Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 56: Lợi ích của mập



A Li phát hiện, phương thức "lên trời" của Vân Dục Hưu hình như có chút không giống nguyên bản. Khi tu vi Tiên tộc đạt tới cấp Tiên Quân liền có thể ngự vật phi hành, càng tiến thêm lên đến Thánh Quân thì có thể ngự gió mà đi. Nói là "ngự", nhưng kỳ thực cũng cần một cái động lực mới bắt đầu tựa vào đó mà đi, như thường nói "một lướt lướt thẳng lên" hoặc là "Một lướt lướt xa ngàn dặm", trọng điểm kỳ thực vẫn là ngay chỗ "Một lướt" đó, nó chính là động lực chính của nguyên tắc phi hành.

Nhưng giờ phút này Vân Dục Hưu lại giống như đang sử dụng thuật pháp lui ngàn dặm đối với hư không.

Hắn không nhanh không chậm, chậm rãi bước vào trong tầng mây.

Trên tầng mây, lóe ra vô số phù chú màu đỏ sậm, chính là cái loại bùa chú phong ấn dán đầy vách tường bên trong Đoạ Long Trì nhốt con đoạ long thượng cổ kia.

Mấy phù chú đó trống rỗng bay phập phềnh, dưới ánh mặt trời trong suốt giống như ngọc lưu ly.

Vân Dục Hưu cười lạnh, vung tay lên, không chút để ý nắm một cái.

Chỉ nghe từng tiếng vang "Thứ " vang lên, phong ấn bao trùm lên khắp màn trời lại giống như một cái võng lớn ngọc lưu ly, bị hắn một tay nắm xuống dưới!

Nhẹ nhàng xả ra, phong ấn hoàn toàn thoát phá.

'Sự cường đại của hắn đã vượt xa phạm vi nhận thức của thế gian này!' A Li hơi có chút kinh hãi.

Yêu ma tộc, khi sự dụng hình người chính là trạng thái yếu ớt nhất, chỉ có thể phát huy được sức lực chừng khoảng ba phần khi trong thần ma thân.

Xem ra vốn dĩ Vân Dục Hưu cũng chưa thành công phóng thích bản thể của bản thân, mà là thông qua thủ đoạn của hắn để tăng cường thực lực —— khi Diêu Khanh Khanh cùng Giang Thập Dật thoát phá hư không tiến vào thần giới, cũng chỉ vừa vặn đột phá cấp bậc Đại Thánh Quân cấp cao nhất mà thôi, thật sự thực lực không cùng một cấp với Thiên Đế. Nếu Diêu Khanh Khanh cùng Giang Thập Dật đối với đại ma vương Vân Dục Hưu ngay trước mắt này, bọn họ tuyệt đối không có nửa phần thắng.

Trong chuyện này, nhất định là có sự gia nhập của một thế lực nào đó làm chuyện xấu.

Là cái gì nhỉ?

A Li nghĩ muốn nổ đầu cũng không suy nghĩ ra được. Cũng không thể là nàng chứ nhỉ?

Lúc này, Vân Dục Hưu đã triệt để kéo nát tầng phong ấn kia, hắn giống như làm cho hả giận, đem mấy miếng đại trận rách nát vo thành một cục, quăng xuống mặt đất.

Sau một tiếng nổ ầm vang, trên bình nguyên xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.

Vân Dục Hưu cất tiếng cười to, mang theo bay vào trong A Li tầng mây.

A Li cho rằng hắn sẽ mang theo bản thân mình lao ra khỏi Đoạ Long Trì, san bằng thánh cung thành bình địa.

Không nghĩ tới, sau khi phá tan phong ấn, hắn lại mang nàng đến mỗi nơi mà nàng chưa bao giờ gặp qua.

Nơi này không có bầu trời, không có trăng sao. Trong tầm mắt toàn là một mảnh mờ nhạt u ám, thời gian cùng không gian dường như cũng không còn tồn tại nữa.

Dưới chân là một cảm giác khô khốc, không có gió, không khí rất sạch sẽ, nhưng làm cho trong lòng người ta khó chịu.

"Đây là nơi cực ác." Thanh âm Vân Dục Hưu thật bình thản.

A Li hơi cả kinh: "Ngày ấy Thanh Y Ẩn thị không phải đã nói, nơi cực ác đã bị thánh cung chiếm cứ rồi sao?"

Vân Dục Hưu mạc danh kỳ diệu nhìn nàng một cái, tay áo dài nhẹ nhàng giơ lên: "Ngươi cho là vì sao nơi này không có một vật nào còn sống?"

A Li giật mình: "Không lẽ... Do lúc nãy ngươi phất tay áo quăng cái cụm phong ấn kia xuống?! Thanh trừ hết kẻ địch nơi này?"

Tốt lắm, đại lão mãn cấp mang theo, từ đây mở ra hình thức trang bức, vô địch!

Khoé môi Vân Dục Hưu cong lên: "Đồ ngốc."

Hắn thả nàng xuống, đi thẳng về phía trước.

Rất nhanh liền thấy một gốc cây thực vật kỳ quái, từ trong một không trung dị thường xông ra.

Trên cái thân cành trơ trụi như một cây gậy, mộc ra một đoá hoa xấu xí.

Cánh hoa nhăn nhúm nhiều nếp, lại cuộn túm thành một cụm, nhìn nó có thể tưởng tượng đến một nam nhân trung niên bị áp lực cuộc sống đè nặng đến sầu mi khổ kiếm.

"Đây là..."

"Diệt Tình." Vân Dục Hưu quái dị nhìn nàng một cái, "Nếu như cho ngươi ăn nó, ngươi sẽ quên ai?"

A Li theo bản năng đáp: "Không biết nữa?"

Đầu ngón tay hắn chạy dài trên vành tay của nàng, sau một lát, thấy lỗ tai nàng vẫn tròn tròn nho nhỏ như trước, hắn rũ mắt xuống, trong ánh mắt lại lên lên ánh sáng.

Ồ? Không phải là Giang Thập Dật sao?

Hắn nhìn hai mắt nàng, tâm tình không tốt hơn, cũng không xấu đi.

"Đi thôi."

A Li đoán không ra ý nghĩ của vị này, liền thành thành thật thật đi theo hắn, xuyên qua một thông đạo đen tối tràn ngập mùi gỗ mục, có vô số rễ cây già cỗi đang quấn vào nhau, đi tới một bãi biển màu đen.

Hắn mang theo nàng, lập tức bước vào cơn sóng biển đen cuồn cuộn.

Nước biển tự động phân thành hai, thật giống như có hai bức tường thủy tinh tường thẳng tắp hai bên. Nó xông vào giữa biển lớn, chia nước biển thành hai phần, phân ra một thông đạo cao đến hơn mười thước.

A Li tò mò nhìn trái nhìn phải, hưng phấn đi về phía trước, kết quả một bước liền giẫm vào trong mặt cát biển lún xuống cả thước.

"..."

Vân Dục Hưu khó có khi bị chọc cười như vậy. Hắn vừa cười mắng nàng ngốc, vừa bế ngang nàng lên.

Vì thế A Li tựa như ngồi trên xe điện chạy bằng cáp dưới đáy, tự động đi sâu vào trong biển.

Nàng từ từ tại tại thưởng thức cảnh sắc hai bên trái phải.

Đỉnh đầu có mây đen dầy đặc, từng trận sấm rền trong đám mây thỉnh thoảng nhoáng lên nghiền ra những giọt nước mưa lớn, từ trên bầu trời âm u rơi xuống, nhập vào mặt biển đen kịt.

Ngọn sóng màu đen cuồn cuộn rít gào, ngã trái ngã phải, hết lần này đến lần khác muốn dùng áp lực vạn quân này đè ép hai người câm nhập kỳ quái, nhưng mà bất luận chúng nó nỗ lực thế nào, lại mãi mà không thể đột phá được vách tường vô hình của Vân Dục Hưu. Nhìn theo mặt cắt, có thể rõ ràng nhìn thấy mạch nước ngầm mãnh liệt gào thét nơi đáy biển, cũng có thể nhìn thấy nước biển đã bị chia ra như thế nào. Khi một lượng nước biển lớn tụ tập cùng nhau, bày ra một tồn tại nhìn như hỗn độn, nhưng kỳ thực vô cùng có quy luật, trong sự cuồng bạo đó, cất dấu một trật tự kỳ dị.

Một đường đi về phía trước, A Li không hề nhìn thấy một sinh vật còn sống nào —— yêu ma rất nhạy cảm với hơi thở của đồng loại cường đại, khi Dục Hưu tới gần Biển Đen, chúng nó sớm đã vội vàng lặn sâu vào trong một vùng biển khác, chui nhủi ở một nơi không có ánh sáng mà run lên cầm cập.

Tuy rằng thế giới dưới đáy biển này hoàn toàn không giống như trong trong tưởng tượng, nhưng A Li cứ coi như là đại khai nhãn giới, kiến thức mở rộng.

Không bao lâu, thành luỹ được ẩn giấu kín đáo của Đông Thiên Ma trong truyền thuyết xuất hiện ngay trước mặt.

Rất giống Long cung trong truyền thuyết.

Chẳng qua cả tòa cung điện đều dùng vật liệu màu đen dưới đáy biển xây nên, tuy rằng nhìn có vẻ to lớn hào hùng lắm, nhưng dưới đáy biển một mảnh tối đen, thực không được bắt mắt cho lắm.

Chỉ cần hơi không chú ý một chút, tầm mắt sẽ trượt qua khỏi cung điện này.

Vân Dục Hưu đi thẳng tới cửa đại điện.

Không thấy hắn có động tác gì, nhưng cửa điện liền tự động tách ra.

Hắn đi đến bậc thềm bên ngoài điện, buông A Li ra, sau đó đi đầu bước vào bên trong.

A Li đầu tiên là ngẩng đầu nhìn.

Nước biển vẫn còn bị phân ra làm hai như lúc nãy, nhưng theo hướng từ đáy biển nhìn lên, chỉ thấy hai bức tường sóng nước hướng thẳng lên trời, do nguyên lý thấu thị, chỗ cao nhất phảng phất như muốn hợp lại cùng nhau, biến thành một bầu trời chật hẹp.

A Li mặc dù trên người có tu vi, cũng bị cảnh tượng thần dị đồ sộ như vậy làm cho chấn động tâm thần thật sâu.

Không để ý, Vân Dục Hưu đã đi xa, nàng vội vàng kéo làn váy lén đuổi theo.

Đế Vô Thần cùng Ngọc Lâm Lang đang ở ngay bên trong đại điện. Nàng ấy ôm lấy thân thể hắn, ngồi sững bên dưới loan điện.

"A, không nuốt lời nha." Nhìn thấy Vân Dục Hưu tiến vào trong điện, Đế Vô Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, khụ ra một bãi máu đỏ đen.

Ngọc Lâm Lang khẩn trương nhìn Vân Dục Hưu, móng tay không tự chủ bấm vào lòng bàn tay.

A Li cũng không biết Vân Dục Hưu dùng cái thủ đoạn gì, chỉ thấy hắn đi đến gần, đưa tay phủ phủ lên giữa trán Đế Vô Thần.

Phần thân thể bị tàn phá của Đế Vô Thần liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, bắt đầu khôi phục. Hắn tinh tường cảm giác được, một tia ma nguyên cường đại đến vượt quá sức tưởng tượng đang rót vào ma tâm đang khô héo của bản thân, trong phút chốc, phảng phất như thoát thai hoán cốt!

"Ma tôn, khi thu thập thánh cung, mong ngài mang ta xuất chinh!" Vẻ mặt Đế Vô Thần vẫn kiệt ngạo như trước, trong lời nói cũng đã có ý thần phục.

"Không cần thiết." Tay áo dài của Vân Dục Hưu phất một cái, "A Li, đi thôi."

A Li hơi hơi sửng sốt. Nàng không xác định bản thân có nhớ lầm hay không —— đây là lần đầu tiên Vân Dục Hưu kêu tên của nàng thì phải?

Nàng không tự chủ lúng liếng liếc mắt một cái, nói với Ngọc Lâm Lang: "An tâm ở trong này, chuyện bên ngoài giao cho chúng ta!"

"Ừ."

Nụ cười của Ngọc Lâm Lang vẫn ôn nhu như trước.

A Li cảm thấy nàng ấy thật sự là một nữ tử phi thường rộng rãi —— gặp được chuyện như vậy, rất nhiều nữ tử khẳng định sẽ rối rắm cho đoạn quan hệ qua lại cùng Dung Trích Tinh kia, cảm thấy bản thân có lỗi với Đế Vô Thần, không xứng đáng ở bên cạnh hắn, kết quả biến thành ngược thân ngược tâm, thế nào cũng phải xảy ra một chút sự kiện sinh tử, mới bằng lòng buông bỏ chấp niệm, thành thành thật thật cùng người trong lòng ở bên nhau. Mà Ngọc Lâm Lang, tuy rằng thoạt nhìn giống một tiểu thư khuê các ôn nhu đoan, nhưng trong chuyện này lại không chút rối rắm, thật sự làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Đế Vô Thần hiển nhiên cũng có băn khoăn như vậy.

"Tiểu Lang, " hắn khẩn trương cầm lấy tay Ngọc Lâm Lang, "Ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào, nàng đừng rời khỏi ta."

Ngọc Lâm Lang nhịn không được cười ra tiếng: "Đồ ngốc, vì sao ta phải đi chứ? Mấy chuyện này cũng đâu phải tại ta sai, ta vì sao phải vì lỗi của người khác mà trừng phạt bản thân mình? Về phần Dung Trích Tinh... Ta tự hỏi những năm này ta không hề làm chuyện gì có lỗi với hắn, nếu như muốn tính cặn kẽ, ngược lại là hắn mới thiếu ta càng nhiều. Ta là người rộng lượng, không tính toán với hắn, coi như thanh toán xong là được. Hai ngày này, ta lưu tâm xem qua chỗ của chàng, cũng không phát hiện bất cứ dấu vết gì của nữ tử từng tồn tại —— chàng nguyện ý chờ ta gần ngàn năm, tất nhiên sẽ không so đo chuyện này. Nếu như ta còn bày ra thêm chuyện, đó mới thật sự là không biết điều."

Dù cho là người tâm địa lãnh ngạnh lại chết sĩ diện như Đế Vô Thần đi nữa, nghe xong lời thật lòng này, cũng không khỏi đỏ hốc mắt, trong lòng như có sóng ngầm mãnh liệt.

Tiểu Lang của hắn, quả nhiên vẫn là thẳng thắn như vậy, không hề thay đổi một chút nào.

Hai người thâm tình ôm nhau, A Li cũng cảm thấy hốc mắt và lồng ngực nóng lên.

Tình cảm như vậy, thật tốt a.

Ngón tay nàng hơi hơi ngứa, rất muốn nắm lấy tay áo Vân Dục Hưu một cái, nhưng giờ phút này đang là năm tháng tĩnh hảo bình an thế này, nàng cảm thấy làm vậy không được tốt cho lắm.

Nàng và hắn trong lúc này, cũng đâu có tình yêu.

Phảng phất như nghe thấy được tiếng lòng nàng, ngoài điện, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ cực kỳ khủng bố!

Ngay cả đáy biển dưới chân cũng bắt đầu chấn động.

A Li như nguyện, nắm lấy ống tay áo Vân Dục Hưu.

"Sao lại thế này!"

"Oanh ——" thanh âm của nàng bị một trận tiếng nổ ầm vang đinh tai nhức óc bao phủ.

Có cái gì đó đang trùng trùng va chạm vào bên vách đại!

Nửa giây sau, cả tòa đại điện đong đưa, nghiêng qua một bên!

Khoé môi Vân Dục Hưu hiện lên cười lạnh, thân thể treo ở giữa không trung, không chút để ý nheo lại một con mắt.

"Là Trấn Vật Biển." Thanh âm của Đế Vô Thần vẫn bình tĩnh, hắn trở tay ôm lấy Ngọc Lâm Lang, cúi người lướt lên trên loan toạ, ngồi vững chải, "Trấn Vật Biển từ trước đến nay cùng ta nước sông không phạm nước giếng, nó thường cư ngụ dưới đáy biển sâu, rất hiếm khi ra ngoài hoạt động."

Ngay sau đó, một con bạch tuộc vĩ đại thuần màu đen phá vỡ cửa điện, quăng người vào trong!

Nó lại có thể phá được vách tường vô hình của Vân Dục Hưu!

Cùng với con bạch tuộc xúc tu tua tủa kia xông vào, còn ẩn ẩn có dòng nước biển vạn quân rít gào mang theo tiếng huýt gió xông vào!

Trong nháy mắt, hết thảy trong điện đều bị cuốn vào trong nước biển đen.

Đế Vô Thần tuy rằng sống lâu dưới đáy biển, nhưng hắn kỳ thực cũng không thích hoàn cảnh ẩm ướt. Hắn góp nhặt vô số hạt châu tránh nước, xếp bên ngoài thành lũy.

Giờ phút này, những hạt châu màu đen đó cũng theo cơn sóng to dũng mãnh xông vào trong điện, thoạt nhìn như là một đám bọt biển vĩ đại nơi đáy biển.

Đế Vô Thần cùng Ngọc Lâm Lang lướt vào trong cái bong bóng lớn nhất kia.

A Li không nhúc nhích, bởi vì thân thể Vân Dục Hưu giống như là biến thành một ngọn lửa hừng hực, bất cứ dòng nước biển nào xông về hướng của hắn, đều sẽ ở bốc hơi thành hơi nước màu đen từ vị trí cách hắn một thước.

Có thể mang đến uy hiếp, chính là con bạch tuộc khủng bố vĩ đại kia.

Phía trên nó còn mọc ra vô số giác hút vĩ đại màu đen, tiếng mấp máy phát ra làm người ta buồn nôn.

Con bạch tuộc này chỉ dò vào được một nửa điện, bởi vì nó thật sự quá lớn, đoạn giữa của nó còn to hơn cả cửa điện, nên bị kẹt lại ngoài cửa.

Nó điên cuồng quẫy động, giác hút giơ lên kéo tất cả những vật thể nó có thể đụng tới, sau khi kịch liệt mấp máy vài cái, bất kể là loan trụ trong điện hay là những viên gạch to trên mặt đất, đều bị giác hút kia đập đến dập nát, nhét vào trong cái miệng nhỏ được bao bọc trong mớ giác hút.

A Li cảm thấy vừa ghê tởm lại khủng bố.

Đế Vô Thần tức giận đến cười ha hả: "Súc sinh! Gấp muốn tìm chết sao!"

Thước san hô sắc từ trong bong bóng tránh đãng ra, làm nước biển màu đen tăng vọt lên tới hơn mười trượng, "Đùng" một phát, đánh vào trên cái giác hút của con bạch tuộc kia.

Con bạch tuột ăn đau, lập tức cuốn lại, những giác hút từ đầu nhọn chạy xuống theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, lập tức hút thước san hô vào.

Chợt, con bạch tuộc rút lui, cuốn cả cây thước vào, tất cả giác hút đồng loạt mở ra, trùng trùng mút chặt trên cây thước, bắt đầu cong vòi mấp máy điên cuồng.

Bản mạng thần binh của Đế Vô Thần rất nhanh sẽ biến thanh hình gấp khúc!

"Không thể nào!" Chữ "Xuyên" giữa hai hàng chân mày của hắn mở ra, đầy mắt là không thể tin.

A Li sâu sắc phát hiện, trong một mảnh tối đen, trên con bạch tuột đen kia hình như có toả ra một tầng ánh sáng vàng nhạt cực mờ mịt, chợt loé lại chợt lóe.

Cái ánh sáng vàng này làm trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không tốt.

Nàng rất nhanh xác định được, bản thân con bạch tuột kia căn bản không đủ sức phá hư thước san hô của Đế Vô Thần, nhưng chỉ cần ánh sáng vàng này hơi hơi sáng lên, cây thước dường như sẽ bị hoà tan, biến hình rất nhanh.

"Là 'Thần lực'." Tâm A Li hơi hơi chìm xuống.

Ánh sáng vàng này, khi nữ thần phó quỳ xuống đất khẩn cầu, từ trong hư không đã buông xuống tới thân thể của nàng ta.

Khẳng định là có người động tay động chân! Bằng không một con Trấn Vật Biển vốn sống dưới biển sâu, lười nhát không thích hoạt động này làm sao có thể đột nhiên cuồng tính lên, vô duyên vô cớ chạy đến quật nhà hàng xóm?

Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Dục Hưu, chỉ thấy vẻ mặt hắn như ghê tởm nhìn cái gì đó không sạch sẽ dính vào trên người vậy.

Mi tâm A Li muốn nhảy dựng.

Khi còn ở trong Dục Đều, đối mặt với những màn sương mù dục vọng các màu, Vân Dục Hưu cũng như thế này, biểu cảm cực kỳ ghét cay ghét đắng.

Nàng đoán được. Vân Dục Hưu kỳ thực chẳng phải có khả năng nghe được tiếng lòng của người khác, mà là có thể cảm giác được dục vọng, tựa như lúc nàng còn ở trong Dục Đều, có thể nhìn thấy màn sương dục vọng đặc trưng trên người mỗi người, đủ để tiết lộ tâm sự của người ấy. Khi bản thể của hắn gặp nguy, nguyên thần thoát khiếu chạy lên trên thế gian, đối với hắn mà nói, địch nhân lớn nhất kỳ thực cũng không phải là đám tiên tộc hay là yêu ma, mà chính là mấy thứ cai ngục đó! Cho nên, một khi có người ai nổi lên tâm tư gì với hắn, dù tốt hay xấu, đều sẽ dẫn ra sát khí của hắn.

A Li kinh ngạc nghĩ, hắn nhất định chán ghét mấy thứ dục vọng đó muốn chết, dù sao khi hắn bị cầm tù ở nơi đó, mấy thứ dơ bẩn vô khổng bất nhập (*) này không lúc nào không quấn lấy hắn, muốn mạng của hắn.

(*)vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có.

Trong tình huống đó, ai mà không nổi điên cơ chứ!

Khi A Li ngẩn người một thanh âm cái mơ hồ không rõ, như sóng dữ cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng truyền đến.

"Không... Được... Giết... Chết..."

"Dạ, chủ... Nhân..."

Một tiếng "Ca sát" giòn vang, cây thước bản mạng của Đế Vô Thần, gãy.

Hắn che ngực, phun ra một ngụm máu tươi.

Những xúc tu tua tủa lấy tốc độ như tên bắn, mũi nhọn cứng sắc thẳng tắp đánh úp về phía Đế Vô Thần.

Tim A Li đập gia tốc, trở tay nhéo cánh tay của Vân Dục Hưu một cái, ý bảo hắn an tâm đừng manh động, sau đó phóng người lên, ầm vang một cái hiện ra thần ma thân! Đã hắn không thích chạm vào, vậy liền để nàng đến đi!

Giờ phút này, đầu nhọn của xúc tu vừa vặn chạm vào cái bong bóng bên trong có chứa Đế Vô Thần cùng Ngọc Lâm Lang. Đế Vô Thần muốn né tránh, lại phát hiện thực lực của con súc sinh này thật không còn giống như xưa, vượt xa nhận trước của mình trước đây!

Chỉ trong chớp mắt, hai người Đế Vô Thần đã bị ép vào trong góc.

Đang lúc hắn mặt mày dữ tợn, định tế ra tâm ma luôn, thì bỗng nhiên thấy một đám mây trắng xóa từ trên trời giáng xuống.

"Hả?!"

Đúng là cái bụng tròn vo của A Li.

Nàng hiện ra thần ma thân, nhảy lên cao cao, sau đó cả người hùng dũng đâm thẳng vào trên cái vòi bạch tuột nhìn bóng loáng tương đối yếu ớt kia.

"Cô lỗ lỗ lỗ..."

Trên bộ lông của nàng trồi lên vô số những bọt khí nho nhỏ, cọng lông ngốc cũng bị nước biển cuốn thẳng lên, hất về phía sau đầu của nàng. Ánh mắt nàng hung ác, giơ cái móng vuốt to lớn và cái nhỏ ngắn ngủn lên, đùng một cái cắm sâu vào trong xúc tu, cúi đầu mổ xuống!

Lực lượng của nàng đã mạnh mẽ đến mức không còn bị dòng chảy nước biển ngăn trở, khi cái vuốt đâm vào trong xúc tu, cảm giác rõ ràng truyền đến, nàng có thể cảm giác được cái xúc tu này nguyên bản rất có độ co dãn, có thể dễ dàng bị cắt đứt và chảy ra một loại chất lỏng tươi mới nào đó. Nhưng giờ phút này, mặt ngoài nó giống như bị bao vây bởi một tầng lá thiếc màu vàng kim, mỏ vừa mổ xuống liền nghe thấy lực phản chấn leng keng truyền vào trong óc, chấn động đến nàng đầu choáng váng, não trướng ra.

Nàng có thể đè ép nó một chốc, nhưng không cách nào mổ xuyên qua cái ánh sáng vàng cứng như thiếc kia được!

A Li cũng sẽ không dễ dàng chịu thua!

Mổ vài cái không có kết quả, A Li mím mím mỏ, nghẹn lại một chút, trùng trùng nhảy lên đập cho nó một cái!

Ầm!

Thân hình vĩ đại tròn vo nện lên trên đoạn giữa của xúc tu, cả một tòa đại điện đều hơi chìm xuống đáy biển vài phần.

Trấn Vật Biển ăn đau, điên cuồng vặn vẹo mấy cái xúc tu không bị ngăn chận kia, muốn cuốn lấy A Li. A Li giơ mỏ lên, tránh khỏi mấu cái giác hút, bắt đầu mổ lại nó.

Trong khoảng thời gian ngắn, mấy cái xúc tua chật vật xoay tới xoay lui cũng chưa làm gì được nàng.

Trên đỉnh điện truyền đến tiếng thét đau đớn, anh anh ong ong vờn quanh không dứt.

A Li đắc ý vạn phần, phác cánh, hung hăng hướng về gốc của xúc tu nghiền áp đi qua. Tuy rằng làm vậy cũng không phá được cái tầng "thần lực" đang đan thành một cái võng thiết vàng kim che chở trên người nó, nhưng nàng nó thể lợi dụng thể trọng của mình, chôn nó vào trong đáy biển!

Đây, chính là lợi ích của mập nha!

Vân Dục Hưu nhìn cảnh này, khóe mắt cứ giật giật.

Thật sự, từ sau khi thoát khỏi kỳ ấu thú, hắn chưa bao giờ mình thấy một trường hợp chiến đấu nào lại kỳ khôi đến như vầy!

Nhìn đến A Li lại một lần nữa mổ tới mổ lui, công kích cái xúc tu kia, dùng mỏ cắm xuống xúc tu, xong lại lật người đập mạnh xuống, móng vuốt thì chỉ lên trời, dung cái lưng của mình đè bẹp cọng xúc tu kia, Vân Dục Hưu rốt cục không thể nhịn được nữa.

Hắn phất ống tay áo, đem A Li bắt trở về, thân thể giống như không có thể trọng, nhẹ bổng rơi xuống đỉnh của xúc tu, đưa tay nắm chặt.

Chỉ thấy cái xúc tu đang vùng vẫy lung tung, làm cho bọt biển bốc lên đen xì kia, bỗng nhiên giống như bị điện giật phải, đứng yên không động đậy.

Lại một giây sau, bàn tay Vân Dục Hưu khẽ bóp nhe, đầu xúc tu liền biến thành bột phấn đen ngòm, cuốn vào trong dong nước biển rối loạn.

Mà chuyện tan thành bột phấn cũng không dừng ở đây, sau khi hắn bỏ tay ra, nguyên một cọng xúc tu đó như bị lửa cháy lan, từng tấc từng tấc hóa thành tro tàn.

Trong nháy mắt, cọng xúc tu khổng lồ xâm nhập vào trong điện chỉ còn là một cái tàn ảnh vẩn bụi đen, bị nước biển sôi trào thổi bay, ngay cả tàn ảnh của nó cũng không còn giữ được hình dạng xúc tu.

Trong nước biển như trôi đầy tro bụi, biến thành màn nước vẩn đục màu đen.

Tán loạn còn đang tiếp tục. Ngoài điện, truyền đến hậu tri hậu giác một tiếng thét đau đớn thảm thiết.

Sau khi cả tòa cung điện nhẹ nhàng chấn động,như áp lực đã bị tan mất. Đến ngoài điện vừa nhìn, chỉ thấy trên đỉnh chóp đại điện đã bị đè bẹp làm lõm mất vài chỗ, đỉnh điện cùng bốn vách tường đều bị giác hút cắn đến gồ ghề, có thể thấy được là không mất bao nhiêu thời gian, con Trấn Vật Biển này có thể hủy hoại toàn bộ toàn ma thần thành lũy này.

Chỉ tiếc dưới ma trảo của Vân Dục Hưu, nó ngay cả giãy dụa tìm đường sống cũng không có cơ hội.

Giờ phút này, con Trấn Vật Biển, cự vật Bàng Nhiên này đã biến thành từng chuỗi bọt khí vẩn đục, tiêu tán dưới mạch nước ngầm đáy biển.

Giải quyết xong Trấn Vật Biển, Vân Dục Hưu tùy tiện phất phất tay áo.

Nước biển bị phá mở ra một cái thông đạo thẳng tắp kéo dài lên đến mặt biển.

Vân Dục Hưu quái dị nhìn A Li, liếc mắt một cái, nói: "Nếu như ta tính không sai, chỗ Tây Ma Thiên cũng sẽ phát sinh biến cố tương tự —— nếu như may mắn, có lẽ còn kịp gặp mặt con gấu ngu ngốc kia lần cuối."

A Li nhớ tới câu nỉ non vô ý thức của Trấn Vật Biển mới vừa rồi, không khỏi lông tóc dựng đứng!

"Ngươi muốn nói, tập kích lần này là nhằm vào ta? Vì sao?"

"Ta cũng muốn biết vì sao." Mặt Vân Dục Hưu lộ vẻ không hiểu, "Hay là, 'hắn' cho rằng có thể lợi dụng ngươi để uy hiếp ta? Ngu xuẩn."

Hắn chau chau mày, đi về phía trước.

A Li không rảnh so đo cùng hắn, nàng đón Đế Vô Thần cùng Ngọc Lâm Lang, cùng nhau nhanh chóng chạy về hướng Tây ma vực!

"Cuối cùng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trên người Trấn Vật Biển làm sao có thể có lực lượng 'Thần'? Tây ma vực cũng sẽ bị vật như vậy công kích sao?" A Li vội vàng hỏi.

Khóe miệng Vân Dục Hưu gợi lên cười lạnh: "Xem ra, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của 'hắn'."

A Li đang muốn đặt câu hỏi tiếp, chợt nhìn thấy đường chân trời nổi lên một vòng màu vàng đất.

Tây ma vực, đến!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...