong lòng bàn tay, hai tay chắp sau lưng, xoay người đi về sân nhỏ: “Bố đi rửa tay cái đã.”

Châu Chi Mai thấy bố đã vào trong, liền kéo Heveto về phía nhà anh.

Heveto ngoan ngoãn để Châu Chi Mai kéo đi, trên môi vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt.

Cô thấy cần phải nói rõ với Heveto rằng, chuyện của hai người đúng là cần công khai, nhưng không thể kể chi tiết cho bố cô biết hết được, kẻo ông lại suy nghĩ lung tung.

Bên này, Châu Sách càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn, chưa kịp rửa tay đã vội quay ra theo dõi.

Chẳng bao lâu, Châu Sách đã bước nhanh đến trước biệt thự của Heveto. Chỉ thấy Heveto đang ôm chặt lấy Châu Chi Mai, hai người quấn quýt bên nhau đầy thân mật.

Gương mặt Châu Chi Mai đỏ bừng, nhưng ánh mắt nhìn anh lại chứa đầy e thẹn: “Ai cho anh nói lung tung trước mặt bố em!”

“Anh tưởng em đã nói rồi.”

“Em định tối nay mới nói cơ, anh làm vậy khiến em trở tay không kịp.”

“Ưm… Không được hôn…”

Châu Sách chứng kiến cảnh đó, đôi mắt già gần như trợn tròn, mặt ông cũng đỏ bừng lên, vội vã quay người rời đi.

Xem ra, hai đứa này đã sớm lén lút qua lại ngay trước mắt ông rồi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...