Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
Chương 18: Anh Đừng Hôn Nữa
Lịch trình của Tần Quyết dày đặc, mở xong hội nghị quốc tế, anh lập tức phải đến Thượng Hải để bàn chuyện hợp tác. Anh rất bận, không rảnh đi tham gia bữa tiệc sinh nhật nhàm chán mà mẹ anh tổ chức.Về phần người mẹ nhàm chán của anh liên tục gọi điện thúc giục anh trở về, anh cũng không để trong lòng, cũng lười để ý đến. Sau đó người mẹ nhàm chán của anh lại gọi điện thoại tới nói với anh, Tô Chanh sẽ tới tham gia tiệc sinh nhật. Tần Quyết cười lạnh, tất cả mọi người đều biết anh ghét nhất chính là người phụ nữ kia, cho nên Vũ Gia Viện nữ sĩ dựa vào đâu mà cho rằng anh nghe được tin Tô Chanh sẽ tham gia tiệc sinh nhật thì anh sẽ đổi ý chứ. Nhìn anh dễ dãi đến vậy sao? Xe lướt như bay trên đường. Tiếng chuông bén nhọn vang lên trong không gian yên tĩnh. Trợ lý Hà liếc mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, đưa điện thoại cho Tần Quyết: "Tần tổng, là điện thoại của phu nhân.” Tần Quyết lãnh đạm liếc một cái, tiện tay cầm điện thoại lên. Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, mấy phút sau, trong xe truyền đến thanh âm lạnh lùng của Tần Quyết: "Quay đầu xe, về Tần Trạch." "Vâng." . . . Tô Chanh cảm giác toàn thân trên dưới như bị hỏa thiêu, vừa nóng, lại có một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời . Mẹ Tần vậy mà lại hạ dược cô. Thiên đạo luân hồi, thương thiên bỏ qua cho ai. Nguyên chủ hạ dược Tần Quyết , mẹ Tần lại hạ dược Tô Chanh . Nhưng cô vô tội mà, cô bị cõng nồi nha! Toàn thân trên dưới càng ngày càng khó chịu, Tô Chanh nóng không chịu nổi, trên trán đổ đầy mồ hôi nằm trên giường thở dốc rên rỉ, bàn tay nắm cái chăn thật chặt, đầu óc càng ngày càng loạn, cảm giác sắp mất đi lý trí. . . Đêm khuya. Tần Quyết trở về rất nhanh, lúc đi vào phòng khách, mẹ Tần vẫn đang nhàn nhã ngồi uống trà. Tần Quyết nhìn bà một cái, cũng không dừng lại nhấc chân đi lên lầu. Mẹ Tần cũng không lên tiếng, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn lên lầu, bưng chén trà trong tay, không nhanh không chậm uống một ngụm, thời gian dài, nước trà đã có chút lạnh. Bà muốn xem xem con trai của bà sẽ xử lý như thế nào, trong điện thoại bà chưa nói cho nó biết, Tô Chanh đang bị hạ dược nhốt trong phòng của nó. Phía đông tầng hai là phòng ngủ của Tần Quyết, khoảnh khắc mở cửa phòng ra, Tần Quyết trông thấy giường đệm vốn chỉnh tề đã trở thành một mảnh lộn xộn. Nhướng mày, vừa định gọi Tô Chanh dậy giáo huấn một trận thì đột nhiên một thân hình mềm mại nóng bỏng nhào vào trong ngực anh. Tần Quyết cúi đầu nhìn, chiếc váy khoét sâu cổ chữ V thiết kế tinh xảo trên người cô đã trở nên nhăn nhúm, làn da trắng nõn tinh tế phía trước ngực lộ ra một mảng lớn, cánh tay mảnh khảnh không an phận ôm lấy eo của anh, mặt chôn ở trong ngực anh, hô hấp có chút nhanh. Tần Quyết đặt tay lên bả vai cô, dự định đẩy người phụ nữ đột nhiên ôm ấp yêu thương này ra. Người nói không thích anh là cô, ôm ấp yêu thương cũng là cô, cô rốt cuộc có ý gì. Tô Chanh bị anh đẩy một cái, cũng không buông ra, chỉ là cái miệng đang cắn chặt của cô đột nhiên buông lỏng ra, kiều mị rên rỉ một tiếng, "Nóng quá. . ." Phát giác được cô không thích hợp, Tần Quyết đưa tay nâng cằm cô lên, lúc này Tô Chanh bỗng nhiên tránh tay của anh, kiễng chân lên, đôi môi đỏ mọng áp lên môi anh hôn một cách bừa bãi. Lửa nóng hô hấp gần trong gang tấc. Tần Quyết đứng tại chỗ sững sờ, ngón tay giật giật lại chẳng biết tại sao chậm chạp không đẩy cô ra, mặc cho cô làm xằng làm bậy. Bên tai truyền đến thanh âm kiều nhuyễn như nước của phụ nữ, xúc cảm mềm mại ẩm ướt trên môi truyền đến, động tác không thành thục va chạm chạm vào răng và cắn vào khóe môi của anh. Tần Quyết bị cô cắn đau, ánh mắt tối lại, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, bỗng nhiên một tay nắm chặt eo thon của cô, một tay ấn lấy đầu của cô, đảo khách thành chủ, cúi đầu hôn thật sâu . Cô thắng rồi. Đôi môi Tô Chanh bị chặn lại hô hấp, nghẹn đến khó chịu, dưới tình trạng thiếu dưỡng khí đầu óc dần dần thanh tỉnh một chút. . . Hai tay đặt trước ngực hắn yếu ớt đẩy ra: “Em. . . Bị hạ dược. . ." Người đàn ông coi như không thấy, tiếp tục tàn phá đôi môi của cô. “Anh đừng hôn nữa.” Tô Chanh sắp tức giận phát khóc. Tần Quyết cắn nhẹ trên môi cô một cái mới dừng lại, nắm cằm của cô trông thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô mới phát hiện cô không thích hợp, cau mày: "Ai hạ dược em?.” Chẳng trách, với tính cách hiện tại của cô, cô sẽ không thể làm ra loại chuyện hiến thân này được. Tô Chanh khó chịu vặn vẹo, ậm ừ: ". . . Mẹ anh.” Tần Quyết: ". . ." "Nhanh, mau giải dược cho em. . ." Tô Chanh đứt quãng, nói không rõ ràng. Tần Quyết trầm mặc một giây, bỗng nhiên ôm ngang cô lên, bế thẳng cô vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen, tia nước lạnh buốt dội thẳng lên người Tô Chanh. Tô Chanh bị xối nước lạnh, phục hồi lại lý trí, lại nhanh chóng né tránh tia nước lạnh đang dội thẳng xuống người, "Không được không được, dì cả của em đến, không thể đụng vào nước lạnh." Ngay tại chỗ vừa rồi, đoán chừng trên giường Tần Quyết còn có vết tích dì cả của cô, thật muốn mạng! Nhưng hiện tại cô cũng không quan tâm được đến chuyện xấu hổ. Tần Quyết: ". . . Phiền phức." Nước lạnh căn bản không thể giải quyết vấn đề, Tần Quyết vốn định để Tô Chanh tạm thời tỉnh táo một chút, sau đó gọi bác sĩ đến xử lý. Đã thế này rồi, Tần Quyết đành phải gọi điện thoại gọi người. Trong thời gian chờ bác sĩ đến, Tô Chanh rất ầm ĩ, Tần Quyết không có cách nào chỉ có thể giữ hai tay cô ở sau lưng. Mẹ Tần vụng trộm nghe ngóng ở ngoài cửa, khóe miệng nhếch lên, không nguyện ý như vậy, còn không phải là xong rồi sao. Cho nên rất nhiều chuyện không thể nói trước, cái này gọi là nhân định thắng thiên. Tần Quyết là con trai bà, là đứa con trai bà hoài thai 10 tháng sinh ra, cho dù nó có cố chấp lại cứng đầu thì thế nào thì nó vĩnh viễn không có khả năng đấu thắng mẹ của nó. "Tần phu nhân, mời ngài nhường đường một chút." Bác sĩ riêng của Tần gia đêm khuya chạy tới, trên trán đổ đầy mồ hôi, có thể thấy được ông gấp đến mức nào. Nụ cười của mẹ Tần phai nhạt đi: “Ông tới làm gì?" Bác sĩ Lưu thành thật trả lời: "Tần tổng con trai của ngài bảo tôi tới.” Mẹ Tần nghĩ đến khả năng nào đó, giận không chỗ phát tiết, "Không cần, ông về đi.” Lúc này, cửa phòng phía sau mở ra, Tần Quyết đứng ở cửa, nhàn nhạt nhìn qua, “Bác sĩ Lưu vào đi.” Bác sĩ Lưu cho Tô Chanh uống thuốc giải, Tần Quyết sắp xếp bảo mẫu thay quần áo mới sạch sẽ cho cô, động cả một ngày Tô Chanh mỏi mệt không chịu nổi, trực tiếp ngủ thiếp đi. Trong phòng khách, mẹ con hai người đang giương cung bạt kiếm, bầu không khí căng thẳng. Tần Quyết không kiên nhẫn nói: “Con lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện của con, nếu như mẹ quá nhàm chán, mẹ đi bồi ba không được sao?” “Sao mẹ phải đi tìm lão già kia." Mẹ Tần vô cùng tức giận, “Con đứa con bất hiếu này, mẹ cực khổ nuôi con lớn, con lại dám ghét bỏ mẹ?” "Tay chân của mẹ duỗi quá dài rồi, con không phải hai ba tuổi, không phải con rối để mẹ có thể tuỳ ý thao túng.” Tần Quyết hừ lạnh. “Con ——" mẹ Tần bị con trai làm cho tức đến phát run, tên tiểu tử thối này, từ nhỏ đã như vậy, bà không phải là muốn tốt cho nó sao!”Sao con không thích Chanh Chanh chứ? Con bé có chỗ nào không tốt?” Tần Quyết trầm mặc một hồi: “Dù con có thích hay không, mẹ cũng đừng nhúng tay vào chuyện của con”. Lưu lại câu nói này, Tần Quyết xoay người, trực tiếp lên lầu. Mẹ Tần ở nguyên tại chỗ tinh tế đánh giá câu nói này, lông mày bỗng nhiên buông lỏng. Hừ, đứa con bất hiếu vẫn là đấu không lại bà! —— Sáng sớm hôm sau, Tô Chanh từ trên chiếc giường xa lạ tỉnh lại, đầu đau muốn nứt. Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, cảm giác như một đống bột nhão. Cô nhớ rõ mình bị mẹ Tần hạ dược, sau đó dục hỏa. Đốt. Thân. . . Sau đó, hình như Tần Quyết trở về, nhìn bộ dáng rất tức giận, sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng không nhớ rõ. . . Dì Tần này thật là đủ tàn nhẫn, để đạt được mục đích, vậy mà còn hạ dược cô, chẳng trách bà có thể cấu kết với nguyên chủ cùng làm việc xấu, hai cao thủ hạ dược này, tuyệt! Xoa cái đầu đau nhức đi vào trong phòng tắm rửa mặt, quần áo trên người cũng đã được thay, dì cả cũng tới. . . Tô Chanh lắc đầu, được rồi, không thất thân là tốt rồi, chẳng qua sao miệng cô lại sưng thế này? Son môi hết hạn sao? Không phải chứ, đều là mới mua mà! Bên ngoài có người gõ cửa, Tô Chanh rửa mặt sạch sẽ rồi đi mở cửa. Vậy mà lại là Tần Quyết! Xem ra đêm qua anh thật sự trở về. Tô Chanh trong lúc nhất thời đầu óc có chút rối rắm, luôn cảm giác giống như đã quên đi chuyện quan trọng, ngẩn người. Tần Quyết tựa ở trên cửa, cúi đầu nhìn cô, sáng sớm ánh mắt không quá nồng đậm, rơi vào trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Chanh, giống như giọt sương đầu xuân dính trên cánh hoa hồng, sạch sẽ lại diễm lệ. Chỉ là đôi môi hơi sưng đỏ đặc biệt dễ thấy trên gương mặt tươi tắn của cô. Tần Quyết tâm tình tốt câu lên khoé môi , "Tỉnh rồi?" Tô Chanh chần chừ gật đầu, nhìn sắc mặt anh, cảm giác tâm tình của anh cũng không tệ lắm, thế là lớn mật hỏi lại: “Sao anh lại ở đây?” Tần Quyết tức giận gõ gõ trán cô: “Đây là nhà tôi, sao tôi không thể ở đây? Ngược lại là em ——" cảm giác thế nào? Tần Quyết vừa nhắc tới chuyện này, Tô Chanh cho là anh muốn hỏi vì sao cô xuất hiện tại nhà anh, liền không ngừng giải thích: “Em không phải cố ý, hôm qua dì Tần nói anh không tham gia yến hội nên em mới tới, anh đừng nóng giận!" Tần Quyết thấy bộ dáng vội vàng giải thích của cô, sắc mặt hơi trầm xuống: “Tôi có nói là tôi tức giận sao?” Anh đã làm gì quá đáng mà khiến cho cô phải sợ hãi như vậy? Tô Chanh yếu ớt nói: "Lần trước là anh nói không muốn gặp lại em, nên em cho rằng anh không vui khi em xuất hiện ở đây. . . Cho nên anh không có tức giận?” Tần Quyết nhíu nhíu mày, cô còn nhớ rõ những lời anh nói lần trước. "Không có." "Vậy anh . ." Tô Chanh không hiểu ý của anh, hoài nghi là mình hiểu sai ý. "Thu hồi." Tần Quyết nói từng chữ: "Tôi thu hồi, được chưa?” Tô Chanh thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lồng ngực mình, nháy mắt có khí thế hơn: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, em đã nói rồi, anh khẳng định không phải loại người vong ân phụ nghĩa, lần trước em còn cứu anh đấy, còn bị anh lừa gạt phải cõng anh lên tầng ba, nói thế nào chúng ta cũng có thể tính bạn bè, đúng không?" Con mắt Tô Chanh lóe sáng nhìn Tần Quyết, cười rất vui vẻ. Mặc dù cẩu tử âm tình bất định, nhưng tốt xấu gì cô rốt cuộc cũng không cần nơm nớp lo sợ mỗi ngày, lo lắng hắn không vui liền muốn cái mạng chó của cô. Tô Chanh có thể không vui sao! Chậm chạp không có nghe được câu trả lời của Tần Quyết, Tô Chanh trừng mắt nhìn hắn: “Hử?” Còn hả? Tần Quyết sắc mặt trầm xuống. Tô Chanh hậu tri hậu giác phát hiện Tần Quyết không vui, “Anh sao vậy? Chúng ta. . . Không phải bạn bè sao?” Bạn bè. . . Tần Quyết đánh giá hai chữ này, tâm tình tốt hoàn toàn biến mất. Nhìn nét mặt của cô, vui vẻ không giống làm bộ, không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Đúng vậy , bạn bè.” Cô muốn làm bạn bè, vậy thì coi như bạn bè đi. . . . Tô Chanh theo sau Tần Quyết xuống lầu, trên đường đi vẫn nói liên miên về chuyện phát sinh ngày hôm qua, càng nói càng tức giận: “Dì thật quá đáng sao có thể hạ dược em chứ, phương thức này quá không phù hợp, em vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ băng thanh ngọc khiết đó ." Tần Quyết ngừng lại bước chân, quay người lại: "Tức giận như vậy? Tôi còn tưởng rằng em tán thành cách làm này." Tô Chanh sửng sốt một chút. Anh có ý gì, sẽ không nghĩ đây là mưu kế của cô và mẹ anh chứ? Hình tượng của cô ở trong mắt anh thế nào, Tô Chanh vẫn có thể tự mình hiểu lấy. Nói đùa, sao cô có thể tán đồng cách làm này, hạ dược người khác thuộc về mê. Gian đấy, cô đường đường là một đóa hoa nhỏ kiêu ngạo của tổ quốc, đọc thuộc bát thảo bát nhĩ, tuân thủ luật pháp, nhiệt tình hữu ái, sao cô có thể tán đồng phương thức hạ lưu này. Cô phải cùng anh nói rõ ràng. “Này, Tần Quyết, mọi việc không phải như anh tưởng tượng đâu, mặc dù trước kia nhân phẩm của em tương đối không tốt, anh hoài nghi cũng là chuyện bình thường, em có thể hiểu được. Nhưng hiện tại em đã thay đổi, một lần nữa làm người, chuyện hôm qua em hoàn toàn không biết gì, nói chính xác thì em chính là người bị hại đấy, anh không thể hoài nghi em như thế được.” "Tôi hoài nghi em cái gì rồi?" Tần Quyết rất hiếu kì trong đầu cô lại đang nghĩ cái gì. Tô Chanh kỳ quái: “Không phải anh đang hoài nghi chuyện tối hôm qua là âm mưu của em và mẹ anh sao?” Tần Quyết im lặng: ". . . Tôi nói em và mẹ tôi hợp mưu khi nào?” Nữ nhân này, luôn luôn đem một vài tội danh dán lên người anh. Tô Chanh chống nạnh, hùng hồn hỏi lại anh: "Vậy lời anh vừa nói là có ý gì?" Không phải là có ý hoài nghi nhân phẩm của cô sao? Người phụ nữ Tô Chanh này luôn ăn mềm sợ cứng, tham sống sợ chết là phương châm sống của cô. Có thể cẩu thì tuyệt đối không dũng là nguyên tắc làm việc của cô, cho nên từ khi cô xuyên sách, đối mặt với Đại Boss mà đối với nguyên chủ mà nói là âm tàn độc ác, Tô Chanh đối với hắn từ trước đến giờ đều chọn lựa phương thức vuốt mông ngựa nịnh nọt lấy lòng, có thể bán thảm thì tuyệt đối không cương. Ý đồ thông qua loại phương thức này cảm hóa Tần Đại tổng giám đốc, cho nên ở trước mặt hắn từ trước đến giờ cô đều thể hiện ra bộ mặt yếu ớt, loại trạng thái thẳng thừng, cường hãn này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện. Nguyên nhân chủ yếu chính là lời nói vừa rồi của Tần Quyết, sau khi Tô Chanh cảm giác được quan hệ với hắn đã bớt căng thẳng, thể hiện đầy đủ cái gì gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước. Nói chung đối với người như Tô Chanh, bạn không thể đối xử với cô ấy quá tốt, quá tốt cô ấy sẽ được đà lấn tới, không phải sao, hiện tại cô cũng dám dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với Tấn Quyết. Nếu đặt lại thời điểm trước kia, những gì cô vừa làm sẽ là phát súng đầu tiên cho cuộc kháng chiến chống lại chủ nghĩa áp bức của người nô lệ!! Tần Quyết: ". . . Ý tôi là, trước kia em cũng đã từng hạ dược tôi, theo lý mà nói, em không nên có phản ứng mạnh như vậy." Chính nghĩa hào hùng trên mặt Tô Chanh đông lại: "... " Hoá ra anh có ý này, Tô Chanh lập tức bành trướng không nổi. Tần Quyết nhìn biểu tình kinh ngạc trên mặt cô, cười cười, có ý riêng hỏi: "Chẳng lẽ dược lần trước, không phải là em hạ sao?” Tô Chanh miệng giật giật, muốn nói cái gì đó lại nuốt xuống, cuối cùng uỷ khuất nói: "Đúng, là em hạ! Em thật quá đáng!” Cái nồi này, cô phải cõng rồi! Là cô không bằng cầm thú, được chưa! Ánh mắt Tần Quyết dò xét trên mặt cô, một lát sau thu hồi ánh mắt, hừ một tiếng: “Em hạ là tốt nhất.” Đi xuống phòng khách ở lầu một, mẹ Tần đã thức dậy, mặc một bộ sườn xám, khí chất ôn nhu thanh nhã. Tô Chanh nghìn tính vạn tính không tính được tới người dì ôn nhu thanh nhã có khí chất như vậy lại có thể không nháy mắt lừa gạt một người đơn thuần thiện lương như cô uống trà có hạ dược. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài. "Xuống rồi.” Mẹ Tần nhìn Tô Chanh và con trai bà, dịu dàng cười, “Chanh Chanh, con qua đây, dì có lời muốn nói với con Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe, nội tâm Tô Chanh vô cùng cự tuyệt, ngoài mặt vẫn là bình tĩnh ngồi xuống, còn rất không có cốt khí lên tiếng chào hỏi: “Dì, chào buổi sáng” “Chào buổi sáng." Sau khi Tô Chanh ngồi xuống, mẹ Tần kéo tay cô qua, thân thiết hỏi: "Đêm qua ngủ ngon không Chanh Chanh?” ". . ." Tô Chanh nhìn thoáng qua Tần Quyết ở bên cạnh, xấu hổ cười một tiếng: “Cũng…Cũng được ạ.” "Cái kia. . . Dì muốn nói với con một chuyện”. Tô Chanh cảm thấy bà trực tiếp vào chủ đề thì tốt hơn. “Đừng vội, dì biết con muốn nói gì, con yên tâm, dì sẽ cho con một câu trả lời." Mẹ Tần đã nói như vậy, Tô Chanh chỉ có thể đem lời trong miệng nuốt trở về. Ok, xem bà sẽ nói như thế nào. Mẹ Tần quay đầu về phía Tần Quyết nói, “Con cũng ngồi xuống đi.” Tần Quyết không kiên nhẫn ngồi một bên khác của ghế sô pha , "Có chuyện thì nói thẳng." Mẹ con hai người đối chọi gay gắt, đều không phải là người tính tình tốt, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Tô Chanh ngồi ở một bên yên tĩnh như gà, bọn họ cãi nhau thì cãi nhau, chuyện không liên quan đến cô, tuyệt đối đừng liên luỵ người vô tội mà. . . Mẹ Tần cũng không vòng vo: "Vậy ta nói thẳng, gia đình Chanh chanh mặc dù đã phá sản, nhưng cũng là đứa bé được nuông chiều từ bé đến lớn, vừa ngoan lại vừa nghe lời, ta rất hài lòng. Tần gia chúng ta gia nghiệp lớn, đương nhiên không cần đi theo con đường kết hôn thương nghiệp, chỉ cần con thích, cưới ai cũng được. Con là đứa con trai duy nhất của ba con và mẹ, chúng ta đương nhiên mong con sớm kết hôn, sinh cháu trai cháu gái cho chúng ta . Nếu con không có ý kiến, chọn ngày đẹp để con và Chanh Chanh đính hôn trước.” Tô Chanh càng nghe càng kinh hãi, đây không phải là □□ trắng trợn bức hôn chứ? Cái khác không nói, Tần Quyết xưa nay không phải là loại người mặc cho người khác định đoạt, mẹ ruột hắn cũng không được, cho nên. . . Cmn, cô không muốn kẹp ở giữa làm bia đỡ đạn! Thế là Tần Quyết còn chưa mở lời, Tô Chanh đã dẫn đầu giơ tay: “Con không đồng ý!" Sau đó nhìn thoáng qua sắc mặt bất ngờ của Tần Quyết, nháy mắt nói với anh: Không sao, để em giải quyết, nhìn em đây! Mẹ Tần không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Tô Chanh: "Chanh Chanh, con có ý gì?” Bà đã vì cô mà chuẩn bị đến nước này, cô lại dám không đồng ý? Đúng, là bà hạ dược, nhưng bà làm điều này là vì ai, nếu không phải Tô Chanh không tự mình cố gắng, còn muốn bỏ cuộc giữa chừng, bà có cần phải ra hạ sách này chứ? “Dì, Con không đồng ý.” Tô Chanh lại kiên định nói một lần nữa, cầm tay của mẹ Tần, dùng ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có : “Dì, con biết dì rất tốt với con, con rất cảm kích cũng rất cảm động, con luôn yêu quý và tôn trọng dì . . chỉ là chuyện tối qua con không hi vọng sẽ xảy ra một lần nữa, Tần Quyết ca ca là người, anh ấy có suy nghĩ và cá tính độc lập của mình, anh ấy không thích con, dì cũng không thể bắt ép anh ấy cưới con, chuyện này đối với anh ấy và cả con đều không công bằng. Dì, dì nên để anh ấy lựa chọn người mà anh ấy thích, con nguyện ý tác thành cho anh ấy.” Nói đến đây, bạch liên phát biểu hoàn tất, Tô Chanh nuốt nước bọt, quyết định chắc chắn, khẩu xuất cuồng ngôn: "Như vậy đi, nếu như dì thực sự thích con, dì nhận con làm con nuôi đi.” “Con và Tần Quyết ca ca trở thành anh em, hai người thân như một nhà, con nhất định sẽ hiếu thuận với dì giống như Tần Quyết ca ca. Chúng ta vẫn là người một nhà, dì cảm thấy thế nào?" Biện pháp này quá tuyệt vời, vừa có thể khiến mẹ Tần chết tâm, lại vừa có thể để Tần Quyết yên tâm về cô, quả thực chính là nhất cử lưỡng tiện. Tô Chanh hận không cho mình một like! Chỉ là mẹ Tần còn chưa kịp lên tiếng, thanh âm nộ khí đằng đằng của Tần Quyết đã vang lên trước: "Muốn làm em gái tôi, em cũng không nghĩ xem em có xứng không?” Nụ cười trên mặt Tô Chanh đông lại, chậm rãi quay đầu nhìn anh một cái, đại ca, có phải anh lý giải sai rồi không, ý của tôi sao anh không hiểu? Tôi thực sự muốn làm em gái của anh sao? Tôi là muốn giúp anh đó đại ca! Không phân biệt tốt xấu! Thẳng nam chính là thẳng nam, sao không nghe hiểu hàm nghĩ chân chính bên trong chứ ? Tần Quyết rất tức giận với đề nghị của Tô Chanh, ngược lại là mẹ Tần, người vẫn luôn muốn tác hợp cho Tô Chanh và Tần Quyết, sau khi nghe lời đề nghị này chẳng những không tức giận, thậm chí sau khi nhìn sắc mặt của con trai, bà lại dễ nói chuyện ngoài ý muốn: “Nếu Chanh Chanh không nguyện ý, dì cũng không muốn ép buộc. Lời đề nghị của Chanh Chanh ta cảm thấy không tệ." Giọng điệu thay đổi cực kỳ nhanh! Nữ nhân, tên của ngươi là Thiện Biến! Mẹ Tần lấy một tờ chi phiếu từ trong túi ra đặt lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Tô Chanh, ôn nhu nói: “Nếu Chanh Chanh đã muốn làm con gái của dì, dì cũng rất vui, dì không có gì có thể cho con, tấm chi phiếu này con nhận lấy, năm trăm vạn xem như là một chút tâm ý của dì, sau này tìm thời điểm thích hợp, dì giới thiệu con cho mọi người, có thêm một cô con gái dì cũng rất vui.” Vừa nói bà vừa nghiêng mắt nhìn về phía Tần Quyết . Tim Tô Chanh cảm thấy khẽ động, còn có chuyện tốt như vậy sao? Không chỉ có giải quyết tốt đẹp vấn đề đối chọi gay gắt giữa hai mẹ con dì Tần và Tần Quyết , còn có thể lấy được năm trăm vạn? Đây chính là tiền đấy, không cần thì quá phí, hôm qua cô chịu thiệt thòi rồi, cô phải nhận ! Tô Chanh hoan hoan hỉ hỉ muốn nhận lấy, tay đã sờ đến mép tờ ngân phiếu: “Cảm ơn dì —— " "Tô Chanh, em dám nhận thử xem?" Thanh âm của Tần Quyết giống như nghiến răng nghiến mà phát ra. Tô Chanh tay cứng đờ đặt tại chỗ, ngẩng đầu đáng thương nhìn Tần Quyết: “Em. . . Rất muốn ——" vì sao cô không thể nhận chứ. Tần Quyết tức cười, cái đồ mê tiền này. "Tôi cho em một nghìn vạn." Tô Chanh vội vàng thu tay lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương