Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 1150: C1150: Chương 1150
Cuộc sống sau này của Bắp Chân, Thẩm Nguyệt nhất quyết không cho phép Thôi thị nhúng tay vào nữa.Dường như trong cung Thái Hòa lạnh lẽo hơn lúc trước.Chuyện của Tề phi xôn xao truyền khắp hoàng cung, Tiểu Hà vốn nghe ngóng được tỉ mỉ, trở về muốn lải nhải trước mặt Thẩm Nguyệt, nhưng Thẩm Nguyệt lại không có chút hứng thú nào.Cho nên Tiểu Hà cũng chỉ có thể bí mật nói với Ngọc Nghiên: “Tề phi nương nương chết rồi”.Ngọc Nghiên giật mình: “Không phải lúc trước vẫn rất tốt à, sao bỗng nhiên chết rồi?”Tiểu Hà nói: “Sau cung yến đêm qua, nghe nói là bị hoàng thượng dùng kiếm đâm chết, cùng nàng ta thì còn cả gian phu kia nữa. Lúc ấy hoàng thượng giận tới hộc máu luôn”.Ngọc Nghiên hỏi tiếp mới biết được, thì ra tối qua Tề phi nhân lúc Hoàng đế không có mặt đã đến Ngự Thư Phòng, kết quả sau đó lại có một người khác cũng tiến vào Ngự Thư Phòng.Người này còn là tù phạm mới được thả từ trong đại lao ra, trước kia là sủng thần bên cạnh Hoàng đế. Nào ngờ hai người này nhân lúc Hoàng đế không có ở đó, củi khô bốc lửa, lại dám làm bừa trong Ngự Thư Phòng.Tiếng động kia to đến mức quấy rầy thị vệ canh gác bên ngoài, lúc này mới đi bẩm báo với Hoàng đế, kết quả Hoàng đế dẫn người về Ngự Thư Phòng, đúng lúc bắt ngay tại trận.Tiểu Hà lặng lẽ nói với Ngọc Nghiên: “Tề phi được sủng ái như vậy, nếu không phải nàng ta động đến giới hạn cuối cùng của hoàng thượng thì cũng sẽ không đến mức rơi vào kết cục như vậy”.Ngọc Nghiên đồng ý: “Ngự Thư Phòng là nơi nào chứ, hai người kia lại làm chuyện như vậy trong Ngự Thư Phòng, đúng là không muốn sống nữa mà”.Tiểu Hà ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Hai người làm loạn trong Ngự Thư Phòng thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn làm trên ghế rồng. Nghe nói khi hoàng thượng đi tới, trông thấy hai người đang đè lên nhau thân mật trên ghế rồng, hoàng thượng giận không kìm nổi, lập tức rút kiếm của thị vệ đâm xuyên qua hai người, hai người cùng nhau chết ngay tại chỗ. Hoàng thượng còn sai người băm vằm thi thể bọn họ rồi ném cho chó hoang ăn”.Trong cung đã nghiêm cấm thảo luận chuyện này, nhưng chuyện đã lộ ra, không chỉ mọi người trong cung đều biết, mà ngay cả quần thần và sứ thần tham gia cung yến đêm qua cũng đều biết cả rồi.Thẩm Nguyệt dẫn Bắp Chân đi dạo trở về, bất chợt xuất hiện ở sau lưng hai nàng, nói: “Bàn tán linh tinh ở chỗ này không sợ bị cắt lưỡi hay sao?” Ngọc Nghiên giật mình, biết tâm trạng Thẩm Nguyệt không tốt nên bật dậy kéo lấy Thẩm Nguyệt buôn chuyện: “Công chúa, người biết không…” Phụ nữ buôn chuyện một lát, tâm trạng đều sẽ tốt hơn. Chỉ là Ngọc Nghiên còn chưa nói hết lời, Thẩm Nguyệt đã lên tiếng: “Nói lớn như vậy, không lo toàn bộ cung Thái Hòa không nghe thấy”. Thẩm Nguyệt nén tất cả suy nghĩ vào trong đáy lòng, trên mặt điềm nhiên như không có chuyện gì, nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó. Từ sau khi thị vệ khiêng thi thể bị băm của Tề phi và Hạ Phóng ra cho chó hoang ăn, Hoàng đế mệt mỏi nghỉ ngơi trong tẩm cung hai ngày. Sau khi vì giận dữ quá độ mà hộc máu, dù Hoàng đế vẫn đang thời tráng niên nhưng thoạt nhìn lại già nua không hợp với tuổi tác. Tề phi và Hạ Phóng kia, một người là sủng phi của ông ta, một kẻ là sủng thần của ông ta, nếu như họ không phải chạm đến ranh giới cuối cùng của ông là không chỉ làm loạn trong Ngự Thư Phòng, mà còn xâm phạm vào hoàng vị, Hoàng đế cũng không đến nỗi giết chết bọn họ tại chỗ mà ngay cả cơ hội nói một câu cũng không cho. Hoàng vị của ông ta, ai cũng không được đụng vào. Đây chính là ranh giới cuối cùng của ông ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương