Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung
Chương 62: Tiểu biệt thắng tân hôn
A Li cùng Vân Dục Hưu liếc nhau.
Lại lần nữa đứng ở cửa thánh cung, cảm giác phảng phất như đã cách một thế kỷ.
Ở trong này, đã có thể rành mạch thấy bộ dáng Dung Trích Tinh.
Hắn khoanh chân ngồi ngay ngắn ở trung tâm hoa sen, thân thể đã bị tử khí như đám bụi xanh lục đồng hóa, khi trợn mắt, trong con ngươi chỉ còn một đám bụi xanh đục ngầu, phản chiếu ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.
A Li hóa thành hình người, sóng vai đứng bên cạnh Vân Dục Hưu, thở dài nói: "Tội tình gì chứ? Rõ ràng đã là Đại Thánh Quân được người ngưỡng vọng kính trọng, đứng đầu tiên giới, vì sao hắn còn muốn đi lên con đường tà đạo. Biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy, làm tất cả những chuyện này còn có ý nghĩa gì?"
"A, " hắn đầy mặt châm chọc, "Theo đuổi sức mạnh rất dễ làm cho người đánh mất thần trí. Ngươi cho là thế nhân đều giống ngươi sao."
A Li vừa xé mở kết giới liên tâm trước mặt, vừa nghiêng đầu buồn bực nói: "Giống ta thì thế nào, ta không phải là một người bình thường nhất rồi sao."
Hắn liếc liếc nàng một lát, ý tứ hàm xúc không rõ cười rộ lên.
A Li phát hiện ánh mắt của hắn luôn dừng lại trên giữa trán của nàng, phảng phất mưu chỗ đó có cái gì kỳ quái ấy.
Dung Trích Tinh nghĩ muốn cháy não cũng không nghĩ ra cách nào đột phá khỏi liên tâm, nhưng dưới tay A Li, kết giới rất nhanh bị mở bung ra một lỗ hổng.
Sắc mặt Vân Dục Hưu ngưng trọng lên, ánh sáng trong mắt sâu thẳm, hắn ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, ánh mắt phảng phất có thể xuyên qua màn mây đen dày đặc bị tử linh lực đưa tới.
"Ô ông —— "
A Li nghe được một tiếng trầm minh như không tồn tại.
Tròn lòng có sở cảm, nàng liền nhìn về phía bầu trời trên liên tâm.
Không biết là có cái gì chiếu xuống dưới, mà những tầng mây đang chất chồng xếp đầy phía trên Trung Châu, bỗng nhiên nhất oanh một tiếng rồi biến mất!
Vân Dục Hưu bỗng nhiên túm lấy nàng một phen, ống tay áo rộng giơ lên, đỡ cho nàng cơn gió từ trên trời đánh úp lại!
Từ trên bầu trời như tụ tới tất cả không khí, trong nháy mắt đều bị ép thành lát, ầm ầm đập nát vào vị trí của ba người chính giữa.
Cảm giác kỳ dị đến cực điểm, A Li cảm thấy bản thân hình như bị xuyên qua đao phong, hoặc như bị ấn xuống cái đầu đang ló ra khỏi mặt nước thăm dò.
Thân thể Dung Trích Tinh bị đè ép xuống còn mười trượng!
Giờ phút này hắn thoạt nhìn tựa như một cái khinh khí cầu tròn dẹp màu xanh lục đục ngầu, nhất thời bị ép chặt trên đài sen mà không thể động đậy.
Trong phạm vi hình trụ đường kính mấy trăm trượng, bỗng nhiên tất cả biến thành chân không. Chỉ sau một luồng gió mạnh, không khí bốn phía cuồng bạo dũng mãnh đánh vào, lấy thánh cung làm trung tâm, hình thành một cơn lốc khổng lồ khủng bố đến cực điểm!
"Đến rồi." Vân Dục Hưu trầm giọng nói.
A Li không cần ngẩng đầu cũng biết nó đến rồi!
Bởi vì hết thảy trong tầm mắt đột nhiên liền biến thành màu đỏ hồng.
Ngay cả hắc bào của Vân Dục Hưu đều bị nhuộm thành hồng bào.
Nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời cao vô tận như đã hừng hực bốc cháy lên, lửa cháy phảng phất như vĩnh cửu, không để tồn tại hậu thế.
"Trời cao bị thiêu đốt." Vân Dục Hưu nói. Ánh mắt của hắn có chút mờ mịt, giống như buông xuống cái gì, lại giống như nhặt lên cái gì.
A Li gật gật đầu, có chút khẩn trương nắm lấy tay áo của hắn: "Ta hiểu mà, mấy thiên thạch khi xẹt qua tầng khí quyển, đều sẽ ma sát bốc lửa."
Hắn nhìn nàng thật sâu, liếc mắt một cái: "Ngươi đối phó Dung Trích Tinh."
A Li lại kỳ dị đọc hiểu ánh mắt hắn.
Nàng nắm chặt hắn: "Không, không phải là ngươi. Là ta! Ta đi! Đừng quên ý hợp tâm đầu, nếu ngươi chết ta cũng sẽ chết! Nếu ngươi chết vậy chẳng phải ta tự nhiên cũng uổng mạng!"
Vân Dục Hưu trùng trùng ngẩn ra, khóe mắt run rẩy, biểu cảm quỷ dị làm A Li muốn bật cười.
Nàng nói: "Đừng khinh thường ta. Ta chắc chắn mổ cho hắn chạy trối chết."
Thân thể nàng vừa động, bỗng nhiên phát hiện tay mình bị nắm lấy.
Ánh mắt của hắn kịch liệt lóe ra, cũng không nói chuyện.
A Li rút xuống tay, không được.
"Dù sao ta cũng không là gì của ngươi." A Li cố ý nói, "Ta chết đi ngươi còn bớt được một tử địch, ngươi không cần phải lo lắng ta ngày nào đó bỗng nhiên tìm ngươi đồng quy vu tận."
Đồng tử của hắn càng rút càng nhỏ, cho đến biến thành một điểm châm chọc.
Giọng phát ra từ trong cổ họng hắn khàn khàn không giống như thanh âm của hắn: "Không. Ta tuyệt đối không lo lắng."
Hắn giống như phát hiện chỗ nào đó không đúng, bổ sung thêm, "Không lo lắng chuyện đồng quy vu tận, không phải không lo lắng....chuyện khác."
'Ngươi.' hắn dùng ánh mắt nói, 'Không phải không lo lắng ngươi.'
Mũi A Li bỗng nhiên chua xót.
Nàng bình tĩnh nhìn ánh mắt hắn, nói: "Đừng lo lắng, ta không có việc gì. Cho dù ta thật sự đã chết, còn có ca ca, còn có cô cô, còn có cha ta, nương ta, còn có ngươi, nhiều người như vậy mà, thế nào cũng có thể thành công triệu hồi ta về! Hiện tại cần lo lắng là ta có thể thành công mổ chạy hắn hay không thôi!"
"Ai biết khi trở về thì là cái gì chứ." Khoé môi hắn hiện lên ý cười lành lạnh.
Đầu quả tim A Li run lên.
Đúng vậy, nàng biết nàng chính là nàng, không phải là Ngọc Li Thanh, không phải là Huyền Hoàng, cũng không phải khác ai. Nếu chết thật, lại lần nữa trở lại thế gian, là ai?
"Đương nhiên là ta." Môi nàng giơ lên một nụ cười rực rỡ, dưới bầu trời đỏ rực, đẹp đến làm cho hắn có chút quáng mắt.
Hắn vẫn cầm lấy tay nàng.
"Ta không đồng ý." Hắn trùng trùng nheo mắt lại.
A Li thở dài một tiếng.
Nàng cảm thấy đây chính là thời điểm bày ra kỹ thuật chân chính!
Ngay lúc môi Vân Dục Hưu vừa động, chuẩn bị nói ẩu nói tả, A Li bỗng nhiên kiễng mũi chân, dùng môi của mình ép lời nói của hắn trở về.
Hắn không tự chủ buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay nàng, hai tay ôm ra phía sau thân thể của nàng, hơi có một chút chần chờ, phảng phất như không biết nên ôm ấp một người như thế nào.
Liền ngay tại đây, A Li nhanh chóng thoát đi bên người hắn, ngoái đầu nhìn lại cười, hiện ra thần ma thân, lướt thẳng lên!
Vẻ mặt Vân Dục Hưu bỗng nhiên dữ tợn!
Hắn nhấc chân muốn đuổi theo, lại phát hiện A Li vụng trộm dùng một luồng ma khí trói mắt cá chân của hắn vào trên toà sen của Dung Trích Tinh. Hoá ra ban nãy nàng cố ý xé một lỗ chỗ kết giới, là vì muốn hố hắn?!
Tốt lắm, phá vỡ ma nguyên bản mạng của nàng, chỉ sợ sẽ mất thời gian hơn so với giết chết Dung Trích Tinh nhiều!
"Ta có thể rơi xuống trúng đầu ngươi cho u lên một cục bất cứ lúc nào nga!" Thanh âm mang cười của A Li nhanh chóng đi xa.
Vân Dục Hưu giận dữ, một quyền nổ nát kết giới liên tâm.
Khi A Li lướt vào trong tầng, nghe được phía dưới xa xa truyền đến tiếng Dung Trích Tinh gào thảm thiết.
Nàng nghiêng đầu, một đường hướng về phía trước.
Không khí đã bị thiêu đốt hầu như không còn, bất quá nếu bằng thực lực của nàng giờ phút này, sớm không cần thiết phải thở.
Uy áp rất nặng, từ bốn phía cuốn vào cơn lốc xoáy nháy mắt nhảy lên tới trời, biến thành vô số hỏa phong vờn quanh bên cạnh nàng.
Nhưng chỉ với mấy đốm lửa nhỏ gió con đó căn bản không đủ để tạo thành bất cứ thương tích nào cho nàng!
A Li tin tưởng mình, nghển cổ bay lên.
Phía trên phảng phất như luyện ngục đầy lửa, càng lên cao, trong tầm mắt càng là chỉ còn lại có một mảnh đỏ đậm.
Nàng dần dần phát hiện tầng tầng lớp lớp sóng lửa đang phân ra trình tự.
Có những cái gì đó màu sắc giống nhau hình như đang muốn phá sóng mà ra!
Nàng dang rộng cánh, thẳng người đón nhận! Ánh sáng bốn phía dần dần đã xảy ra biến hóa, tuy rằng chịu ảnh hưởng của biển lửa kia nên không thể thấy rõ bộ dáng của tầng khí quyển, nhưng rất hiển nhiên, giờ phút này độ cao đã xa vượt xa qua khỏi cực hạn nhận thức của A Li.
"Ô —— ông —— "
Biển lửa vô tận bỗng nhiên trào ra bốn phía, A Li kinh ngạc mở to hai mắt ——
Xuất hiện tại trong tầm mắt, đúng là một bàn tay!
Là loại có vân tay đàng hoàng nha.
Cho nên, thần cũng bất quá chỉ là người thôi, chẳng qua là lực lượng quá mức cường đại, trên thế gian này không ai có thể với tới mà thôi.
Một giây sau, A Li cảm thấy phán đoán của bản thân sai lầm rồi.
Cái thứ này tuyệt đối không phải là người, mà là quái vật!
Quái vật chân chính m!
Bởi vì ở chính giữa lòng bàn tay, bỗng nhiên có một con mắt, đang chậm rãi mở ra!
"Y ~~~ "
A Li hung hăng không chút khách sáo thể hiện thái độ với cái hình thù kỳ quái này.
Sau đó, nàng gắt gao mím chặt mỏ.
Nàng đã ý thức được cái gì là Thần Mục Phạt.
Nếu như nói, chỉ với con bàn tay này cũng đã làm bóc lên một trận sóng lửa bừng bừng, đủ để phá hủy một tinh cầu, như vậy một khi con mắt trong lòng bàn tay mở ra, cả phương thiên địa trong lúc đó, có lẽ ngay cả không gian cũng không còn tồn tại!
Giờ phút này, nó chỉ mới mở ra một khe hẹp, A Li liền cảm giác được hết thảy trước mặt đều bắt đầu tan thành tro bụi bên trong tầm mắt không thể miêu tả nổi kia!
Nàng vẫn quá ngây thơ rồi.
Cho rằng dựa vào một thân nhiệt huyết, là có thể bộc phát ra tiềm lực vô cùng, vượt cấp đánh quái sao?
"Nói muốn mổ ngươi, chính là muốn mổ ngươi nha!"
A Li hít sâu một hơi, đem tất cả thể khí mang theo tro tàn kỳ quái hút vào trong bụng.
Nàng dựa vào bản năng, hung hăng châm lửa ma tâm của bản thân!
Nếu như có người đang trôi nổi trên trời cao vạn trượng này, liền sẽ phát hiện, trong biển lửa hung hãn, ẩn ẩn có thể nhìn ra một con phượng hoàng hai màu đen trắng, đang chậm rãi lột xác thành hoả phượng màu cam vàng!
Đẹp như vậy, hoành tráng như vậy.
Ngay sau đó, nàng xuyên qua biên giới đang điên cuồng tan thành tro bụi, ầm ầm tiến thẳng vào con mắt chỉ mới hé ra một đường nhỏ hẹp kia!
...
Ta là ai? Ta đang ở đâu?
A Li mơ mơ màng màng phục hồi tinh thần lại, dùng một hồi lâu để suy xét nhân sinh.
Nàng nhìn thấy hai cái khối đồ án đang nổi ở trước mặt mình.
Một cái trong đó đã hóa thành màu xám trắng, đang chậm rãi tiêu tán.
A Li nghĩ tới.
Bản thân là Huyền Hoàng, trời sinh có được thần lực niết bàn. Sau khi tử vong, có thể tự do ra khỏi dòng thời gian, cũng có thể giống như một đứa con nít chơi nhảy cầu, nhảy vào trong dòng sông thời gian, tuỳ ý trùng sinh niết bản ở một thời điểm nào đó mà mình thích.
Nếu như hành động của Huyền Hoàng thay đổi lịch sử, như vậy đoạn lịch sử bị thay sử sẽ hóa thành một cái đồ án màu xám trắng, chậm rãi biến mất trong dòng sông thời gian.
A Li nháy mắt nhớ được hết thảy.
Hoá ra, nàng đã từng niết bàn, cũng từng trùng sinh.
Nàng chăm chú nhìn đoạn lịch sử bị nàng thay đổi, hiện thời đã là đoạn lịch sử không tồn tại.
[ Đồ án xám trắng —— Kiếp thứ nhất của A Li ]
Nàng đã từng là một con phượng hoàng tự do tự tại, ở một ngọn núi có bốn mùa đều là mùa xuân. Bởi vì có phượng hoàng đến ở, mọi người đặt tên cho ngọn núi là Phượng Tê Lĩnh.
Thường xuyên có người hướng nàng cầu nguyện, còn để lại rất nhiều hoa quả tươi mới trên địa bàn của nàng.
Bọn họ đều không biết, kỳ thực nàng muốn ăn nhất chính là cái món chim trĩ nướng mà bọn họ làm. Đáng tiếc là chưa từng có ai dám dùng cái món nhạy cảm như vậy đến dâng cho chim phượng hoàng.
Nàng có thể nghe hiểu bọn họ nói chuyện, nhưng cũng không để ý tới bọn họ.
Những người này, thường xuyên nhắc tới một cái tên —— Ngọc Hư Tử. Bọn họ thỉnh thoảng vì người này này cầu kỳ nguyện, nguyện hắn tuổi tuổi bình an.
Năm rộng tháng dài, A Li bị thành công tẩy não, nàng cũng cảm thấy Ngọc Hư Tử là người tốt.
Nàng đã quên bản thân mình đã kết bạn với Ngọc Hư Tử như thế nào, chỉ nhớ rõ người này vô cùng không chán ghét, mỗi lần đi ngang qua Phượng Tê Lĩnh, đều sẽ mang cho nàng một câu chuyện xưa thú vị, hoặc là một số đồ chơi mới, nhưng tuyệt đối sẽ không phiền nhiễu đến nàng.
Có một lần Ngọc Hư Tử mất tích, A Li nghe được tin tức của hắn trong lời khẩn nguyện của đám cư dân đang vô cùng lo lắng —— Ngọc Hư Tử đi trừ ma.
Đó là một con đại yêu ma phi thường khủng bố, tên là Thiên Đế.
A Li cảm thấy có thể giúp người quen của bản thân làm một chút chuyện, vì thế nàng theo lời chỉ dẫn của mọi người, thuận lợi tìm được chiến trường.
Thiên Đế quả nhiên là một con đại yêu ma thật đáng sợ, nó có một đôi lỗ tai vừa nhọn vừa dài, có lân giáp thuần màu đen như tinh thiết, hai cái cánh lớn hễ giơ lên là có thể tạo ra cơn lốc xoáy lớn cuốn đi tất cả, còn có một đôi môi đỏ đậm như máu, ánh mắt hung tàn thô bạo.
Ngọc Hư Tử bị nó đè bẹp dưới móng vuốt, nó đang muốn ngắt đầu của hắn.
A Li không lưỡng lự liền đánh lên.
Xấu xa như vậy, nhất định là đồ trứng thối.
Ngay khi Li nhảy lên lưng con đại yêu ma này, dùng vuốt kềm lấy nó, chuẩn bị cúi đầu xuống mổ nó, mặt đất bỗng nhiên liền sụp xuống.
Cạm bẫy bố trí trên chiến trường, hai con cự thú đồng loạt rơi xuống đến một tiểu giới cằn cỗi.
Bất quá A Li đã không để ý tới hoàn cảnh thay đổi, bởi vì con đại yêu ma này thật sự quá hung tàn, ánh mắt nó nói cho A Li, nó sẽ xé nàng thành một vạn miếng! Sẽ gặm nát xương cốt của nàng!
Hai con cự thú tiếp tục tranh đấu, làm cả một vùng đất gồ ghề bị nghiền thành bình nguyên.
Cuối cùng A Li đã chết, Thiên Đế trọng thương sắp chết, phía sau có bốn người đuổi theo tay mang bốn cái ống khoá thật lớn, khoá chết con cự thú kia trên bình nguyên.
Sau khi niết bàn, A Li tự do chạy nhảy bên ngoài dòng thời gian, lại đi xem tiểu giới này tiếp tục vận hành về phía trước như thế nào.
A Li cũng không tức giận, chủng tộc của nàng quyết định cho hình thức tư duy của nàng —— đã chủ động ra tay với người ta, thì phải chuẩn bị tinh thần bị người ta giết chết. Huống hồ một trận này đánh thật sự là thoải mái, nàng còn nhớ rõ khi bản thân gần chết, Thiên Đế cắn chặt mạch cổ sau gáy nàng, nhưng cũng không uống máu nàng, kết quả là máu phượng hoàng của nàng hấp dẫn tới số lượng chuột không đếm xuể. Sau khi nàng niết bàn, chúng nó đem con cự thú đang ngắc ngoải sắp chết này làm thành kho lúa, từ từ rứt thịt đại yêu ma...
A Li lúc đó cảm thấy, bản thân thẳng thắn dứt khoát chết đi thật sự là may mắn, nếu giống như Thiên Đế, nửa chết nửa sống bị vây ở chỗ này còn bị chuột cắn, mới thật sự gọi là sống không bằng chết.
Hình phạt thảm khốc nhất cũng không thể hơn cái này!.
Lại sau này, A Li phát hiện bản thân mạc danh kỳ diệu lại nhảy vào dòng sông thời gian, lúc này, nàng không biết vì sao thành một người tên là Ngọc Li Thanh, mạc danh kỳ diệu cùng Ma Tôn do nguyên hồn của đại yêu ma kia chuyển thế đồng quy vu tận! Còn chưa có lấy lại tinh thần, lại một lần nữa đầu óc choáng váng đầu thai thành yêu ma, chết trên tay Giang Nhật Dật.
A Li hung hăng gõ gõ cái não chim vào nước của mình, quay đầu nhìn đoạn lịch sử kia.
Cảm giác của nàng đối với dòng sông thời gian là toàn phương vị, nếu nàng nguyện ý đủ nhẫn nại, hoàn toàn có thể đào ra bất cứ chuyện gì của bất cứ người nào từng làm mà không ai hay biết. Có lẽ cái khả năng này chiếm dụng phần cứng trong não thật sự quá lớn, cho nên khi nàng niết bàn trùng sinh sẽ không nhớ lại bất cứ chuyện gì.
Nàng tìm chút thời gian, tìm manh mối, phát hiện tất cả những thứ này đều là Ngọc Hư Tử bố trí.
Hắn giống như một cái bóng u ám ẩn núp trên thế gian, ở sau lưng lặng lẽ ảnh hưởng tới hai người Diêu Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật. Hắn đầu tiên là dụng cấm thuật của thần giới triệu hồi nguyên hồn của Thiên Đế Huyền Hoàng về cho hai người này giết, lại hao hết tâm lực, an bày cho bọn hắn vô số cơ duyên, giúp hai người này đi lên vị trí cao nhất của thế gian.
Ở thời điểm Diêu Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật chuẩn bị quyết chiến trận cuối cùng với Vân Dục Hưu, Ngọc Hư Tử lén sắp xếp đại trận tử linh liên hoa xung quanh bản thể của Thiên Đế, luyện hoá tất cả những người bên trong Dục Đều, mang theo hơi thở của Thiên Đế cùng với hơi thở tử linh bốc lên trời, để thần giới cảm giác được, giáng Thần Mục Phạt xuống —— chính là vì bản thể đã bị phá hủy, Vân Dục Hưu mới đột nhiên hoàn toàn biến mất thực lực, chết dưới kiếm Diêu Khanh Khanh.
Sau đó, một phương tiểu giới này bị triệt để phá hủy, Ngọc Hư Tử nhân cơ hội dẫn đường cho Diêu Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật né qua khỏi thần quang đang tiêu diệt mọi thứ, phi thăng lên thần giới! Đúng! Cái chuyện thoát phá hư không này, không hề có một xu quan hệ nào với những người tu hành của tiểu giới này! Thoát phá hư không này là đến từ Thần Mục Phạt, chỉ có lực lượng của thần mới đủ đả thông thông đạo giữa thần giới cùng tiểu giới này, xem như là hạ giới!
Ngọc Hư Tử muốn trở lại thần giới, biện pháp duy nhất đó là đưa tới Thần Mục Phạt. Hắn đã không cam lòng thành thành thật thật làm tay sai của thần, hắn tìm mọi cách bố trí, muốn thoát thân, là vì một thân phận mới —— là một cư dân hạ giới đoạt được thần cách với lịch sử trong sạch!
Về phần hắn sau khi bị phái xuống dưới hạ giới, lòng sinh oán hận mới làm việc này, hay là nói hết thảy vốn nằm trong kế hoạch của hắn, vậy cũng chỉ có chính hắn mới biết được.
Đến thời điểm phi thăng thần giới, dưới sự bố trí của Ngọc Hư Tử, hai người Giang, Diêu đã triệt để bị dục vọng khống chế, biến thành một con rối có thể đoạt xá bất cứ lúc nào.
Khi khoảng khắc này đến, Ngọc Hư Tử quyết định đoạt xá Diêu Khanh Khanh.
A Li đi theo sợi tàn phách đã ngớ ngẩn đến rã rời của Diêu Khanh Khanh kia, đến một thế giới khác.
Không biết qua bao nhiêu năm, tàn phách của Diêu Khanh Khanh đánh bậy đánh bạ, chui vào trong bụng của một phụ nữ có thai.
Nhưng chấp niệm của sợi tàn phách này quá nặng, trong mộng thường xuyên hô lên những chuyện cũ đã từng huy hoàng. Rốt cục có một ngày, nàng ta ngồi xuống, viết quyển tiểu thuyết "Khanh Khanh tu tiên truyện".
Chuyển thế thân của Diêu Khanh Khanh tận lực điểm tô làm đẹp cho từng đoạn qua lại trong tiểu thuyết, đem rất nhiều sự tình đều quy vào "Bất đắc dĩ", "Bị buộc ".
Cũng là lúc này đây, A Li phát hiện những kiến thức hay hình ảnh này chỉ chiếm một góc rất nhỏ trong cái não chim của mình, nếu so sánh với toàn bộ tin tức trong đầu mình, bấy nhiêu tin tức này nhỏ đến cơ hồ có thể xem nhẹ không cần nhớ.
Nàng thử vừa châm chọc vừa đọc xong quyển "Khanh Khanh tu tiên truyện", âm thầm nhớ kỹ mấy tình tiết này lại.
Chỉ có nhớ kỹ tình tiết trong sách, nàng liền không lại giẫm lên vết xe đổ!
Nàng tuyệt đối sẽ không để cho âm mưu của Ngọc Hư Tử đạt được!
Người kia, ngay từ đầu đã không có ý tốt, hắn cố ý tranh thủ hảo cảm của đầy người qua đường, để cho A Li từ trong miệng người khác nghe được sự tích xuôi tai về hắn, từ đó hình thành tiềm thức chủ quan, cho rằng hắn là người tốt nhất —— không thể không nói, một chiêu này phi thường dùng được.
A Li tức giận.
Tức giận vô cùng.
Nàng quyết định muốn làm hỏng chuyện của hắn!
Vì thế nàng chọn thời điểm tốt, một đầu nhảy vào ——
[ Đồ án vẫn màu sắc sinh động —— hạ giới hiện tại ]
Đúng là lúc Ngọc Hư Tử vừa mới sử dụng cấm thuật thần giới triệu hồi nguyên hồn của Vân Dục Hưu, lại đang định tác pháp triệu hồi Huyền Hoàng nàng về.
Nàng mang theo ác ý tràn đầy, nguyên hồn cường đại lao xuống như sấm sét, gào thét xuyên qua trên người Ngọc Hư Tử vẫn trong trạng thái nguyên hồn!
Một cú mổ này cũng đủ độc, đâm cho nguyên hồn của Ngọc Hư Tử nguyên khí đại thương, hắn chỉ có thể lợi dụng hai người Ngọc Li Hành cùng Ngọc Lâm Lang đến triệu hồi A Li, cũng tạm thời mất đi năng lực làm yêu làm quỷ.
Lúc này là lúc A Li vừa mới đi qua cái kiếp của Ngọc Li Thanh kia —— nàng cho rằng bản thân xuyên vào một quyển tiểu thuyết " Khanh Khanh tu tiên truyện", sống lại một đời.
A Li đụng Ngọc Hư Tử một cái té ngã, bản thân cũng mơ mơ màng màng đi theo lịch sử một đoạn lớn. Cho đến khi một ngày kia, khi Vân Dục Hưu xuất hiện trước mặt, nàng mới một cái giật mình nhớ tới tình tiết trong quyển "Khanh Khanh tu tiên truyện".
Sau này nàng cùng Vân Dục Hưu ở bên cạnh nhau, đem tất cả các loại cơ duyên xảo hợp mà Ngọc Hư Tử bố trí trên người hai người Giang, Diêu kia đập tan đến thất linh bát lạc, trực tiếp làm cho hai người Giang, Diêu phản bội nhau, giết nhau.
A Li nhìn lại một màn lại một màn. Nàng phát hiện Vân Dục Hưu mỗi một lần khẩu thị tâm phi, đều sẽ lặng lẽ giấu tay vào một nơi nàng không nhìn thấy, nhẹ nhàng vuốt phẳng cọng lông chim nhỏ xinh đẹp trong lòng bàn tay —— đúng là cọng lông xinh đẹp nhất có màu óng ánh như ngọn trai đầu tiên bật ra trên cánh A Li lúc trước.
Vì tồn tại bên ngoài dòng sông thời gian, A Li cũng không có hình thể.
Nhưng mà không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy hốc mắt bản thân ê ẩm, ngực lại nóng lên.
Nàng rất nhanh sẽ thấy bộ dáng chết đi của bản thân.
Rất đẹp.
Con phượng hoàng hai màu đen trắng rất xinh đẹp, nhưng hỏa phượng bùng cháy còn đẹp hơn, như một trái cầu lửa trong suốt.
Không biết có phải là vì một cú mổ kia của nàng đủ chính xác đủ mạnh hay không, nhưng sau một kích đó, Thần Mục Phạt khép kín lại, tay thần vậy mà lui trở về!
Nàng nhìn thấy trên mặt Vân Dục Hưu vẫn thủy chung lộ vẻ nhe răng cười, sau khi tay thần lui đi, hắn tế ra Tử Liêm, đập ra một khe hở ở hai giới ngay trong lúc đó!
Lực lượng thần cảnh nồng đậm đến cực điểm cuồn cuộn không ngừng chảy về hướng hạ giới nhân gian nhỏ này.
Mà hắn, giết lên thần giới.
Đơn thương độc mã.
Hắn như không muốn khối thân thể này nữa, thẳng tắp giết về hướng Thần Sơn, người đứng đầu thần giới.
Nam nhân này thật sự là đẹp mắt, sau khu hắn xuất hiện, A Li đều lười liếc mắt đến Ngọc Hư Tử.
A Li theo dõi hắn, thấy hắn càng không ngừng đối mặt với một đám thần binh nhiều như châu chấu, một khắc cũng không dừng.
Động tác của hắn vẫn lưu loát như vậy, hắn giống như cố ý không cho bản thân bất giây phút nào để thở, có bị thương cũng không lưu ý tới. Tay trái của hắn vẫn thủy chung thả ở bên người, trong lòng bàn tay nắm lấy cọng lông chim mỏng manh kia.
Nơi hắn bước qua, đều là đất cằn ngàn dặm. Có máu của hắn, càng nhiều hơn nữa là máu địch nhân của hắn.
Ngẫu nhiên, A Li sẽ thấy hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh mắt hắn trống rống, ngữ khí thật hung hăng.
"Ta cho ngươi ba năm, nếu dám thất ước, ta tự tay giết ngươi."
A Li theo bản năng rụt cổ.
Nàng cảm thấy của tầm mắt của hắn giống như xuyên qua dòng sông thời gian, tinh chuẩn bắt giữ được nàng.
Mặt trời mọc, mặt trời lặn, chốc lát đã trôi qua nhiều năm. Gương mặt hắn bị cắt một vết thật dài, hắn lại nhìn trời.
"Ta không giết ngươi. Khi nào thì trở về." Ngữ khí của hắn thật lạnh, ánh mắt càng trống không.
Lại một lần nữa, hắn bị đứt một chân. Hắn liền cứ kéo lê nó như vậy, đi trên mặt đất đã phủ kín máu tươi.
"Chậc, không thú vị gì cả." Hắn ngửa đầu, khoé môi tinh xảo lộ ý cười lành lạnh.
Trong lòng A Li sốt ruột một phen.
Cho dù bây giờ nàng lại mạnh mẽ nhảy vào đi, cũng sẽ không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thể nhớ được hắn —— nàng chỉ biết nhớ mỗi cái quyển tiểu thuyết mà từ trước xem qua "Khanh Khanh tu tiên truyện " kia, sau đó đối mặt với một thế giới hoàn toàn khác trong sách, một mặt ngơ ngác.
'Trấn định, trấn định, nhìn nhìn lại.'
A Li càng không ngừng trấn an bản thân, nhanh chóng nhìn lại.
Mỗi khi Vân Dục Hưu ngẩng đầu nhìn trời, A Li đều sẽ không đành lòng mở mắt xem.
Giờ này khắc này, nàng thật hy vọng hắn kỳ thực tuyệt đối không để ý tới mình.
Không có biện pháp, nàng chỉ là chim, bản chất của chim chóc đó là, ai đối với nàng tốt, nàng sẽ không nhịn được đối tốt lại với người đó.
Không muốn tốt cũng không được!
Làm sao bây giờ?
Vân Dục Hưu càng ngày càng hư nhược rồi.
Không biết vì sao, 'Thần' vẫn luôn không tự mình ra tay, chỉ phái ra vô số thần binh cấp bậc thần phó đi tìm chết, ngẫu nhiên cũng có m mang theo vài cường giả cấp bậc Thần Sử ra, thừa dịp Vân Dục Hưu chưa chuẩn bị, chế tạo trên người hắn một ít vết thương không lớn không nhỏ, giống như muốn cố ý kéo dài cái chết cho hắn!
A Li không tin Vân Dục Hưu không phát hiện ra âm mưu của 'Thần'.
Nhưng hắn căn bản không thèm để ý.
Tựa như hắn không thèm để ý những vết thương trên người này vậy.
Nàng bỗng nhiên có chút hiểu rõ.
Thiên Đế có cánh. Hắn kỳ thực cũng là một con chim.
Loại động vật như chim liền là thế này, bạn lữ đã chết thì rất khó sống một mình nha.
A Li gấp đến độ xoay vòng vòng.
Một ngày này, Vân Dục Hưu xuất hiện trên một cánh đồng tuyết vô tận.
Phía trước, chi chít ma mật thần binh như thủy triều đang vọt tới trước mặt hắn.
Phía sau, là đại địa đã hút no máu tươi, chỉ còn lại dày đặc những phần chân tay đã bị đứt lìa.
Hai nhân ảnh từ phía sau đuổi theo hắn.
A Li thấy Ngọc Li Hành vẻ mặt hưng phấn, hướng về phía Vân Dục Hưu la lớn: "A Li đã trở lại —— "
A Li nếu như có mặt, nhất định là mười hai mặt mộng bức.
Nàng thế nào không biết bản thân đã trở về?
Nhưng mà, nữ tử đi bên cạnh Ngọc Li Hành kia, quả thật là có một gương mặt giống nàng như đúc —— a không đúng, là giống Ngọc Li Thanh như đúc.
A Li ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt này.
Vân Dục Hưu ngoái đầu nhìn lại, ngớ ra.
A Li nhìn thấy trong ánh mắt hắn có cái gì thoát ra.
Nàng nhìn không được hắn có vui vẻ hay không, vì hắn chỉ đứng ở nơi đó, giống một tảng đá bị phong hoá.
Ngọc Li Hành mang theo nữ tử, lướt đến bên người của hắn.
Nữ tử đầy mặt thẹn thùng, nhẹ nhàng tựa vào hắn.
Vân Dục Hưu bước lui nửa bước.
Chỉ thấy trong tay nữ tử bỗng nhiên ngưng ra một mũi giáo loé lên ánh sáng thần quang, thốt nhiên đâm vào ngực Vân Dục Hưu.
Chợt, nữ tử trở tay bắt lấy Ngọc Li Hành, ấn bàn tay hắn lên trên chuôi đao!
"Chết đi!"
A Li nghe được trong đầu bản thân truyền đến một tiếng nổ "Oanh", tất cả hình ảnh trước mắt đều biến thành một mảnh đỏ đậm.
Đó là tâm huyết của Vân Dục Hưu.
Hắn ngẩng đầu một lần cuối cùng, nhìn trời.
Sau đó tan thành khói bụi.
'Không không không không không không —— '
A Li nóng nảy, nàng tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh!
Dám mạo danh nàng giết nam nhân của nàng?! Tuyệt đối không cho phép!
Bỗng nhiên, nàng giật mình ngưng lại.
Đồ án trước mắt đang phai màu.
Giống như đoạn lịch sử đã bị thay đổi, chúng nó thật nhanh rút đi màu sắc rực rỡ, biến thành một mảnh xám trắng!
Lịch sử mất đi là không thể nhớ lại, nàng đánh vỡ đầu cũng không thể tiến vào một dòng lịch sử đã mất đi.
A Li cảm giác được bản thân từ đầu đến chân đều lạnh ngắt.
Những hình ảnh còn màu sắc, chỉ còn lại có giai đoạn trước và sau khi Vân Dục Hưu tử vong.
'Không có lựa chọn!'
A Li hít sâu một hơi, mạnh mẽ đáp xuống.
Trong đầu của nàng bỗng nhiên vang lên một thanh âm hư không nhẹ nhàng.
"Nếu như dùng thần lực niết bàn của ngươi đổi lấy trí nhớ bất diệt, ngươi có tình nguyện không?"
A Li bán giây cũng không do dự: "Đổi!"
Một giây sau, nàng đặt mình vào trong trận Bạo Phong tuyết.
Nàng rất muốn văng một tiếng "Bà mẹ nó", nhưng khi vừa mở miệng, âm thanh phát ra lại là —— "Khụ pi!"
...
Vân Dục Hưu nghe được phía sau truyền đến tiếng Ngọc Li Hành.
"A Li đã trở lại —— "
Giống như thật vậy.
Hắn thỉnh thoảng sẽ nghe thấy thanh âm này, mỗi lần quay đầu lại, phía sau đều chỉ có một đống lớn thi thể khó coi, nhưng hắn mỗi lần vẫn nhịn không được, phải quay đầu lại xem.
Hắn ngoái đầu nhìn lại.
Lần này đúng là thật sự.
Hắn đứng yên, ngóng nhìn, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Nên trừng phạt cái tên về trễ đáng giận này như thế nào đây?
Đến gần, hắn phát hiện cái cô gái này đầy người là những tua rua màu đen, tựa như một con bạch tuột lớn vừa đi vừa phun mực.
Hắn bỗng nhiên mệt mỏi.
Hắn nghĩ, những người đó có phải hết ý tưởng rồi hay không, bằng không làm sao dám dùng một cái đồ dỏm thấp kém như vậy đến hồ lộng bản thân hắn?
Khi trong tay nữ nhân kia ngưng ra một mũi giáo sắc nhọn, hắn không hề có chút nào cảm thấy kinh ngạc.
Quên đi.
Hắn cũng rất mệt.
Kết thúc tại đây đi.
Ánh mặt trời hồi lâu không thấy đang xuyên qua lớp màn mây tuyết âm u nặng nề, dừng lại trên vai hắn.
Trong thiên địa, chỉ còn lại một vệt ánh sáng như vậy.
Vân Dục Hưu ngẩng đầu, thấy một con chim tròn vo đang phất phơ lượn lờ trong cơn gió tuyết, quay chung quanh luồng ánh sáng kia, cực kỳ chật vật bay về phía hắn.
Trong đầu hắn hiện lên một cái ý niệm: Đây là béo đến mức mây đen cũng không nâng được nàng sao?
Hắn nâng nâng tay.
Một bàn tay, bóp nát đầu mũi giáo đang mạnh lẽ cắt rách da của hắn.
Tay kia thì xuyên qua gió tuyết vô tận, nắm lấy cái cánh nhỏ đang giẫy giụa lung tung kia.
Hắn biết cái nữ nhân đầy người là xúc tu đen nhánh kia đã cuốn lấy Ngọc Li Hành trốn về phương xa, nhưng hắn căn bản không thèm để ý tới.
Giờ phút này, đám thần binh như châu chấu cũng giết đến.
Hắn mang theo cái cục tròn vo trong ngực, đổ người về phía sau, thẳng tắp ngã vào trong tuyết.
Hắn ngã xuống đất, đưa nàng đến trước ánh mắt, liền dùng ánh mắt duy nhất cẩn thận đánh giá cái con chim đã lâu mới gặp này. Cái bụng tròn vo sáng choang hình như là hơi nhỏ đi một chút, nhưng vẫn như một vầng thái dương càng sáng ngời, chiếu cho tầm nhìn của hắn bị loá lên một mảnh sáng như tuyết.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt hung ác như vậy.
A Li cho rằng tên Vân Dục Hưu biến thái này một giây sau liền muốn ném nàng vào miệng ăn sống.
Nàng cuộn tròn mấy cái vuốt lại, cảnh giác theo dõi hắn.
Vân Dục Hưu bỗng nhiên cười rộ lên tiếng khanh khách.
Vòng thần binh thứ nhất đã vây đến trước mặt, vô số đao kiếm thuật pháp đập về phía khuôn mặt tên điên rồ đang nằm trong tuyết này.
Hắn ngay dưới mí mắt bọn họ, hóa thành một chùm sương mù đen, tán đi.
Mang theo con điểu của hắn.
Chỉ có A Li thấy, trước khi tiêu tán, khóe mắt hắn rơi ra một giọt lệ.
...
A Li bị Vân Dục Hưu nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hắn giống như người điên, đầu tiên là bay tới một ngọn núi tuyết cao cực kì hiểm tuyết trở, tìm được một đóa tuyết liên hoa trong suốt, cho nàng ngửi nửa ngày, cũng không cho nàng ăn.
Sau đó hắn lại mang theo nàng lướt đến trên mặt hồ kết băng mỏng đang rơi đầy bông tuyết, cho nàng xem mấy con cá xám lớn bơi qua bơi lại dưới mặt băng. Cũng không thèm bắt cho nàng ăn.
Cuối cùng, hắn tìm một khe núi ấm áp, ngồi giữa góc hẹp tránh gió.
"Ta biết, nàng cái gì cũng không nhớ rõ." Hắn nâng A Li đến trước mặt.
A Li vội vàng lắc đầu. Nàng muốn nói nàng cái gì cũng nhớ được, nhưng trong thân thể nàng hiện tại một điểm ma khí cũng không có, nhất thời không thể nói chuyện, cũng không thể biến hóa.
"Không sao hết. Ta đây liền nói cho nàng." Khoé môi Vân Dục Hưu hiện lên một chút ý cười vui vẻ, "Nàng là thê tử của ta. Tình cảm của chúng ta rất tốt. Nàng phi thường yêu ta, vì ta mà chết, hiện tại lại vì ta mà quay về."
Khoé miệng A Li quất thẳng lên.
"Cho nên không cần khẩn trương, " hắn cong ánh mắt lên, tiến lại càng gần, khóe môi tươi cười, giảo hoạt như một con hồ ly, "Ngày sau ta sẽ đối đãi tốt với nàng. Chúng ta vẫn sống chung với nhau như trước kia là tốt rồi."
Tổn thọ!
Nếu hắn phát hiện nàng căn bản không có mất trí nhớ, khẳng định sẽ thẹn quá thành giận một phen!
A Li chuyện này vẫn thật rõ ràng —— chỉ cần ở cùng với Vân Dục Hưu, mạng nhỏ của nàng liền vĩnh viễn treo trên đai lưng thôi.
- ---------------
Tác giả có chuyện muốn nói: ta làm một bản tổng kết ngắn gọn ——
Thế giới lần thứ nhất: Ngọc Hư Tử hố chết A Li cùng Vân Dục Hưu, đoạt xá Diêu Khanh Khanh, chiếm được thần cách trở thành người thắng lớn nhất. A Li trong trạng thái niết bàn nhìn thấy Diêu Khanh Khanh chuyển thế, sau đó viết "Khanh Khanh tu tiên truyện", nhớ kỹ tình tiết trong sách, sau đó niết bàn trùng sinh về lúc trước khi hết thảy xảy ra, ý đồ ngăn cản âm mưu của Ngọc Hư Tử.
Thứ giới lần thế hai (hiện thế): A Li trong óc chỉ chứa nội dung quyển "Khanh Khanh tu tiên truyện" cùng một đống ngôn tình (không phải nha!) đã trở lại! Nàng cùng Vân Dục Hưu nói chuyện luyến ái, sau đó thăng.
Thế giới lần thứ ba: A Li bỏ qua thần lực niết bàn, giữ lại trí nhớ, trở lại ben cạnh Vân Dục Hưu. Mặt sau chính là thân ái ôm ôm!
Lại lần nữa đứng ở cửa thánh cung, cảm giác phảng phất như đã cách một thế kỷ.
Ở trong này, đã có thể rành mạch thấy bộ dáng Dung Trích Tinh.
Hắn khoanh chân ngồi ngay ngắn ở trung tâm hoa sen, thân thể đã bị tử khí như đám bụi xanh lục đồng hóa, khi trợn mắt, trong con ngươi chỉ còn một đám bụi xanh đục ngầu, phản chiếu ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.
A Li hóa thành hình người, sóng vai đứng bên cạnh Vân Dục Hưu, thở dài nói: "Tội tình gì chứ? Rõ ràng đã là Đại Thánh Quân được người ngưỡng vọng kính trọng, đứng đầu tiên giới, vì sao hắn còn muốn đi lên con đường tà đạo. Biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy, làm tất cả những chuyện này còn có ý nghĩa gì?"
"A, " hắn đầy mặt châm chọc, "Theo đuổi sức mạnh rất dễ làm cho người đánh mất thần trí. Ngươi cho là thế nhân đều giống ngươi sao."
A Li vừa xé mở kết giới liên tâm trước mặt, vừa nghiêng đầu buồn bực nói: "Giống ta thì thế nào, ta không phải là một người bình thường nhất rồi sao."
Hắn liếc liếc nàng một lát, ý tứ hàm xúc không rõ cười rộ lên.
A Li phát hiện ánh mắt của hắn luôn dừng lại trên giữa trán của nàng, phảng phất mưu chỗ đó có cái gì kỳ quái ấy.
Dung Trích Tinh nghĩ muốn cháy não cũng không nghĩ ra cách nào đột phá khỏi liên tâm, nhưng dưới tay A Li, kết giới rất nhanh bị mở bung ra một lỗ hổng.
Sắc mặt Vân Dục Hưu ngưng trọng lên, ánh sáng trong mắt sâu thẳm, hắn ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, ánh mắt phảng phất có thể xuyên qua màn mây đen dày đặc bị tử linh lực đưa tới.
"Ô ông —— "
A Li nghe được một tiếng trầm minh như không tồn tại.
Tròn lòng có sở cảm, nàng liền nhìn về phía bầu trời trên liên tâm.
Không biết là có cái gì chiếu xuống dưới, mà những tầng mây đang chất chồng xếp đầy phía trên Trung Châu, bỗng nhiên nhất oanh một tiếng rồi biến mất!
Vân Dục Hưu bỗng nhiên túm lấy nàng một phen, ống tay áo rộng giơ lên, đỡ cho nàng cơn gió từ trên trời đánh úp lại!
Từ trên bầu trời như tụ tới tất cả không khí, trong nháy mắt đều bị ép thành lát, ầm ầm đập nát vào vị trí của ba người chính giữa.
Cảm giác kỳ dị đến cực điểm, A Li cảm thấy bản thân hình như bị xuyên qua đao phong, hoặc như bị ấn xuống cái đầu đang ló ra khỏi mặt nước thăm dò.
Thân thể Dung Trích Tinh bị đè ép xuống còn mười trượng!
Giờ phút này hắn thoạt nhìn tựa như một cái khinh khí cầu tròn dẹp màu xanh lục đục ngầu, nhất thời bị ép chặt trên đài sen mà không thể động đậy.
Trong phạm vi hình trụ đường kính mấy trăm trượng, bỗng nhiên tất cả biến thành chân không. Chỉ sau một luồng gió mạnh, không khí bốn phía cuồng bạo dũng mãnh đánh vào, lấy thánh cung làm trung tâm, hình thành một cơn lốc khổng lồ khủng bố đến cực điểm!
"Đến rồi." Vân Dục Hưu trầm giọng nói.
A Li không cần ngẩng đầu cũng biết nó đến rồi!
Bởi vì hết thảy trong tầm mắt đột nhiên liền biến thành màu đỏ hồng.
Ngay cả hắc bào của Vân Dục Hưu đều bị nhuộm thành hồng bào.
Nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời cao vô tận như đã hừng hực bốc cháy lên, lửa cháy phảng phất như vĩnh cửu, không để tồn tại hậu thế.
"Trời cao bị thiêu đốt." Vân Dục Hưu nói. Ánh mắt của hắn có chút mờ mịt, giống như buông xuống cái gì, lại giống như nhặt lên cái gì.
A Li gật gật đầu, có chút khẩn trương nắm lấy tay áo của hắn: "Ta hiểu mà, mấy thiên thạch khi xẹt qua tầng khí quyển, đều sẽ ma sát bốc lửa."
Hắn nhìn nàng thật sâu, liếc mắt một cái: "Ngươi đối phó Dung Trích Tinh."
A Li lại kỳ dị đọc hiểu ánh mắt hắn.
Nàng nắm chặt hắn: "Không, không phải là ngươi. Là ta! Ta đi! Đừng quên ý hợp tâm đầu, nếu ngươi chết ta cũng sẽ chết! Nếu ngươi chết vậy chẳng phải ta tự nhiên cũng uổng mạng!"
Vân Dục Hưu trùng trùng ngẩn ra, khóe mắt run rẩy, biểu cảm quỷ dị làm A Li muốn bật cười.
Nàng nói: "Đừng khinh thường ta. Ta chắc chắn mổ cho hắn chạy trối chết."
Thân thể nàng vừa động, bỗng nhiên phát hiện tay mình bị nắm lấy.
Ánh mắt của hắn kịch liệt lóe ra, cũng không nói chuyện.
A Li rút xuống tay, không được.
"Dù sao ta cũng không là gì của ngươi." A Li cố ý nói, "Ta chết đi ngươi còn bớt được một tử địch, ngươi không cần phải lo lắng ta ngày nào đó bỗng nhiên tìm ngươi đồng quy vu tận."
Đồng tử của hắn càng rút càng nhỏ, cho đến biến thành một điểm châm chọc.
Giọng phát ra từ trong cổ họng hắn khàn khàn không giống như thanh âm của hắn: "Không. Ta tuyệt đối không lo lắng."
Hắn giống như phát hiện chỗ nào đó không đúng, bổ sung thêm, "Không lo lắng chuyện đồng quy vu tận, không phải không lo lắng....chuyện khác."
'Ngươi.' hắn dùng ánh mắt nói, 'Không phải không lo lắng ngươi.'
Mũi A Li bỗng nhiên chua xót.
Nàng bình tĩnh nhìn ánh mắt hắn, nói: "Đừng lo lắng, ta không có việc gì. Cho dù ta thật sự đã chết, còn có ca ca, còn có cô cô, còn có cha ta, nương ta, còn có ngươi, nhiều người như vậy mà, thế nào cũng có thể thành công triệu hồi ta về! Hiện tại cần lo lắng là ta có thể thành công mổ chạy hắn hay không thôi!"
"Ai biết khi trở về thì là cái gì chứ." Khoé môi hắn hiện lên ý cười lành lạnh.
Đầu quả tim A Li run lên.
Đúng vậy, nàng biết nàng chính là nàng, không phải là Ngọc Li Thanh, không phải là Huyền Hoàng, cũng không phải khác ai. Nếu chết thật, lại lần nữa trở lại thế gian, là ai?
"Đương nhiên là ta." Môi nàng giơ lên một nụ cười rực rỡ, dưới bầu trời đỏ rực, đẹp đến làm cho hắn có chút quáng mắt.
Hắn vẫn cầm lấy tay nàng.
"Ta không đồng ý." Hắn trùng trùng nheo mắt lại.
A Li thở dài một tiếng.
Nàng cảm thấy đây chính là thời điểm bày ra kỹ thuật chân chính!
Ngay lúc môi Vân Dục Hưu vừa động, chuẩn bị nói ẩu nói tả, A Li bỗng nhiên kiễng mũi chân, dùng môi của mình ép lời nói của hắn trở về.
Hắn không tự chủ buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay nàng, hai tay ôm ra phía sau thân thể của nàng, hơi có một chút chần chờ, phảng phất như không biết nên ôm ấp một người như thế nào.
Liền ngay tại đây, A Li nhanh chóng thoát đi bên người hắn, ngoái đầu nhìn lại cười, hiện ra thần ma thân, lướt thẳng lên!
Vẻ mặt Vân Dục Hưu bỗng nhiên dữ tợn!
Hắn nhấc chân muốn đuổi theo, lại phát hiện A Li vụng trộm dùng một luồng ma khí trói mắt cá chân của hắn vào trên toà sen của Dung Trích Tinh. Hoá ra ban nãy nàng cố ý xé một lỗ chỗ kết giới, là vì muốn hố hắn?!
Tốt lắm, phá vỡ ma nguyên bản mạng của nàng, chỉ sợ sẽ mất thời gian hơn so với giết chết Dung Trích Tinh nhiều!
"Ta có thể rơi xuống trúng đầu ngươi cho u lên một cục bất cứ lúc nào nga!" Thanh âm mang cười của A Li nhanh chóng đi xa.
Vân Dục Hưu giận dữ, một quyền nổ nát kết giới liên tâm.
Khi A Li lướt vào trong tầng, nghe được phía dưới xa xa truyền đến tiếng Dung Trích Tinh gào thảm thiết.
Nàng nghiêng đầu, một đường hướng về phía trước.
Không khí đã bị thiêu đốt hầu như không còn, bất quá nếu bằng thực lực của nàng giờ phút này, sớm không cần thiết phải thở.
Uy áp rất nặng, từ bốn phía cuốn vào cơn lốc xoáy nháy mắt nhảy lên tới trời, biến thành vô số hỏa phong vờn quanh bên cạnh nàng.
Nhưng chỉ với mấy đốm lửa nhỏ gió con đó căn bản không đủ để tạo thành bất cứ thương tích nào cho nàng!
A Li tin tưởng mình, nghển cổ bay lên.
Phía trên phảng phất như luyện ngục đầy lửa, càng lên cao, trong tầm mắt càng là chỉ còn lại có một mảnh đỏ đậm.
Nàng dần dần phát hiện tầng tầng lớp lớp sóng lửa đang phân ra trình tự.
Có những cái gì đó màu sắc giống nhau hình như đang muốn phá sóng mà ra!
Nàng dang rộng cánh, thẳng người đón nhận! Ánh sáng bốn phía dần dần đã xảy ra biến hóa, tuy rằng chịu ảnh hưởng của biển lửa kia nên không thể thấy rõ bộ dáng của tầng khí quyển, nhưng rất hiển nhiên, giờ phút này độ cao đã xa vượt xa qua khỏi cực hạn nhận thức của A Li.
"Ô —— ông —— "
Biển lửa vô tận bỗng nhiên trào ra bốn phía, A Li kinh ngạc mở to hai mắt ——
Xuất hiện tại trong tầm mắt, đúng là một bàn tay!
Là loại có vân tay đàng hoàng nha.
Cho nên, thần cũng bất quá chỉ là người thôi, chẳng qua là lực lượng quá mức cường đại, trên thế gian này không ai có thể với tới mà thôi.
Một giây sau, A Li cảm thấy phán đoán của bản thân sai lầm rồi.
Cái thứ này tuyệt đối không phải là người, mà là quái vật!
Quái vật chân chính m!
Bởi vì ở chính giữa lòng bàn tay, bỗng nhiên có một con mắt, đang chậm rãi mở ra!
"Y ~~~ "
A Li hung hăng không chút khách sáo thể hiện thái độ với cái hình thù kỳ quái này.
Sau đó, nàng gắt gao mím chặt mỏ.
Nàng đã ý thức được cái gì là Thần Mục Phạt.
Nếu như nói, chỉ với con bàn tay này cũng đã làm bóc lên một trận sóng lửa bừng bừng, đủ để phá hủy một tinh cầu, như vậy một khi con mắt trong lòng bàn tay mở ra, cả phương thiên địa trong lúc đó, có lẽ ngay cả không gian cũng không còn tồn tại!
Giờ phút này, nó chỉ mới mở ra một khe hẹp, A Li liền cảm giác được hết thảy trước mặt đều bắt đầu tan thành tro bụi bên trong tầm mắt không thể miêu tả nổi kia!
Nàng vẫn quá ngây thơ rồi.
Cho rằng dựa vào một thân nhiệt huyết, là có thể bộc phát ra tiềm lực vô cùng, vượt cấp đánh quái sao?
"Nói muốn mổ ngươi, chính là muốn mổ ngươi nha!"
A Li hít sâu một hơi, đem tất cả thể khí mang theo tro tàn kỳ quái hút vào trong bụng.
Nàng dựa vào bản năng, hung hăng châm lửa ma tâm của bản thân!
Nếu như có người đang trôi nổi trên trời cao vạn trượng này, liền sẽ phát hiện, trong biển lửa hung hãn, ẩn ẩn có thể nhìn ra một con phượng hoàng hai màu đen trắng, đang chậm rãi lột xác thành hoả phượng màu cam vàng!
Đẹp như vậy, hoành tráng như vậy.
Ngay sau đó, nàng xuyên qua biên giới đang điên cuồng tan thành tro bụi, ầm ầm tiến thẳng vào con mắt chỉ mới hé ra một đường nhỏ hẹp kia!
...
Ta là ai? Ta đang ở đâu?
A Li mơ mơ màng màng phục hồi tinh thần lại, dùng một hồi lâu để suy xét nhân sinh.
Nàng nhìn thấy hai cái khối đồ án đang nổi ở trước mặt mình.
Một cái trong đó đã hóa thành màu xám trắng, đang chậm rãi tiêu tán.
A Li nghĩ tới.
Bản thân là Huyền Hoàng, trời sinh có được thần lực niết bàn. Sau khi tử vong, có thể tự do ra khỏi dòng thời gian, cũng có thể giống như một đứa con nít chơi nhảy cầu, nhảy vào trong dòng sông thời gian, tuỳ ý trùng sinh niết bản ở một thời điểm nào đó mà mình thích.
Nếu như hành động của Huyền Hoàng thay đổi lịch sử, như vậy đoạn lịch sử bị thay sử sẽ hóa thành một cái đồ án màu xám trắng, chậm rãi biến mất trong dòng sông thời gian.
A Li nháy mắt nhớ được hết thảy.
Hoá ra, nàng đã từng niết bàn, cũng từng trùng sinh.
Nàng chăm chú nhìn đoạn lịch sử bị nàng thay đổi, hiện thời đã là đoạn lịch sử không tồn tại.
[ Đồ án xám trắng —— Kiếp thứ nhất của A Li ]
Nàng đã từng là một con phượng hoàng tự do tự tại, ở một ngọn núi có bốn mùa đều là mùa xuân. Bởi vì có phượng hoàng đến ở, mọi người đặt tên cho ngọn núi là Phượng Tê Lĩnh.
Thường xuyên có người hướng nàng cầu nguyện, còn để lại rất nhiều hoa quả tươi mới trên địa bàn của nàng.
Bọn họ đều không biết, kỳ thực nàng muốn ăn nhất chính là cái món chim trĩ nướng mà bọn họ làm. Đáng tiếc là chưa từng có ai dám dùng cái món nhạy cảm như vậy đến dâng cho chim phượng hoàng.
Nàng có thể nghe hiểu bọn họ nói chuyện, nhưng cũng không để ý tới bọn họ.
Những người này, thường xuyên nhắc tới một cái tên —— Ngọc Hư Tử. Bọn họ thỉnh thoảng vì người này này cầu kỳ nguyện, nguyện hắn tuổi tuổi bình an.
Năm rộng tháng dài, A Li bị thành công tẩy não, nàng cũng cảm thấy Ngọc Hư Tử là người tốt.
Nàng đã quên bản thân mình đã kết bạn với Ngọc Hư Tử như thế nào, chỉ nhớ rõ người này vô cùng không chán ghét, mỗi lần đi ngang qua Phượng Tê Lĩnh, đều sẽ mang cho nàng một câu chuyện xưa thú vị, hoặc là một số đồ chơi mới, nhưng tuyệt đối sẽ không phiền nhiễu đến nàng.
Có một lần Ngọc Hư Tử mất tích, A Li nghe được tin tức của hắn trong lời khẩn nguyện của đám cư dân đang vô cùng lo lắng —— Ngọc Hư Tử đi trừ ma.
Đó là một con đại yêu ma phi thường khủng bố, tên là Thiên Đế.
A Li cảm thấy có thể giúp người quen của bản thân làm một chút chuyện, vì thế nàng theo lời chỉ dẫn của mọi người, thuận lợi tìm được chiến trường.
Thiên Đế quả nhiên là một con đại yêu ma thật đáng sợ, nó có một đôi lỗ tai vừa nhọn vừa dài, có lân giáp thuần màu đen như tinh thiết, hai cái cánh lớn hễ giơ lên là có thể tạo ra cơn lốc xoáy lớn cuốn đi tất cả, còn có một đôi môi đỏ đậm như máu, ánh mắt hung tàn thô bạo.
Ngọc Hư Tử bị nó đè bẹp dưới móng vuốt, nó đang muốn ngắt đầu của hắn.
A Li không lưỡng lự liền đánh lên.
Xấu xa như vậy, nhất định là đồ trứng thối.
Ngay khi Li nhảy lên lưng con đại yêu ma này, dùng vuốt kềm lấy nó, chuẩn bị cúi đầu xuống mổ nó, mặt đất bỗng nhiên liền sụp xuống.
Cạm bẫy bố trí trên chiến trường, hai con cự thú đồng loạt rơi xuống đến một tiểu giới cằn cỗi.
Bất quá A Li đã không để ý tới hoàn cảnh thay đổi, bởi vì con đại yêu ma này thật sự quá hung tàn, ánh mắt nó nói cho A Li, nó sẽ xé nàng thành một vạn miếng! Sẽ gặm nát xương cốt của nàng!
Hai con cự thú tiếp tục tranh đấu, làm cả một vùng đất gồ ghề bị nghiền thành bình nguyên.
Cuối cùng A Li đã chết, Thiên Đế trọng thương sắp chết, phía sau có bốn người đuổi theo tay mang bốn cái ống khoá thật lớn, khoá chết con cự thú kia trên bình nguyên.
Sau khi niết bàn, A Li tự do chạy nhảy bên ngoài dòng thời gian, lại đi xem tiểu giới này tiếp tục vận hành về phía trước như thế nào.
A Li cũng không tức giận, chủng tộc của nàng quyết định cho hình thức tư duy của nàng —— đã chủ động ra tay với người ta, thì phải chuẩn bị tinh thần bị người ta giết chết. Huống hồ một trận này đánh thật sự là thoải mái, nàng còn nhớ rõ khi bản thân gần chết, Thiên Đế cắn chặt mạch cổ sau gáy nàng, nhưng cũng không uống máu nàng, kết quả là máu phượng hoàng của nàng hấp dẫn tới số lượng chuột không đếm xuể. Sau khi nàng niết bàn, chúng nó đem con cự thú đang ngắc ngoải sắp chết này làm thành kho lúa, từ từ rứt thịt đại yêu ma...
A Li lúc đó cảm thấy, bản thân thẳng thắn dứt khoát chết đi thật sự là may mắn, nếu giống như Thiên Đế, nửa chết nửa sống bị vây ở chỗ này còn bị chuột cắn, mới thật sự gọi là sống không bằng chết.
Hình phạt thảm khốc nhất cũng không thể hơn cái này!.
Lại sau này, A Li phát hiện bản thân mạc danh kỳ diệu lại nhảy vào dòng sông thời gian, lúc này, nàng không biết vì sao thành một người tên là Ngọc Li Thanh, mạc danh kỳ diệu cùng Ma Tôn do nguyên hồn của đại yêu ma kia chuyển thế đồng quy vu tận! Còn chưa có lấy lại tinh thần, lại một lần nữa đầu óc choáng váng đầu thai thành yêu ma, chết trên tay Giang Nhật Dật.
A Li hung hăng gõ gõ cái não chim vào nước của mình, quay đầu nhìn đoạn lịch sử kia.
Cảm giác của nàng đối với dòng sông thời gian là toàn phương vị, nếu nàng nguyện ý đủ nhẫn nại, hoàn toàn có thể đào ra bất cứ chuyện gì của bất cứ người nào từng làm mà không ai hay biết. Có lẽ cái khả năng này chiếm dụng phần cứng trong não thật sự quá lớn, cho nên khi nàng niết bàn trùng sinh sẽ không nhớ lại bất cứ chuyện gì.
Nàng tìm chút thời gian, tìm manh mối, phát hiện tất cả những thứ này đều là Ngọc Hư Tử bố trí.
Hắn giống như một cái bóng u ám ẩn núp trên thế gian, ở sau lưng lặng lẽ ảnh hưởng tới hai người Diêu Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật. Hắn đầu tiên là dụng cấm thuật của thần giới triệu hồi nguyên hồn của Thiên Đế Huyền Hoàng về cho hai người này giết, lại hao hết tâm lực, an bày cho bọn hắn vô số cơ duyên, giúp hai người này đi lên vị trí cao nhất của thế gian.
Ở thời điểm Diêu Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật chuẩn bị quyết chiến trận cuối cùng với Vân Dục Hưu, Ngọc Hư Tử lén sắp xếp đại trận tử linh liên hoa xung quanh bản thể của Thiên Đế, luyện hoá tất cả những người bên trong Dục Đều, mang theo hơi thở của Thiên Đế cùng với hơi thở tử linh bốc lên trời, để thần giới cảm giác được, giáng Thần Mục Phạt xuống —— chính là vì bản thể đã bị phá hủy, Vân Dục Hưu mới đột nhiên hoàn toàn biến mất thực lực, chết dưới kiếm Diêu Khanh Khanh.
Sau đó, một phương tiểu giới này bị triệt để phá hủy, Ngọc Hư Tử nhân cơ hội dẫn đường cho Diêu Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật né qua khỏi thần quang đang tiêu diệt mọi thứ, phi thăng lên thần giới! Đúng! Cái chuyện thoát phá hư không này, không hề có một xu quan hệ nào với những người tu hành của tiểu giới này! Thoát phá hư không này là đến từ Thần Mục Phạt, chỉ có lực lượng của thần mới đủ đả thông thông đạo giữa thần giới cùng tiểu giới này, xem như là hạ giới!
Ngọc Hư Tử muốn trở lại thần giới, biện pháp duy nhất đó là đưa tới Thần Mục Phạt. Hắn đã không cam lòng thành thành thật thật làm tay sai của thần, hắn tìm mọi cách bố trí, muốn thoát thân, là vì một thân phận mới —— là một cư dân hạ giới đoạt được thần cách với lịch sử trong sạch!
Về phần hắn sau khi bị phái xuống dưới hạ giới, lòng sinh oán hận mới làm việc này, hay là nói hết thảy vốn nằm trong kế hoạch của hắn, vậy cũng chỉ có chính hắn mới biết được.
Đến thời điểm phi thăng thần giới, dưới sự bố trí của Ngọc Hư Tử, hai người Giang, Diêu đã triệt để bị dục vọng khống chế, biến thành một con rối có thể đoạt xá bất cứ lúc nào.
Khi khoảng khắc này đến, Ngọc Hư Tử quyết định đoạt xá Diêu Khanh Khanh.
A Li đi theo sợi tàn phách đã ngớ ngẩn đến rã rời của Diêu Khanh Khanh kia, đến một thế giới khác.
Không biết qua bao nhiêu năm, tàn phách của Diêu Khanh Khanh đánh bậy đánh bạ, chui vào trong bụng của một phụ nữ có thai.
Nhưng chấp niệm của sợi tàn phách này quá nặng, trong mộng thường xuyên hô lên những chuyện cũ đã từng huy hoàng. Rốt cục có một ngày, nàng ta ngồi xuống, viết quyển tiểu thuyết "Khanh Khanh tu tiên truyện".
Chuyển thế thân của Diêu Khanh Khanh tận lực điểm tô làm đẹp cho từng đoạn qua lại trong tiểu thuyết, đem rất nhiều sự tình đều quy vào "Bất đắc dĩ", "Bị buộc ".
Cũng là lúc này đây, A Li phát hiện những kiến thức hay hình ảnh này chỉ chiếm một góc rất nhỏ trong cái não chim của mình, nếu so sánh với toàn bộ tin tức trong đầu mình, bấy nhiêu tin tức này nhỏ đến cơ hồ có thể xem nhẹ không cần nhớ.
Nàng thử vừa châm chọc vừa đọc xong quyển "Khanh Khanh tu tiên truyện", âm thầm nhớ kỹ mấy tình tiết này lại.
Chỉ có nhớ kỹ tình tiết trong sách, nàng liền không lại giẫm lên vết xe đổ!
Nàng tuyệt đối sẽ không để cho âm mưu của Ngọc Hư Tử đạt được!
Người kia, ngay từ đầu đã không có ý tốt, hắn cố ý tranh thủ hảo cảm của đầy người qua đường, để cho A Li từ trong miệng người khác nghe được sự tích xuôi tai về hắn, từ đó hình thành tiềm thức chủ quan, cho rằng hắn là người tốt nhất —— không thể không nói, một chiêu này phi thường dùng được.
A Li tức giận.
Tức giận vô cùng.
Nàng quyết định muốn làm hỏng chuyện của hắn!
Vì thế nàng chọn thời điểm tốt, một đầu nhảy vào ——
[ Đồ án vẫn màu sắc sinh động —— hạ giới hiện tại ]
Đúng là lúc Ngọc Hư Tử vừa mới sử dụng cấm thuật thần giới triệu hồi nguyên hồn của Vân Dục Hưu, lại đang định tác pháp triệu hồi Huyền Hoàng nàng về.
Nàng mang theo ác ý tràn đầy, nguyên hồn cường đại lao xuống như sấm sét, gào thét xuyên qua trên người Ngọc Hư Tử vẫn trong trạng thái nguyên hồn!
Một cú mổ này cũng đủ độc, đâm cho nguyên hồn của Ngọc Hư Tử nguyên khí đại thương, hắn chỉ có thể lợi dụng hai người Ngọc Li Hành cùng Ngọc Lâm Lang đến triệu hồi A Li, cũng tạm thời mất đi năng lực làm yêu làm quỷ.
Lúc này là lúc A Li vừa mới đi qua cái kiếp của Ngọc Li Thanh kia —— nàng cho rằng bản thân xuyên vào một quyển tiểu thuyết " Khanh Khanh tu tiên truyện", sống lại một đời.
A Li đụng Ngọc Hư Tử một cái té ngã, bản thân cũng mơ mơ màng màng đi theo lịch sử một đoạn lớn. Cho đến khi một ngày kia, khi Vân Dục Hưu xuất hiện trước mặt, nàng mới một cái giật mình nhớ tới tình tiết trong quyển "Khanh Khanh tu tiên truyện".
Sau này nàng cùng Vân Dục Hưu ở bên cạnh nhau, đem tất cả các loại cơ duyên xảo hợp mà Ngọc Hư Tử bố trí trên người hai người Giang, Diêu kia đập tan đến thất linh bát lạc, trực tiếp làm cho hai người Giang, Diêu phản bội nhau, giết nhau.
A Li nhìn lại một màn lại một màn. Nàng phát hiện Vân Dục Hưu mỗi một lần khẩu thị tâm phi, đều sẽ lặng lẽ giấu tay vào một nơi nàng không nhìn thấy, nhẹ nhàng vuốt phẳng cọng lông chim nhỏ xinh đẹp trong lòng bàn tay —— đúng là cọng lông xinh đẹp nhất có màu óng ánh như ngọn trai đầu tiên bật ra trên cánh A Li lúc trước.
Vì tồn tại bên ngoài dòng sông thời gian, A Li cũng không có hình thể.
Nhưng mà không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy hốc mắt bản thân ê ẩm, ngực lại nóng lên.
Nàng rất nhanh sẽ thấy bộ dáng chết đi của bản thân.
Rất đẹp.
Con phượng hoàng hai màu đen trắng rất xinh đẹp, nhưng hỏa phượng bùng cháy còn đẹp hơn, như một trái cầu lửa trong suốt.
Không biết có phải là vì một cú mổ kia của nàng đủ chính xác đủ mạnh hay không, nhưng sau một kích đó, Thần Mục Phạt khép kín lại, tay thần vậy mà lui trở về!
Nàng nhìn thấy trên mặt Vân Dục Hưu vẫn thủy chung lộ vẻ nhe răng cười, sau khi tay thần lui đi, hắn tế ra Tử Liêm, đập ra một khe hở ở hai giới ngay trong lúc đó!
Lực lượng thần cảnh nồng đậm đến cực điểm cuồn cuộn không ngừng chảy về hướng hạ giới nhân gian nhỏ này.
Mà hắn, giết lên thần giới.
Đơn thương độc mã.
Hắn như không muốn khối thân thể này nữa, thẳng tắp giết về hướng Thần Sơn, người đứng đầu thần giới.
Nam nhân này thật sự là đẹp mắt, sau khu hắn xuất hiện, A Li đều lười liếc mắt đến Ngọc Hư Tử.
A Li theo dõi hắn, thấy hắn càng không ngừng đối mặt với một đám thần binh nhiều như châu chấu, một khắc cũng không dừng.
Động tác của hắn vẫn lưu loát như vậy, hắn giống như cố ý không cho bản thân bất giây phút nào để thở, có bị thương cũng không lưu ý tới. Tay trái của hắn vẫn thủy chung thả ở bên người, trong lòng bàn tay nắm lấy cọng lông chim mỏng manh kia.
Nơi hắn bước qua, đều là đất cằn ngàn dặm. Có máu của hắn, càng nhiều hơn nữa là máu địch nhân của hắn.
Ngẫu nhiên, A Li sẽ thấy hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh mắt hắn trống rống, ngữ khí thật hung hăng.
"Ta cho ngươi ba năm, nếu dám thất ước, ta tự tay giết ngươi."
A Li theo bản năng rụt cổ.
Nàng cảm thấy của tầm mắt của hắn giống như xuyên qua dòng sông thời gian, tinh chuẩn bắt giữ được nàng.
Mặt trời mọc, mặt trời lặn, chốc lát đã trôi qua nhiều năm. Gương mặt hắn bị cắt một vết thật dài, hắn lại nhìn trời.
"Ta không giết ngươi. Khi nào thì trở về." Ngữ khí của hắn thật lạnh, ánh mắt càng trống không.
Lại một lần nữa, hắn bị đứt một chân. Hắn liền cứ kéo lê nó như vậy, đi trên mặt đất đã phủ kín máu tươi.
"Chậc, không thú vị gì cả." Hắn ngửa đầu, khoé môi tinh xảo lộ ý cười lành lạnh.
Trong lòng A Li sốt ruột một phen.
Cho dù bây giờ nàng lại mạnh mẽ nhảy vào đi, cũng sẽ không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thể nhớ được hắn —— nàng chỉ biết nhớ mỗi cái quyển tiểu thuyết mà từ trước xem qua "Khanh Khanh tu tiên truyện " kia, sau đó đối mặt với một thế giới hoàn toàn khác trong sách, một mặt ngơ ngác.
'Trấn định, trấn định, nhìn nhìn lại.'
A Li càng không ngừng trấn an bản thân, nhanh chóng nhìn lại.
Mỗi khi Vân Dục Hưu ngẩng đầu nhìn trời, A Li đều sẽ không đành lòng mở mắt xem.
Giờ này khắc này, nàng thật hy vọng hắn kỳ thực tuyệt đối không để ý tới mình.
Không có biện pháp, nàng chỉ là chim, bản chất của chim chóc đó là, ai đối với nàng tốt, nàng sẽ không nhịn được đối tốt lại với người đó.
Không muốn tốt cũng không được!
Làm sao bây giờ?
Vân Dục Hưu càng ngày càng hư nhược rồi.
Không biết vì sao, 'Thần' vẫn luôn không tự mình ra tay, chỉ phái ra vô số thần binh cấp bậc thần phó đi tìm chết, ngẫu nhiên cũng có m mang theo vài cường giả cấp bậc Thần Sử ra, thừa dịp Vân Dục Hưu chưa chuẩn bị, chế tạo trên người hắn một ít vết thương không lớn không nhỏ, giống như muốn cố ý kéo dài cái chết cho hắn!
A Li không tin Vân Dục Hưu không phát hiện ra âm mưu của 'Thần'.
Nhưng hắn căn bản không thèm để ý.
Tựa như hắn không thèm để ý những vết thương trên người này vậy.
Nàng bỗng nhiên có chút hiểu rõ.
Thiên Đế có cánh. Hắn kỳ thực cũng là một con chim.
Loại động vật như chim liền là thế này, bạn lữ đã chết thì rất khó sống một mình nha.
A Li gấp đến độ xoay vòng vòng.
Một ngày này, Vân Dục Hưu xuất hiện trên một cánh đồng tuyết vô tận.
Phía trước, chi chít ma mật thần binh như thủy triều đang vọt tới trước mặt hắn.
Phía sau, là đại địa đã hút no máu tươi, chỉ còn lại dày đặc những phần chân tay đã bị đứt lìa.
Hai nhân ảnh từ phía sau đuổi theo hắn.
A Li thấy Ngọc Li Hành vẻ mặt hưng phấn, hướng về phía Vân Dục Hưu la lớn: "A Li đã trở lại —— "
A Li nếu như có mặt, nhất định là mười hai mặt mộng bức.
Nàng thế nào không biết bản thân đã trở về?
Nhưng mà, nữ tử đi bên cạnh Ngọc Li Hành kia, quả thật là có một gương mặt giống nàng như đúc —— a không đúng, là giống Ngọc Li Thanh như đúc.
A Li ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt này.
Vân Dục Hưu ngoái đầu nhìn lại, ngớ ra.
A Li nhìn thấy trong ánh mắt hắn có cái gì thoát ra.
Nàng nhìn không được hắn có vui vẻ hay không, vì hắn chỉ đứng ở nơi đó, giống một tảng đá bị phong hoá.
Ngọc Li Hành mang theo nữ tử, lướt đến bên người của hắn.
Nữ tử đầy mặt thẹn thùng, nhẹ nhàng tựa vào hắn.
Vân Dục Hưu bước lui nửa bước.
Chỉ thấy trong tay nữ tử bỗng nhiên ngưng ra một mũi giáo loé lên ánh sáng thần quang, thốt nhiên đâm vào ngực Vân Dục Hưu.
Chợt, nữ tử trở tay bắt lấy Ngọc Li Hành, ấn bàn tay hắn lên trên chuôi đao!
"Chết đi!"
A Li nghe được trong đầu bản thân truyền đến một tiếng nổ "Oanh", tất cả hình ảnh trước mắt đều biến thành một mảnh đỏ đậm.
Đó là tâm huyết của Vân Dục Hưu.
Hắn ngẩng đầu một lần cuối cùng, nhìn trời.
Sau đó tan thành khói bụi.
'Không không không không không không —— '
A Li nóng nảy, nàng tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh!
Dám mạo danh nàng giết nam nhân của nàng?! Tuyệt đối không cho phép!
Bỗng nhiên, nàng giật mình ngưng lại.
Đồ án trước mắt đang phai màu.
Giống như đoạn lịch sử đã bị thay đổi, chúng nó thật nhanh rút đi màu sắc rực rỡ, biến thành một mảnh xám trắng!
Lịch sử mất đi là không thể nhớ lại, nàng đánh vỡ đầu cũng không thể tiến vào một dòng lịch sử đã mất đi.
A Li cảm giác được bản thân từ đầu đến chân đều lạnh ngắt.
Những hình ảnh còn màu sắc, chỉ còn lại có giai đoạn trước và sau khi Vân Dục Hưu tử vong.
'Không có lựa chọn!'
A Li hít sâu một hơi, mạnh mẽ đáp xuống.
Trong đầu của nàng bỗng nhiên vang lên một thanh âm hư không nhẹ nhàng.
"Nếu như dùng thần lực niết bàn của ngươi đổi lấy trí nhớ bất diệt, ngươi có tình nguyện không?"
A Li bán giây cũng không do dự: "Đổi!"
Một giây sau, nàng đặt mình vào trong trận Bạo Phong tuyết.
Nàng rất muốn văng một tiếng "Bà mẹ nó", nhưng khi vừa mở miệng, âm thanh phát ra lại là —— "Khụ pi!"
...
Vân Dục Hưu nghe được phía sau truyền đến tiếng Ngọc Li Hành.
"A Li đã trở lại —— "
Giống như thật vậy.
Hắn thỉnh thoảng sẽ nghe thấy thanh âm này, mỗi lần quay đầu lại, phía sau đều chỉ có một đống lớn thi thể khó coi, nhưng hắn mỗi lần vẫn nhịn không được, phải quay đầu lại xem.
Hắn ngoái đầu nhìn lại.
Lần này đúng là thật sự.
Hắn đứng yên, ngóng nhìn, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Nên trừng phạt cái tên về trễ đáng giận này như thế nào đây?
Đến gần, hắn phát hiện cái cô gái này đầy người là những tua rua màu đen, tựa như một con bạch tuột lớn vừa đi vừa phun mực.
Hắn bỗng nhiên mệt mỏi.
Hắn nghĩ, những người đó có phải hết ý tưởng rồi hay không, bằng không làm sao dám dùng một cái đồ dỏm thấp kém như vậy đến hồ lộng bản thân hắn?
Khi trong tay nữ nhân kia ngưng ra một mũi giáo sắc nhọn, hắn không hề có chút nào cảm thấy kinh ngạc.
Quên đi.
Hắn cũng rất mệt.
Kết thúc tại đây đi.
Ánh mặt trời hồi lâu không thấy đang xuyên qua lớp màn mây tuyết âm u nặng nề, dừng lại trên vai hắn.
Trong thiên địa, chỉ còn lại một vệt ánh sáng như vậy.
Vân Dục Hưu ngẩng đầu, thấy một con chim tròn vo đang phất phơ lượn lờ trong cơn gió tuyết, quay chung quanh luồng ánh sáng kia, cực kỳ chật vật bay về phía hắn.
Trong đầu hắn hiện lên một cái ý niệm: Đây là béo đến mức mây đen cũng không nâng được nàng sao?
Hắn nâng nâng tay.
Một bàn tay, bóp nát đầu mũi giáo đang mạnh lẽ cắt rách da của hắn.
Tay kia thì xuyên qua gió tuyết vô tận, nắm lấy cái cánh nhỏ đang giẫy giụa lung tung kia.
Hắn biết cái nữ nhân đầy người là xúc tu đen nhánh kia đã cuốn lấy Ngọc Li Hành trốn về phương xa, nhưng hắn căn bản không thèm để ý tới.
Giờ phút này, đám thần binh như châu chấu cũng giết đến.
Hắn mang theo cái cục tròn vo trong ngực, đổ người về phía sau, thẳng tắp ngã vào trong tuyết.
Hắn ngã xuống đất, đưa nàng đến trước ánh mắt, liền dùng ánh mắt duy nhất cẩn thận đánh giá cái con chim đã lâu mới gặp này. Cái bụng tròn vo sáng choang hình như là hơi nhỏ đi một chút, nhưng vẫn như một vầng thái dương càng sáng ngời, chiếu cho tầm nhìn của hắn bị loá lên một mảnh sáng như tuyết.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt hung ác như vậy.
A Li cho rằng tên Vân Dục Hưu biến thái này một giây sau liền muốn ném nàng vào miệng ăn sống.
Nàng cuộn tròn mấy cái vuốt lại, cảnh giác theo dõi hắn.
Vân Dục Hưu bỗng nhiên cười rộ lên tiếng khanh khách.
Vòng thần binh thứ nhất đã vây đến trước mặt, vô số đao kiếm thuật pháp đập về phía khuôn mặt tên điên rồ đang nằm trong tuyết này.
Hắn ngay dưới mí mắt bọn họ, hóa thành một chùm sương mù đen, tán đi.
Mang theo con điểu của hắn.
Chỉ có A Li thấy, trước khi tiêu tán, khóe mắt hắn rơi ra một giọt lệ.
...
A Li bị Vân Dục Hưu nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hắn giống như người điên, đầu tiên là bay tới một ngọn núi tuyết cao cực kì hiểm tuyết trở, tìm được một đóa tuyết liên hoa trong suốt, cho nàng ngửi nửa ngày, cũng không cho nàng ăn.
Sau đó hắn lại mang theo nàng lướt đến trên mặt hồ kết băng mỏng đang rơi đầy bông tuyết, cho nàng xem mấy con cá xám lớn bơi qua bơi lại dưới mặt băng. Cũng không thèm bắt cho nàng ăn.
Cuối cùng, hắn tìm một khe núi ấm áp, ngồi giữa góc hẹp tránh gió.
"Ta biết, nàng cái gì cũng không nhớ rõ." Hắn nâng A Li đến trước mặt.
A Li vội vàng lắc đầu. Nàng muốn nói nàng cái gì cũng nhớ được, nhưng trong thân thể nàng hiện tại một điểm ma khí cũng không có, nhất thời không thể nói chuyện, cũng không thể biến hóa.
"Không sao hết. Ta đây liền nói cho nàng." Khoé môi Vân Dục Hưu hiện lên một chút ý cười vui vẻ, "Nàng là thê tử của ta. Tình cảm của chúng ta rất tốt. Nàng phi thường yêu ta, vì ta mà chết, hiện tại lại vì ta mà quay về."
Khoé miệng A Li quất thẳng lên.
"Cho nên không cần khẩn trương, " hắn cong ánh mắt lên, tiến lại càng gần, khóe môi tươi cười, giảo hoạt như một con hồ ly, "Ngày sau ta sẽ đối đãi tốt với nàng. Chúng ta vẫn sống chung với nhau như trước kia là tốt rồi."
Tổn thọ!
Nếu hắn phát hiện nàng căn bản không có mất trí nhớ, khẳng định sẽ thẹn quá thành giận một phen!
A Li chuyện này vẫn thật rõ ràng —— chỉ cần ở cùng với Vân Dục Hưu, mạng nhỏ của nàng liền vĩnh viễn treo trên đai lưng thôi.
- ---------------
Tác giả có chuyện muốn nói: ta làm một bản tổng kết ngắn gọn ——
Thế giới lần thứ nhất: Ngọc Hư Tử hố chết A Li cùng Vân Dục Hưu, đoạt xá Diêu Khanh Khanh, chiếm được thần cách trở thành người thắng lớn nhất. A Li trong trạng thái niết bàn nhìn thấy Diêu Khanh Khanh chuyển thế, sau đó viết "Khanh Khanh tu tiên truyện", nhớ kỹ tình tiết trong sách, sau đó niết bàn trùng sinh về lúc trước khi hết thảy xảy ra, ý đồ ngăn cản âm mưu của Ngọc Hư Tử.
Thứ giới lần thế hai (hiện thế): A Li trong óc chỉ chứa nội dung quyển "Khanh Khanh tu tiên truyện" cùng một đống ngôn tình (không phải nha!) đã trở lại! Nàng cùng Vân Dục Hưu nói chuyện luyến ái, sau đó thăng.
Thế giới lần thứ ba: A Li bỏ qua thần lực niết bàn, giữ lại trí nhớ, trở lại ben cạnh Vân Dục Hưu. Mặt sau chính là thân ái ôm ôm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương