Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 62: C62: Chương 62
Hương Phiến tuy chỉ là một nhà hoàn nhưng lại có làn da trắng mịn và đôi mắt to lúng liếng, nàng ta đứng dưới ánh mặt trời tỏa sáng trông vô cùng tươi ngon mọng nước.Thẩm Nguyệt nhíu mày, dựa vào cửa liếc mắt nhìn Hương Phiến nói: “Ngươi bị lạc đường cho nên đến nhầm chỗ rồi phải không?”Hương Phiến bình tĩnh nói: “Ta không bị lạc đường, ta tới đây chính là để tìm công chúa”.Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Ta còn chưa đi tìm ngươi mà ngươi cũng có dũng khí đi tìm ta sao?”Hương Phiến tự tin cười nói: “Công chúa nói gì vậy, ta cũng chỉ là do phu nhân sai tới mời công chúa sang viện nói chuyện mà thôi”.Thẩm Nguyệt cười lạnh, chỉ thẳng tay vào mặt nàng ta nói: “Phu nhân nhà ngươi chắc là có bệnh rồi. Ngươi về nói với ả ta đừng có cứ dăm bữa nửa tháng lại tự biên tự diễn nữa, ta không có thời gian nói chuyện với ả ta”, nói xong nàng liền định xoay người bước vào nhà.Nhưng đúng lúc này, Hương Phiến đã đứng sau lưng nàng nói khẽ: “Công chúa không lo lắng cho Ngọc Nghiên hay sao?”Thẩm Nguyệt dừng chân, nét mặt đông cứng lại.Sau đó nàng mới chậm rãi quay người lại nhìn Hương Phiến, ánh mắt lạnh lùng nhưng khóe mắt lại hiện lên ý cười, nàng hỏi: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”Hương Phiến nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Muốn biết Ngọc Nghiên đang ở đâu thì công chúa phải đi theo ta”.Thẩm Nguyệt thu hồi ánh mắt, cực kỳ bình tĩnh quay đầu lại bước vào nhà rồi nói: “Đi, ta đương nhiên phải đi rồi. Để ta vào rửa tay cái đã”, trước đó tay của nàng đã cầm vào than đen nên dính chút vết bẩn, muốn đi vào rửa tay cũng không có gì lạ.Trong khi Hương Phiến đang đợi bên ngoài, nàng ta nghe thấy giọng nói của Thẩm Nguyệt truyền ra từ trong phòng: “Hương Phiến, chỉ cần Ngọc Nghiên bị mất một sợi tóc thì ta sẽ khiến cho ngươi phải chết một cách khó coi”.Hương Phiến bất giác khẽ run lên, nhưng vẫn cố ưỡn ngực tự trấn an. Sau hôm nay chỉ sợ tiện nhân này sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng của ngày mai, có gì mà đáng sợ chứ! Muốn báo thù cũng phải xem bản thân mình có khả năng đó hay không!Trên gương mặt trẻ trung của Hương Phiến tràn đầy sự oán hận đối với Thẩm Nguyệt, lúc trước Thẩm Nguyệt đã khiến nàng ta bị phạt trượng lớn trước mặt mọi người, mất hết cả thể diện, suy nghĩ của nàng ta giống y hệt Liễu Mi Vũ, chỉ ước rằng Thẩm Nguyệt sẽ chết ngay lập tức.Khi Thẩm Nguyệt bước ra, Hương Phiến mới cố gắng kiềm chế biểu hiện của mình.Thẩm Nguyệt mặc một y phục có thân và tay áo rộng phe phẩy tung bay trong gió khi nàng bước đi, nàng nheo mắt đi theo sau Hương Phiến, dưới ánh mặt trời trông váy của nàng xòe ra y hệt một đóa hoa sen đang nở. Hương Phiến không đưa nàng đến Phù Dung Uyển, cũng không đưa nàng đến bất cứ nơi nào mà Liễu Mi Vũ thường đến. Ở trong phủ tướng quân này cũng có rất nhiều nơi mà Thẩm Nguyệt chưa từng đi qua. Càng đi vào sâu càng có thể nhìn thấy nhiều khoảng sân bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, không có ai trông coi. Bước qua một con đường hẹp, đi qua những hàng dây leo xanh mướt, khung cảnh trước mắt nàng lúc này vô cùng trống trải. Thẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn thoáng qua thì nàng đã thấy Liễu Mi Vũ đứng bên cạnh một cái ao nhỏ nhưng không thấy bóng dáng của Ngọc Nghiên. Sau khi đến gần, Thẩm Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngọc Nghiên đâu?” Liễu Mi Vũ quay đầu sang cười nhẹ nói: “Công chúa đừng lo, nàng ta không sao đâu”. “Nhưng nàng ta đâu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương