Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 1115: C1115: Chương 1115
“Có thể là trong thế giới của nó chỉ có đen và trắng, mà màu vàng có thể khiến nó lóa mắt nhất”. Đây cũng là kiến thức mà trước kia Thẩm Nguyệt tình cờ xem được trong thế giới động vật, cũng không biết là thật hay giả.Bây giờ có thời gian lại có điều kiện, Thẩm Nguyệt cũng hơi hào hứng, nói: “Không ngại thử một chút là biết thật hay giả rồi”.Thẩm Nguyệt sai Thôi thị đi lấy một tấm vải màu vàng chói lóa nhất rồi cầm lắc lắc trước mặt cá sấu, quả nhiên, cá sấu dần dần lùi về phía sau, quay đầu rúc vào trong góc.Hai mẹ con ngồi trong thư phòng, nhất thời không nói với nhau câu nào.Hoàng hôn buông xuống, sau khi ăn cơm tối xong, Bắp Chân biết tối nay phải thả cá sấu về trong hồ nên đến giờ đi ngủ, cậu bé cũng không buồn ngủ, vẫn luôn chờ cung nhân lui đi nghỉ ngơi hết, sau đó đến thư phòng cùng Thẩm Nguyệt.Cũng may bây giờ trời tối sớm, cung Thái Hòa cũng nghỉ ngơi sớm.Bắp Chân vào thư phòng, khẽ gọi: “Lai Lai, mau ra đây”.Cậu bé cầm chút thịt nát đút cho cá sấu ăn, sau đó xoay người mang nó ra khỏi thư phòng.Bắp Chân chậm rãi đi ở phía trước, cá sấu ngoan ngoãn bò theo phía sau. Trông một người một cá sấu ở với nhau rất hòa thuận.Đến bên hồ, Thẩm Nguyệt dùng dây thừng buộc vào một cái giỏ, dự định để cá sấu bò vào trong giỏ, sau đó thả xuống dưới hồ.Bắp Chân lặng lẽ vuốt ve cá sấu nói: “Con nói tạm biệt với nó xong rồi”.“Vậy chúng ta tiễn nó trở về thôi”.Bắp Chân gật đầu, cá sấu cũng ngoan ngoãn bò vào trong giỏ, sau đó Thẩm Nguyệt dần buông dây thừng, thả chiếc giỏ vào trong hồ nước.Cá sấu nổi trên mặt nước, không muốn rời đi. Ánh đèn mờ nhạt dưới mái hiên chiếu lên trên mặt nước, tản mát ra những gợn sóng lung linh rực rỡ.Thẩm Nguyệt dắt tay Bắp Chân, nói: “Đi thôi, trở về đi ngủ”. Đợi hai mẹ con đi rồi, cá sấu kia mới quay đầu chìm vào trong nước. Trở về phòng, sau khi rửa mặt súc miệng, Bắp Chân nằm ở bên trong giường nhỏ, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, hơi thở khe khẽ đều đặn. Thẩm Nguyệt nằm nghiêng bên ngoài, tay chống lên đầu, lẳng lặng ngắm nhìn cậu bé hồi lâu. Nàng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Bắp Chân, nhưng nàng cũng không có lòng dạ nào ngủ ngon giấc. Hôm nay nếu không phải Tề phi đến gây chuyện, nàng còn có thể ngắm nhìn Bắp Chân nhiều hơn nữa. Bởi vì mấy câu nói vô tâm của Tiểu Hà lúc ban ngày mà đến bây giờ, suy nghĩ trong đầu Thẩm Nguyệt vẫn rất rối loạn, không cách nào bình tĩnh trở lại. Ngày hôm sau, Bắp Chân thức dậy đúng giờ, cậu bé còn nhớ mình phải đến viện Thái Học đọc sách. Thẩm Nguyệt còn đang ngủ, cậu bé cũng không ầm ĩ, Thôi thị rón rén mặc y phục cho cậu bé, khi đang định bế ra ngoài dùng bữa sáng, tiếng nói khàn khàn mơ màng của Thẩm Nguyệt truyền đến: “Sau khi ăn sáng xong thì chơi đùa ngay trong tiền viện, về sau đừng đi viện Thái Học nữa”. Nhưng Thẩm Nguyệt hiểu rất rõ tính cách con trai mình, nếu nàng không trông coi, chắc chắn Bắp Chân lại cầm túi xách nhỏ kéo Tiểu Hà chạy ra bên ngoài cung Thái Hòa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương