Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online
Chương 524: Không Cách Nào Đặt Chân
Đối với Hồng Đậu yên lặng không đáp, Ôn Diễn làm như hoàn toàn không phát hiện ra, hắn không những không giữ khoảng cách với Hồng Đậu, ngược lại còn như vô tình tới gần Hồng Đậu từng chút, dùng giọng nói khàn khàn cố ý hạ thấp mà hỏi: “Hồng Đậu đã lãnh đạm với ta rất lâu rồi...” “Đừng náo loạn!” Hồng Đậu hất tay Ôn Diễn đang đặt trên hông mình ra, xụ mặt nói: “Nếu ngươi vẫn không quy củ đi ngủ, có tin ta đá ngươi xuống giường không?” Ôn Diễn thở dài, vẫn đành thu tay về, hiện tại Hồng Đậu đã không còn mềm lòng như trước nữa, nàng nói muốn đá hắn đi xuống, đó chính là sẽ đá thật. Thấy hắn thành thật, Hồng Đậu lại “Hừ” một tiếng, nhắm hai mắt lại. Ban đêm mưa to một trận, sáng sớm ngày thứ hai, trong không khí đều là mùi thơm của đất. Vì chăm sóc Nam Quốc, Hồng Đậu đã quen dậy sớm, nàng ôm Nam Quốc ngồi trên ghế cho bú, lại liếc mắt sang nam nhân đang ngồi trên giường nhìn mình bằng tư thái lười biếng kia. Nàng thu hồi tầm mắt, ôm Nam Quốc quay sang hướng khác. Khóe mắt Ôn Diễn hơi cong, đó là một ý cười khiến người ta rung động. Không khí sáng sớm an tĩnh, nhất thời lại có ảo giác năm tháng bình yên. Hồng Đậu lắc đầu, đuổi ảo giác trong đầu mình đi. Ôn Diễn đã định trước là một người không cách nào yên ổn, cái gọi là ngày tháng yên ổn đối với người bình thường, đối với hắn lại chỉ là một chuyện rất nhàm chán, nếu hắn cảm thấy nhàm chán, vậy sẽ phải làm ra chút gì đó để tăng thêm nhiễu loạn. Hồng Đậu tuy không cách nào tự xưng rất hiểu Ôn Diễn, nhưng hiểu hắn sơ sơ thì nàng vẫn có thể làm được. Càng hiểu Ôn Diễn, sẽ chỉ càng khiến người ta cảm thấy hắn hết thuốc chữa mà thôi. Nàng không quay đầu lại mà hỏi: “Ngươi dẫn ta tới Phương gia, rốt cuộc là có mục đích gì?” “Ta cảm giác được Hồng Đậu nhớ nhà, vì thế ta liền dẫn Hồng Đậu trở lại.” Ôn Diễn đã mặc xong y phục, đi tới sau lưng nàng. Hồng Đậu ha hả hai tiếng, “Ta sẽ không tin việc ngươi làm dễ nghe như ngươi nói.” “Hồng Đậu không tin ta?” Hồng Đậu quyết đoán trả lời: “Ta không tin ngươi.” “Vậy... Ta sẽ rất khổ sở.” Trong giọng nói hạ thấp của Ôn Diễn lộ ra đầy vẻ cô đơn. Hồng Đậu không cần quay nhìn mặt hắn cũng biết vẻ mặt hắn nhất định còn có tính lừa gạt hơn giọng hắn nhiều, không nhìn thấy cũng không sao cả, “Ôn Diễn, bất luận ngươi có mục đích gì, chờ đến lúc rời khỏi Phương gia... Ta muốn đưa Nam Quốc đến sống ở một thị trấn an tĩnh.” “Nguyện vọng của Hồng Đậu ... ta đương nhiên sẽ thỏa mãn.” Hồng Đậu không nói nữa, không khí lúc này nhất thời liền an tĩnh xuống. Không bao lâu sau, cửa phòng bị gõ vang, ngoài cửa cũng truyền đến một giọng nói, “Ôn Diễn, ta muốn nói chuyện với ngươi.” Là giọng Ôn Quyết. “Sư phụ?” Hồng Đậu vội buộc lại vạt áo, ôm Nam Quốc đứng dậy, mở cửa phòng ra, cũng thấy được Ôn Quyết thân hình đã gầy đi không ít. Ôn Quyết nhìn đứa trẻ trong lòng Hồng Đậu, đúng lúc, Nam Quốc đã ăn no ngủ kỹ cũng mở đôi mắt to sạch sẽ linh động tò mò nhìn hắn, Ôn Quyết nhẹ giọng, “Đôi mắt này...” “Cực kỳ giống đôi mắt mẫu thân ta, không phải sao?” Ôn Diễn đi đến bên cạnh Hồng Đậu, chậm rãi cười với Ôn Quyết. Ôn Quyết giờ phút này thế mà lại không cách nào phản bác, dáng vẻ Hồng Đậu ôm đứa trẻ đứng sóng vai cùng Ôn Diễn, thật giống như gia đình hạnh phúc khiến người ta hâm mộ không thôi, chỉ là giữa Hồng Đậu và Ôn Diễn có bầu không khí kỳ diệu lưu chuyển, nói xa lạ cũng không phải, nói cừu hận cũng không phải, nhưng khoảng cách giữa bọn họ ... người khác không cách nào đặt chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương