Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung
Chương 1: Hắn là người ta yêu
A Ly ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt.
Góc áo màu trắng nhẹ nhàng tung bay, hắn híp đôi mắt hẹp dài lại, ý cười trên khóe môi xán lạn như hoa xuân.
Hắn vươn một bàn tay về phía nàng, thanh âm thanh nhuận lười biếng: "Tới đây."
Trong khoảng cách giữa hai môi mỏng, A Ly nhìn thấy hai hàm răng trên dưới của hắn cọ vào nhau như nhẹ nhàng vuốt ve, lộ ra sát ý âm trầm.
Hắn buông mi mắt xuống, giấu đi ánh sáng u ám chớp động trong đôi mắt, nụ cười trên khóe môi dần dần mở rộng, giọng nói trầm thấp hơi hơi kéo dài: "Sao lại không động đậy vậy, hử?"
Kiên nhẫn sắp hao hết.
A Ly biết, mình phải quyết định thôi.
Nàng xuyên qua đến một quyển tiểu thuyết tên là 《 khanh khanh tu tiên truyện 》, vị nam nhân cực kỳ tuấn mỹ lương bạc ngay trước mắt này chính là đại vai ác Vân Dục Hưu sẽ tồn tại đến cuối truyện, kiếp trước hắn là Ma Tôn, có đại thù sinh tử với nguyên thân A Ly. Người này máu lạnh vô tình, hôm nay hắn đúng là tới lấy mạng nhỏ của nàng.
A Ly nhìn chung quanh bốn phía. Đây là đáy cốc của một sơn cốc, thực vật sinh trưởng tươi tốt, từng chuỗi dây đằng xanh thẫm bò dài đầy hai bên vách núi, che khuất phù trận được khắc đầy trên vách đá.
Tình huống sắp phát sinh chính là một đoạn quan trọng trong cốt truyện. Nữ chủ thông tuệ dùng một chút mưu mẹo, làm vai ác Vân Dục Hưu cùng hai vị Thiên Ma đấu đến lưỡng bại câu thương. Trước đó, nữ chủ đã khắc sẵn phù trận vào trong sơn cốc, lợi dụng trận hình này để góp nhặt linh lực cùng ma khí của bọn họ bị dật tán ra trong khi tranh đấu, hóa thành một kích cực kỳ sắc bén, thành công giết chết hai vị Thiên Ma, từ đây một trận chiến thành danh, đi lên con đường phàm nữ nghịch tập.
Nam chủ cũng tại trận chiến này, sau đó dùng hành động biểu lộ cõi lòng, hai người hoàn toàn tiêu trừ ngăn cách, bắt đầu rồi một đoạn ngắn sinh hoạt hạnh phúc không biết xấu hổ.
Mấy chuyện này thì có liên quan gì đến A Ly? Quan hệ lớn ấy chứ. Là một nữ xứng không ác độc duy nhất trong tiểu thuyết, nhiệm vụ của A Ly giờ phút này là bóp nát ngọc tinh trong tay, kêu cứu cha mẹ đời này của mình, cũng chính là cặp vợ chồng Thiên Ma kia lại đây cứu nàng, làm cho bọn họ cùng Vân Dục Hưu đấu đến ngươi chết ta sống.
Trai cò đánh nhau, làm cho nam nữ chủ ngư ông đắc lợi.
Mà A Ly, xong việc lại bị Giang Nhặt Dật một kiếm đâm chết.
Theo như trong sách miêu tả, Giang Nhật Dật lúc ấy trong mắt đầy thương xót, ngữ khí vẫn ôn nhu giống như khi bọn họ mới gặp vậy, hắn nhìn nàng nói, "A Ly, nàng quá khổ, nên giải thoát rồi. Từ nay về sau, trách nhiệm cùng sứ mệnh của nàng, hãy để sư huynh đưa lưng ra đeo đi."
Không sai, hành động mà nam chủ Giang Nhật Dật hướng về phía nữ chủ bày tỏ nỗi lòng chính là đích thân giết chết sư muội đã từng là thanh mai trúc mã, A Ly.
Mà A Ly đảm đương vai trò thánh mẫu não tàn ngu xuẩn trong quyển sách này, sau khi nghe nam chủ Giang Nhật Dật đã thành công hại chết cha mẹ ruột của mình trong kiếp chuyển thế này, cảm thấy mỹ mãn mà chết dưới kiếm của hắn, hoa lệ xuống sân khấu.
A Ly xuyên đến trong sách ở một thời cơ vừa vặn tốt, nàng còn cơ hội lựa chọn —— là dứt khoát lưu loát chết dưới kiếm của Giang Nhật Dật, hay là là rơi xuống trên tay vai ác máu lạnh Vân Dục Hưu, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Nếu thành thành thật thật đi theo cốt truyện, đó là giấy trắng mực đen chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
A Ly hung tợn cắn môi dưới.
Nàng mơ hồ có thể đoán ra được, mình sở dĩ xuyên qua đến trong sách làm pháo hôi, đúng là hình phạt do cái cốt truyện não tàn huỷ hoại tam quan này ban tặng! Trong niên đại mà A Ly sinh hoạt, cái ngạch cửa viết tiểu thuyết internet đã bị các tác giả thay nhau giẫm nát, nghe nói mười tác giả thì luôn có năm ba người gì đó lập cấm chú trong tiểu thuyết của mình —— thứ người xem dám mắng vai chính tam quan bất chính chắc chắn sẽ xuyên qua thành pháo hôi.
A Ly vốn dĩ không tin tà, hiện tại tin rồi.
Ngay lúc trong lòng nàng đang có vạn con ngựa lao nhanh, một hương vị cực kỳ sạch sẽ thuần tuý ngay trước mặt tấn công tới, đột ngột cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Nàng giật mình nâng đôi mắt lên, phát hiện nam nhân bạch y đã tiến đến phụ cận, hắn hơi hơi cúi người, bóng hắn đang bao lấy toàn bộ người nàng.
"Còn chưa trốn, mà có trốn cũng không thể trốn thoát." Hơi thở lạnh lẽo bổ nhào vào trên trán của nàng, khóe môi hắn mang cười, âm cuối hơi kéo dài một chút, phảng phất mang theo cái móc câu nhỏ mê hoặc nhân tâm.
Hắn không chạm vào nàng một đầu tay, nhưng mạc danh, A Ly cảm thấy mỗi một sợi tóc của mình đều bị hung hăng xâm phạm.
Trái tim nàng nhẹ nhàng giật mình, theo bản năng lui nửa bước.
Trong quyển sách đó, tất cả những dòng chữ miêu tả Vân Dục Hưu lăn qua lộn lại chỉ có "Lãnh khốc vô tình" hoặc là "Thô bạo âm ngoan", nửa chữ cũng không nói đến chuyện hắn có một khuôn mặt tuấn tú làm người mắt hoa tim mỏi như thế này, bất kể một hành động lơ đãng nào của hắn đều bốc ra khí chất tà đạo, câu nhân đoạt phách.
Gương mặt A Ly hơi nóng một chút, nàng hít sâu một hơi, nắm nắm tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh trong cảm xúc có chút khẩn trương.
"R —— ắc!"
Thứ gì vỡ vụn.
A Ly hoảng sợ cúi đầu xuống, trừng mắt nhìn bột phấn của ngọc tinh trong lòng bàn tay.
Đây là cái sản phẩm đồ giả chất lượng kém nào chứ!
Pháp khí dùng để kêu cứu khi gặp tình huống khẩn cấp quan trọng như vậy, sao có thể chạm vào một cái liền nát?! Ngọc tinh vừa vỡ, cha mẹ của thân thể này sẽ hăng hái tới liền......
Cốt truyện đã triển khai như vậy?!
Vân Dục Hưu kéo kéo môi, trong mắt hiện lên một sợi nghiền ngẫm.
Tầm mắt hắn ở trên mặt nàng nhẹ nhàng lay động.
"Thật làm người thương tâm." Tươi cười trên mặt hắn càng tăng lên, ánh mắt lại càng thêm lạnh băng, "Giết ta một lần còn chưa đủ."
Ngón tay hắn lạnh lẽo giống như rắn, đột nhiên xoạt một cái chà lên xương cổ tay nàng, nhẹ nhàng nắm, giống như đối đãi với tình nhân, tinh tế vuốt ve.
Động tác cực kỳ ôn nhu, lại làm da đầu A Ly tê dại. Đầu ngón tay lạnh băng thỉnh thoảng chạm vào trên động mạch của nàng, hắn nhẹ nhàng gõ gõ, sau đó nheo mắt lại, rất có hứng thú thưởng thức khuôn mặt nhỏ của càng ngày càng tái nhợt.
"...... Ta không có. Ngươi hiểu lầm rồi!" Trong lòng A Ly thật sự thấy quá ủy khuất.
"Hiểu lầm." Vân Dục Hưu hơi nghiêng đầu, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, liếc xéo nàng, "Bẫy rập cấp thấp như vậy đúng là không làm gì được ta. Tạm thời xem như hiểu lầm đi."
Hắn dùng hai ngón tay thon dài tái nhợt nắm cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Khoảng cách kéo gần, diện mạo hắn càng có tính công kích mười phần, hắn lại không che dấu ác ý trào ra ở khóe mắt đuôi mày, khóe môi gợi lên độ cong trào phúng, gằn từng chữ một nói, "Thánh quân tiên giới Ngọc Ly Thanh, không tiếc đốt cháy Nguyên Hồn, lấy thân hóa kiếm cùng Ma Tôn đồng quy vu tận, thật là vui buồn lẫn lộn."
Nụ cười tà khí bỗng nhiên thu lại: "Hiện giờ ngươi đã chuyển sang kiếp khác thành ma, còn vì ai bán mạng? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng, bản tôn sẽ lại một lần nữa thua ở trên tay ngươi?. A, hiện giờ ta chuyển sang kiếp khác làm người, mọc cánh thành tiên, mà ngươi Ngọc Ly Thanh, lại đầu thai thành yêu ma. Như thế nào chính đạo, như thế nào tà đạo."
Trên mặt hắn không hề có bất luận biểu tình gì, trong mắt chỉ còn lại đạm mạc.
Uy áp lạnh như băng làm A Ly cơ hồ hít không được khí, trực giác nói cho nàng, Vân Dục Hưu đã xem nàng như một người chết.
Hắn sẽ không nghe nàng giải thích, nàng cũng không thể giải thích.
Tròng mắt A Ly chuyển động, quyết đoán quyết định bán Giang Nhật Dật: "Cha mẹ ta đã sắp tới rồi, nếu ngươi đụng đến ta, bọn họ chắc chắn sẽ cùng ngươi không chết không ngừng."
Cảm giác được ngón tay lạnh băng của hắn rời khỏi cằm nàng, chậm rãi dời về phía yết hầu, A Ly cả người căng chặt, tiếp tục nói: "Ta không phải đang uy hiếp ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi, tiên tộc Giang Nhật Dật đã sớm bày ra Vạn Pháp Quy Nhất Trận ở chỗ này, đợi ngươi cùng cha mẹ ta lưỡng bại câu thương, sẽ ra tay đem các ngươi một lưới bắt hết."
Ngón tay Vân Dục Hưu hơi ngưng lại, trên mặt một lần nữa xuất hiện cảm xúc của hai ba phần con người.
"Kéo dài thời gian à?" Hắn lại khôi phục ngữ điệu lười nhác.
A Ly lắc đầu: "Ngươi đi mau đi, cha mẹ ta sắp đến nơi rồi."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong sơn cốc bốc ra ma khí ngập trời!
Nhìn thấy nữ nhi A Ly bị người dùng thế lực bắt ép, hai vợ chồng Điều Đồ, A Ngọc từ giữa không trung trực tiếp hiện ra Thần Ma Thân, ngay lập tức, lấy tốc độ khủng bố đâm thủng hư không lướt đến gần, thế công như vạn quân đánh thẳng Vân Dục Hưu.
Thần Ma Thân chính là hình thái chiến đấu mạnh nhất của yêu ma, trước mặt một cổ ma khí lôi đình cuồng bạo, Vân Dục Hưu vẫn chưa hiện ra Pháp tướng không thể nào không tạm lui nửa bước, buông lỏng A Ly ra.
Thân thể A Ly nhẹ hững một cái, bị một con hồ ly lông đỏ thật lớn thân cao gần tám trượng dùng mấy cái đuôi xoã tung phía sau quấn lấy, thật cẩn thận đặt lên trên đỉnh đầu.
"Oanh ——"
Nhát mắt tiếp theo, một con gấu đen chiều cao mười trượng và Cửu Vĩ Hồ tám trượng song song rơi xuống đáy cốc. Ngay tức khắc, đất rung núi chuyển, một cái khe nứt từ dưới đáy cốc bắt đầu bò ra bốn phương tám hướng, bò lên trên vách đá hai bên, như mạng nhện trải rộng toàn bộ sơn cốc.
Chỉ thấy bên trong màn cát bay đá chạy đó, Vân Dục Hưu hiện ra Pháp Tướng của tiên nhân. Nhưng khác biệt với những người khác, Pháp tướng của hắn không có chút nào trang nghiêm thanh khí, chỉ thấy hư ảnh phía sau ánh mắt như máu của hắn, sắc mặt trắng bệch, như là ác quỷ bò ra từ dưới Cửu U, trên lưng khoác một đôi cánh chim rộng chừng mười trượng màu đen, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng đen chí thuần như kim loại.
Đối diện hắn, gấu đen thân khoác giáp cứng, nắm trong tay một đôi chuỳ lớn. Hai tay đập chuỳ xuống mặt đất gây ra tiếng vang ô ong rung động, con thú khổng lồ tiến lên trước một bước, tức giận quát: "Đạo chích ở phương nào, dám động thổ trên đầu thái tuế hả?!"
Cửu Vĩ Hồ khổng lồ kiều mị cười: "Thật là một hậu sinh tuấn tiếu nha, phu quân, đừng làm hỏng thi thể hắn, ta muốn mang về làm bình hoa trang trí."
Chỉ thấy Pháp tướng như ác ma của Vân Dục Hưu kia nhẹ nhàng hạ khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Tay trái hắn khẽ nâng lên, một thanh kiếm đen thuần u ám còn mang luồng sương đen lượn lờ xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Đối phó với hai ngươi, một bàn tay là đủ rồi." Âm thanh hắn hơi có một chút khàn khàn.
"Đây là...... Ma khí?" Cửu Vĩ Hồ kinh ngạc.
"Không đúng, là huyền thủy. Người này vậy mà đã ngộ đến căn nguyên của ngũ hành," gấu khổng lồ hơi hơi dừng lại, "Vừa hay bắt về hầm, cho nhãi con tẩm bổ thân thể!"
Nhãi con A Ly:......
Rất hiển nhiên, cha mẹ này của nàng không hề nhận ra đại ma đầu trước mặt, mà Ma Tôn đại nhân chuyển thế càng căn bản không có chút ý tứ nào là muốn giải thích với bộ hạ khi xưa.
Mắt thấy đại chiến chạm vào là nổ ngay.
A Ly vội vàng nắm lấy chùm lông trên đầu Cửu Vĩ Hồ đứng lên, lên tiếng hô lớn: "Không —— được —— đánh!"
Gấu khổng lồ đang bổ nhào vào Vân Dục Hưu trước mặt cách đó không xa, nó vung hai thanh chuỳ lớn lên cao cao, sắp phải thuận thế nện xuống.
Nghe được tiếng của A Ly, bước chân gấu khổng lồ bỗng nhiên thu lại, chuyển qua thành một gương mặt khờ khạo.
"Sao, nhãi con của ta?"
"Yên tâm, chỉ là một tên tiên tộc hèn hạ......" Cửu Vĩ Hồ cuốn một cái đuôi lớn lên, dùng mũi đuôi lông lông trấn an vỗ vỗ lưng A Ly.
"Không thể đánh, phía dưới có trận! Cái trận này sẽ hấp thu......" A Ly vội la lên.
Gấu khổng lồ cất tiếng cười to, không cho là đúng: "Cái thứ đồ chơi giẫm một cái là banh chành mà thôi, nhãi con an tâm, cứ đợi trên đầu nương của ngươi!"
Lời còn chưa dứt, Thần Ma Thân thật lớn đã nhảy dựng lên, múa may hai thanh chuỳ to lớn, từ giữa không trung đâm đầu giáng xuống hướng Vân Dục Hưu.
Ánh mắt Vân Dục Hưu lạnh lẽo, nâng kiếm đón nhận. Binh khí chạm vào nhau, một cổ năng lượng cực kỳ cuồng bạo ầm ầm tán ra tứ phương! Chỉ thấy tầng mây trên hơn phân nửa không trung bị chấn thành cuộn sóng hơi sọc sọc, ở cực xa còn ẩn ẩn truyền đến âm thanh nổ lớn.
Cửu Vĩ Hồ cố ý giơ ra một cái đuôi, dùng mũi đuôi mềm mại chặn trận gió to từ trong trận chiến cho A Ly.
Một bên không nghe khuyên bảo, một bên khác vẫn không nghe khuyên bảo! Đều là mấy tên nóng đầu lại còn tự cao như vậy, khó trách bị người muốn ăn thịt tính kế!
A Ly lòng nóng như lửa đốt, không ngừng xoay chuyển trên đỉnh đầu của con Hồ Ly khổng lồ. Nếu cứ như thế này, cốt truyện như trong sách sẽ liền nhất nhất phải xảy ra! Có biện pháp nào có thể ngăn cản hai bên càng đánh càng hứng khởi này đây?!
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe: "Đừng đánh! Ta kêu hai người lại đây không phải để đánh nhau với hắn!"
"Vậy để làm gì chứ?" Cửu Vĩ Hồ híp mắt ngắm tình hình chiến đấu, không chút để ý hỏi.
Nàng ta đã nhìn ra cái tên tiên tộc này chắc chắn không thể khinh thường, chỉ bằng con gấu khờ khạo này, chỉ sợ thật sự không phải đối thủ của hắn.
"Ta......" Tâm A Ly như co rút lại, "Ta và hắn, ở bên nhau!"
Nàng bất chấp tất cả: "Hắn là người ta yêu! Đừng đánh nữa! Dừng tay a a a!"
Pháp tướng ác ma của Vân Dục Hưu lạnh lùng liếc mắt qua một cái, da đầu A Ly tê dại, nhưng vẫn cứng cổ đứng xa xa nhìn nhau với hắn.
Góc áo màu trắng nhẹ nhàng tung bay, hắn híp đôi mắt hẹp dài lại, ý cười trên khóe môi xán lạn như hoa xuân.
Hắn vươn một bàn tay về phía nàng, thanh âm thanh nhuận lười biếng: "Tới đây."
Trong khoảng cách giữa hai môi mỏng, A Ly nhìn thấy hai hàm răng trên dưới của hắn cọ vào nhau như nhẹ nhàng vuốt ve, lộ ra sát ý âm trầm.
Hắn buông mi mắt xuống, giấu đi ánh sáng u ám chớp động trong đôi mắt, nụ cười trên khóe môi dần dần mở rộng, giọng nói trầm thấp hơi hơi kéo dài: "Sao lại không động đậy vậy, hử?"
Kiên nhẫn sắp hao hết.
A Ly biết, mình phải quyết định thôi.
Nàng xuyên qua đến một quyển tiểu thuyết tên là 《 khanh khanh tu tiên truyện 》, vị nam nhân cực kỳ tuấn mỹ lương bạc ngay trước mắt này chính là đại vai ác Vân Dục Hưu sẽ tồn tại đến cuối truyện, kiếp trước hắn là Ma Tôn, có đại thù sinh tử với nguyên thân A Ly. Người này máu lạnh vô tình, hôm nay hắn đúng là tới lấy mạng nhỏ của nàng.
A Ly nhìn chung quanh bốn phía. Đây là đáy cốc của một sơn cốc, thực vật sinh trưởng tươi tốt, từng chuỗi dây đằng xanh thẫm bò dài đầy hai bên vách núi, che khuất phù trận được khắc đầy trên vách đá.
Tình huống sắp phát sinh chính là một đoạn quan trọng trong cốt truyện. Nữ chủ thông tuệ dùng một chút mưu mẹo, làm vai ác Vân Dục Hưu cùng hai vị Thiên Ma đấu đến lưỡng bại câu thương. Trước đó, nữ chủ đã khắc sẵn phù trận vào trong sơn cốc, lợi dụng trận hình này để góp nhặt linh lực cùng ma khí của bọn họ bị dật tán ra trong khi tranh đấu, hóa thành một kích cực kỳ sắc bén, thành công giết chết hai vị Thiên Ma, từ đây một trận chiến thành danh, đi lên con đường phàm nữ nghịch tập.
Nam chủ cũng tại trận chiến này, sau đó dùng hành động biểu lộ cõi lòng, hai người hoàn toàn tiêu trừ ngăn cách, bắt đầu rồi một đoạn ngắn sinh hoạt hạnh phúc không biết xấu hổ.
Mấy chuyện này thì có liên quan gì đến A Ly? Quan hệ lớn ấy chứ. Là một nữ xứng không ác độc duy nhất trong tiểu thuyết, nhiệm vụ của A Ly giờ phút này là bóp nát ngọc tinh trong tay, kêu cứu cha mẹ đời này của mình, cũng chính là cặp vợ chồng Thiên Ma kia lại đây cứu nàng, làm cho bọn họ cùng Vân Dục Hưu đấu đến ngươi chết ta sống.
Trai cò đánh nhau, làm cho nam nữ chủ ngư ông đắc lợi.
Mà A Ly, xong việc lại bị Giang Nhặt Dật một kiếm đâm chết.
Theo như trong sách miêu tả, Giang Nhật Dật lúc ấy trong mắt đầy thương xót, ngữ khí vẫn ôn nhu giống như khi bọn họ mới gặp vậy, hắn nhìn nàng nói, "A Ly, nàng quá khổ, nên giải thoát rồi. Từ nay về sau, trách nhiệm cùng sứ mệnh của nàng, hãy để sư huynh đưa lưng ra đeo đi."
Không sai, hành động mà nam chủ Giang Nhật Dật hướng về phía nữ chủ bày tỏ nỗi lòng chính là đích thân giết chết sư muội đã từng là thanh mai trúc mã, A Ly.
Mà A Ly đảm đương vai trò thánh mẫu não tàn ngu xuẩn trong quyển sách này, sau khi nghe nam chủ Giang Nhật Dật đã thành công hại chết cha mẹ ruột của mình trong kiếp chuyển thế này, cảm thấy mỹ mãn mà chết dưới kiếm của hắn, hoa lệ xuống sân khấu.
A Ly xuyên đến trong sách ở một thời cơ vừa vặn tốt, nàng còn cơ hội lựa chọn —— là dứt khoát lưu loát chết dưới kiếm của Giang Nhật Dật, hay là là rơi xuống trên tay vai ác máu lạnh Vân Dục Hưu, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Nếu thành thành thật thật đi theo cốt truyện, đó là giấy trắng mực đen chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
A Ly hung tợn cắn môi dưới.
Nàng mơ hồ có thể đoán ra được, mình sở dĩ xuyên qua đến trong sách làm pháo hôi, đúng là hình phạt do cái cốt truyện não tàn huỷ hoại tam quan này ban tặng! Trong niên đại mà A Ly sinh hoạt, cái ngạch cửa viết tiểu thuyết internet đã bị các tác giả thay nhau giẫm nát, nghe nói mười tác giả thì luôn có năm ba người gì đó lập cấm chú trong tiểu thuyết của mình —— thứ người xem dám mắng vai chính tam quan bất chính chắc chắn sẽ xuyên qua thành pháo hôi.
A Ly vốn dĩ không tin tà, hiện tại tin rồi.
Ngay lúc trong lòng nàng đang có vạn con ngựa lao nhanh, một hương vị cực kỳ sạch sẽ thuần tuý ngay trước mặt tấn công tới, đột ngột cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Nàng giật mình nâng đôi mắt lên, phát hiện nam nhân bạch y đã tiến đến phụ cận, hắn hơi hơi cúi người, bóng hắn đang bao lấy toàn bộ người nàng.
"Còn chưa trốn, mà có trốn cũng không thể trốn thoát." Hơi thở lạnh lẽo bổ nhào vào trên trán của nàng, khóe môi hắn mang cười, âm cuối hơi kéo dài một chút, phảng phất mang theo cái móc câu nhỏ mê hoặc nhân tâm.
Hắn không chạm vào nàng một đầu tay, nhưng mạc danh, A Ly cảm thấy mỗi một sợi tóc của mình đều bị hung hăng xâm phạm.
Trái tim nàng nhẹ nhàng giật mình, theo bản năng lui nửa bước.
Trong quyển sách đó, tất cả những dòng chữ miêu tả Vân Dục Hưu lăn qua lộn lại chỉ có "Lãnh khốc vô tình" hoặc là "Thô bạo âm ngoan", nửa chữ cũng không nói đến chuyện hắn có một khuôn mặt tuấn tú làm người mắt hoa tim mỏi như thế này, bất kể một hành động lơ đãng nào của hắn đều bốc ra khí chất tà đạo, câu nhân đoạt phách.
Gương mặt A Ly hơi nóng một chút, nàng hít sâu một hơi, nắm nắm tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh trong cảm xúc có chút khẩn trương.
"R —— ắc!"
Thứ gì vỡ vụn.
A Ly hoảng sợ cúi đầu xuống, trừng mắt nhìn bột phấn của ngọc tinh trong lòng bàn tay.
Đây là cái sản phẩm đồ giả chất lượng kém nào chứ!
Pháp khí dùng để kêu cứu khi gặp tình huống khẩn cấp quan trọng như vậy, sao có thể chạm vào một cái liền nát?! Ngọc tinh vừa vỡ, cha mẹ của thân thể này sẽ hăng hái tới liền......
Cốt truyện đã triển khai như vậy?!
Vân Dục Hưu kéo kéo môi, trong mắt hiện lên một sợi nghiền ngẫm.
Tầm mắt hắn ở trên mặt nàng nhẹ nhàng lay động.
"Thật làm người thương tâm." Tươi cười trên mặt hắn càng tăng lên, ánh mắt lại càng thêm lạnh băng, "Giết ta một lần còn chưa đủ."
Ngón tay hắn lạnh lẽo giống như rắn, đột nhiên xoạt một cái chà lên xương cổ tay nàng, nhẹ nhàng nắm, giống như đối đãi với tình nhân, tinh tế vuốt ve.
Động tác cực kỳ ôn nhu, lại làm da đầu A Ly tê dại. Đầu ngón tay lạnh băng thỉnh thoảng chạm vào trên động mạch của nàng, hắn nhẹ nhàng gõ gõ, sau đó nheo mắt lại, rất có hứng thú thưởng thức khuôn mặt nhỏ của càng ngày càng tái nhợt.
"...... Ta không có. Ngươi hiểu lầm rồi!" Trong lòng A Ly thật sự thấy quá ủy khuất.
"Hiểu lầm." Vân Dục Hưu hơi nghiêng đầu, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, liếc xéo nàng, "Bẫy rập cấp thấp như vậy đúng là không làm gì được ta. Tạm thời xem như hiểu lầm đi."
Hắn dùng hai ngón tay thon dài tái nhợt nắm cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Khoảng cách kéo gần, diện mạo hắn càng có tính công kích mười phần, hắn lại không che dấu ác ý trào ra ở khóe mắt đuôi mày, khóe môi gợi lên độ cong trào phúng, gằn từng chữ một nói, "Thánh quân tiên giới Ngọc Ly Thanh, không tiếc đốt cháy Nguyên Hồn, lấy thân hóa kiếm cùng Ma Tôn đồng quy vu tận, thật là vui buồn lẫn lộn."
Nụ cười tà khí bỗng nhiên thu lại: "Hiện giờ ngươi đã chuyển sang kiếp khác thành ma, còn vì ai bán mạng? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng, bản tôn sẽ lại một lần nữa thua ở trên tay ngươi?. A, hiện giờ ta chuyển sang kiếp khác làm người, mọc cánh thành tiên, mà ngươi Ngọc Ly Thanh, lại đầu thai thành yêu ma. Như thế nào chính đạo, như thế nào tà đạo."
Trên mặt hắn không hề có bất luận biểu tình gì, trong mắt chỉ còn lại đạm mạc.
Uy áp lạnh như băng làm A Ly cơ hồ hít không được khí, trực giác nói cho nàng, Vân Dục Hưu đã xem nàng như một người chết.
Hắn sẽ không nghe nàng giải thích, nàng cũng không thể giải thích.
Tròng mắt A Ly chuyển động, quyết đoán quyết định bán Giang Nhật Dật: "Cha mẹ ta đã sắp tới rồi, nếu ngươi đụng đến ta, bọn họ chắc chắn sẽ cùng ngươi không chết không ngừng."
Cảm giác được ngón tay lạnh băng của hắn rời khỏi cằm nàng, chậm rãi dời về phía yết hầu, A Ly cả người căng chặt, tiếp tục nói: "Ta không phải đang uy hiếp ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi, tiên tộc Giang Nhật Dật đã sớm bày ra Vạn Pháp Quy Nhất Trận ở chỗ này, đợi ngươi cùng cha mẹ ta lưỡng bại câu thương, sẽ ra tay đem các ngươi một lưới bắt hết."
Ngón tay Vân Dục Hưu hơi ngưng lại, trên mặt một lần nữa xuất hiện cảm xúc của hai ba phần con người.
"Kéo dài thời gian à?" Hắn lại khôi phục ngữ điệu lười nhác.
A Ly lắc đầu: "Ngươi đi mau đi, cha mẹ ta sắp đến nơi rồi."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong sơn cốc bốc ra ma khí ngập trời!
Nhìn thấy nữ nhi A Ly bị người dùng thế lực bắt ép, hai vợ chồng Điều Đồ, A Ngọc từ giữa không trung trực tiếp hiện ra Thần Ma Thân, ngay lập tức, lấy tốc độ khủng bố đâm thủng hư không lướt đến gần, thế công như vạn quân đánh thẳng Vân Dục Hưu.
Thần Ma Thân chính là hình thái chiến đấu mạnh nhất của yêu ma, trước mặt một cổ ma khí lôi đình cuồng bạo, Vân Dục Hưu vẫn chưa hiện ra Pháp tướng không thể nào không tạm lui nửa bước, buông lỏng A Ly ra.
Thân thể A Ly nhẹ hững một cái, bị một con hồ ly lông đỏ thật lớn thân cao gần tám trượng dùng mấy cái đuôi xoã tung phía sau quấn lấy, thật cẩn thận đặt lên trên đỉnh đầu.
"Oanh ——"
Nhát mắt tiếp theo, một con gấu đen chiều cao mười trượng và Cửu Vĩ Hồ tám trượng song song rơi xuống đáy cốc. Ngay tức khắc, đất rung núi chuyển, một cái khe nứt từ dưới đáy cốc bắt đầu bò ra bốn phương tám hướng, bò lên trên vách đá hai bên, như mạng nhện trải rộng toàn bộ sơn cốc.
Chỉ thấy bên trong màn cát bay đá chạy đó, Vân Dục Hưu hiện ra Pháp Tướng của tiên nhân. Nhưng khác biệt với những người khác, Pháp tướng của hắn không có chút nào trang nghiêm thanh khí, chỉ thấy hư ảnh phía sau ánh mắt như máu của hắn, sắc mặt trắng bệch, như là ác quỷ bò ra từ dưới Cửu U, trên lưng khoác một đôi cánh chim rộng chừng mười trượng màu đen, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng đen chí thuần như kim loại.
Đối diện hắn, gấu đen thân khoác giáp cứng, nắm trong tay một đôi chuỳ lớn. Hai tay đập chuỳ xuống mặt đất gây ra tiếng vang ô ong rung động, con thú khổng lồ tiến lên trước một bước, tức giận quát: "Đạo chích ở phương nào, dám động thổ trên đầu thái tuế hả?!"
Cửu Vĩ Hồ khổng lồ kiều mị cười: "Thật là một hậu sinh tuấn tiếu nha, phu quân, đừng làm hỏng thi thể hắn, ta muốn mang về làm bình hoa trang trí."
Chỉ thấy Pháp tướng như ác ma của Vân Dục Hưu kia nhẹ nhàng hạ khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Tay trái hắn khẽ nâng lên, một thanh kiếm đen thuần u ám còn mang luồng sương đen lượn lờ xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Đối phó với hai ngươi, một bàn tay là đủ rồi." Âm thanh hắn hơi có một chút khàn khàn.
"Đây là...... Ma khí?" Cửu Vĩ Hồ kinh ngạc.
"Không đúng, là huyền thủy. Người này vậy mà đã ngộ đến căn nguyên của ngũ hành," gấu khổng lồ hơi hơi dừng lại, "Vừa hay bắt về hầm, cho nhãi con tẩm bổ thân thể!"
Nhãi con A Ly:......
Rất hiển nhiên, cha mẹ này của nàng không hề nhận ra đại ma đầu trước mặt, mà Ma Tôn đại nhân chuyển thế càng căn bản không có chút ý tứ nào là muốn giải thích với bộ hạ khi xưa.
Mắt thấy đại chiến chạm vào là nổ ngay.
A Ly vội vàng nắm lấy chùm lông trên đầu Cửu Vĩ Hồ đứng lên, lên tiếng hô lớn: "Không —— được —— đánh!"
Gấu khổng lồ đang bổ nhào vào Vân Dục Hưu trước mặt cách đó không xa, nó vung hai thanh chuỳ lớn lên cao cao, sắp phải thuận thế nện xuống.
Nghe được tiếng của A Ly, bước chân gấu khổng lồ bỗng nhiên thu lại, chuyển qua thành một gương mặt khờ khạo.
"Sao, nhãi con của ta?"
"Yên tâm, chỉ là một tên tiên tộc hèn hạ......" Cửu Vĩ Hồ cuốn một cái đuôi lớn lên, dùng mũi đuôi lông lông trấn an vỗ vỗ lưng A Ly.
"Không thể đánh, phía dưới có trận! Cái trận này sẽ hấp thu......" A Ly vội la lên.
Gấu khổng lồ cất tiếng cười to, không cho là đúng: "Cái thứ đồ chơi giẫm một cái là banh chành mà thôi, nhãi con an tâm, cứ đợi trên đầu nương của ngươi!"
Lời còn chưa dứt, Thần Ma Thân thật lớn đã nhảy dựng lên, múa may hai thanh chuỳ to lớn, từ giữa không trung đâm đầu giáng xuống hướng Vân Dục Hưu.
Ánh mắt Vân Dục Hưu lạnh lẽo, nâng kiếm đón nhận. Binh khí chạm vào nhau, một cổ năng lượng cực kỳ cuồng bạo ầm ầm tán ra tứ phương! Chỉ thấy tầng mây trên hơn phân nửa không trung bị chấn thành cuộn sóng hơi sọc sọc, ở cực xa còn ẩn ẩn truyền đến âm thanh nổ lớn.
Cửu Vĩ Hồ cố ý giơ ra một cái đuôi, dùng mũi đuôi mềm mại chặn trận gió to từ trong trận chiến cho A Ly.
Một bên không nghe khuyên bảo, một bên khác vẫn không nghe khuyên bảo! Đều là mấy tên nóng đầu lại còn tự cao như vậy, khó trách bị người muốn ăn thịt tính kế!
A Ly lòng nóng như lửa đốt, không ngừng xoay chuyển trên đỉnh đầu của con Hồ Ly khổng lồ. Nếu cứ như thế này, cốt truyện như trong sách sẽ liền nhất nhất phải xảy ra! Có biện pháp nào có thể ngăn cản hai bên càng đánh càng hứng khởi này đây?!
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe: "Đừng đánh! Ta kêu hai người lại đây không phải để đánh nhau với hắn!"
"Vậy để làm gì chứ?" Cửu Vĩ Hồ híp mắt ngắm tình hình chiến đấu, không chút để ý hỏi.
Nàng ta đã nhìn ra cái tên tiên tộc này chắc chắn không thể khinh thường, chỉ bằng con gấu khờ khạo này, chỉ sợ thật sự không phải đối thủ của hắn.
"Ta......" Tâm A Ly như co rút lại, "Ta và hắn, ở bên nhau!"
Nàng bất chấp tất cả: "Hắn là người ta yêu! Đừng đánh nữa! Dừng tay a a a!"
Pháp tướng ác ma của Vân Dục Hưu lạnh lùng liếc mắt qua một cái, da đầu A Ly tê dại, nhưng vẫn cứng cổ đứng xa xa nhìn nhau với hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương