Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
Chương 138: Trở lại tinh tế 25
Thời gian đi học của bọn họ vẫn luôn như vậy, ai trong lớp cũng biết, hai người bọn họ không đội trời chung.
Cho đến một ngày, Tiêu Lưu Phong tình cờ đi tản bộ trong rừng cây sau trường, bỗng nhiên nhìn thấy Tâm Tâm ngồi khóc rưng rức dưới một gốc cây.
Hắn đứng nấp sau một gốc cây khác, ngó ngó qua, trong lòng thấy khó hiểu.
Cô ấy khóc vì việc gì?
Tại sao lại khóc?
Có phải vì hắn hay không? Không đúng, hắn và cô cũng không phải ngày đầu tiên gây với nhau, cô lúc nào cũng một bộ dáng dương dương tự đắc, đánh trả lại hắn, chưa từng thấy sợ hãi bao giờ.
Với cả, hôm nay là ngày nghỉ, hắn cũng vừa mới gặp cô, đâu đã kịp làm gì?
Tiêu Lưu Phong thấy khó hiểu, trong lòng mạc danh sốt ruột, hắn quyết định tiến đến gần, khi còn cách cô xa ba bước, liền búng một viên đá nhỏ về phía cô.
Viên đá bắn trúng đầu cô, văng ra ngoài.
Tâm Tâm ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt hơi sưng lên vì khóc. Cô nhìn thấy Tiêu Lưu Phong, hơi ngẩn ra một chút.
Hừ! Không ngờ hình ảnh thảm hại này của mình lại bị hắn bắt gặp! Thật đáng ghét!
Tiêu Lưu Phong nhìn thấy khuôn mặt kia của cô đột nhiên lại thấy chột dạ, luống cuống.
“Tôi…tôi…xin lỗi!”
Mẹ kiếp, hắn xin lỗi cái gì? Cũng không phải là hắn làm cô khóc.
Tâm Tâm không để ý đến hắn, tiếp tục cúi mặt xuống, ôm đầu gối khóc.
Nghe tiếng khóc của cô, hắn lại thấy khó chịu trong lòng.
Hắn tiến đến trước mặt cô, ngồi xuống:
“Thế này không giống cậu lắm. Nhìn cậu như vậy tôi thấy thực không quen.”
Hắn nói, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.
Thế nhưng Tâm Tâm thực sự lại ngẩng mặt lên, cũng ngừng khóc, cô đặt cằm lên đầu gối, nhìn hắn hỏi:
“Không quen như thế nào?”
“Thì…bây giờ trông cậu thật…yếu đuối!” Ặc, đúng vậy, khóc lóc có vẻ không giống với phong cách của Tâm Tâm cho lắm.
“Vậy bình thường tôi trông thế nào?” Tâm Tâm lại hỏi.
“Ừm…hung dữ, đanh đá, nhỏ nhen, có thù tất báo….đại loại vậy đi…” Tiêu Lưu Phong gãi gãi đầu, nói.
Tâm Tâm:…Cậu thật biết an ủi người khác.
Hôm đó là ngày đầu tiên Tâm Tâm trở về nhận lại ba mẹ và anh trai, chứng kiến mọi người yêu thương Tâm Như, xa cách với chính mình, nhất thời không kiềm chế được, sau khi quay lại trường học liền đi ra rừng cây sau trường, nơi ít người qua lại ngồi khóc. Không ngờ, lại bị đối thủ của mình bắt gặp cảnh tượng này. Hắn còn tiến đến an ủi cô, tuy rằng cách an ủi có đôi chút đặc biệt….
Sau ngày thấy Tâm Tâm khóc ở dưới gốc cây, Tiêu Lưu Phong liền không nhằm vào cô nữa.
Trái lại, hắn còn có xu thế giống như bảo vệ cô. Tuy vẫn hay cãi nhau với cô, nhưng lại chơi với cô, cùng cô đi ăn, cùng cô đi tập luyện, đi chơi game….
Ai nói xấu cô, hắn sẽ mắng kẻ đó. Ai va chạm cô, hắn sẽ đánh kẻ đó.
Đám bạn trong lớp đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Hai người này sao lại chơi với nhau?
Bộ mặt trời bắt đầu mọc ra từ phía tây sao?
—
Tiêu Lưu Phong đang chìm đắm trong hồi ức, đột nhiên nghe thấy một tiếng rên khe khẽ:
“Lạnh…!”
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Tâm Tâm nằm trên giường, chớp chớp mắt nhìn hắn, đôi môi cô hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.
“Cậu…cậu tỉnh…Tâm Tâm…”
“Đúng rồi, bác sĩ, bác sĩ…”
Tiêu Lưu Phong nói năng có chút lộn xộn, tay chân luống cuống ấn xuống nút gọi bác sĩ.
—
Đoàn bác sĩ tiến hành thăm khám, kết luận các chỉ số của Tâm Tâm đã khôi phục bình thường, đã thoát khỏi tình trạng hôn mê, nhưng vẫn cần ở bệnh viện theo dõi thêm một khoảng thời gian.
Sau khi đoàn bác sĩ rời đi, Tiêu Lưu Phong liền ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cầm lấy tay Tâm Tâm, áp lên má chính mình.
“Cám ơn em đã tỉnh lại.”
Tâm Tâm rụt tay về: “Nè, ai cho cậu được gọi tôi là em hả?”
Tiêu Lưu Phong không cho là đúng, lại nắm lấy tay cô, nói: “Chúng ta đã là một đôi, đương nhiên phải xưng hô là anh em chứ.”
Tâm Tâm tức giận lườm hắn: “Tôi đồng ý làm bạn gái của cậu bao giờ?”
“Trong thế giới kia, chính em nói là muốn bộ phim có HE.”
“Đó là bộ phim, liên quan gì đến tôi?”
“HE là anh và em thành một đôi.”
“Đó là phim.”
“Nhưng nó dựa trên nhật ký của em.”
“Nhật ký của tôi không có viết đoạn này.” Tâm Tâm vẫn cãi lại.
Tiêu Lưu Phong mím môi, có chút tức giận, ghé sát mặt đến gần Tâm Tâm: “Em còn phủ nhận là không yêu anh? Là ai lúc tòa nhà sắp sập anh bảo chạy trước đi vẫn cứ ở lại kéo anh vào trong chiếc tủ sắt để trốn? Là ai đang bị đám tinh tặc đeo bám vẫn cố kéo anh lên tàu bay chạy trốn, cuối cùng còn bị hôn mê suốt 8 tháng? Là ai hả? Là em. Là vì em yêu anh, nên mới làm như vậy!”
“Không có! Là do cậu đã cứu tôi trước, nên tôi mới cứu cậu!” Tâm Tâm trừng mắt nhìn lại Tiêu Lưu Phong.
Tiêu Lưu Phong tức giận, giơ tay ôm lấy mặt cô, đặt xuống môi cô một nụ hôn.
“Ưm…” Tâm Tâm bị làm cho bất ngờ, cơ thể cô vừa khôi phục lại, vẫn còn rất yếu, muốn đẩy hắn ra, nhưng thực sự không có bao nhiêu lực.
“Tâm Tâm, nếu em còn phủ nhận, vậy anh sẽ hôn em đến khi em nói yêu anh!”
“Cậu…lưu manh!” Tâm Tâm đỏ mặt, mắng hắn.
Tiêu Lưu Phong lại in xuống môi cô một nụ hôn.
“Không cho nói gì khác, chỉ được nói em yêu anh.”
Hắn bá đạo nói.
“Không đời nào!”
Lại một nụ hôn rơi xuống.
Tiêu Lưu Phong vuốt tóc Tâm Tâm ra sau tai, giọng nói trầm đặc:
“Em cố tình nói khác đi, để được anh hôn đúng không?”
“Cậu…” Tâm Tâm tức giận, “bắt nạt bệnh nhân…ưm…”
Tâm Tâm bị hôn đến mức mơ hồ, rốt cuộc cũng chịu thua. Cô vòng tay qua cổ hắn, ôm lấy hắn, đáp trả lại.
Nụ hôn triền miên, kéo dài, lưu luyến.
Do Tâm Tâm vẫn còn yếu, Tiêu Lưu Phong cũng chỉ dám hôn rất nhẹ nhàng, ôn nhu.
Đến cuối cùng, là Tâm Tâm đẩy hắn ra trước, “Được rồi, được rồi, em yêu anh!”
Tiêu Lưu Phong đắc ý, mỉm cười nhìn cô.
“Ngoan!”
“Anh…Hừ! Đồ mặt dày.”
Tiêu Lưu Phong thở dài, “Vợ của anh bướng bỉnh. Nếu da mặt không dày, sẽ không theo đuổi được.”
“Cái gì…sao tự dưng lại gọi là vợ…”
“Thì sau này chúng ta sẽ cưới nhau, không phải em là vợ anh thì là gì?”
“Anh đừng được nước lấn cái. Đợi đến khi em hồi phục lại sức khỏe, anh coi chừng.”
“Cho nên anh phải tranh thủ thời gian em chưa hồi phục này đúng không?” Tiêu Lưu Phong cười xấu xa, tiến đến, đặt xuống đôi môi anh đào của cô một nụ hôn.
“Tâm Tâm, anh yêu em! Rất yêu em!”
Tâm Tâm vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Lưu Phong, đáp lại nụ hôn của hắn.
“Em cũng vậy! Em yêu anh!”
Cho đến một ngày, Tiêu Lưu Phong tình cờ đi tản bộ trong rừng cây sau trường, bỗng nhiên nhìn thấy Tâm Tâm ngồi khóc rưng rức dưới một gốc cây.
Hắn đứng nấp sau một gốc cây khác, ngó ngó qua, trong lòng thấy khó hiểu.
Cô ấy khóc vì việc gì?
Tại sao lại khóc?
Có phải vì hắn hay không? Không đúng, hắn và cô cũng không phải ngày đầu tiên gây với nhau, cô lúc nào cũng một bộ dáng dương dương tự đắc, đánh trả lại hắn, chưa từng thấy sợ hãi bao giờ.
Với cả, hôm nay là ngày nghỉ, hắn cũng vừa mới gặp cô, đâu đã kịp làm gì?
Tiêu Lưu Phong thấy khó hiểu, trong lòng mạc danh sốt ruột, hắn quyết định tiến đến gần, khi còn cách cô xa ba bước, liền búng một viên đá nhỏ về phía cô.
Viên đá bắn trúng đầu cô, văng ra ngoài.
Tâm Tâm ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt hơi sưng lên vì khóc. Cô nhìn thấy Tiêu Lưu Phong, hơi ngẩn ra một chút.
Hừ! Không ngờ hình ảnh thảm hại này của mình lại bị hắn bắt gặp! Thật đáng ghét!
Tiêu Lưu Phong nhìn thấy khuôn mặt kia của cô đột nhiên lại thấy chột dạ, luống cuống.
“Tôi…tôi…xin lỗi!”
Mẹ kiếp, hắn xin lỗi cái gì? Cũng không phải là hắn làm cô khóc.
Tâm Tâm không để ý đến hắn, tiếp tục cúi mặt xuống, ôm đầu gối khóc.
Nghe tiếng khóc của cô, hắn lại thấy khó chịu trong lòng.
Hắn tiến đến trước mặt cô, ngồi xuống:
“Thế này không giống cậu lắm. Nhìn cậu như vậy tôi thấy thực không quen.”
Hắn nói, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.
Thế nhưng Tâm Tâm thực sự lại ngẩng mặt lên, cũng ngừng khóc, cô đặt cằm lên đầu gối, nhìn hắn hỏi:
“Không quen như thế nào?”
“Thì…bây giờ trông cậu thật…yếu đuối!” Ặc, đúng vậy, khóc lóc có vẻ không giống với phong cách của Tâm Tâm cho lắm.
“Vậy bình thường tôi trông thế nào?” Tâm Tâm lại hỏi.
“Ừm…hung dữ, đanh đá, nhỏ nhen, có thù tất báo….đại loại vậy đi…” Tiêu Lưu Phong gãi gãi đầu, nói.
Tâm Tâm:…Cậu thật biết an ủi người khác.
Hôm đó là ngày đầu tiên Tâm Tâm trở về nhận lại ba mẹ và anh trai, chứng kiến mọi người yêu thương Tâm Như, xa cách với chính mình, nhất thời không kiềm chế được, sau khi quay lại trường học liền đi ra rừng cây sau trường, nơi ít người qua lại ngồi khóc. Không ngờ, lại bị đối thủ của mình bắt gặp cảnh tượng này. Hắn còn tiến đến an ủi cô, tuy rằng cách an ủi có đôi chút đặc biệt….
Sau ngày thấy Tâm Tâm khóc ở dưới gốc cây, Tiêu Lưu Phong liền không nhằm vào cô nữa.
Trái lại, hắn còn có xu thế giống như bảo vệ cô. Tuy vẫn hay cãi nhau với cô, nhưng lại chơi với cô, cùng cô đi ăn, cùng cô đi tập luyện, đi chơi game….
Ai nói xấu cô, hắn sẽ mắng kẻ đó. Ai va chạm cô, hắn sẽ đánh kẻ đó.
Đám bạn trong lớp đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Hai người này sao lại chơi với nhau?
Bộ mặt trời bắt đầu mọc ra từ phía tây sao?
—
Tiêu Lưu Phong đang chìm đắm trong hồi ức, đột nhiên nghe thấy một tiếng rên khe khẽ:
“Lạnh…!”
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Tâm Tâm nằm trên giường, chớp chớp mắt nhìn hắn, đôi môi cô hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.
“Cậu…cậu tỉnh…Tâm Tâm…”
“Đúng rồi, bác sĩ, bác sĩ…”
Tiêu Lưu Phong nói năng có chút lộn xộn, tay chân luống cuống ấn xuống nút gọi bác sĩ.
—
Đoàn bác sĩ tiến hành thăm khám, kết luận các chỉ số của Tâm Tâm đã khôi phục bình thường, đã thoát khỏi tình trạng hôn mê, nhưng vẫn cần ở bệnh viện theo dõi thêm một khoảng thời gian.
Sau khi đoàn bác sĩ rời đi, Tiêu Lưu Phong liền ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cầm lấy tay Tâm Tâm, áp lên má chính mình.
“Cám ơn em đã tỉnh lại.”
Tâm Tâm rụt tay về: “Nè, ai cho cậu được gọi tôi là em hả?”
Tiêu Lưu Phong không cho là đúng, lại nắm lấy tay cô, nói: “Chúng ta đã là một đôi, đương nhiên phải xưng hô là anh em chứ.”
Tâm Tâm tức giận lườm hắn: “Tôi đồng ý làm bạn gái của cậu bao giờ?”
“Trong thế giới kia, chính em nói là muốn bộ phim có HE.”
“Đó là bộ phim, liên quan gì đến tôi?”
“HE là anh và em thành một đôi.”
“Đó là phim.”
“Nhưng nó dựa trên nhật ký của em.”
“Nhật ký của tôi không có viết đoạn này.” Tâm Tâm vẫn cãi lại.
Tiêu Lưu Phong mím môi, có chút tức giận, ghé sát mặt đến gần Tâm Tâm: “Em còn phủ nhận là không yêu anh? Là ai lúc tòa nhà sắp sập anh bảo chạy trước đi vẫn cứ ở lại kéo anh vào trong chiếc tủ sắt để trốn? Là ai đang bị đám tinh tặc đeo bám vẫn cố kéo anh lên tàu bay chạy trốn, cuối cùng còn bị hôn mê suốt 8 tháng? Là ai hả? Là em. Là vì em yêu anh, nên mới làm như vậy!”
“Không có! Là do cậu đã cứu tôi trước, nên tôi mới cứu cậu!” Tâm Tâm trừng mắt nhìn lại Tiêu Lưu Phong.
Tiêu Lưu Phong tức giận, giơ tay ôm lấy mặt cô, đặt xuống môi cô một nụ hôn.
“Ưm…” Tâm Tâm bị làm cho bất ngờ, cơ thể cô vừa khôi phục lại, vẫn còn rất yếu, muốn đẩy hắn ra, nhưng thực sự không có bao nhiêu lực.
“Tâm Tâm, nếu em còn phủ nhận, vậy anh sẽ hôn em đến khi em nói yêu anh!”
“Cậu…lưu manh!” Tâm Tâm đỏ mặt, mắng hắn.
Tiêu Lưu Phong lại in xuống môi cô một nụ hôn.
“Không cho nói gì khác, chỉ được nói em yêu anh.”
Hắn bá đạo nói.
“Không đời nào!”
Lại một nụ hôn rơi xuống.
Tiêu Lưu Phong vuốt tóc Tâm Tâm ra sau tai, giọng nói trầm đặc:
“Em cố tình nói khác đi, để được anh hôn đúng không?”
“Cậu…” Tâm Tâm tức giận, “bắt nạt bệnh nhân…ưm…”
Tâm Tâm bị hôn đến mức mơ hồ, rốt cuộc cũng chịu thua. Cô vòng tay qua cổ hắn, ôm lấy hắn, đáp trả lại.
Nụ hôn triền miên, kéo dài, lưu luyến.
Do Tâm Tâm vẫn còn yếu, Tiêu Lưu Phong cũng chỉ dám hôn rất nhẹ nhàng, ôn nhu.
Đến cuối cùng, là Tâm Tâm đẩy hắn ra trước, “Được rồi, được rồi, em yêu anh!”
Tiêu Lưu Phong đắc ý, mỉm cười nhìn cô.
“Ngoan!”
“Anh…Hừ! Đồ mặt dày.”
Tiêu Lưu Phong thở dài, “Vợ của anh bướng bỉnh. Nếu da mặt không dày, sẽ không theo đuổi được.”
“Cái gì…sao tự dưng lại gọi là vợ…”
“Thì sau này chúng ta sẽ cưới nhau, không phải em là vợ anh thì là gì?”
“Anh đừng được nước lấn cái. Đợi đến khi em hồi phục lại sức khỏe, anh coi chừng.”
“Cho nên anh phải tranh thủ thời gian em chưa hồi phục này đúng không?” Tiêu Lưu Phong cười xấu xa, tiến đến, đặt xuống đôi môi anh đào của cô một nụ hôn.
“Tâm Tâm, anh yêu em! Rất yêu em!”
Tâm Tâm vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Lưu Phong, đáp lại nụ hôn của hắn.
“Em cũng vậy! Em yêu anh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương