Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 74: C74: Chương 74



“Không phải…”

Hương Phiến đã mất chủ ý, lúc thì nhìn Tần Như Lương, lúc thì nhìn hai nha hoàn kia, rồi hung tợn đẩy bọn họ: “Các ngươi nói đi, mau nói là các ngươi tận mắt thấy nàng ta đi vào hậu viện, nha hoàn bên người nàng ta là Ngọc Nghiên, không phải ta!”

Hai nha hoàn không muốn cuốn vào phân tranh, lắc đầu nói: “Có lẽ là nhận lầm người rồi… Tướng quân, chúng nô tỳ nhận sai người rồi, chúng nô tỳ không dám xác định…”

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Ta đã bảo mà, cả ngày ta chỉ ở Trì Xuân Uyển, sao có thể ra khỏi viện được. Hóa ra là các ngươi nhìn nhầm”.

Hương Phiến phẫn nộ đến cùng cực: “Ngươi!”

Thẩm Nguyệt đi vào giữa sảnh, phất áo quay lại nhìn Hương Phiến, nói năng có hồn: “Con tiện tỳ ác nô này, ngươi không chỉ không dốc lòng chăm sóc Mi Vũ mà còn mưu hại vu hãm ta, dụng ý khó dò, đáng chết!”

Giọng nói của nàng lạnh lẽo, không cho phép cãi lại: “Tần tướng quân, cho tới nước này, chắc hẳn mọi chuyện đã có manh mối. Nha hoàn này nói năng vớ vẩn, hẳn là nên thỉnh gia pháp chứ?”

Từ đầu đến cuối, Thẩm Nguyệt không hề hoảng loạn, mặc kệ Hương Phiến vu cáo thế nào, nàng cũng có thể suy một ra ba.

Tần Như Lương ngồi ở ghế chủ, sầm mặt thật lâu mà không lên tiếng.

Tuy Hương Phiến nói chuyện không hợp lý, nhưng hắn ta nghe lâu như thế, thấy Thẩm Nguyệt nói chuyện rõ ràng hợp lý, không có lỗ hổng, càng làm cho hắn ta không tin chuyện này không liên quan đến Thẩm Nguyệt!

Hắn ta còn chưa mở miệng, Thẩm Nguyệt đã đảo khách thành chủ, nói với quản gia: “Đưa nàng ta xuống, phạt ba mươi gậy theo gia pháp!”

Tất cả mọi người đều cho là Thẩm Nguyệt chết chắc, không ngờ mọi thứ lại chuyển biến khó lường như vậy, nhất thời còn chưa kịp tỉnh hồn.

Ngọc Nghiên và Triệu thị càng sững sờ mà trông.

Bọn họ lúc trước còn đang đổ mồ hôi lạnh cho chủ tử, nhưng xem ra là lo thừa rồi.

Hóa ra Thẩm Nguyệt cũng không hề điềm nhiên như không, mỗi một chuyện nàng đều bày xong bước đi tiếp theo cả rồi.

Quản gia kịp phản ứng lại, thấy Tần Như Lương không ngăn cản thì gọi hai gia nô tới kéo Hương Phiến ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đánh nàng ta ở bên ngoài.

Hương Phiến cố gắng giãy giụa, kêu lên: “Tướng quân, tướng quân phải tin nô tỳ! Nô tỳ thật sự bị oan!”

Tần Như Lương cuối cùng cũng có động tác. Hắn ta đứng dậy từ ghế ngồi, từng bước đi tới chỗ Thẩm Nguyệt. Bước chân hắn ta ổn định như đạp vào lòng người, khiến người ta không khỏi khẽ run rẩy.

Thẩm Nguyệt quý khí ngạo cốt, cho dù Tần Như Lương đứng trước mặt nàng và tỏa ra khí thế áp bức cùng đôi mắt lạnh lùng hận không thể lăng trì nàng ra thì nàng cũng không mảy may sợ hãi. Thân thể nàng thẳng tắp không lùi.

Tần Như Lương nhìn nàng chằm chằm, không buông tha chút cảm xúc nào trên mặt nàng: “Ta hỏi cô lần cuối, rốt cuộc có phải cô làm hay không?”

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ta thật sự chưa hề đẩy nàng ta, ngươi cho là ta rảnh rỗi để đi đối phó cái bọn chó mèo linh tinh à?”

Tần Như Lương nghe vậy, giơ tay lên, định tát vào mặt nàng.

Nàng không tránh không né, cất cao giọng: “Ta đề nghị Tần tướng quân sau này đừng có hỏi mấy câu nhảm nhí như vậy nữa. Ngươi đã quyết tâm không tin ta dù chỉ một chữ, thì việc gì phải ở đây tốn miệng lưỡi. Mi Vũ ngã xuống hồ, ngươi chỉ đang muốn tìm một con cừu chịu tội để ngươi xả cơn giận mà thôi!”

Cái tát của Tần Như Lương ngừng lại ngay sát bên mặt của Thẩm Nguyệt.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...