Nữ Phụ Thì Sao? Sống Ổn Là Được
Chương 4: Ích Kỉ
Nàng trợn trừng mắt lớn tiếng hất tay anh ra ."Buông ra " Anh như cảm nhận được mình vừa hụt hẫng mất đi cái gì đó mà lại không hề hay biết chỉ biết rằng mất tự chủ lôi kéo tay nàng lại lớn tiếng nói "Cô lại dụ dỗ trai ?" từng câu từng chữ anh gằn mạnh xuống ."Thì sao ? anh có quyền gì ngăn cản tôi ? đừng lấy cái thân phận hôn phu mà ngăn cấm tại vì hai chữ hôn phu kia cũng không nhanh không chậm mà biến mất khỏi đầu tôi "Nàng hất mạnh tay anh ra vỗ nhẽ vào người anh bác sĩ trẻ miệng ghé sát tai anh"Anh tỉnh rồi thì mau về đi không lạnh đừng lo tôi mà giả vờ ngủ đây "Như ngứa mắt anh lần nữa không tự chủ được bản thân vứt bó hoa xuống sàn kéo vai nàng ra ."anh làm gì vậy ?" nàng bực mình hất mạnh tay anh ta ra, lần nữa Nhược Y thấy vậy cảm giác được anh đang ghen mới nhảy vào ngăn cản túm lấy tay nàng "Chị ...chị đừng vì Dương Phong mà đau khổ tìm đến người đàn ông khác như vậy "Nàng nực cười , nở một nụ cười đầy quỷ dị "Người khác ?? Không phải cô với anh Lãnh Phúc đây là người từng yêu nhau sao ? tôi chỉ là hứng thú với người mà cô bỏ rơi , cái người mà lấy nụ cười che đi sự ủy khuất trong mình kia .Mỗi khi gặp cô là lại nở nụ cười đầy khó coi như vậy " cô quay qua Lãnh Phúc , ánh mắt anh chứa đầy đau khổ . Cô kéo anh dậy đẩy anh ra khỏi cửa kiễng chân nói một câu mỉm cười .Dương Phong như nổi cơn điên khùng khùng bế cô ra khỏi đây trước ánh mắt kinh ngạc của Nhược Y cùng với ánh mắt khó có thể miêu tả của Lãnh Phúc .Lãnh Phúc đi một đoạn thì lại nhớ tới lời cô nói ban nãy bất giác chân mày nhíu lại , nước mắt rơi xuống . Anh đã cố dấu kĩ đến vậy mà vẫn có người phát hiện được còn đẩy anh khỏi nơi đau đớn đó nhẹ nhàng kêu anh về nhà ngủ ngon còn nói với anh hôm nay đã đủ mệt rồi anh mau đi đi . Lời nói êm tai ấy thật hạnh phúc .Tại sao cô biết ?thì là cô đọc truyện mới biết được .Nhưng vì truyện đọc dang dở mà cô không hề đọc được . Cái bi thảm trong nhân vật nữ phụ của cô cũng có anh ta Lãnh Phúc _ là một người bác sĩ tài giỏi vì người con gái mình yêu mà bán đứng lại nghề của mình .Nói dối trắng trợn rằng cô ta (NY) xảy thai mà trong khi cái thai nhi đó còn không hề tồn tại . Vì muốn che dấu anh cùng cô ả đã lên giường ân ân ái ái mang theo một đứa con .Có thể không biết được nhưng nam chủ của câu truyện này _ một kẻ giàu có xưng vương khắp nơi ả sợ đánh mất anh ta mà tìm đến Lãnh Phúc cuối cùng đạt được mong ước đó là có con .Đó là truyện sau này diễn ra.Nàng bị Dương Phong bế đi không ngừng giãy giụa tay cứ đấm mạnh vào lưng hắn. Càng đấm mạnh bao nhiêu hắn lại càng ôm nàng chặt đến bấy nhiêu . "Cô thích dụ dỗ đàn ông đến vậy sao ?"Đây đã là lần thứ năm hắn hỏi cô như vậy nhưng hai lần là với thân chủ chính gốc chỉ là lời lạnh nhạt còn lại là với nàng ,lời nói mang theo chút ghen giận "Ừ ...anh quản ?" nàng nhẹ bẫng nói ra khác với hai lần trả lời trước đó nữa . Lòng anh quặn lại , đau đớn siết chặt lấy thân thể cô đang trên vai anh."a..." vì đau nên những tiếng kêu cũng không kìm lại mà thốt ra ."Em đau sao ? anh đau hơn em nhiều ....anh còn không biết vì sao mình lại đau đến vậy "Dương Phong ánh mắt thoáng dịu lại đặt nàng xuống . Đôi bàn tay đặt lên vai nàng nhẹ nhàng gục đầu xuống vai nàng . Từng đợt hơi thở nóng ấm cứ phả vào cổ nàng như có như không nàng coi như không có gì trên người mình ."Anh đau thì liên quan gì đến tôi ,đi tìm Nhược Y em gái của tôi ấy "Nàng đẩy tay anh ra . Đôi mắt đỏ hoe lại càng thêm đỏ lao vào nàng giữ nàng dưới cơ thế mình .Hắn hôn nàng , hôn trán , hôn má rồi hôn xuống môi . Đôi môi đỏ mọng bị hắn chiếm tiện nghi , liếm mút . Nàng cũng không quản đứng đờ ra mặc kệ hắn thích làm gì thì làm .Một phần là do lười một phần do thân xác không cho nàng đẩy hẳn ra .Chiếc lưỡi dơ bẩn ( nàng coi vậy ) luồn vào trong tìm lấy chiếc lưỡi của nàng .Nhưng vì thấy nàng không động đậy , hắn cắn lấy viền môi mới làm cho chiếc lưỡi nàng khẽ động tiện lợi đứa lưỡi vào quấn lấy lưỡi kia _ thành công chiếm tiện nghi của nàng . Hắn cứ mãi không dứt luyến ái chiếc lưỡi ngọt ngào của nàng .Sau một hồi dài trừng hắn mới thả lưỡi nàng ra từ từ liếm nhẹ khóe môi chảy máu ban nãy do hắn đã cắn , khuôn mặt âm u nhìn lấy khuôn mặt vô cảm của nàng .Nàng nhẹ giọng hỏi han "Xong chưa?"Thấy hắn không nói gì , nàng tích nước *** nhổ xuống đất "Dơ thật"Hắn nhìn nàng đôi mắt thoáng sững sờ .Không kịp để anh hoàn hồn nàng đã xoay người bước đi .Lãnh Phúc từ nãy có chạy tìm nàng .Nhưng thấy nàng đang bị người đàn ông kia hôn anh lại không biết làm gì ngoại việc đứng đó nhìn . Bàn tay khẽ nắm "Cô nhất định của anh mặc kệ trước đây cô có quan hệ với ai nhưng chỉ cần sau này cô chỉ là của riêng anh anh không ngại lần nữa yêu "Nàng thấy Lãng Phúc đang đứng sững đó thì cũng không nói gì nhiều cầm tay áo anh kéo đi "Đừng nhìn trộm như vậy chứ ?" Nàng mỉm cười , nụ cười âý khiến lòng anh nhẹ đi . Anh cởi áo blouse trực tiếp khoác qua vai cô ."Trời lạnh cô là bệnh nhân đừng để bị bệnh "Nàng bật cười "Lí do gì củ chuối "đáng nhẽ là suy nghĩ trong đầu nhưng không tự chủ nói ra . Lãnh Phúc ngơ ngác rồi cũng bật cười "Củ chuối thật"anh cười một hồi mới nhớ sao cô nhớ được anh trong khi chỉ mới gặp nhau có một lần khi anh còn quen Nhược Y.Đang tính hỏi cô như biết được, trả lời"Tôi có để ý anh nên đừng hỏi gì cả anh giống anh hai kết nghĩa của tôi "Nàng biết Anh Hai đang ở nhà ấm áp , trìu mến cưng nịnh cái bả nữ phụ kia.Còn nàng chắc chắn là kẹt ở đây không biết bao giờ mới có thể thoát khỏi nữa . Vừa tức vừa giận bởi nguyên do cô bị đẩy đến đây vẫn chỉ là dấu chấm hỏi không đáp án . Vô duyên vô cớ lại bị thay bả nữ phụ sống chật vật, đau đớn .Bả quả là ích kỉ thật nha ~ .Vì trốn tránh mà chui lủi đẩy linh hồn thơ mộng của nàng đang yên đang lành phải thoát xác rồi thì nhập xác bà thay thế ả sống tốt trong quyển tiểu thuyết hư vô này ."Haizzzzz ....." ngoài thở dài đến ngán ngẩm nàng cũng không thể thốt lên được lời oán than Hơn nữa ngẫm nghĩ lại thì tên Dương Phong đó đúng là ích kỉ thật.Thôi cũng không nói chỉ có thể nghĩ là hắn quen có người hầu hạ nịnh nọt giờ không có nữa như mất đi một người hầu luôn bám lấy hắn .Ai mất gì chả không xót chỉ là cái thứ đồ mất đi có quan trọng hay không để xót nhiều hay ít thôi . ________chương 4 kết thúc vẫn câu nói quen thuộc cầu cmt và sao a ~????????
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương