“Không ghen.” Châu Mạt lắc đầu, giọng nói nghiêm túc.
Nụ cười nơi khóe môi Tạ Xiễn nhạt đi đôi chút, ánh mắt anh cũng trở nên khác lạ. Anh nắm lấy cổ tay cô, từ xa nhìn lại, trông chẳng khác gì một đôi tình nhân đang tay trong tay.
Nhưng thực tế…
Tạ Xiễn siết chặt cổ tay cô hơn. Anh đứng thẳng người, hai người nhìn nhau không rời. Ánh mắt cô nghiêm nghị, Châu Mạt nói: “Anh vẫn chưa hiểu sao?”
Cằm Tạ Xiễn căng ra, môi mím chặt không nói.
Có lẽ, khoảnh khắc đó anh đã hiểu. Nhưng anh không nói gì.
Người phụ nữ này, cô…
“Tôi không còn thích anh nữa, đây là sự thật. Từ ngày tôi đặt chân tới Kim Đô, tôi đã nói rõ với anh rồi, nhưng anh không tin, mọi người đều không tin.”
“Cuộc hôn nhân này là sai lầm của tôi, là tôi ép buộc. Năm năm qua, tôi giãy giụa, hối hận, không cam lòng… rồi cuối cùng tôi chỉ muốn buông tay.”
Châu Mạt đứng thẳng lưng, giọng nói trong trẻo: “Vì vậy, Tạ Xiễn, tôi không còn thích anh nữa. Tôi luôn sẵn sàng chờ anh ký đơn ly hôn.”
Cô biết diễnm đã từng diễn vai người tốt, cũng từng diễn vai người xấu. Còn hiện tại, cô đang cố gắng trở thành nhân vật trong chính câu chuyện này.
Cầu xin được ly hôn, chỉ sau ly hôn, cô mới có thể là Châu Mạt thật sự.
Người đàn ông trước mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nhưng anh vẫn chưa buông cổ tay cô.
Mười năm trước.
Cô gái nhỏ nhắn tên Châu Mạt vì muốn theo anh vào doanh trại mà trốn học, leo lên bức tường phía sau trường. Leo lên được nhưng không xuống nổi, mắc kẹt trên đỉnh tường.
Anh chạy phía trước, mới đi được mười mấy bước đã nhận ra cô không theo kịp. Lập tức quay lại, đứng dưới chân tường. Cô gái mặc váy đồng phục, mắt đỏ hoe vì lo lắng, môi mấp máy: “Anh… Xiễn.”
Anh khó chịu: “Không xuống được à?”
“Không xuống nổi…” Châu Mạt bám lấy mép tường, lúng túng tiến thoái lưỡng nan. Thời gian gấp gáp, anh đưa tay ra: “Nhảy xuống đi.”
Cô gái nắm chặt vạt váy, thận trọng trượt người xuống một chút, liếc nhìn anh rồi nhắm mắt nhảy xuống.
Anh đưa tay ra đón cô.
Lúc đó, trên gương mặt thiếu nữ còn lấm tấm mấy nốt mụn, làn da trắng trẻo. Cô lao xuống với ánh mắt đầy tin tưởng.
Tim Tạ Xiễn đập mạnh, một cảm giác lạ lùng xộc thẳng vào lồng ngực. Theo phản xạ, anh bước tới một bước, vòng tay đón lấy cô.
Tóc cô buộc đuôi ngựa bung ra, phủ kín mặt anh. Anh ôm lấy cô, ngước nhìn bức tường cao, tim đập từng nhịp rối loạn.
Khoảnh khắc ấy, tưởng như vĩnh viễn không phai.
Sau này.
Khi chọn con đường tương lai, anh đã cố chôn vùi những cảm xúc lạ lẫm ấy. Cho đến biến cố năm năm trước, cho đến khi cô chạy theo anh sang tận nước ngoài.
Mọi thứ đã thay đổi.
Và giờ, lại một lần nữa, thay đổi hoàn toàn.
Anh nắm chặt tay Châu Mạt, kéo cô về phía trước. Cô không phản kháng, bước theo anh, cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau.
Tay Tạ Xiễn đặt trên bàn khẽ run, anh cúi đầu nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Được, anh biết rồi.”
Trong mắt hai người đều in bóng hình đối phương. Châu Mạt nhìn thấy cả bản thân đang rơi nước mắt phản chiếu trong đôi mắt anh.
Tạ Xiễn đưa tay, lau giọt lệ nơi khóe mắt cô: “Khóc gì chứ? Em tưởng anh sẽ đồng ý ly hôn sao?”
Châu Mạt: “……”
Chết tiệt.
Tạ Xiễn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô: “Anh chỉ biết rằng… em không còn thích anh nữa thôi.”
“Thì đã sao? Anh thích em là đủ rồi.”
Nói xong, anh buông cổ tay cô ra, nhét xấp tài liệu vào tay cô. Châu Mạt ôm lấy tài liệu, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô không rõ là do bản thân muốn khóc, hay là cảm xúc của cơ thể này đang tuôn trào, cô liếc nhìn Tạ Xiễn.
Anh nhướn mày: “Không đi, anh sẽ hôn em nữa đấy.”
Châu Mạt quay người, lập tức chạy đi.
Chạy rất nhanh.
Cửa thư phòng còn chưa kịp khép lại.
Tạ Xiễn dựa vào bàn, kéo lỏng cổ áo sơ mi, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cánh cửa kia.
Châu Mạt chạy một mạch lên tầng bốn, trở về phòng, tài liệu trong tay ướt đẫm nước mắt. Cô đổ người xuống giường, đầu óc quay cuồng, bỗng dưng không rõ mình là ai nữa.
Là Châu Mạt của thực tại?
Hay là Châu Mạt trong cuốn tiểu thuyết?
Vì sao họ đều tên là Châu Mạt?
Nhưng dù là ai đi nữa, cô cũng chỉ là một nhân vật phụ. Cô nghĩ vậy, đưa tay lật qua tập tài liệu đang sũng nước.
Cô gọi cho Thành Anh, kể hết chuyện Đỗ Liên Tây đứng sau vu khống cô. Thành Anh ở đầu dây bên kia nói: “Chị cũng đoán là cô ta. Giờ trong công ty ai cũng bất mãn với em, em định tính sao?”
Không hiểu sao, trước đây Châu Mạt còn sợ, còn thấy hoang mang. Nhưng lúc này thì không. Cô nói: “Em sẽ tặng cô ta hai món quà.”
“Tặng quà xong rồi, nếu công ty muốn giữ em thì giữ, không thì em sẽ đi.” Châu Mạt thở ra một hơi.
Thành Anh ngập ngừng một lúc rồi mới đáp: “Tạm thời chắc họ chưa dám bỏ em đâu… Vì vai Thái hậu vẫn là của em. Nghe nói bên phía nhà đầu tư kiên quyết giữ lại.”
Châu Mạt bất ngờ xúc động: “Nhà đầu tư là ai vậy? Sao tốt với em thế?”
Thành Anh bật cười: “Chị cũng không rõ, chỉ có thể nói là em may mắn thôi. Với cả đạo diễn Quách cũng cương quyết chọn em từ đầu đến giờ.”
“Phù, nghe vậy nhẹ cả người. Ha ha.” Châu Mạt thả lỏng hẳn, ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Thành Anh cũng cười, hai người cùng cười qua điện thoại. Châu Mạt nói: “Có dịp thì em muốn gặp nhà đầu tư đó một lần để cảm ơn.”
Thành Anh gật đầu: “Ừ, nên cảm ơn.”
Cả hai trò chuyện thêm một lúc thì Châu Mạt cúp máy. Giờ Tạ Xiễn đã về, cô quyết định quay lại căn hộ cũ. Thu dọn sơ qua đồ đạc, cô xách túi hành lý xuống lầu.
Ông nội Tạ đang xem tivi, thấy cô, ông dừng lại: “Mạt Mạt?”
Châu Mạt nở nụ cười: “Ông nội, con về căn hộ ở.”
Ông nội Tạ trầm ngâm giây lát rồi nói: “Được, để Tạ Xiễn đưa con đi. Lão Lâm ra ngoài mua đồ rồi.”
Châu Mạt định từ chối, nhưng rồi cô dừng lại. Thôi kệ, đưa một đoạn thôi, không chết được. Cô tiến lên, làm nũng, tựa đầu vào vai ông nội Tạ.
Cô không thể nói với ông rằng… mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết. Trong cuốn sách đó, nữ chính là Đỗ Liên Tây, cô ấy mới là người xứng đôi với Tạ Xiễn.
Còn cô… chỉ là một vai phụ. Dù cô có cố gắng thay đổi vận mệnh đến đâu thì mối duyên định sẵn giữa nam nữ chính cũng sẽ không đổi.
Hơn nữa… cô đã đọc đến đoạn kết rồi.
Ông nội Tạ mềm lòng, nhẹ nhàng xoa vai Châu Mạt rồi cầm điện thoại bàn, gọi vào thư phòng.
Không lâu sau.
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, Tạ Xiễn trong áo sơ mi trắng, quần dài đen, tay áo được xắn gọn, chậm rãi bước xuống. Anh cầm chìa khóa xe trên tủ lên.
Ánh mắt liếc về phía Châu Mạt.
Cô hơi hồi hộp, xách túi hành lý lên, rồi cúi người ôm lấy ông nội Tạ: “Ông nội, con rảnh sẽ đến thăm ông.”
Ông nội Tạ cười: “Ông rảnh cũng sẽ đến thăm Mạt Mạt.”
“Ông nội là tuyệt nhất.” Châu Mạt ôm chặt cánh tay ông, nũng nịu thêm vài lần…
Lòng cô ấm áp, ông nội Tạ xoa đầu cô, khiến mắt cô đỏ hoe, không hiểu sao hôm nay lại nhạy cảm đến vậy.
Tạ Xiễn đứng dựa vào tủ, ánh mắt dừng lại trên cô gái đang làm nũng kia.
Ông nội Tạ nhướng mày nhìn anh.
Trong lòng nghĩ thầm: Đúng là vô dụng.
Tạ Xiễn: “……”
Anh quay người ra ngoài, khởi động xe. Là một chiếc BMW mới, đỗ ngay trước cửa.
Châu Mạt đành phải tạm biệt ông nội Tạ, xách túi hành lý bước ra. Qua cửa sổ xe, người đàn ông bên trong đang nhìn cô.
Cô cắn nhẹ môi, kéo cửa sau ra, ngồi vào trong, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Chiếc BMW màu đen chậm rãi khởi động, lăn bánh ra khỏi cổng lớn.
Ông nội Tạ đứng ở cửa, dõi mắt theo chiếc xe. Châu Mạt quay lại vẫy tay chào, mãi đến khi bóng ông khuất hẳn trong gương chiếu hậu, cô mới ngả người tựa vào lưng ghế.
Cô mở điện thoại, đăng nhập vào Weibo.
Trên Weibo, những lời mắng nhiếc cô vẫn dày đặc, hết đợt này đến đợt khác. Thậm chí có người còn rủa: “Cả nhà chết sạch.”
Bốn chữ ấy đập thẳng vào mắt cô.
Cô nhớ đến bố mẹ ruột của mình, một vụ tai nạn xe đã cướp đi cả hai người. Thế chẳng phải là… cả nhà chết sạch sao?
Châu Mạt nghiến răng nhìn những bình luận ác độc.
Không chỉ thế, trang Weibo chính thức của công ty Mộc Bản cũng đang bị chửi rủa không kém. Càng đọc, Châu Mạt càng bình tĩnh. Cô đã biết mình nên làm gì để phản kích.
Xe sắp đến gần khu căn hộ, Châu Mạt đặt điện thoại xuống, người nghiêng ra phía trước, nói lớn: “Tạ Xiễn, đừng vào ngay.”
Tạ Xiễn liếc cô qua gương chiếu hậu, chân giảm nhẹ ga.
Châu Mạt nặn ra một nụ cười, nói: “Tôi sợ có phóng viên.”
Tạ Xiễn nhướng mày: “Được.”
Vì vậy, chiếc BMW không lái thẳng vào cổng mà chậm rãi lướt qua. Khu căn hộ trông vẫn yên ắng như mọi ngày.
Châu Mạt nghiêng đầu quan sát. Mỗi một chi tiết, cô đều không bỏ sót.
Yên tĩnh.
Chỉ thỉnh thoảng có vài cư dân ra vào. Cô thở phào nhẹ nhõm, bám vào lưng ghế, nói: “Tạ Xiễn, anh dừng ở đầu đường là được rồi, tôi tự vào.”
Giọng cô nhẹ nhàng, chỉ vừa đủ lọt vào tai.
Tạ Xiễn đặt một tay lên cửa xe, yết hầu khẽ chuyển động, rồi gật đầu. Xe chậm rãi dừng lại ở đầu đường vào khu căn hộ. Châu Mạt xách túi hành lý, quay sang nói với anh: “Tôi xuống đây. Anh lái xe… nhớ cẩn thận.”
Tạ Xiễn khẽ day môi, chỉ đáp khẽ một tiếng: “Ừ.”
Ngay khoảnh khắc ấy, anh rất muốn ôm cô.
Nhưng cuối cùng anh kìm lại được, anh quay đầu nhìn theo bóng cô mở cửa bước xuống.
Châu Mạt xuống xe, đeo khẩu trang, rồi cắm đầu chạy thật nhanh vào trong khu căn hộ. Nhưng chỉ chạy được mấy bước, chiếc xe giống xe chở học sinh đỗ gần đó bất ngờ mở cửa. Một nhóm người ào ra, tay cầm micro, nhanh như chớp lao về phía cô. Trong chớp mắt, Châu Mạt đã bị vây kín giữa một đám đông.
Các phóng viên như đột kích, chen nhau đưa micro dí sát vào mặt cô: “Cô Châu, xin hỏi cô quen ảnh đế Tiêu Chân thế nào?”
“Cô Châu, xin hỏi chồng cô là ai? Có phải hot search là cô mua không?”
“Cô Châu, có tin nói cô giành vai Thái hậu từ tay Đỗ Liên Tây, có đúng không? Có phải cô có người chống lưng?”
“Cô Châu…”
“Cô Châu…”
Châu Mạt bị ép đứng giữa vòng vây. Họ áp sát từng bước, micro chen nhau như muốn nhét vào miệng cô. Một vài người còn xô đẩy, đẩy camera lên cao: “Đây chính là Châu Mạt đang nổi gần đây, không có tác phẩm nhưng nổi tiếng lạ thường…”
Cô cố gắng đứng vững.
Phỏng vấn thì cứ phỏng vấn, cô không sợ.
Nhưng… đây là phóng viên sao? Họ không ngừng chen lấn, ép sát cô đến nghẹt thở.
Hỏi thì cứ hỏi, nhưng chẳng ai chờ cô trả lời. Có người giẫm mạnh lên chân cô, đau đến mức nước mắt cô trào ra tức thì.
Cô kéo khẩu trang xuống, hét lên: “Muốn hỏi thì hỏi đàng hoàng, đừng có chen…”
Chưa kịp nói hết câu, một chiếc áo khoác trùm lên vai cô. Một cánh tay rắn rỏi siết lấy eo cô từ phía sau. Châu Mạt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh.
Trong không gian chật chội và hỗn loạn ấy, hai ánh mắt chạm nhau.
Cô nghe rõ nhịp tim mình đập thình thịch. Rồi từ khu căn hộ, một nhóm bảo vệ mặc đồng phục lao ra. Ai nấy đều rất chuyên nghiệp, tay cầm dùi cui lao thẳng vào đám người. Người đi đầu quát lớn: “Tất cả cút hết! Không cút thì tôi báo công an ngay. Dùi cui không có mắt đâu, liệu hồn đó!”
Đám phóng viên giật mình, cuống cuồng lùi lại phía sau.
Thế nhưng vẫn còn vài phóng viên ở phía sau lầm bầm: “Người đó là ai vậy? Là chồng của Châu Mạt sao? Nhìn sao mà giống…”
Giống gì?
Những lời chưa dứt khiến Châu Mạt chột dạ.
Cô lập tức kéo chiếc áo khoác trùm lên đầu Tạ Xiễn, rồi ôm chặt lấy anh, nói nhỏ: “Tạ Tổng, anh không thể lộ mặt được.”
Một giây sau, chiếc áo khoác bị hất lên, người đàn ông lập tức ôm lấy cổ Châu Mạt, cả hai cùng trùm kín trong chiếc áo đó. Trước mắt tối sầm lại, Châu Mạt bối rối đứng yên.
Ngay sau đó, một hơi nóng áp lên môi cô.
Tạ Xiễn hôn cô.
Châu Mạt giãy giụa, nhưng eo lại bị anh siết chặt hơn.
Đèn flash nháy liên tục, sáng rực cả một góc phố, soi rõ hình ảnh hai người họ. Trong ống kính, người đàn ông ôm chặt eo người phụ nữ, chiếc áo khoác đen phủ lên đầu cả hai, cổ anh nghiêng xuống, tay giữ lấy cổ cô, khoảng cách ấy… rõ ràng là đang hôn nhau.
Đúng lúc ấy, nhóm bảo vệ đồng loạt xông vào giải tán đám phóng viên.
Dẫn đầu là Lục Xuyên, tay cầm gậy, cùng một nhóm bảo vệ vây lấy hai người ở giữa. Họ đứng gần đến mức nhìn rõ… hai người đang làm gì.
Hôn nhau.
Mẹ ơi, giữa lúc căng thẳng thế này mà còn hôn được.
Tổng giám đốc Tạ.
Đúng là đỉnh của đỉnh.
–
Châu Mạt không nhớ rõ mình đã về đến phòng như thế nào. Cô nằm vật xuống giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Mãi đến khi điện thoại vang lên, Thành Anh gọi đến, cô mới giật mình tỉnh lại. Cô lắc đầu vài cái rồi nhấc máy: “Alo.”
Giọng cô mệt mỏi không chút sức sống.
Thành Anh nói: “Lấy được video rồi. Bây giờ đăng lên nhé?”
Châu Mạt gật đầu: “Được.”
Đoạn video đó, không biết Thành Anh mua từ đâu, nhưng chắc chắn có thể đánh thẳng vào điểm yếu của Đỗ Liên Tây. Tính khí cô ta vốn chẳng tốt đẹp gì, trong đoàn phim thường xuyên mắng chửi trợ lý. Không chỉ một mình Châu Mạt, mà nhiều người cũng từng thấy cảnh trợ lý cô ta lén khóc một mình. Tất cả đều là bằng chứng.
Chưa kể còn có đoạn của Giang Lộ. Giang Lộ từng quyến rũ một nam diễn viên khá nổi, mà người đó lại nổi tiếng trong giới là người chồng mẫu mực, rất yêu vợ.
Danh tiếng của anh ấy trong ngành vẫn luôn tốt đẹp.
Châu Mạt đã dốc hết cát xê của mình vào lần phản công này. Cô không phải kiểu người bị đánh mà không phản kháng.
Hot search cũng đã đặt sẵn.
Chỉ chưa đầy nửa tiếng sau khi tung clip.
Weibo bùng nổ.
Ba đoạn video, toàn là cảnh Đỗ Liên Tây chửi mắng trợ lý. Một đoạn là cô ta làm vỡ cốc, trợ lý quỳ xuống nhặt mảnh vỡ. Một đoạn là cô ta ném hộp trang điểm vào người trợ lý, người kia cúi đầu cam chịu không phản kháng.
Đoạn video còn lại là của Giang Lộ, chính là lúc cô ta tìm cách quyến rũ nam diễn viên nọ.
#Đỗ Liên Tây Chửi Mắng Trợ Lý
#Giang Lộ Quyến Rũ Trần Khang Sinh
“Trời ơi? Đỗ Liên Tây ngoài đời thật như vậy à?”
“Không thể tin được! Cô ta vẫn luôn tạo hình ảnh là người hiền lành, dễ chịu.”
“Làm trợ lý cho cô ta đúng là xui xẻo thật.”
“Giang Lộ không biết xấu hổ à? Trần Khang Sinh nổi tiếng là yêu vợ đấy!”
“Hồi trước Giang Lộ còn khoe là bạn thân với vợ Trần Khang Sinh!!! Vậy mà dám quyến rũ chồng người ta?”
Nhìn Weibo náo loạn vì mấy đoạn video, Châu Mạt cắt lấy một miếng dưa lưới rồi ung dung ngồi ăn. Vừa ăn vừa xem bình luận, thì Thành Anh gửi một tin nhắn WeChat: [Còn một đoạn video nữa, hehe~]
Châu Mạt nhíu mày: “Hả? Video gì vậy?”
Thành Anh: “Tự lên xem là biết.”
–
Vu Quyền gõ cửa.
Giọng nói trầm thấp của Tạ Xiễn vang lên: “Vào đi.”
Vu Quyền bước vào, trên tay cầm theo một chiếc máy tính bảng, tiến đến bên bàn làm việc rồi nói: “Tổng giám đốc Tạ, bà chủ ra tay rồi. Bên mình cần mua bao nhiêu ngày hot search cho cô ấy?”
Tạ Xiễn đặt bút xuống, đầu ngón tay khẽ miết qua khóe môi, dường như vẫn còn cảm nhận được dư vị của cô.
Anh nói: “Mua một tháng đi.”
Vu Quyền gật đầu, cúi xuống chuẩn bị thao tác. Nhưng rồi anh chợt thấy một dòng hot search mới vừa xuất hiện. Vu Quyền chớp mắt nhìn một hồi, sau đó ngẩng lên, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, rồi dè dặt nhìn Tạ Xiễn: “Tổng giám đốc, phu nhân… lôi cả anh vào chuyện này rồi…”
Tạ Xiễn nhíu mày: “Sao cơ?”
“Anh xem đi.”
Vu Quyền đưa máy tính bảng lên trước mặt anh. Trên màn hình, bên cạnh một dòng hot search là chữ “Nóng” hiện rõ màu đỏ rực:
#Đỗ Liên Tây Quyến Rũ Tạ Xiễn, Nhà Đầu Tư Cao Thịnh Không Thành
#Tạ Xiễn Đã Có Vợ
Tạ Xiễn lặng thinh.
Vu Quyền lí nhí hỏi: “Có… cần mua thêm hot search không ạ?”
Phu nhân.
Cô thật sự rất đỉnh.
Tạ Xiễn: “…..”