Đèn ở hồ bơi ngoài trời bật sáng, ánh vàng lan tỏa khiến khung cảnh thêm phần ấm áp. Gió thổi xào xạc qua hành lang, cuốn chiếc khăn choàng trên cánh tay Châu Mạt bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, thấm ướt.
Cả anh Năm, anh Sáu, anh Bảy và cả ông nội đều hướng mắt về phía này.
Cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại, mượt mà…
Tạ Xiễn bỗng ngẩn người trong khoảnh khắc.
Trong không khí, hơi thở hòa quyện cùng mùi hương tóc thoang thoảng. Thêm vào đó, là cảm giác mơ hồ khó gọi tên.
Châu Mạt lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh, né sang một bên, đôi chân trần giẫm lên nền nước đọng, khẽ lẩm bẩm: “Cảm ơn anh.”
Thật là… nóng quá.
Vòng tay bỗng trống rỗng.
Tạ Xiễn lập tức hoàn hồn, liếc nhìn người con gái bên cạnh. Ánh mắt chạm nhau trong tích tắc, anh hơi nhíu mày, cúi người nhặt điện thoại lên rồi quay lại bể bơi.
Châu Mạt đưa tay xoa tai, dịu dàng nói với ông nội Tạ: “Ông ơi, con đi tắm đây, chuẩn bị ăn tối rồi ạ.”
Nói xong, cô không đợi ông trả lời, cúi người nhặt lấy chiếc khăn choàng rồi chạy vào hành lang. Cô hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện vừa rồi mình vô tình ngã vào lòng Tạ Xiễn…
Là một diễn viên, cô đã quen với việc phải thân mật với các nam diễn viên, ôm eo, nắm tay, thậm chí là hôn, chuyện quá đỗi thường tình. Nếu chỉ một cái ôm mà đã khiến tim cô rối loạn, thì làm sao tiếp tục đóng phim được?
Người đàn ông bên hồ bơi nhìn bóng dáng mảnh khảnh ấy khuất dần trong hành lang, chiếc khăn ướt còn đung đưa theo gió.
Anh Năm bơi tới gần Tạ Xiễn, nhếch môi cười: “Cảm giác ôm eo… thế nào?”
Cô nhóc hồi xưa ấy.
Ai ngờ giờ lại có vòng eo mảnh dẻ đến vậy.
Tạ Xiễn tựa vào bờ, rút ra một điếu thuốc, không đáp.
Anh Sáu tặc lưỡi: “Chắc là theo phản xạ muốn ôm chặt hơn chứ gì?”
Động tác kẹp thuốc của Tạ Xiễn khựng lại, sau đó anh cụp mắt, thong thả ngậm lấy điếu thuốc.
Ông nội Tạ đứng dậy, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh lau người, ánh mắt sắc lạnh rơi lên người cháu trai…
Hừ…
Thằng nhóc này.
–
Vừa qua bảy giờ, bữa tối gần như đã chuẩn bị xong. Châu Mạt dù không xuống nước nhưng vẫn đi tắm, khi xuống nhà mấy người đàn ông dưới tầng một cũng vừa tắm xong, người thì ngồi, người thì đứng, trò chuyện rôm rả.
Khi ngoảnh lại thấy Châu Mạt, tiếng cười nói liền dịu hẳn, anh Sáu còn tỏ vẻ hứng thú nhìn sang Tạ Xiễn.
Tạ Xiễn chống cằm lắng nghe anh Bảy nói chuyện, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.
Châu Mạt đứng ở đầu cầu thang, tóc đã sấy khô xõa trên vai, mặc áo thun và quần short, không để lộ vòng eo nhưng đôi chân thì lộ ra…
Vẫn là làn da trắng đó.
Trắng và thẳng tắp.
Anh Sáu vẫy tay: “Cô nhóc, lại đây ngồi đi.”
Châu Mạt khẽ cười: “Em ngồi với ông nội.”
Tối nay nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện ly hôn với ông…
Nói rồi, cô đi về phía ông nội Tạ đang ngồi. Ông đeo kính đang đọc sách, vừa thấy cô liền ngẩng đầu lên: “Con giúp ông xem chỗ này nghĩa là gì?”
Đây là cách dỗ trẻ con.
Châu Mạt cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc ghé sát lại, khẽ nói…
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối. Mấy người đàn ông lại định uống vài ly. Sau vài tiếng đồng hồ cùng ở hồ bơi, khoảng cách giữa Châu Mạt với anh Năm, anh Sáu, anh Bảy cũng không còn xa cách như lúc sáng nữa. Ngồi ở bàn ăn, anh Năm rót rượu, họ chỉ nhấp môi, không phải kiểu uống tới bến…
Đến lượt Châu Mạt, anh Năm khựng lại, lấy ly rượu rót nửa ly vang đỏ, đưa cho cô: “Cô nhóc, uống một chút đi?”
Ai cũng học anh Sáu gọi cô là “cô nhóc”, điều này cũng dễ hiểu, vì ba người họ đều đã gần bốn mươi.
Với rượu, Châu Mạt luôn có sự tự tin…
Ở thế giới trước kia, cô đã từng phải đối mặt với biết bao bữa tiệc, cuộc xã giao, kỹ năng uống rượu cũng từ đó mà rèn luyện nên…
Ông nội Tạ bật cười: “Mạt Mạt uống một chút đi…chút rượu vang không say được đâu.”
“Dạ được ạ.” Đã là lời của ông, Châu Mạt cũng không từ chối nữa, vui vẻ nhận lấy.
Vị đầu bếp được mời đến hôm nay nấu ăn rất ngon, buổi trưa cô ăn khá vội nên chẳng cảm nhận được nhiều. Tối nay, cô mới thật sự thưởng thức, vừa ăn vừa trò chuyện cùng mọi người. Tạ Xiễn nhấp một ngụm rượu rồi gắp lấy con tôm, từ tốn bóc vỏ, đặt vào bát của ông nội.
Ông nội Tạ đưa đũa lên, vừa nhìn thấy liền khựng lại…
Tạ Xiễn nghiêng đầu tiếp tục nói chuyện với anh Năm. Trong khi ấy, ánh mắt ông nội vẫn dừng lại trên gương mặt cháu trai, nụ cười nhè nhẹ thoáng hiện…
Châu Mạt nhìn thấy tất cả, cô uống một ngụm vang đỏ.
Rồi lại thấy Tạ Xiễn bóc thêm vài con tôm nữa, đều đặt vào bát ông.
Lần đầu tiên Châu Mạt thấy được một chút dịu dàng ẩn sau vẻ lạnh lùng thường ngày của Tạ Xiễn…
Anh Bảy và anh Sáu khẽ nhìn nhau, ánh mắt như cười như không.
Hai ông con, xa cách suốt năm năm…
Vậy mà Tạ Xiễn vẫn nhớ ông nội thích ăn tôm.
–
Châu Mạt quên mất cơ thể này… không còn là của cô nữa!! Sau ba ly vang đỏ, đầu cô bắt đầu choáng váng…
Cô khẽ lắc đầu, thầm nhủ: “Chết thật, cô gái trẻ này… sao mà yếu quá…”
Còn chưa kịp nghĩ xong hai chữ “tửu lượng”…
Châu Mạt đã gục luôn xuống bàn, bất động.
Mái tóc búi cao lắc lư giữa không trung khiến mấy người đàn ông đang trò chuyện cũng phải ngoảnh lại nhìn…
Dì Châu vội bước đến, đỡ lấy tay cô: “Cô Châu?”
Anh Sáu chần chừ: “Say rồi hả?”
Dì Châu gật đầu: “Hình như… là vậy.”
Vừa nói, dì vừa đỡ cô ngả người ra phía sau tựa. Mấy lọn tóc xõa rối bời trên trán, gò má ửng hồng lộ ra trước mặt mọi người…
Cô gái say rồi, cả người mềm nhũn…
Làn da trắng hồng…
Nhìn kỹ lại…
Cũng xinh thật.
Căn phòng ăn bỗng lặng đi vài giây.
Ông nội Tạ khẽ cười: “Không biết uống mà uống nhiều vậy.”
Giọng điệu mang theo chút cưng chiều.
Dì Châu giữ lấy thân người mềm nhũn của cô, không để cô ngả nghiêng. Anh Bảy bật cười: “Để cô ấy lên lầu nghỉ một lát đi…”
Vừa dứt lời, cả bàn ăn lại rơi vào im lặng.
Say tới mức này, chắc chắn phải có người bế lên.
Ba người đàn ông tất nhiên là không ai muốn đứng ra. Không khí đang bắt đầu trở nên gượng gạo thì ông nội Tạ nhìn sang Tạ Xiễn: “Con bế con bé lên đi, dù sao con bé cũng là vợ con…”
Lời vừa dứt.
Bầu không khí như đông cứng lại, ba anh đồng loạt quay nhìn về phía Tạ Xiễn.
Ông nội Tạ liếc dì Châu.
Dì Châu do dự giây lát, rồi cũng buông tay…
Cơ thể mềm oặt của Châu Mạt ngả sang bên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn vướng vài sợi tóc…
“Tạ Xiễn.” Ông nội Tạ lại gọi.
Phía bên kia.
Tạ Xiễn khoanh tay, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại…
Ngay lúc anh Bảy định bụng đứng lên giúp một tay thì Tạ Xiễn vươn tay ra…
Anh đứng dậy, vóc dáng cao lớn, chiều cao hơn một mét chín khiến người ta không thể không chú ý. Anh sải bước về phía cô, dì Châu theo phản xạ liền tránh sang bên cạnh.
Tạ Xiễn dừng lại trước mặt Châu Mạt đang say mèm, cụp mắt nhìn cô.
Châu Mạt khi say rượu lại ngoan như một đứa trẻ, đôi môi đỏ khẽ mím lại. Nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, khuôn mặt cô đỏ ửng, sắc đỏ lan dần xuống tận cổ…
Đến cả chiếc cổ cũng ửng hồng.
Tạ Xiễn nheo mắt lại, rồi cúi người, vòng tay bế cô lên…
Anh đi về phía cầu thang.
So với lần trước khi cô phát sốt, lần này thân thể cô mềm mại hơn hẳn…
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông cao lớn đã biến mất nơi khúc quanh cầu thang.
Mọi người trong phòng ăn liếc nhìn nhau. Ông nội Tạ cầm điếu thuốc trong tay, đưa cho anh Năm châm lửa. Anh Năm nghiêng người, bật lửa châm thuốc.
“Ông nội…” Anh Năm cười gọi một tiếng.
Ông nội Tạ khẽ “ừ”, ánh mắt dưới hàng mày rậm mang theo vẻ trầm tĩnh.
Anh Năm nhướng mày: “Con thấy… chắc ông cũng đã hiểu rõ trong lòng rồi.”
Lời tuy nhẹ, nhưng ý lại sâu xa.
Bàn ăn im lặng, ai nấy đều hiểu.
Dì Châu ngẩng đầu nhìn về phía khúc quanh cầu thang…
Châu Mạt.
Đã thay đổi nhiều rồi.
Cô không còn mặc những bộ đồ lòe loẹt như trước, không còn yêu Tạ Xiễn trong sự u mê và tuyệt vọng như ngày xưa, cũng không còn lấy danh phận người vợ để cố tình bám lấy anh…
Ngay cả chuyện giữa Tạ Xiễn và Đỗ Liên Tây, nếu là Châu Mạt trước kia, cô nhất định sẽ tố với ông nội rồi làm ầm lên và khóc lóc…
Đặc biệt là cái cách cô từng lấy tình yêu để ràng buộc Tạ Xiễn, quả đúng là… khiến người ta chán ghét.
–
Trên tầng bốn, ban công mở rộng, gió lùa qua làm rèm cửa đập nhẹ vào tường. Vừa lên tới nơi, người trong lòng Tạ Xiễn động đậy một chút, co mình lại, hai chân khẽ giãy dụa, chiếc dép rơi bộp xuống sàn, để lộ đôi bàn chân trắng hồng…
Tạ Xiễn thoáng khựng lại, cúi đầu, đôi mắt nheo lại nhìn cô…
Dường như chỉ cần cô mở mắt, anh sẽ ném cô xuống đất ngay lập tức.
Thế nhưng cô gái ấy lại chỉ đá rơi dép xong thì thở khẽ một cái, tiếp tục ngủ say…
Hai bàn chân còn lắc lư nhẹ.
Tạ Xiễn cúi xuống nhìn đôi chân ấy… hai ngón cái còn đan vào nhau.
Tạ Xiễn: “…”
Không biểu cảm, anh đá cửa phòng Châu Mạt bằng chân, bước vào. Trong phòng thoang thoảng hương thơm, nhưng bố cục thì đơn giản đến bất ngờ.
Mọi thứ đều giống như trước, thậm chí còn tối giản hơn…
Anh bước đến cạnh giường, cúi người đặt cô xuống, tay vừa chống lên mép giường định đứng dậy, ánh mắt bỗng khựng lại, bên cạnh là chiếc túi hành lý màu đen, khóa kéo chưa đóng hết, bên trong lộ ra vài bộ quần áo.
Tạ Xiễn mím môi, cúi đầu nhìn người con gái đang nằm trên giường.
Ánh mắt anh lạnh dần.
Đầu ngón tay dài, xương khớp rõ ràng, nâng cằm Châu Mạt lên.
Giọng anh trầm khàn: “Muốn chuyển đi sao?”
Vài giây sau.
Tạ Xiễn bỗng rút tay lại, sắc mặt tối sầm.
Nhìn người phụ nữ đang ngủ như heo kia… anh đứng thẳng dậy, định rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, cô trở mình, chiếc áo trắng theo động tác của cô mà trượt lên, để lộ vòng eo trắng ngần.
Vòng eo ấy…
Gần ngay trước mắt, như thể… xúc cảm vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay.
Tạ Xiễn nghiến răng, vươn tay kéo lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh, phủ mạnh lên người cô. Sau đó anh quay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Mặt đen như đá, anh đi xuống lầu.
Dưới nhà.
Ông nội Tạ cùng mấy người khác ngồi ở dưới đều nhìn về phía Tạ Xiễn đang bước xuống. Anh Sáu thấy sắc mặt anh không ổn, không nhịn được mà hỏi: “Cô ấy tỉnh rồi à?”
Tạ Xiễn cúi người, tiện tay cầm lấy một múi cam, cắn một miếng: “Chưa. Ngủ y như heo vậy.”
Nói xong…
Anh khựng lại một chút.
Sắc mặt càng đen hơn.
Mấy người còn lại nhìn nhau, không nhịn được khẽ cười, rồi liếc nhìn ông nội Tạ.
Ông đang đeo kính lão, chăm chú chỉnh gọng, như thể chẳng nghe thấy gì từ miệng cháu trai.
–
Giấc ngủ này thật ngon, là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này mà Châu Mạt ngủ sâu đến thế.
Có lẽ là do men rượu.
Khi tỉnh lại, cô vẫn còn hơi ngơ ngác…
Phản ứng đầu tiên là… cô đã được đưa về phòng.
Nhưng cô cũng chẳng bận tâm ai đã đưa mình về. Có ông nội Tạ ở đây, chắc chắn không để cô thiệt thòi. Cô trở mình ngồi dậy, cầm lấy điện thoại…
Đã nửa đêm.
Muộn thật rồi.
Rượu đúng là hỏng việc mà, cơ thể của nguyên chủ này cũng yếu quá. Mới có bốn ly vang mà đã say đến mức không biết trời đất… Cô kéo lại cổ áo ngủ, chống tay lên giường, nhìn vào chiếc điện thoại bàn đặt trên tủ đầu giường…
Không biết ông đã ngủ chưa.
Châu Mạt thật sự muốn nói chuyện với ông một lần…
Không thể cứ mãi lấp lửng như thế, để người khác hiểu nhầm.
Nghĩ vậy, cô không hiểu sao lại đưa tay lên, nhấc ống nghe. Cô bấm số gọi xuống tầng một. Nếu không ai nghe tức là mọi người đều đã ngủ, cùng lắm là dì Châu bắt máy thôi…
Chuông đổ một lúc.
Điện thoại được nhấc lên…
Châu Mạt có chút căng thẳng, đừng nói là Tạ Xiễn nghe máy nhé…
Đầu bên kia.
Là giọng của dì Châu vang lên: “Cô Châu tỉnh rồi à? Có cần tôi mang canh giải rượu lên không?”
Giọng dì lúc này nghe thật dịu dàng.
Châu Mạt ngẩn ra một chút, rồi lập tức đáp: “Không cần đâu ạ, cháu tỉnh táo rồi. Cháu muốn hỏi… ông nội đã ngủ chưa ạ?”
“Ông mới lên tầng thôi, chắc vẫn chưa ngủ đâu.” Dì Châu đáp. Với tuổi của ông nội Tạ, giờ ngủ mỗi tối cũng đã thành nếp.
Châu Mạt khẽ hỏi: “Ông ở tầng hai đúng không ạ? Một mình?”
Dì ngập ngừng: “…Vâng, anh Năm đang ở trong thư phòng rồi. Anh Bảy là người đưa ông lên phòng.”
Châu Mạt nhẹ nhõm thở phào: “Vâng, cảm ơn dì Châu.”
Cúp điện thoại xong, cô chỉnh lại áo quần, cầm điện thoại di động, rón rén mở cửa đi ra ngoài, men theo hành lang xuống tầng hai.
Cửa thư phòng vẫn mở, bên trong vang lên giọng của anh Năm và giọng trầm thấp của Tạ Xiễn đang đáp lại. Giọng nói ấy đúng là dễ nghe thật… trầm thấp, như tiếng cello…
Nhưng lòng cô vẫn phẳng lặng như mặt hồ.
Cô liếc mắt nhìn sang phòng ngủ phụ, thật ra cũng gần như phòng chính, nằm phía bên kia phòng khách. Cô rón rén bước đến trước phòng ông nội Tạ.
Vừa đến gần cửa thì chạm mặt anh Bảy bước ra.
Anh Bảy nhướng mày: “Cô nhóc tỉnh rồi à?”
Châu Mạt mỉm cười, thật thà đáp: “Vâng ạ. Ông có ở trong không anh?”
“Có. Tìm ông có chuyện gì vậy?” Anh Bảy nhìn cô với ánh mắt nửa đùa nửa thật. Châu Mạt hơi ngập ngừng rồi cười khẽ: “Chuyện nhỏ, nói riêng thôi ạ.”
Anh Bảy bật cười, không hỏi thêm gì nữa, bước ngang qua cô.
Châu Mạt nhẹ nhàng thò đầu nhìn vào trong phòng.
Ông nội Tạ đang ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi uống sữa. Ngay từ khi đứng ngoài cửa, ông đã nghe thấy giọng Châu Mạt. “Vào đi, con đứng ngoài cửa lén lén lút lút làm gì…”
Châu Mạt mỉm cười, đứng thẳng người.
Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của ông nội, cô bỗng cảm thấy hơi hồi hộp…
Cô hít một hơi thật sâu, bước vào trong.
“Tỉnh rồi à?” Ông nội Tạ cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh, rót cho Châu Mạt một ly sữa: “Uống đi.”
Châu Mạt mỉm cười đáp nhẹ một tiếng, đưa tay nhận lấy rồi ngồi xuống bên cạnh ông. Cô khoác tay ông nội, dịu dàng nói: “Ông ơi, con có chuyện muốn nói với ông.”
Ông nội Tạ chậm rãi đặt ly sữa xuống: “Ông biết rồi, con nói đi.”
Châu Mạt siết lấy tay ông nội, giọng nhỏ nhẹ mà kiên định: “Ông ơi, con muốn ly hôn với Tạ Xiễn…”
Cô vừa nói vừa ngước mắt nhìn ông, cứ nghĩ ông sẽ bất ngờ hoặc tức giận gì đó. Không ngờ, Ông nội Tạ lại rất bình thản: “Con nói tiếp đi.”
Châu Mạt có chút sững sờ.
Không hổ là người từng làm chỉ huy trưởng.
Cô khẽ “vâng” một tiếng rồi nói: “Là như thế này, con thật sự đx thấy hối hận… lúc trước không nên cố chấp đòi cưới Tạ Xiễn. Anh ấy không thích con, con lại cưỡng cầu như vậy, cả hai đều không hạnh phúc…”
Nói đến đây, viền mắt Châu Mạt đỏ hoe.
“Dưa chưa chín đem ép thì không ngọt. Trước đây con không hiểu, giờ mới thấm thía…” Nước mắt lập tức rơi xuống.
Ông nội Tạ nghiêng đầu liếc nhìn cô cháu gái đang rưng rưng, rồi đưa giấy ăn sang cho cô. Một lúc sau, ông mới chậm rãi nói: “Khi ấy, ông đã khuyên con rồi, là con cố chấp. Ông ngoài việc làm chỗ dựa cho con, cũng không có cách nào khác…”
“Ông ơi!!” Châu Mạt nghẹn ngào xúc động.
Ông nội Tạ quả thật vẫn luôn đứng về phía cô. Trong nguyên tác, khi nguyên chủ khăng khăng muốn cưới, ông biết rõ tính cách của cháu trai mình, đã từng can ngăn. Ông biết thời điểm đó chưa thích hợp…
Tạ Xiễn còn trẻ, tính tình ngạo mạn, sau khi vào quân ngũ, học được hai chữ “trách nhiệm”, thì tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa.
Còn Châu Mạt, cô cần trở nên ưu tú hơn, như vậy mới có thể đi xa hơn. Khi ấy cô còn nhỏ, yêu thích Tạ Xiễn là chuyện có thể hiểu, nhưng đó chỉ vì cô chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia. Cô bị giam hãm trong thị trấn Hạnh Lâm, chưa từng biết rằng cuộc sống có muôn vàn sắc màu.
Phải đi ra ngoài, phải sống, phải trải nghiệm… rồi mới biết mình có còn yêu không.
Nếu vẫn yêu thì hãy theo đuổi một cách đàng hoàng.
Tiếc rằng…
Châu Mạt khi ấy chẳng nghe ai. Cô kiên quyết đòi kết hôn, cố chấp muốn dùng hôn nhân để trói buộc Tạ Xiễn, chỉ vì nỗi tự ti trong lòng.
Cô sợ Tạ Xiễn bay đi rồi sẽ không quay lại. Bây giờ đã không thích cô, sau này càng không…
Ông nội Tạ thật lòng thương cô cháu gái này. Nhưng ông lại không hiểu hết nỗi tự ti của nguyên chủ. Khi cô cứ khăng khăng đòi, ông đành gật đầu.
Và khi ấy, ông cũng đã lường trước được mọi hậu quả, nên mới kiên quyết đứng về phía cô.
Làm điểm tựa cho cô.
Ông nội Tạ đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Châu Mạt: “Đồ ngốc… phải mạnh mẽ lên. Mẹ con chỉ còn lại mình con thôi…”
Một mẹ một con nương tựa nhau mà sống, Trần Tố Duyên sức khỏe lại yếu, nếu không phải vì năm đó cứu ông, thì gia đình cũng chẳng đến mức chia ly như giờ.
Châu Mạt gật đầu lia lịa: “Con hiểu rồi ạ. Vậy nên, ông ơi, ông hãy đồng ý với con nhé… Sau khi ly hôn với Tạ Xiễn, con vẫn sẽ hiếu thảo với ông, con vẫn là Mạt Mạt, sẽ không thay đổi đâu…”
Ông nội Tạ đã thấu hiểu đến thế thì chắc chắn sẽ đồng ý. Châu Mạt cảm thấy hy vọng đã ở ngay trước mắt…
Ông nội Tạ khẽ cười, nét mặt cũng trở nên hiền hòa hơn.
Ông nói: “Ly hôn à… thế này đi, con với Tạ Xiễn hãy duy trì cuộc hôn nhân này thêm khoảng hai tháng nữa. Đợi ông giải quyết xong việc trong tay, ông sẽ đồng ý chuyện ly hôn của hai đứa…”
“Dạ?” Châu Mạt sững người, “Hai tháng sao ạ?”
“Ừ, ông còn đang bận nhiều việc. Xong xuôi rồi hai đứa cùng ông về Hạnh Lâm , chuyện ly hôn, ông sẽ giúp lo liệu.” Ông nội Tạ thuận tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
Hai tháng à?
Ngẫm lại thì cũng không phải là không được, chỉ là…
Châu Mạt ho nhẹ một tiếng: “Ông ơi, vậy… con có thể dọn ra ngoài ở trước không ạ?”
Ánh mắt của Ông nội Tạ dừng lại trên gương mặt cô cháu gái trước mặt. Đôi mắt ấy trong veo, ánh lên niềm tin tuyệt đối nơi ông. Đồng thời, dường như… cũng chẳng còn chút tình cảm nào dành cho Tạ Xiễn nữa.
Ông không vội trả lời Châu Mạt, chỉ dịu dàng hỏi lại: “Mạt Mạt… con thật sự không còn thích Tạ Xiễn nữa sao?”
Tất nhiên là không rồi…
Trong lòng Châu Mạt thầm đáp như vậy, nhưng ngoài miệng thì không thể nói trắng ra. Cô ngập ngừng một lát, ánh mắt như có chút hoài niệm, như có chút u sầu: “Tình cảm ấy mà… theo thời gian cũng sẽ dần phai nhạt. Con nghĩ thông rồi, tình cảm không thể cưỡng cầu. Huống hồ, lúc trước anh ấy đối xử với con rất tốt… con không muốn làm hại anh ấy.”
Hoàn hảo.
Ông nội Tạ lại càng thêm thương xót cô cháu gái này. Ông đưa tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ: “Không sao cả. Con muốn dọn ra ngoài thì cứ dọn, nhưng nhà thì để ông tìm cho.”
Châu Mạt hơi khựng lại: “…Ông đừng tìm cái nào đắt quá nhé?”
Ông nội Tạ: “…”
Một giây sau, ông bật cười ha ha: “Được rồi.”
–
Ra khỏi phòng ông nội Tạ, Châu Mạt suýt nữa thì nhảy tung tăng. Cuối cùng cô cũng có thể dọn ra ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cảm giác như vừa gỡ bỏ được một tảng đá lớn trong lòng.
Tối hôm ấy, cô ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau.
Anh Năm, anh Sáu và anh Bảy phải quay về thao trường ở thị trấn Hạnh Lâm. Tạ Xiễn là người đưa họ ra ga tàu cao tốc, đến tận trưa mới trở về. Anh vừa bước vào nhà, tay vẫn còn đang xắn ống tay áo…
Ông nội Tạ đang ngồi trên ghế đọc tạp chí cùng Châu Mạt. Nghe thấy tiếng động, ông ngẩng đầu lên nói với Tạ Xiễn: “Chiều nay đi cùng ông ra trung tâm thành phố tìm nhà cho Mạt Mạt. Con bé muốn dọn ra ngoài ở rồi…”