Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ

Chương 17



Hôm đó sau một hồi nói chuyện các loại, Tần Cảnh mới biết, Việt gia cũng là thế giao với Doãn gia, Doãn Thiên Dã và Việt Trạch từ nhỏ tới lớn đánh nhau, tự nhiên quan hệ không tầm thường. Mà trước Tần Cảnh và Việt Trạch chưa từng gặp mặt, là bởi vì nhà Việt Trạch gia không ở khu này, lại thêm hắn từ nhỏ đã bị tống vào quân đội, lúc có thời gian tới gặp Doãn Thiên Dã, cũng đều bỏ qua các bạn gái của hắn.

Cho đến khi hắn trở lại từ sau thời gian nhập ngũ, có thể chơi đùa được với Doãn Thiên Dã, bạn gái của Doãn Thiên Dã lại không phải Tần Cảnh.

Sinh nhật bà nội, cả gia đình mọi người đều thật vui vẻ.

Buổi tối, Tần Cảnh về đến nhà, đã đến mười một giờ. Lúc bước vào cửa nhìn vào gương lại thấy trên cặp tóc bên tai mình lại có một bông hoa anh đào. Phấn trắng nõn nà, thập phân khả ái.

Cô mới nghĩ đến, chắc hẳn là Doãn Thiên Dã gài lên đi.

Cô bật cười, đang chuẩn bị gỡ xuống, thì chuông cửa vang.

Mở cửa, liền nhìn thấy Việt Trạch, bộ mặt thanh tuấn đạm mạc nhìn cô.

Tần Cảnh: “Ách, anh đến đây à?…”

Hắn không có trả lời, chỉ là yên lặng nhìn cô.

Muộn lắm rồi! Tần Cảnh không có nghĩ mời hắn vào nhà, mà hắn, cũng không có ý nghĩ muốn bước vào.

“Cô…” Hắn theo thói quen nhẹ nhàng nhíu mi, có vẻ như đang nghĩ cái gì rất khó mở miệng nói được, “Tôi… Tôi là đến muốn hỏi cô một chuyện này!”

“Chuyện gì vậy?” Tần Cảnh bị bộ dạng này của hắn làm cho có chút mạc danh kỳ diệu. (mạc danh kỳ diệu: bất ngờ, không hiểu được)

Hắn cười ra một tiếng, giống như đang tự cười nhạo thái độ bối rối của chính mình: “Cô, cô và Doãn Thiên Dã có quan hệ gì vậy?”

“Không có quan hệ gì cả!” Tần Cảnh phản xạ có điều kiện đáp lại, nói xong, lại thẩy có điểm không đúng. Cô tuy rằng không có nghĩ có quan hệ gì với Doãn tiểu cặn bã, nhưng về lý mà nói, cô và Doãn tiểu cặn bã kĩ thật cực kì có quan hệ —— bạn học, bạn cùng trường, có mẹ là đôi bạn thân, bản thân cũng là bạn thân, lam nhan tri kỷ, thanh mai trúc mã, người yêu, bạn trai cũ, bây giờ là thuộc hạ…

Cho nên, nói xong câu kia, lập tức Tần Cảnh lại bồi thêm một câu: “Ách, kỳ thật, thực ra là khá có quan hệ.”

Việt Trạch con ngươi thu lại: “Cô, cô sẽ không phải là, cái người từ nhỏ cùng trưởng thành với cậu ấy, bạn gái cũ của cậu ấy đi?”

Tần Cảnh không nghĩ thừa nhận, nhưng vẫn là gà con mổ thóc trên đất gật đầu.

Việt Trạch vẻ mặt vô nại giật mình: “Hóa ra cậu ấy nói vẫn là ‘Tần nha đầu’, tôi lại từ nhỏ đều không hiểu cậu ấy nói ‘Thân nha đầu’ là ý ‘Rất thân’ hay là ‘Vừa nhắc tới đã muốn hôn’.” (thân ở đây, chữ thân thứ nhất hẳn là thân thiết rồi, còn chữ thứ hai là thơm, hôn)

Tần Cảnh cười hì hì.

Việt Trạch cũng nhẹ nhàng cười, lại có chút lúng túng và áy náy: “Tần Cảnh, thực xin lỗi!”

Tần Cảnh sửng sốt, cái bầu không khí này sao lại thay đổi nhanh vậy?

“Tôi, nếu như sớm biết cô là bạn gái cũ của Thiên Dã, buổi tối hôm ấy, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện tôi đã làm đó!”

Tần Cảnh ngay từ đầu còn không có phản ứng kịp, cho rằng hắn nói là chuyện bắt cóc cô mấy ngày hôm trước, cho đến khi nhìn thấy trong mắt hắn thật sâu tiếc nuối, cô mới ý thức được, hắn nói, là chuyện lâu hơn trước kia, hắn ta đem Tần Cảnh trước đây làm gì kia.

Tần Cảnh biết, nhóm người bọn họ từ nhỏ đã chịu giáo dục theo phương tây, đều tuân thủ một quy luật bất thành văn, chính là, không thể có ý nghĩ không an phận với các dạng chị chị em em hay bạn gái trước của bạn tốt.

Tần Cảnh chợt đột nhiên cảm thấy người này thật đáng yêu, nhẹ nhàng cười nói: “Không sao! Chuyện xảy ra lâu như vậy, tôi đều gần như không nhớ gì nữa rồi!” Kỳ thật là, cô thực không nhớ được.

Việt Trạch hơi hơi sửng sốt, một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần gật gật đầu: “Cám ơn!”

Đợi Việt Trạch đi rồi, Tần Cảnh gỡ xuống anh đào trên tóc, đánh răng rửa mặt, đổi áo ngủ vừa muốn lên giường, lại nghe thấy chuông cửa đinh đinh thùng thùng vang lên.

Cô buồn bực, Việt Trạch lại lộn trở lại tới làm gì? Chỉ là, nhìn qua mắt kính trên cửa, hóa ra là Doãn Thiên Dã, cúi đầu, có vẻ tâm trạng không tốt lắm.

Tần Cảnh mở cửa: “Anh, hơn nửa đêm rồi còn ồn ào…”

Lời nói mới đến đó liền im bặt.

Cô thấy ánh mắt của của Doãn Thiên Dã âm trầm như sắp giết người, đại khái cũng đoán được nguyên nhân. Trong phút chốc, liền rất không có tinh thần ngậm miệng, khẩn trương nuốt nước bọt một cái, người cũng vô thức lui về sau vài bước.

Doãn Thiên Dã sắc mặt lạnh lùng, con ngươi mắt co lại, cứ như thế yên tĩnh không tiếng động nhìn chòng chọc cô, một bước lại một bước, dồn cô đến cạnh bức tường.

Ngay trước cửa chỗ để giày vốn không rộng, Tần Cảnh thấy khoảng cách giữa mình và hắn càng lúc càng thu hẹp, bất lùi về sau, nhanh chóng chạm lưng vào vách tường.

Nhưng người trước mặt vẫn chưa có vẻ gì là có ý dừng lại, càng đến gần hơn, hắn quá tự nhiên lại toát ra không khí trầm mặc mà ẩn nhẫn thật khiến cô có chút quẫn bách.

Nhìn thấy bộ dạng giận lẫy xù lông của hắn đây đại khái cô cũng đã biết vì sao rồi.

Cảm giác được khí tức trên người Doãn Thiên Dã càng lúc càng âm trầm, Tần Cảnh cũng càng lúc càng chột dạ, cuối cùng, rất chân chó (nịnh nọt) nặn ra một nụ cười tươi tắn: “Tôi cái gì cũng không biết, chào anh tôi đi ngủ trước!”

Vừa muốn chạy trốn, lại không thoát nổi cánh tay dài của người đàn ông này. Hắn một tay hơi hơi dùng lực, cô liền bị hắn dễ như trở bàn tay kéo trở về.

Cô còn đang cố giãy dụa muốn thoát khỏi nắm tay rắn chắc của hắn, vô cùng hoảng loạn, ngay sau đó bị hắn gắt gao ấn lên tường.

Hai người chỉ còn cách nhau một cái nắm tay, trên người hắn là hương nước hoa Eau de Cologne thoảng thoảng mà vô cùng u mị, thật hòa hợp với ánh mắt quỷ dị đột nhiên nổi lên hung ác nham hiểm của hắn giờ phút này.

Tần Cảnh cảm thấy khoảng cách này quá gần, hết cả buồn ngủ, mặt nóng lên quay đầu đi chỗ khác.

Doãn Thiên Dã lúc này đang nổi nóng, chỉ cho cô mặt đỏ lên là do có tâm lý xấu hổ chột dạ. (chán anh thật)

Hắn cắn răng, kìm chế lại vài giây, nhưng nói ra vẫn là những lời đầy ẩn nhẫn phẫn nộ: “Tần Cảnh, cái thỏa thuận trợ lý gì gì đó của tôi và cô, hủy bỏ!”

Tần Cảnh nghe nói, đột nhiên quay đầu lại, suýt tý nữa đụng tới chóp mũi anh tuấn của hắn, lòng nhảy dựng lên, ngoài mặt lại làm bộ thản nhiên dị thường, chất vấn: “Doãn Thiên Dã, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, anh làm sao được phép đổi ý?”

“Cô vẫn còn nói được như vậy!!!” Doãn Thiên Dã không thể tin được nhìn chòng chọc cô, nữ nhân này thật quá thể vô lại!!!

Hắn nhìn bộ dạng vô tội vẻ mặt đơn thuần của cô, khóe môi lại giật giật vài cái: “Vụ Thư Miểu, là cô giúp tôi; chính là, ngay sau đó, hôm nay cô dám mách lẻo về mấy cái xe của tôi với cha tôi, ông già đó lập tức tra ra rồi mang đi hết cả 5 cái xe đứng tên tôi! Ngay cả cái xe số lượng hạn chế tôi vẫn còn đang giữ!!! Cô có biết là mấy ngàn vạn không???”

Tần Cảnh hơi hơi nâng mày, xem ra tiểu tử này tư tàng rất nhiều xe, may mà cô kịp tìm Doãn bá bá cáo trạng, nếu không, chỉ cần hắn bán xe cũng đủ tiêu xài dài dài, trước làm cái gì như đóng băng thẻ tín dụng, hoàn toàn cũng là vô tác dụng!

Tần Cảnh ngoan ngoãn nhìn hắn, không có đáp lại. Người đang giận dữ, ngàn vạn không được nói tiếp, bằng không, hỏa khí của người đó chắc chắn đều sẽ phát tiết trên người nhà ngươi!

Nhưng, lần này, hỏa khí của Doãn Thiên Dã, không phải chỉ vì chuyện này ——

“Còn có, nhờ hồng phúc của ngươi! Ông già Doãn gia đó thật là hiểu học một biết mười! Ông ta phái người thu hồi nhà và phòng ở của tôi, cho nên ” Doãn Thiên Dã lạnh lùng trừng cô, giận quá thành cười,

“Tần Cảnh, cô có biết câu này chăng, ‘Hai người hại mình’?”

Tần Cảnh nghe tiếng lộp bộp, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, lập tức nhìn thấy, cạnh đôi chân dài thẳng tắp của người nào đó, còn có một va li hành lý thật to!

Tần Cảnh:…… Không muốn a!!!…

Doãn bá bá, chúng ta là đồng minh nha!!! Vì sao ngầm hại cháu!!!

Cô sững sờ nửa buổi, không thể tiếp thu, phản ứng kịp lập tức đem Doãn Thiên Dã đẩy ra ngoài cửa: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Ra đi!”

Đáng tiếc khí lực cô quá nhỏ, đẩy nửa ngày, người đàn ông này vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích, còn vô cùng không thể tưởng tượng nhìn xuống … ngực cô…..

Tần Cảnh cảm giác được ánh mắt hắn khác thường, mới phát hiện, vừa rồi trong lúc xô đẩy, thắt lưng áo ngủ có chút rời rạc, trước ngực nửa bên phong quang toàn lộ ra…

Tần Cảnh nhất thời sắc mặt như hỏa thiêu, nhanh chóng gói kỹ lưỡng áo ngủ, ôm chặt chính mình, còn không quên căm giận mắng hắn: “Hạ lưu!”

Doãn Thiên Dã hừ cười: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy!”

Cuối cùng, người kia đi tới phòng khách, còn rất đáng chết lẩm bẩm, “Hình như so với trước kia bé hơn một chút.”

Ô, bộ ngực của tôi chướng mắt anh đấy à! Tần Cảnh nghiến răng nghiến lợi, anh chết đi thì hơn đó!

Tần Cảnh nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Doãn Thiên Dã, nhắm mắt lại, trong lòng im lặng niệm “5%, 5%, 5%… Ta nhẫn!… Vì 5% đó, ta cái gì cũng có thể nhẫn!”

Cô biết hắn là không đuổi đi được rồi, dứt khoát “Phanh” đóng cửa lại, cũng không nói nhảm với hắn, trực tiếp tiến vào vấn đề chính luận bàn điều kiện!

“Tốt, hiện tại anh không có nhà để về, quả thật là do tôi. Ân, vậy trước hết anh cứ ở tạm ở chỗ này của tôi đi, điều kiện chính là anh phải làm trợ lý cho tôi!”

Doãn Thiên Dã tỏ vẻ rất quen thuộc địa bàn tự rót cho mình cốc nước, vừa nghe cô nói, lập tức nhướn mày khó chịu, triệt để không biết phản ứng sao:

“Tần Cảnh! Cô vẫn còn có thể nói được lời như vậy sao? Thư Miểu và xe, triệt tiêu nhau; nhà tôi với chỗ này của cô, triệt tiêu nhau. Chúng ta không thiếu nợ nhau, cho nên, tôi không cần bán ân tình làm trợ lý cho cô.”

“Nếu anh làm trợ lý cho tôi, tôi trả lương cho anh, cũng không bắt anh trả tiền thuê nhà…”

“Không thèm!” Hắn nhướng mày, khinh thường ngắt lời nàng.

“Chính là…” Tần Cảnh không chút nào cáu giận, cười tít mắt, chậm rãi ngồi xổm trước bàn trà, hơi hơi liễm đồng, rất là không có ý tốt nhìn hắn, nhìn chòng chọc đến khi hắn nổi lên một chút sợ hãi, mới từng chữ từng câu âm trầm nói:

“Nếu anh không chịu, tôi bắt anh phải trả tiền thuê nhà, phí điện nước. Còn nữa, tôi sẽ đem tủ lạnh khóa lại, anh nếu sáng sớm buổi tối đói, cái gì cũng không có mà ăn đâu.”

“Mặt khác, tôi sẽ đem đồ đang đặt trong buồng vệ sinh, tỉ như nước rửa tay, kem đánh răng, khăn tắm, dầu gội, sữa tắm, nước giặt toàn bộ đều cất hết. Người nào cuồng sạch sẽ, chắc là chịu được đói, nhưng không chịu nổi không rửa tay không tắm rửa không giặt quần áo không đánh răng không rửa mặt.”

“Tự anh mua, cũng được, mua một lần tôi lại ném một lần, tôi xem xem trên tay anh liệu còn bao nhiêu tiền tiêu nha!”

“Cô…” Doãn Thiên Dã nghẹn họng nhìn trân trối, con bé này từ lúc nào trở nên vô lại được như vậy??? Nói hắn đã chơi hoa mấy năm nay, cũng chưa từng thấy ai khó chơi như cô.

Doãn Thiên Dã cơ hồ nghiến nát hàm răng trắng, nhưng hắn không thể cãi nhau với cô được, cũng không thể đe dọa cô. Hắn nhớ rõ ràng cô trước đây đâu có phải như vậy.

Thế nào mà bốn năm không gặp, nữ nhân này đã trở thành cứng mềm đều không ăn, cố chấp phải so với kẹo cao su!

Hắn gắt gao nhìn chòng chọc cô, đến phải một phút, mà cứ mỗi giây trôi qua hắn càng cảm giác một ngọn lửa càng lúc càng mạnh mẽ. Hắn nghĩ hắn chắc chắn là bị ép cho tức đến nội thương, chứ không làm sao đến mức nghẹn nửa ngày mà một câu cũng không thể nói nên lời.

Tần Cảnh rất hiểu thu tay đúng lúc, thấy Doãn Thiên Dã mặt đã xanh mét, thế là quyết định nhanh chóng coi như đã thỏa thuận.

Trong phút chốc, cô đã đổi sang bộ mặt tươi cười như hoa lộ má lúm đồng tiền, vô hạn dịu dàng, nói: ” Đã muộn rồi, hẳn là anh cũng đã thấy đói, vậy làm chút gì ăn khuya nhé! Anh muốn ăn gì?”

Doãn Thiên Dã âm u nhìn cô hai tay chống má, tươi cười vô tội lại vô cùng xán lạn, nhắm mắt, hít sâu vài hơi, mới kiệt lực áp chế được cái mong muốn tột bậc nhào lên bóp chết cô.

Hắn thực muốn điên, OK?

Cô chờ hắn trả lời, lại nhớ ra trong nhật kí có nói hắn rất thích ăn món bánh quai chèo rượu nếp Tần Cảnh làm, thấy hắn hung hăng nhịn nửa ngày không nói chuyện, chắc là vẫn thấy ngột ngạt.

Lại nghĩ hắn đột nhiên gặp bao nhiêu chuyện như thế, bị cô chỉnh thành cái dạng này, cũng đủ thê thảm rồi, vậy là lấy lòng nói với hắn: “Vừa vặn có bánh quai chèo và rượu nếp, tôi làm bánh quai chèo rượu nếp cho anh ăn khuya nhé, được không?”

Doãn Thiên Dã sóng mắt động động, không lên tiếng, nhưng Tần Cảnh vẫn là cảm nhận được lệ khí quanh hắn đã tiêu bớt một chút.

Người dễ nổi nóng, cũng thường rất dễ dỗ dành ~~~

Cô bất động thanh sắc thở phào một cái, xem ra, dỗ dành Doãn tiểu cặn bã, vẫn là rất đơn giản. Cô nhanh chóng đứng dậy, làm rượu nếp bánh quai chèo đi, vừa vặn cô cũng rất thích ăn cái này.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...