Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 113: C113: Chương 113
Thẩm Nguyệt nói: “Còn nữa, tại sao nếu Mi Vũ thích thì ta phải nhường cho ả ta? Ngươi nói xem, nếu như ả ta thích cái bô trong phòng ta thì có phải ta cũng nên nhường cho ả ta hay không?”Nét mặt của Liễu Mi Vũ lộ ra vẻ khó xử, nàng ta giả vờ trả lại con mèo cho Thẩm Nguyệt nhưng không chịu buông tay ra mà ấm ức nói: “Công chúa không muốn cũng không cần phải chế nhạo Mi Vũ như thế”.Thẩm Nguyệt còn chưa kịp lấy lại con mèo thì Tần Như Lương đã nhanh tay tóm lấy cổ con mèo trước.Con mèo kêu lên một tiếng đau đớn.Nó sợ đến mức không dám cào Tần Như Lương, có lẽ trước đó nó đã nếm qua đau khổ.Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn vào tay của Tần Như Lương, Tần Như Lương chỉ thờ ơ nói: “Ta đã hứa sẽ tặng con mèo này cho Mi Vũ, bây giờ ta chỉ thông báo cho cô biết một tiếng, cho dù cô không muốn thì cô cũng phải đưa cho nàng”.Thẩm Nguyệt ngả ngớn hỏi: “Thú cưng của ta khi nào lại đến lượt ngươi làm chủ?”“Hừ, đây là phủ tướng quân”.“Nếu như ta không muốn cho ả ta thì sao?”Tần Như Lương lạnh lùng nhìn nàng nói: “Con súc sinh này nếu như đã khiến cho hậu viện không bình yên thì có chết cũng không hết tội”.Chỉ cần Tần Như Lương dùng sức một chút thì lập tức có thể bẻ gãy cái cổ mỏng manh của con mèo.Nói trắng ra, nếu như hôm nay Liễu Mi Vũ không thể mang con mèo đi thì Tần Như Lương sẽ giết nó.Sắc mặt Thẩm Nguyệt thay đổi, nàng nói: “Tần tướng quân, ngươi so đo với một con mèo con như vậy, lương tâm của ngươi không thấy cắn rứt sao?”Tần Như Lương cười lạnh: “Còn tốt hơn so với cô. Ta nhắm vào mèo, còn cô nhắm vào người”.Thẩm Nguyệt liếc nhìn sang nói: “Có loại người còn chẳng bằng con mèo. Ta quên mất Tần tướng quân ngươi từ lâu đã không có lương tâm, chỉ cần có được niềm vui của nữ nhân thì không từ thủ đoạn”.Nàng lại nhướng mày nói: “Đúng là gà chó xứng đôi, con mẹ nó bà đây thấy xứng đôi lắm!”“Cô nói cái gì? Có can đảm lặp lại lần nữa không?”Liễu Mi Vũ khuyên nhủ: “Tướng quân bình tĩnh, cẩn thận làm tổn thương con mèo”.Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn con mèo, khẽ nói: “Quên đi, không phải chỉ là một con mèo thôi sao, nếu như Mi Vũ đã thích thì cứ mang nó về mà nuôi. Ta tin rằng Mi Vũ thiện lương sẽ đối xử tốt với nó, nếu như nuôi không quen thì cứ mang trả lại cho ta”.Liễu Mi Vũ cười tươi như hoa, vuốt ve bộ lông của con mèo rồi nói: “Nó cũng rất thân với ta, công chúa đừng lo lắng, ta sẽ làm quen được với tên nhóc này nhanh thôi”.Nếu như đã chiếm được rồi thì nàng ta làm sao có thể trả lại chứ!Chỉ cần là thứ Thẩm Nguyệt thích thì Liễu Mi Vũ sẽ giành lấy tất cả!Thẩm Nguyệt không nghĩ rằng Liễu Mi Vũ sẽ chăm sóc con mèo tốt. Đối với Thẩm Nguyệt mà nói thì nó không chỉ là một con mèo, nhưng nàng càng tỏ ra quan tâm đến nó thì Liễu Mi Vũ sẽ càng muốn giành lấy nó. Nàng chỉ có thể giả vờ hờ hững với nó. Nàng không thể trơ mắt nhìn Tần Như Lương giết chết con mèo. Đúng là khốn nạn! Thẩm Nguyệt phất tay áo bỏ đi, tay áo đập mạnh vào mặt Liễu Mi Vũ. Liễu Mi Vũ kêu lên một tiếng, cho dù Tần Như Lương có tức giận đến thế nào thì Thẩm Nguyệt cũng không quay đầu lại. Chỉ có gà chó mới có thể tức giận, còn nàng không thể tức giận hay sao? “Thẩm Nguyệt, cô đứng lại đó cho ta!”, Tần Như Lương rống lên: “Mau xin lỗi Mi Vũ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương