Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung
Chương 50: Lấy thân báo đáp
Khi đoạ long còn sống, nơi này bao phủ dày đặc ánh sáng vàng đỏ của vẩy rồng và hơi thở rồng chói loá, làm tất cả phù chú trên bốn vách tường đều bị nhạt nhoà đi. Hiện thời không còn đọa long, có thể tinh tường nhìn ra phù chú trên bốn vách tường là ẩn ẩn màu đỏ sậm.
Tại đây, trong không gian u ám này, Vân Dục Hưu có thể rành mạch thấy, từ trong giữa trán A Li bay bay ra một cái cầu hồng nhạt trong suốt với xúc tu tua tủa, lắc lư đến dưới xương quai xanh của bản thân.
Con ngươi Vân Dục Hưu co rút lại, thân thể hơi hơi căng thẳng.
Bị người dùng "Dục" đụng chạm, chính là cấm kỵ tuyệt đối, cũng là chuyện mà hắn chán ghét nhất từ ngày bắt đầu có ý thức. Lúc trước không biết là do nàng chán ghét hay nàng tự khắc chế bản thân mình, mà những thứ vô dụng này chưa tới bây giờ vẫn chưa từng chạm vào hắn.
Nếu như nàng thật sự dám huých hắn, hắn nhất định sẽ giết...
Vân Dục Hưu cứng lại rồi.
Một sợi xúc tu hồng hồng trong suốt tiểu nhẹ nhàng tiến vào dưới làn da hắn.
Hắn vừa mới nhướng nửa hàm răng lên, liền có một luồng sáng đỏ làm người ta đầu váng mắt hoa từ trên đỉnh đầu rọi xuống, làm cho người ta cứ nghĩ mình đang bị nằm trong một cái ao máu.
Phù chú nhàn nhạt trên bốn vách tường đồng loạt toả ra ánh sáng đỏ rực chói mắt như những mũi gai sắc nhọn, tương ứng với luồng ánh sáng trên đỉnh đầu.
Không ngoài dự liệu, thánh cung quả nhiên gia cố phong ấn.
A Li đột nhiên bị ánh sáng mạnh mẽ đó làm chói mắt, theo bản năng cau chặt mày, vù một cái chui thẳng vào trong lồng ngực Vân Dục Hưu.
Cái xúc tu hồng nhạt ban nãy phảng phất như nối với nàng bằng một sợi tơ, nàng theo phương hướng nó, đem cái trán để lên dưới xương quai xanh của hắn.
Nàng nghe được Vân Dục Hưu thực sự hít một ngụm khí lạnh lớn.
A Li cho rằng hắn cũng bị hoảng đến hoa ánh mắt, vì thế quyết đoán nâng tay lên, muốn che lại cho hắn.
Sờ một cái liền không sờ chuẩn, ngón tay chạm vào bờ môi của hắn, bàn tay lại che lên cằm của hắn, cánh tay đường đường chính chính để ở trên yếu hầu của hắn. Nàng tinh tường cảm giác được, cái vật nho nhỏ cứng rắn nào đó vừa lăn qua cổ tay mềm mại của nàng một vòng.
A Li nhất thời run tay!
Vân Dục Hưu lại hít sâu một hơi.
A Li kiên trì, trước khi hắn mở miệng nói chuyện quyết đoán bụm kín cái miệng của hắn!
À... Đặc điểm lớn nhất của nhân vật phản diện, trước khi muốn đánh muốn giết gì đó, phải hung hăng nói lên lên mấy câu tàn nhẫn, lãnh khốc một chút. Chỉ cần không để cho hắn nói chuyện, là có thể hữu hiệu dỡ bỏ hành vi tiếp theo của hắn!
Không sai nha.
A Li đang đắc chí, uyển mạch trên cổ tay bỗng nhiên bị hai ngón tay kiềm lại.
Hắn kéo tay nàng xuống, ngữ khí như tức đến vui vẻ: "Ôm chặt ta."
"... Hả?" A Li ngẩn ra.
Trong nháy mắt, nàng cảm giác được vô số luồng không khí cực kỳ cuồng bạo theo bốn phương tám hướng vọt tới!
Cánh tay Vân Dục Hưu trùng trùng ôm lấy lưng của nàng lưng, lực đạo mạnh mẽ, làm A Li cảm thấy bản thân sẽ bị hắn nhét vào trong thân thể hắn, sờ đi soạng lại một hồi ý hợp tâm đầu bất cứ lúc nào.
Thân ảnh hai người đang lơ lửng trên cao, sau đó đột nhiên rơi xuống phía dưới.
Thật giống như đang nằm trên con sóng thần, thân thể không khỏi chìm nổi.
A Li giơ tay ôm chặt đến phía sau Vân Dục Hưu, gắt gao níu lấy áo bào của hắn. Hắn thoạt nhìn cao gầy, kỳ thực khung xương thực sự rắn chắc, bờ vai tràn đầy bắp thịt săn chắc, cánh tay nhỏ của nàng cơ hồ ôm không hết hẳn.
Rất có cảm giác an toàn.
Tuy rằng hai người bị rơi vù vù xuống, nhưng nơi này kỳ thực cũng không có gió. Thanh âm Vân Dục Hưu từ trong lồng ngực nặng nề vang lên, gằn từng chữ thật rõ ràng.
"Bọn họ tự cho là mình đã đóng cửa lại, nhưng thật ra đó mới là mở ra con đường chân chính. Nhân loại, vĩnh viễn lòng tham không đáy, vĩnh viễn lòng chỉ cầu may mắn."
Ngữ khí của hắn vẫn tự phụ cuồng ngạo.
Cho nên, nếu tất cả đang xảy ra hiện tại đều nằm trong kế hoạch của hắn là được rồi. Vân Dục Hưu đã sớm biết, cho dù để Mẫn Phong nhìn thấy nội tâm âm u của Dung Trích Tinh đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ không phản bội tên Đại Thánh Quân kia. Nhất là sau khi chiếm được một thể xác có diện mạo tuấn tú như thế, Mẫn Phong càng là tà tâm không chết, muốn lập công lớn lấy lòng Dung Trích Tinh.
Vì thế Vân Dục Hưu cố ý tặng cơ hội này cho Mẫn Phong. Hết thảy phát sinh quá nhanh, Mẫn Phong căn bản không có thời gian suy nghĩ cẩn thận xem trong đó có phải có vấn đề gì hay không —— thời cơ đều tính bằng giây, hắn không thể không quyết định thật nhanh, gia cố phong ấn, nhốt Vân Dục Hưu dưới Đoạ Long Trì.
Mà điều này cũng đúng như Vân Dục Hưu muốn.
A Li lặng lẽ nắm chặt tay hơn một chút. Vân Dục Hưu thật đáng sợ, tâm tư của người này tựa như biển lớn hắc ám thâm trầm, đoán không ra, sờ không được. Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể đem mọi người dễ dàng đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nàng hiện tại càng không nghĩ ra, chỉ bằng hai người Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh, kết quả làm sao mà đấu đánh bại đại ma vương Vân Dục Hưu a? Nói đạo lý, hắn chỉ cần hơi cẩn thận nghiêm túc như vậy một chút, hai người kia căn bản là không có chút đường giãy dụa!
Còn có... Nếu như lời gợi ý mà Dung Trích Tinh nhận được không sai, cần phải diệt thần thì mới thành thần, vậy Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh đã làm thế nào thoát phá hư không đi đến "Thần" giới chứ?
Thiên địa huyền hoàng, làm sao mà giết nào?
Suy nghĩ của A Li bị không khí cuồng bạo trong không gian đánh cho thất linh bát lạc.
Không biết qua bao lâu, quanh mình tựa hồ như đã gió êm sóng lặng.
A Li dè dặt cẩn trọng dò đầu từ trong lòng Vân Dục Hưu ra thăm dò.
Thì ra gió rất lớn, suýt chút liền thổi lệch mí mắt nàng.
"Ô!" Nàng vừa định nói chuyện, một luồng lại một luồng cuồng phong chui vào miệng nàng l.
Nàng cảm thấy quai hàm của mình sắp bị thổi thành một cái túi tiền trống không rồi.
"A ôi!" A Li đem đầu giấu về trong lồng ngực Vân Dục Hưu, nghe được trong lồng ngực hắn phát ra tiếng buồn cười vui vẻ.
"Sắp đến rồi." Thanh âm của hắn mang theo ý cười đè nén không được.
Một giây sau, A Li chỉ nghe "Ầm vang" một tiếng, trong xoang mũi nhất thời tràn đầy tràn ngập mùi đất tươi mới.
Loại cảm giác này nàng đã có kinh nghiệm. Lần trước Vân Dục Hưu mang theo nàng từ trong thánh cung chạy ra, bay đến trên không trung Vọng Điều đô thành, hắn bị kiệt lực, thế là từ trên cao rơi xuống liền đập ra một cái hố vĩ đại.
Nàng cảm giác được hắn dùng cánh tay áo choàng đen rộng rãi che đầu của nàng, mấy vụn đất đá liền văng vào trên người hắn, tất tất tác tác rơi xuống.
A Li nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười.
Vân Dục Hưu lướt ra khỏi cái hố to, đẩy A Li ra, ánh mắt quái dị nhìn giữa trán của nàng, sau đó lại nhìn về phía đầu đỉnh nàng.
A Li có chút kỳ quái, đưa tay sờ sờ, phát hiện cũng không có gì dính vào.
Vân Dục Hưu nhịn không được lại lườm nhiều hai cái, khóe môi hơi cứng đờ. Hoá ra do hai cái xúc tu kia của nàng bị dòng không gian loạn xả cho loạn lạc, giờ đang treo trên đỉnh đầu của nàng như cọng lông ngốc.
"Đây là nơi nào..." A Li nhìn khắp bốn phía, sợ ngây người.
Nơi này có núi, có nước, có cây.
Dưới chân là cỏ dại chi chít, trên thảm cỏ lại có rất nhiều hoa dại mang hình dáng và màu sắc khác nhau.
Nếu như không có cái con cự thú chiếm cứ nửa giang sơn kia, nơi này có thể tính là một phong cảnh duyên dáng để đi du lịch.
Chợt vừa nhìn, liền thấy con cự thú kia như một dãy núi đen kéo dài đến đường chân trời.
Nhìn kỹ chút, phát hiện nó giống như rồng lại giống như rắn, đỉnh đầu có cái sừng to sắc nhọn, trên lưng là một cặp cánh chim khổng lồ màu đen, nằm rạp trên người, như là một khu bình nguyên màu đen. Vài sợi xiềng xích khủng bố vắt ngang qua người con cự thú, trói chặt nó, mấy ổ khoá to như những đụn núi nhỏ khoá nó như khoá một mèo vào trên mặt đất. Cự thú hình như đã chết, trên lưng còn có một tảng da thịt lớn không còn nữa, lộ ra mảng xương trắng khổng lồ.
"Đó là cái gì?" A Li hít một ngụm khí lạnh.
Một con đại yêu thú như vậy, đã vượt qua nhận thức của nàng.
Tuy rằng đã tiếp nhận không ít ngạc nhiên từ cái thế giới này, nhưng tình cảnh trước mắt này, lại một lần nữa đánh vỡ thế giới quan của nàng.
Một sinh vật có thể chiếm cứ hơn phân nửa đường chân trời, thì phải bao lớn?!
Cho dù là nhân tài kiệt xuất bên trong đám yêu ma đi nữa, cũng bất quá chỉ mười, hai mươi trượng mà thôi, nhưng cái trước mắt này đây, lại là cái gì vậy?!
Khoé môi Vân Dục Hưu hiện lên một nụ cười quái dị cười, ánh mắt xinh đẹp hơi hơi mị lên, ngữ khí không chút để ý: "Thiên Đế. Thần thú trời sinh có thể chăm chú nghe được tiếng lòng của nhân loại."
A Li há hốc mồm phát khô, khó tin hỏi: "Chúng ta đến đây, không phải là tới ăn nó chứ?"
Vân Dục Hưu tà tà liếc nàng một cái, cười như không cười: "Ngươi nói xem?"
A Li giơ đầu lên, theo tầm mắt nhìn về cuối bên trái, nhìn tới cuối bên phải, thấy đám xiềng xích vừa dày vừa nặng, còn có bốn ổ khoá sắt đen vĩ đại, liền nghĩ tới một vấn đề đáng sợ hơn.
"Là ai bắt trói nó vậy? Ai có thể chế tạo được xiềng xích lớn như vậy?" Nàng hỏi.
"Tất nhiên là thần." Ngữ điệu Vân Dục Hưu mang theo trào phúng nồng đậm.
A Li cảm thấy bản thân mình hình như sắp trải qua cái nhiệm vụ chấn động truyền kỳ sử thi gì.
"Ngươi còn chưa có nói cho ta biết, chúng ta đến đây làm gì?" Nàng cẩn thận hỏi.
Hắn đột nhiên kề sát vào nàng, ngữ khí trầm thấp lại ái vị: "Ăn."
A Li rùng mình một cái, theo bản năng rụt cổ lại. Sao nàng lại cảm thấy Vân Dục Hưu muốn ăn kỳ thực... là nàng?
Vân Dục Hưu vui vẻ cười lớn đẩy nàng ra
Hắn thong thả đi hai bước, nói: "Tứ Đại Dục Đều, mỗi cái đều có một gã thần phó, thực lực ước chừng tương đương với Dung Trích Tinh. Giết bọn họ, liền có thể phóng thích Thiên Đế, làm cho cái thế gian khiến người ta buồn nôn này long trời lở đất."
A Li: "..." Hay lắm, đây là đầu mối chính cho một nhiệm vụ tà ác truyền kỳ cấp bậc sử thi đây.
Đợi chút, nàng hình như nghĩ ra cái gì.
"Ấn vực chủ của tứ đại ma vực, có phải chính là chìa khoá để mở cái khoá lớn này ra không?"
Vân Dục Hưu hơi có chút kinh ngạc nhìn nàng liếc mắt một cái: "Hôm nay ra sao sao lại nhớ mang theo đầu óc thế?"
Da đầu A Li nhất thời run lên, nghĩ rằng, hắn không phải là muốn phóng thích Thiên Đế, mà là muốn ăn nó! Trong sách căn bản không có xuất hiện một con cự thú khủng bố như vậy! Vân Dục Hưu từ thời điểm bắt đầu làm ma tôn, mục đích của hắn luôn luôn thật minh xác —— ăn này ăn nọ!
Thật đáng tiếc, một đại ma vương cùng với sứ mệnh tà ác, còn chưa kịp thực thi cái mục đích kinh tủng này, liền chết trong hào quang của nam nữ chính.
Tổn thọ! Nhiệm vụ vĩ đại như ngăn cản tà ác lan tràn, đừng nói là rơi xuống đầu con chim nhỏ nhỏ là nàng nga?!
Vân Dục Hưu thấy A Li lại ngơ ngác xuất thần, nhịn không được cong ngón tay lại, ấn lên hai cái xúc tu đang bay bay như hai cọng râu trên đỉnh đầu nàng trở về trong thân thể.
A Li ngơ ngác, cảm thấy bản thân mạc danh kỳ diệu lại bị hắn nhìn thấu tâm tư.
Hắn nắm nàng, lững thững kéo đi tiếp như tản bộ vào một cái sân vắng, kỳ thực là hắn dùng một loại thuật pháp di chuyển ngàn dặm, mỗi khi đạp xuống một bước, cảnh tượng xung quanh mình sẽ kịch liệt biến ảo, lướt một cái ra ngàn dặm.
Đi rồi hồi lâu, nghe được Vân Dục Hưu cúi đầu "Hử?" một tiếng.
A Li cũng phát hiện không đúng, ấn theo lẽ thường, bọn họ phải đứng ở dưới chân cự thú rồi chứ.
Nhưng mà giờ phút này nhìn ra ngoài, cự thú cùng hai người vẫn còn cách xa nhau ngàn vạn như trước, vẫn cứ nằm tít ở đường chân trời phía xa xa.
Vân Dục Hưu hơi hơi nhíu mi.
Lại đi vài bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại, lại đi ngược nửa bước.
A Li nhìn thấy dưới táng cây cách đó không xa có một đôi mẫu tử đang nấp. Một con mãnh thú to cỡ một con nghé con đang hung ác húc vào cái cây đại thụ lung lay sắp đổ kia. Rễ cây có một chỗ bị nước mưa ăn mòn thành cái bọng, đôi mẫu tử kia đúng là đang ẩn nấp trong bọng cây đó, mới tạm thời may mắn thoát nạn.
Thoạt nhìn chắc không chống đỡ được lâu lắm.
"Nói không chừng bọn họ biết Dục Đều ở đường nào." A Li chớp chớp mắt.
Vân Dục Hưu xuỳ một tiếng, ôm lấy nàng đi lên phía trước.
Bước chân hắn bỗng nhiên liền ngưng lại.
Khi đi sát lại mới thấy, con mãnh thú kia đúng là một con họ chuột có răng nanh sắc bén.
Vân Dục Hưu: "... Bọn họ không biết đường đâu."
A Li nín cười nói: "Cho ta mượn binh khí gì đó đi, ta đi đuổi nó cho."
Vân Dục Hưu kỳ quái ngưng ra một thanh kiếm ánh sáng màu đen đưa cho nàng, ghét bỏ nói: "Dùng xong thì quăng đi. Cái gì chạm vào chuột rồi thì đừng đưa cho ta."
A Li nắm giữ thanh kiếm, chỉ cảm thấy kiếm vào tay âm trầm lạnh lẽo, uy thế mười phần.
Nàng lưu loát nhảy ra, tay vung lên, liền có một luồng kiếm khí màu đen tuyền xẹt qua hư không, chém con thú họ chuột kia thành hai nửa.
A Li: "..."
Đây là cái thần khí gì, cũng quá dùng tốt rồi?!
Tâm niệm vừa động, cây kiếm ánh sáng đen "vuu" một tiếng, biến mất ở trong tay. A Li cảm giác được chỗ uyển mạch của bản thân bỗng nhiên xuất hiện vài sợ ma khí lạnh như băng, không khỏi vui mừng quá đỗi —— Vân Dục Hưu rõ ràng đang tặng nàng một bảo bối phòng thân tuyệt hảo nha!
Nàng quay đầu lại, nhìn về phía hắn cười ngọt ngào.
Hắn vẫn kiêu ngạo đưa mặt lên trời như trước.
Hai người trong bọng cây đi ra, đi đến trước mặt A Li, nữ tử liền quỳ gối xuống.
"Tiểu nữ đa tạ ân nhân cứu giúp!"
Thanh âm mềm mại dễ nghe.
Vừa nhấc đầu lên, đúng là một tuyệt sắc giai nhân. Căn bản không nhìn ra đã từng sinh con.
Trên mặt và người nàng ta phảng phất như được bao lây bởi một tầng mây mù màu đỏ cực kì mông lung, càng nổi bật lên mặt mày xinh đẹp, xinh đẹp đến động lòng người.
Tầm mất nữ tử xinh đẹp vừa chuyển, con ngươi liền bình tĩnh khoá chặt trên mặt Vân Dục Hưu.
"Ân công!" Chỉ thấy nàng ta bước nhanh về phía trước, đứng ngay trước mặt Vân Dục Hưu, lã chã chực khóc, "Đa tạ ân công ra tay cứu giúp! Tiểu nữ tử không có gì báo đáp, chỉ có thể, chỉ có thể lấy thân... đáp đền."
Dứt lời, buông khuôn mặt nhỏ xinh đẹp xuống, hai gò má hiện lên e lệ ửng đỏ.
Khoé miệng của A Li quất thẳng lên: "Ngươi không cần con trai của ngươi sao?!" Không nghĩ tới mị lực của đại ma vương lại lớn như vậy, vừa đối mặt liền làm người ta bỏ chồng bỏ con chạy theo ngay.
Nàng kia quay đầu lại, ánh mắt long lanh chứa lệ: "Tiểu nữ tử chưa lấy chồng. Mới vừa rồi là vì bảo hộ đứa bé xa lạ này, mới rơi vào tình hình nguy hiểm. Ngươi, ngươi là thê tử của ân công đúng không? Tỷ tỷ không cần lo lắng, ngày sau, thiếp nhất định sẽ không tranh giành tình nhân, sẽ không đoạt sủng ái của ân công với tỷ tỷ... Mấy chuyện tỷ tỷ lo lắng đều sẽ không xảy ra!"
A Li: "..."
Nữ tử này lại vòng trở về, cúi đầu nói với Vân Dục Hưu cái gì đó.
Nàng ta hiển nhiên không muốn để cho A Li nghe thấy, vừa nói, vừa quay đầu thoáng canh chừng.
Đứa bé kia bộ dáng khoảng sáu bảy tuổi, nó lặng lẽ kéo kéo ống tay áo A Li, nói: "Đa tạ ân nhân cứu giúp! Ngài có thể đưa ta về tới phủ Vĩnh Định Hầu hay không? Cha ta là quản gia của hầu phủ, nhất định sẽ báo đáp ân nhân! Cái tỷ tỷ kia ta thật sự không biết, ta ham chơi chạy xa, bị con súc sinh này đuổi theo, ngẫu nhiên gặp nàng ta, liền mang theo nàng ta trốn vào trong bọng cây, chờ cứu viện."
A Li thấy ý nghĩ nó rõ ràng, bộ dáng ra vẻ như tiểu đại nhân, trong lòng không khỏi vừa động: "Ngươi có biết Dục Đều là thế nào không?"
Thằng bé nói: "Nơi này không có Dục gì, chỉ có Kim Bảo thành. Nhà của ta đúng là ở trong thành Kim Bảo."
A Li gật gật đầu, dẫn theo thằng bé đi về hướng Vân Dục Hưu.
Vừa đúng lúc nghe được nữ tử mĩ mạo kia nói với hắn: "... Cha ta là người rất nghiêm khắc, nhất định sẽ không để ta làm thiếp của người ta, ân công không bằng cưới ta làm bình thê đi, chỗ tỷ tỷ, ta sẽ khuyên bảo, nhất định sẽ không làm cho hai người sinh hiềm khích. Ngày sau ta làm thiếp cũng không sao, chỉ cần ân công cảm thấy tốt, ta thế nào cũng được!"
A Li giương mắt nhìn Vân Dục Hưu, thấy hắn mặt không biểu cảm, bất động thanh sắc lui ra phía sau hai bước, cách nữ tử mĩ mạo này càng xa hơn chút.
Không biết có phải là ảo giác hay không, A Li phát hiện đám mây mù màu đỏ trên người nữ tử này phảng phất càng dày đặc hơn, lan tràn về hướng Vân Dục Hưu.
A Li bước đi đến phía trước Vân Dục Hưu, hướng về phía nữ tử kia, giả lả cười nói: "Xin lỗi, ngươi nhìn nhầm! Phu quân ta từ trước đến nay sợ nhất là con chuột, mới vừa rồi người cứu ngươi, là ta!"
A Li phát hiện bản thân vậy mà rất có phong phạm của chính thất nga.
Tại đây, trong không gian u ám này, Vân Dục Hưu có thể rành mạch thấy, từ trong giữa trán A Li bay bay ra một cái cầu hồng nhạt trong suốt với xúc tu tua tủa, lắc lư đến dưới xương quai xanh của bản thân.
Con ngươi Vân Dục Hưu co rút lại, thân thể hơi hơi căng thẳng.
Bị người dùng "Dục" đụng chạm, chính là cấm kỵ tuyệt đối, cũng là chuyện mà hắn chán ghét nhất từ ngày bắt đầu có ý thức. Lúc trước không biết là do nàng chán ghét hay nàng tự khắc chế bản thân mình, mà những thứ vô dụng này chưa tới bây giờ vẫn chưa từng chạm vào hắn.
Nếu như nàng thật sự dám huých hắn, hắn nhất định sẽ giết...
Vân Dục Hưu cứng lại rồi.
Một sợi xúc tu hồng hồng trong suốt tiểu nhẹ nhàng tiến vào dưới làn da hắn.
Hắn vừa mới nhướng nửa hàm răng lên, liền có một luồng sáng đỏ làm người ta đầu váng mắt hoa từ trên đỉnh đầu rọi xuống, làm cho người ta cứ nghĩ mình đang bị nằm trong một cái ao máu.
Phù chú nhàn nhạt trên bốn vách tường đồng loạt toả ra ánh sáng đỏ rực chói mắt như những mũi gai sắc nhọn, tương ứng với luồng ánh sáng trên đỉnh đầu.
Không ngoài dự liệu, thánh cung quả nhiên gia cố phong ấn.
A Li đột nhiên bị ánh sáng mạnh mẽ đó làm chói mắt, theo bản năng cau chặt mày, vù một cái chui thẳng vào trong lồng ngực Vân Dục Hưu.
Cái xúc tu hồng nhạt ban nãy phảng phất như nối với nàng bằng một sợi tơ, nàng theo phương hướng nó, đem cái trán để lên dưới xương quai xanh của hắn.
Nàng nghe được Vân Dục Hưu thực sự hít một ngụm khí lạnh lớn.
A Li cho rằng hắn cũng bị hoảng đến hoa ánh mắt, vì thế quyết đoán nâng tay lên, muốn che lại cho hắn.
Sờ một cái liền không sờ chuẩn, ngón tay chạm vào bờ môi của hắn, bàn tay lại che lên cằm của hắn, cánh tay đường đường chính chính để ở trên yếu hầu của hắn. Nàng tinh tường cảm giác được, cái vật nho nhỏ cứng rắn nào đó vừa lăn qua cổ tay mềm mại của nàng một vòng.
A Li nhất thời run tay!
Vân Dục Hưu lại hít sâu một hơi.
A Li kiên trì, trước khi hắn mở miệng nói chuyện quyết đoán bụm kín cái miệng của hắn!
À... Đặc điểm lớn nhất của nhân vật phản diện, trước khi muốn đánh muốn giết gì đó, phải hung hăng nói lên lên mấy câu tàn nhẫn, lãnh khốc một chút. Chỉ cần không để cho hắn nói chuyện, là có thể hữu hiệu dỡ bỏ hành vi tiếp theo của hắn!
Không sai nha.
A Li đang đắc chí, uyển mạch trên cổ tay bỗng nhiên bị hai ngón tay kiềm lại.
Hắn kéo tay nàng xuống, ngữ khí như tức đến vui vẻ: "Ôm chặt ta."
"... Hả?" A Li ngẩn ra.
Trong nháy mắt, nàng cảm giác được vô số luồng không khí cực kỳ cuồng bạo theo bốn phương tám hướng vọt tới!
Cánh tay Vân Dục Hưu trùng trùng ôm lấy lưng của nàng lưng, lực đạo mạnh mẽ, làm A Li cảm thấy bản thân sẽ bị hắn nhét vào trong thân thể hắn, sờ đi soạng lại một hồi ý hợp tâm đầu bất cứ lúc nào.
Thân ảnh hai người đang lơ lửng trên cao, sau đó đột nhiên rơi xuống phía dưới.
Thật giống như đang nằm trên con sóng thần, thân thể không khỏi chìm nổi.
A Li giơ tay ôm chặt đến phía sau Vân Dục Hưu, gắt gao níu lấy áo bào của hắn. Hắn thoạt nhìn cao gầy, kỳ thực khung xương thực sự rắn chắc, bờ vai tràn đầy bắp thịt săn chắc, cánh tay nhỏ của nàng cơ hồ ôm không hết hẳn.
Rất có cảm giác an toàn.
Tuy rằng hai người bị rơi vù vù xuống, nhưng nơi này kỳ thực cũng không có gió. Thanh âm Vân Dục Hưu từ trong lồng ngực nặng nề vang lên, gằn từng chữ thật rõ ràng.
"Bọn họ tự cho là mình đã đóng cửa lại, nhưng thật ra đó mới là mở ra con đường chân chính. Nhân loại, vĩnh viễn lòng tham không đáy, vĩnh viễn lòng chỉ cầu may mắn."
Ngữ khí của hắn vẫn tự phụ cuồng ngạo.
Cho nên, nếu tất cả đang xảy ra hiện tại đều nằm trong kế hoạch của hắn là được rồi. Vân Dục Hưu đã sớm biết, cho dù để Mẫn Phong nhìn thấy nội tâm âm u của Dung Trích Tinh đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ không phản bội tên Đại Thánh Quân kia. Nhất là sau khi chiếm được một thể xác có diện mạo tuấn tú như thế, Mẫn Phong càng là tà tâm không chết, muốn lập công lớn lấy lòng Dung Trích Tinh.
Vì thế Vân Dục Hưu cố ý tặng cơ hội này cho Mẫn Phong. Hết thảy phát sinh quá nhanh, Mẫn Phong căn bản không có thời gian suy nghĩ cẩn thận xem trong đó có phải có vấn đề gì hay không —— thời cơ đều tính bằng giây, hắn không thể không quyết định thật nhanh, gia cố phong ấn, nhốt Vân Dục Hưu dưới Đoạ Long Trì.
Mà điều này cũng đúng như Vân Dục Hưu muốn.
A Li lặng lẽ nắm chặt tay hơn một chút. Vân Dục Hưu thật đáng sợ, tâm tư của người này tựa như biển lớn hắc ám thâm trầm, đoán không ra, sờ không được. Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể đem mọi người dễ dàng đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nàng hiện tại càng không nghĩ ra, chỉ bằng hai người Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh, kết quả làm sao mà đấu đánh bại đại ma vương Vân Dục Hưu a? Nói đạo lý, hắn chỉ cần hơi cẩn thận nghiêm túc như vậy một chút, hai người kia căn bản là không có chút đường giãy dụa!
Còn có... Nếu như lời gợi ý mà Dung Trích Tinh nhận được không sai, cần phải diệt thần thì mới thành thần, vậy Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh đã làm thế nào thoát phá hư không đi đến "Thần" giới chứ?
Thiên địa huyền hoàng, làm sao mà giết nào?
Suy nghĩ của A Li bị không khí cuồng bạo trong không gian đánh cho thất linh bát lạc.
Không biết qua bao lâu, quanh mình tựa hồ như đã gió êm sóng lặng.
A Li dè dặt cẩn trọng dò đầu từ trong lòng Vân Dục Hưu ra thăm dò.
Thì ra gió rất lớn, suýt chút liền thổi lệch mí mắt nàng.
"Ô!" Nàng vừa định nói chuyện, một luồng lại một luồng cuồng phong chui vào miệng nàng l.
Nàng cảm thấy quai hàm của mình sắp bị thổi thành một cái túi tiền trống không rồi.
"A ôi!" A Li đem đầu giấu về trong lồng ngực Vân Dục Hưu, nghe được trong lồng ngực hắn phát ra tiếng buồn cười vui vẻ.
"Sắp đến rồi." Thanh âm của hắn mang theo ý cười đè nén không được.
Một giây sau, A Li chỉ nghe "Ầm vang" một tiếng, trong xoang mũi nhất thời tràn đầy tràn ngập mùi đất tươi mới.
Loại cảm giác này nàng đã có kinh nghiệm. Lần trước Vân Dục Hưu mang theo nàng từ trong thánh cung chạy ra, bay đến trên không trung Vọng Điều đô thành, hắn bị kiệt lực, thế là từ trên cao rơi xuống liền đập ra một cái hố vĩ đại.
Nàng cảm giác được hắn dùng cánh tay áo choàng đen rộng rãi che đầu của nàng, mấy vụn đất đá liền văng vào trên người hắn, tất tất tác tác rơi xuống.
A Li nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười.
Vân Dục Hưu lướt ra khỏi cái hố to, đẩy A Li ra, ánh mắt quái dị nhìn giữa trán của nàng, sau đó lại nhìn về phía đầu đỉnh nàng.
A Li có chút kỳ quái, đưa tay sờ sờ, phát hiện cũng không có gì dính vào.
Vân Dục Hưu nhịn không được lại lườm nhiều hai cái, khóe môi hơi cứng đờ. Hoá ra do hai cái xúc tu kia của nàng bị dòng không gian loạn xả cho loạn lạc, giờ đang treo trên đỉnh đầu của nàng như cọng lông ngốc.
"Đây là nơi nào..." A Li nhìn khắp bốn phía, sợ ngây người.
Nơi này có núi, có nước, có cây.
Dưới chân là cỏ dại chi chít, trên thảm cỏ lại có rất nhiều hoa dại mang hình dáng và màu sắc khác nhau.
Nếu như không có cái con cự thú chiếm cứ nửa giang sơn kia, nơi này có thể tính là một phong cảnh duyên dáng để đi du lịch.
Chợt vừa nhìn, liền thấy con cự thú kia như một dãy núi đen kéo dài đến đường chân trời.
Nhìn kỹ chút, phát hiện nó giống như rồng lại giống như rắn, đỉnh đầu có cái sừng to sắc nhọn, trên lưng là một cặp cánh chim khổng lồ màu đen, nằm rạp trên người, như là một khu bình nguyên màu đen. Vài sợi xiềng xích khủng bố vắt ngang qua người con cự thú, trói chặt nó, mấy ổ khoá to như những đụn núi nhỏ khoá nó như khoá một mèo vào trên mặt đất. Cự thú hình như đã chết, trên lưng còn có một tảng da thịt lớn không còn nữa, lộ ra mảng xương trắng khổng lồ.
"Đó là cái gì?" A Li hít một ngụm khí lạnh.
Một con đại yêu thú như vậy, đã vượt qua nhận thức của nàng.
Tuy rằng đã tiếp nhận không ít ngạc nhiên từ cái thế giới này, nhưng tình cảnh trước mắt này, lại một lần nữa đánh vỡ thế giới quan của nàng.
Một sinh vật có thể chiếm cứ hơn phân nửa đường chân trời, thì phải bao lớn?!
Cho dù là nhân tài kiệt xuất bên trong đám yêu ma đi nữa, cũng bất quá chỉ mười, hai mươi trượng mà thôi, nhưng cái trước mắt này đây, lại là cái gì vậy?!
Khoé môi Vân Dục Hưu hiện lên một nụ cười quái dị cười, ánh mắt xinh đẹp hơi hơi mị lên, ngữ khí không chút để ý: "Thiên Đế. Thần thú trời sinh có thể chăm chú nghe được tiếng lòng của nhân loại."
A Li há hốc mồm phát khô, khó tin hỏi: "Chúng ta đến đây, không phải là tới ăn nó chứ?"
Vân Dục Hưu tà tà liếc nàng một cái, cười như không cười: "Ngươi nói xem?"
A Li giơ đầu lên, theo tầm mắt nhìn về cuối bên trái, nhìn tới cuối bên phải, thấy đám xiềng xích vừa dày vừa nặng, còn có bốn ổ khoá sắt đen vĩ đại, liền nghĩ tới một vấn đề đáng sợ hơn.
"Là ai bắt trói nó vậy? Ai có thể chế tạo được xiềng xích lớn như vậy?" Nàng hỏi.
"Tất nhiên là thần." Ngữ điệu Vân Dục Hưu mang theo trào phúng nồng đậm.
A Li cảm thấy bản thân mình hình như sắp trải qua cái nhiệm vụ chấn động truyền kỳ sử thi gì.
"Ngươi còn chưa có nói cho ta biết, chúng ta đến đây làm gì?" Nàng cẩn thận hỏi.
Hắn đột nhiên kề sát vào nàng, ngữ khí trầm thấp lại ái vị: "Ăn."
A Li rùng mình một cái, theo bản năng rụt cổ lại. Sao nàng lại cảm thấy Vân Dục Hưu muốn ăn kỳ thực... là nàng?
Vân Dục Hưu vui vẻ cười lớn đẩy nàng ra
Hắn thong thả đi hai bước, nói: "Tứ Đại Dục Đều, mỗi cái đều có một gã thần phó, thực lực ước chừng tương đương với Dung Trích Tinh. Giết bọn họ, liền có thể phóng thích Thiên Đế, làm cho cái thế gian khiến người ta buồn nôn này long trời lở đất."
A Li: "..." Hay lắm, đây là đầu mối chính cho một nhiệm vụ tà ác truyền kỳ cấp bậc sử thi đây.
Đợi chút, nàng hình như nghĩ ra cái gì.
"Ấn vực chủ của tứ đại ma vực, có phải chính là chìa khoá để mở cái khoá lớn này ra không?"
Vân Dục Hưu hơi có chút kinh ngạc nhìn nàng liếc mắt một cái: "Hôm nay ra sao sao lại nhớ mang theo đầu óc thế?"
Da đầu A Li nhất thời run lên, nghĩ rằng, hắn không phải là muốn phóng thích Thiên Đế, mà là muốn ăn nó! Trong sách căn bản không có xuất hiện một con cự thú khủng bố như vậy! Vân Dục Hưu từ thời điểm bắt đầu làm ma tôn, mục đích của hắn luôn luôn thật minh xác —— ăn này ăn nọ!
Thật đáng tiếc, một đại ma vương cùng với sứ mệnh tà ác, còn chưa kịp thực thi cái mục đích kinh tủng này, liền chết trong hào quang của nam nữ chính.
Tổn thọ! Nhiệm vụ vĩ đại như ngăn cản tà ác lan tràn, đừng nói là rơi xuống đầu con chim nhỏ nhỏ là nàng nga?!
Vân Dục Hưu thấy A Li lại ngơ ngác xuất thần, nhịn không được cong ngón tay lại, ấn lên hai cái xúc tu đang bay bay như hai cọng râu trên đỉnh đầu nàng trở về trong thân thể.
A Li ngơ ngác, cảm thấy bản thân mạc danh kỳ diệu lại bị hắn nhìn thấu tâm tư.
Hắn nắm nàng, lững thững kéo đi tiếp như tản bộ vào một cái sân vắng, kỳ thực là hắn dùng một loại thuật pháp di chuyển ngàn dặm, mỗi khi đạp xuống một bước, cảnh tượng xung quanh mình sẽ kịch liệt biến ảo, lướt một cái ra ngàn dặm.
Đi rồi hồi lâu, nghe được Vân Dục Hưu cúi đầu "Hử?" một tiếng.
A Li cũng phát hiện không đúng, ấn theo lẽ thường, bọn họ phải đứng ở dưới chân cự thú rồi chứ.
Nhưng mà giờ phút này nhìn ra ngoài, cự thú cùng hai người vẫn còn cách xa nhau ngàn vạn như trước, vẫn cứ nằm tít ở đường chân trời phía xa xa.
Vân Dục Hưu hơi hơi nhíu mi.
Lại đi vài bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại, lại đi ngược nửa bước.
A Li nhìn thấy dưới táng cây cách đó không xa có một đôi mẫu tử đang nấp. Một con mãnh thú to cỡ một con nghé con đang hung ác húc vào cái cây đại thụ lung lay sắp đổ kia. Rễ cây có một chỗ bị nước mưa ăn mòn thành cái bọng, đôi mẫu tử kia đúng là đang ẩn nấp trong bọng cây đó, mới tạm thời may mắn thoát nạn.
Thoạt nhìn chắc không chống đỡ được lâu lắm.
"Nói không chừng bọn họ biết Dục Đều ở đường nào." A Li chớp chớp mắt.
Vân Dục Hưu xuỳ một tiếng, ôm lấy nàng đi lên phía trước.
Bước chân hắn bỗng nhiên liền ngưng lại.
Khi đi sát lại mới thấy, con mãnh thú kia đúng là một con họ chuột có răng nanh sắc bén.
Vân Dục Hưu: "... Bọn họ không biết đường đâu."
A Li nín cười nói: "Cho ta mượn binh khí gì đó đi, ta đi đuổi nó cho."
Vân Dục Hưu kỳ quái ngưng ra một thanh kiếm ánh sáng màu đen đưa cho nàng, ghét bỏ nói: "Dùng xong thì quăng đi. Cái gì chạm vào chuột rồi thì đừng đưa cho ta."
A Li nắm giữ thanh kiếm, chỉ cảm thấy kiếm vào tay âm trầm lạnh lẽo, uy thế mười phần.
Nàng lưu loát nhảy ra, tay vung lên, liền có một luồng kiếm khí màu đen tuyền xẹt qua hư không, chém con thú họ chuột kia thành hai nửa.
A Li: "..."
Đây là cái thần khí gì, cũng quá dùng tốt rồi?!
Tâm niệm vừa động, cây kiếm ánh sáng đen "vuu" một tiếng, biến mất ở trong tay. A Li cảm giác được chỗ uyển mạch của bản thân bỗng nhiên xuất hiện vài sợ ma khí lạnh như băng, không khỏi vui mừng quá đỗi —— Vân Dục Hưu rõ ràng đang tặng nàng một bảo bối phòng thân tuyệt hảo nha!
Nàng quay đầu lại, nhìn về phía hắn cười ngọt ngào.
Hắn vẫn kiêu ngạo đưa mặt lên trời như trước.
Hai người trong bọng cây đi ra, đi đến trước mặt A Li, nữ tử liền quỳ gối xuống.
"Tiểu nữ đa tạ ân nhân cứu giúp!"
Thanh âm mềm mại dễ nghe.
Vừa nhấc đầu lên, đúng là một tuyệt sắc giai nhân. Căn bản không nhìn ra đã từng sinh con.
Trên mặt và người nàng ta phảng phất như được bao lây bởi một tầng mây mù màu đỏ cực kì mông lung, càng nổi bật lên mặt mày xinh đẹp, xinh đẹp đến động lòng người.
Tầm mất nữ tử xinh đẹp vừa chuyển, con ngươi liền bình tĩnh khoá chặt trên mặt Vân Dục Hưu.
"Ân công!" Chỉ thấy nàng ta bước nhanh về phía trước, đứng ngay trước mặt Vân Dục Hưu, lã chã chực khóc, "Đa tạ ân công ra tay cứu giúp! Tiểu nữ tử không có gì báo đáp, chỉ có thể, chỉ có thể lấy thân... đáp đền."
Dứt lời, buông khuôn mặt nhỏ xinh đẹp xuống, hai gò má hiện lên e lệ ửng đỏ.
Khoé miệng của A Li quất thẳng lên: "Ngươi không cần con trai của ngươi sao?!" Không nghĩ tới mị lực của đại ma vương lại lớn như vậy, vừa đối mặt liền làm người ta bỏ chồng bỏ con chạy theo ngay.
Nàng kia quay đầu lại, ánh mắt long lanh chứa lệ: "Tiểu nữ tử chưa lấy chồng. Mới vừa rồi là vì bảo hộ đứa bé xa lạ này, mới rơi vào tình hình nguy hiểm. Ngươi, ngươi là thê tử của ân công đúng không? Tỷ tỷ không cần lo lắng, ngày sau, thiếp nhất định sẽ không tranh giành tình nhân, sẽ không đoạt sủng ái của ân công với tỷ tỷ... Mấy chuyện tỷ tỷ lo lắng đều sẽ không xảy ra!"
A Li: "..."
Nữ tử này lại vòng trở về, cúi đầu nói với Vân Dục Hưu cái gì đó.
Nàng ta hiển nhiên không muốn để cho A Li nghe thấy, vừa nói, vừa quay đầu thoáng canh chừng.
Đứa bé kia bộ dáng khoảng sáu bảy tuổi, nó lặng lẽ kéo kéo ống tay áo A Li, nói: "Đa tạ ân nhân cứu giúp! Ngài có thể đưa ta về tới phủ Vĩnh Định Hầu hay không? Cha ta là quản gia của hầu phủ, nhất định sẽ báo đáp ân nhân! Cái tỷ tỷ kia ta thật sự không biết, ta ham chơi chạy xa, bị con súc sinh này đuổi theo, ngẫu nhiên gặp nàng ta, liền mang theo nàng ta trốn vào trong bọng cây, chờ cứu viện."
A Li thấy ý nghĩ nó rõ ràng, bộ dáng ra vẻ như tiểu đại nhân, trong lòng không khỏi vừa động: "Ngươi có biết Dục Đều là thế nào không?"
Thằng bé nói: "Nơi này không có Dục gì, chỉ có Kim Bảo thành. Nhà của ta đúng là ở trong thành Kim Bảo."
A Li gật gật đầu, dẫn theo thằng bé đi về hướng Vân Dục Hưu.
Vừa đúng lúc nghe được nữ tử mĩ mạo kia nói với hắn: "... Cha ta là người rất nghiêm khắc, nhất định sẽ không để ta làm thiếp của người ta, ân công không bằng cưới ta làm bình thê đi, chỗ tỷ tỷ, ta sẽ khuyên bảo, nhất định sẽ không làm cho hai người sinh hiềm khích. Ngày sau ta làm thiếp cũng không sao, chỉ cần ân công cảm thấy tốt, ta thế nào cũng được!"
A Li giương mắt nhìn Vân Dục Hưu, thấy hắn mặt không biểu cảm, bất động thanh sắc lui ra phía sau hai bước, cách nữ tử mĩ mạo này càng xa hơn chút.
Không biết có phải là ảo giác hay không, A Li phát hiện đám mây mù màu đỏ trên người nữ tử này phảng phất càng dày đặc hơn, lan tràn về hướng Vân Dục Hưu.
A Li bước đi đến phía trước Vân Dục Hưu, hướng về phía nữ tử kia, giả lả cười nói: "Xin lỗi, ngươi nhìn nhầm! Phu quân ta từ trước đến nay sợ nhất là con chuột, mới vừa rồi người cứu ngươi, là ta!"
A Li phát hiện bản thân vậy mà rất có phong phạm của chính thất nga.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương