Nữ Phụ Thì Sao? Sống Ổn Là Được
Chương 37: Trò Đùa Bắt Đầu
"Hạ Nhi anh yêu em ".Câu nói này cô nghe thật mơ hồ , cảm giác cả người nâng nâng .Cô mệt rồi thật sự rất mệt.Ban đầu xuyên qua cũng là do cô yêu anh cũng là do cô tự nguyện , nhớ anh cuồng anh một cách không ngưng được để rồi tự mang hai tiếng "Lụy Tình " từ trong truyện đến tận hiện tại thực tiễn của cô .Khi nghe cậu bạn mới chuyển vào nói kình là Dương Thần .Cô tim đập lệch nhịp , nước mắt cứ khó chịu rơi dài trên má , đôi mắt đã đỏ sưng tấy đến rát dần ngưa ngứa và cuối cùng cô nhắm chặt mắt lịm đi mặc kệ anh hôn .Trong lúc cô ngất đi anh có biết không cô đang dần cố xóa mọi thứ khỏi đầu mình ...kỉ niệm giữa anh và cô , tình cảm giữa hai người và đặc biệt cái tên Hướng Dương Thần ...từng chút từng chút xóa đi .Nhưng trong lúc đang cố gắng xóa đi mọi thứ thì một thứ khiến cô lại nhớ lại đó chính là nụ hôn ấm áp của anh , đôi môi trơn mịn cùng sự ngọt ngào từ đầu lưỡi của anh ."Anh thật biết trêu đùa người "Chỉ là hôn nhưng mọi thứ cứ như vậy ùa ạt về , thứ cô muốn xóa đã tràn đầy trong tâm trí của Hạ Nhi cô mất rồi .Làm sao đây ? Cô phải làm thế nào khi tự mình vướng vào cái hố sâu không đáy , hụt hẫng , lo sợ và cảm thấy bất an vô cùng tận .Cô muốn được ngủ say để mình không phải nghĩ đến bất kể điều gì nữa chỉ muốn ngủ , ngủ thật sâu nhưng lại sợ một khi hối hận dù có dậy cô cũng không thể nào choàng tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị lặp đi lặp lại này .Cô nhăn mặt , chiếc môi nhỏ ươn ướt nước , đôi mắt mơ hồ cảm nhận được sự đụng chạm nơi miệng lưỡi. Cảm giác có chút ghê tởm và sợ hãi , cô sau khi nhìn rõ mọi thứ đẩy người đang đè lên mình không hề khoan nhượng đánh người đó một bạt tai .Sau đó Hạ Nhi lại tự nhìn bàn tay mình run lên từng hồi rồi chợt "a..." một tiếng nói câu "xin lỗi "Vân Đằng người bị cô tát sững lại , đôi mắt chứa u buồn nhìn vào đôi mắt cô .Bàn tay anh đưa lên chạm vào nơi dưới mắt , âm ấm ,sưng to .Một cảm giác đau lòng không tả rõ , anh chỉ biết anh cảm thấy thực sự rất có lỗi với cô nhưng anh lại không biết rằng mình không có lỗi ...lỗi ở đây là cô đã đọc truyện mà Dương Dương viết , lỗi ở đây là cô bị thu hút ở trong truyện .Phải nói thật rằng từ khi cô bước vào câu truyện này, mọi thứ đã không còn như khuôn mẫu nữa rồi ...dối loạn, không chỉ thế đến lời ban đầu cô nói là sống yên ổn cũng không được , không bảo vệ được gia đình ,bị dính vào rắc rối... tất cả đều không phải lỗi của anh , cũng không phải lỗi của cô ...Bởi vì hai người là vô tội , những nhân vật trong truyện cũng vô tội và người viết truyện là bị loại trừ khỏi danh sách vô tội =]]] .Cô đã trốn tránh hiện thực , chạy xuống giường bỏ đi .Vân Đằng ngay sau 3 giây sững người liền lập tức chạy đuổi theo sau nhưng mới ra khỏi cửa đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa rồi .Nghĩ tới nơi anh gặp cô lần đầu tiên tại thế giới của cô anh liền chạy thật nhanh ra đó .Mọi thứ trước mắt anh ngoài tiếng gió khiến cho những chiếc lá bay xào xạc thì là tiếng nói , cười của những người khác đi ngang qua nữa .Chạy lại vào gần ngôi nhà kho bỏ hoang sau trường anh dừng lại .Nhìn người con gái đang ôm chân , ánh mắt cô vô hồn , thần thờ hơn bao giơ hết .Anh chạy tới cả người ôm lấy cô "Hạ Nhi "Lần này cô không phản bác nữa chỉ im lặng nhìn một thứ .Anh đẩy nhẹ người cô ra hai tay nắm chặt bả vai cô lắc mạnh , miệng không ngừng gọi tên cô "Hạ Nhi ....Hạ Nhi "Nhưng vẫn chỉ là im lặng , cô đang làm sao vậy? Nhìn như vậy anh thật sự rất đau đớn trái tim cũng vì thế quặn thắt lại đến ngộp thở "Nhìn anh ...Hạ Nhi em nhìn anh này em đang nhìn đi đâu vậy "Anh cầm lấy chiếc cằm cô rồi nhanh chóng chuyển lên , hai tay áp chặt má cô bóp mạnh "Tỉnh lại ...Tỉnh lại đi "Toàn thân cô mềm oặt ngã xuống nhưng vì anh vẫn đang nắm chặt nên cô không rời đi được nữa .Mặc dù cả cơ thể đang rất muốn đổ xuống nhưng ánh mắt cô vẫn vô hồn nhìn trong khoảnh không vô hình .Anh thực sự rất sợ khi nhìn thấy cô như vậy .Người con gái anh yêu có đôi mắt rất đẹp , nụ cười tỏa nắng rạng rỡ, đôi môi hồng hồng chúm chím anh vẫn ham muốn , cơ thể nhỏ bé anh muốn bảo vệ ...Người con gái xinh đẹp , tươi vui vừa hay giận dỗi cũng lại rất dễ tha thứ cho anh ...trả lại cô ấy cho anh ...người con gái anh yêu thương. Như có một linh cảm vô hình khiến anh đau lòng khó thở .Cô nhẹ chớp mi mắt xoay mình nhìn anh , đôi môi đỏ nói ra là cả một tảng đá lớn đè lên anh ngộp thở "Vân Đằng sao bạn lại ở đây ? Mình nữa ...""Em ngưng xạo đi " anh búng trán cô , nụ cười trên gương mặt đã méo mó không thành hình cung tuyệt đẹp nữa rồi ."Á đau bạn làm trò gì kì cục vậy chứ "Cô lớn tiếng đánh vai anh một cái , mắt lườm nguýt nhìn anh "Thật đáng ghét mà "Cô đứng dậy phủi phủi lại đồ rồi bước đi , ngoảnh mặt cười hòa một cái cô nói "Còn đứng đó làm gì chúng ta lên lớp thôi "Xa lạ vô cùng ."Hạ Nhi em giả vờ quên phải không ? Được anh khổ sở là làm quá hả ? Được anh chiều em gió chiều nào anh xoay chiều đó cũng em chơi tới cùng "Anh chạy đi theo sau cô nụ cười nghênh ngang .Cô nhìn anh bất giác xoay nhanh mặt bật cười không ra tiếng "Aaaaaa làm sao đây lẽ nào cô cứ thế giả vờ lãng quên anh ..."Tâm trí cô loạn xạ ngậu đấu tranh .Ban nãy khi anh nay cô , cô sớm chút nữa đã phụt cười ha hả rồi .Thực chất cô muốn giận dỗi thật lâu , thật lâu để trả thù cho bõ ghét .Nhớ cô thực sự là nhớ anh lắm giờ đụng mặt lại xấu hổ .Khi anh hôn cô tát cũng là cái tát cô cảm thấy chứa đựng nhiều sự yêu thương nhất đấy .Cô chạy xuống giường dựa theo góc khuất của tấm màn liền chui vào trong đó nhìn vẻ mặt của anh lo lắng đuổi theo thật thích thú dữ lắm ,vui dữ dội luôn ý chứ .Tối qua cô đã nghĩ thông rồi .Yêu Anh Cô Vẫn Yêu Làm Sao Có Thể Ngừng Được Đây phải Không ? Vì Vậy Khoảng Thời Gian Này Cô Sẽ Lừa Anh Gạt Anh Cho Thỏa Sức Đến Khi Anh Phát Hiện Cô Sẽ Cười Cười Giả Bộ Không Có Lỗi .Nhưng cô cũng không ngờ anh đã biết hơn nữa anh cũng nghĩ liền "Lê Hạ Nhi em ngoài trò này không chút sáng tạo mới lạ nào nữa hay sao ?"Cảnh báo : Từ một vài chương sau sẽ ngọt dần ????????
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương