Nữ Phụ Công Tâm Kế
Quyển 7 - Chương 12
Edit: Mộc“Trầm Ngạn Hiên, thật ra anh có ý gì?” Sau khi ra khỏi nhà họ Trầm, nụ cười trên gương mặt Diệp Tử lập tức biến mất, sắc mặt tái xanh, giọng nói cũng không còn khách sáo nữa.Trầm Ngạn Hiên liếc cô một cái, lạnh nhạt mở miệng, “Không có ý gì. Ông nội muốn anh cưới em, anh không bài xích nên cưới thôi.”“Anh không bài xích à?” Diệp Tử dừng bước, cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên ngọn lửa giận dữ, “Anh nói anh không bài xích à? Nhưng làm thế nào bây giờ, em rất bài xích. Anh phải đính hôn với em, vậy Bạch Y Hàm thì sao?”Vẻ mặt Trầm Ngạn Hiên không thay đổi, “Anh đã chia tay với cô ấy rồi.” Anh dừng một chút, lại cười khinh miệt, “Cũng không phải, bọn anh vốn dĩ không hề ở bên nhau.”“Cho nên anh mới cưới em. Vậy em là cái gì, dự bị sao? Anh đã chơi đùa chán Bạch Y Hàm rồi nên lại thấy hứng thú với em à?” Vẻ mặt Diệp Tử trở nên mất bình tĩnh, giọng cũng cao lên.Trầm Ngạn Hiên nhíu mày, sắc mặt sa sầm, “Em đứng nói khó nghe như vậy.”Diệp Tử cười trào phúng, “Em nói quá khó nghe à? Vậy còn anh, anh còn nhớ trước đây anh từng nói gì với em không? Khi em hỏi anh phải thế nào thì anh mới thích em, anh đã nói gì? Anh nói cho dù em có quấn lấy anh thêm năm năm, rồi lại năm năm, mặc kệ em hao hết tâm sức thì anh cũng sẽ không thích em chút nào.” Cô vừa nói vừa cười, khóe miệng cũng cong lên như châm chọc, “Trầm Ngạn Hiên, làm người không thể như thế. Em mất sáu năm mới buông chấp niệm với anh, có thể đối xử với anh như bạn bè. Trước đây anh nói chắc chắn như vậy, làm sao có thể nói đổi ý là đổi ý chứ? Anh cho rằng anh muốn kết hôn thì em sẽ gả sao? Bởi vì em thích anh lâu như vậy nên trong lòng anh em là kiểu gọi sẽ tới đuổi sẽ đi à?”Trầm Ngạn Hiên lặng lẽ nhìn Diệp Tử, môi cô đeo nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt lại lấp loáng sóng nước, cuồn cuộn đau đớn và phẫn nộ, giọng nói mơ hồ chua chát. Cô nhìn anh như thế, ánh mắt sâu thẳm, trong đó ẩn chứa rất nhiều tình cảm khiến anh không thể thừa nhận, trái tim anh khẽ run lên.Anh trầm mặc, Diệp Tử đột nhiên bình tĩnh lại. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi, lông mi run rẩy. Một lúc lâu sau, cô lại mỉm cười chế giễu, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng như nước, “Xin lỗi, anh thấy đấy, cứ gặp phải chuyện với anh là em lại biến thành dáng vẻ này, tính toán chi li, kiêu ngạo càn rỡ, không chịu bỏ qua cho người khác, em không muốn trở thành như bây giờ, em rất chán ghét mình như vậy.”Cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt đã bình tĩnh như đầm nước, cô hít sâu một hơi, mỉm cười xong lại bày ra dáng vẻ lạnh nhạt dịu dàng, “Những gì hôm nay anh nói em sẽ quên hết, coi như anh chưa từng nói gì. Lần sau gặp lại…” Cô cụp mắt xuống, cười dịu dàng, “Lần sau gặp, anh nhớ trả lại tuyển tập có chữ kí của thầy cho em.”Nói đến đây, Diệp Tử thoái mái nhìn anh, “Được rồi, đưa tới đây thôi, em có thể bắt xe về.”Cô xoay người bước đi, bước chân không nhanh không chậm, lưng thẳng tắp, mái tóc dài tới eo bay lượn trong gió đêm. Trong lòng Trầm Ngạn Hiên đột nhiên chua xót, những lời cô vừa nói giống như còn phiêu đãng giữa bầu trời, quanh quẩn bên tai anh.Anh không nhịn được mở miệng, “Nếu thật sự em không muốn đính hôn với anh chút nào, sao khi ông nội vui vẻ chọn ngày cho chúng ta em lại không kiên quyết từ chối, vì sao không làm thế?”Anh vừa nói ra, thân thể Diệp Tử như bị đóng khung. Hồi lâu sau, giọng cô nhẹ nhàng vang lên, mờ ảo như gió, có chút khàn khàn, tràn đầy tự giễu, “Đúng vậy, vì sao em không kiên quyết từ chối chứ? Ha ha, em cũng muốn biết, vì sao em không làm vậy.”Giọng nói ấy đâm vào trong lòng Trầm Ngạn Hiên đến đau xót, không khí tựa như ngưng đọng, ướt át, khiến cả trái tim anh đều ướt nhẹp. Đột nhiên anh thấy hối hận, tại sao anh lại nói ra câu ấy, giống như anh đang ngạo nghễ tự phụ chà đạp lên tình cảm của người khác vậy.Diệp Tử vừa về tới nhà đã thấy Diệp Hoa ngồi trên ghế salon, sắc mặt sa sầm, cô miễn cưỡng mỉm cười, giọng có chút mệt mỏi, “Anh về rồi à, sao lại ngồi đây? Đang chờ em sao?”Diệp Hoa quay đầu nhìn cô, chân mày nhíu chặt, “Em và Trầm Ngạn Hiên là thế nào? Hai người muốn đính hôn à?”Diệp Tử sửng sốt, “Sao anh lại biết?”Diệp Hoa đứng bật dậy, đi tới trước mặt cô, hai tay cầm lấy vai cô có chút thô lỗ, “Quả nhiên là hai người muốn đính hôn? Vì sao? Diệp Tử, chẳng lẽ em còn chưa tỉnh ngộ sao? Đến bây giờ em vẫn…”Lời anh còn chưa xong, Diệp Tử đã tiến lên một bước, dựa đầu vào ngực anh, nói khẽ, “Anh, em mệt quá, đừng nói chuyện về anh ấy với em được không?”Đôi môi Diệp Hoa khẽ động, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ vươn tay xoa đầu cô, thở dài một tiếng.Diệp Tử trốn trong ngực anh, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt như bình thường, “Anh, anh còn chưa nói là sao anh lại biết chuyện này.”“Ông Trầm gọi điện cho ba, nói muốn bàn bạc về lễ đính hôn cho hai người. Ba bảo anh hỏi em xem mọi chuyện là thế nào.”Diệp Tử cau mũi oán trách, “Sao ông lại thế chứ, hành động nhanh thật đấy.”“Thật ra là thế nào?”Diệp Tử kể lại tỉ mỉ mọi chuyện với Diệp Hoa, còn cười khẽ, “Lúc đấy em bị câu đồng ý cưới của Trầm Ngạn Hiên dọa sợ nên chỉ mơ hồ không nói gì. Yên tâm đi, em sẽ không đính hôn với anh ấy, em sẽ giải thích rõ mọi chuyện với ông.”“Cậu ấy đã chia tay với Bạch Y Hàm rồi sao?” Diệp Tử nói cả đoạn dài như thế nhưng không hiểu sao Diệp Hoa chỉ bắt được trọng điểm này, giọng còn có phần gấp gáp. Trong lòng cô khẽ động, tại nguyên bản, Diệp Hoa là người thâm tình không mỏi mệt với Bạch Y Hàm, chẳng qua vì Trầm Ngạn Hiên là bạn tốt của anh, Bạch Y Hàm lại chưa từng biểu lộ có tình cảm nam nữ với anh nên anh mới ẩn nhận không để lộ. Hôm nay hai người kia đã chia tay, lẽ nào Diệp Hoa…Nghĩ tới đây, cô mở miệng trêu chọc, “Thế nào, anh lo lắng cho Y Hàm à. Nói thật là lúc trước nhìn bọn họ rất ổn, em cũng không biết sao lại chia tay, anh, anh nhanh chân đến gặp cô ấy đi.”Trên mặt là nụ cười nhưng trong lòng lại lo sợ bất an.Ánh mắt Diệp Hoa lóe lên, anh do dự một lúc, khẽ lắc đầu, “Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương